TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống
Chương 52: Xung Hỉ Ở Thập Niên 60 (17)

Edit: Min

Sau khi ăn cơm xong, mấy vị trung đội trưởng lại đi mở họp với Hạ Lập Viễn.

Mấy người bọn họ nhìn nhau, sau đó một người trong số họ nói với nụ cười lấy lòng: "Đội trưởng, tay nghề của chị dâu thật sự rất tuyệt! Hương vị ấy, cả đời này bọn em sẽ không bao giờ quên được. Chỉ là, chỉ là mọi người đều ăn chưa đã, trong lòng vẫn còn nhớ đến nó."

"Đúng đó, đúng đó." Vương Tùng Minh lập tức nói: "Mặc dù bọn em cũng biết rằng trong lúc chấp hành nhiệm vụ mà luôn nghĩ đến đồ ăn là không tốt. Nhưng nghĩ đến hai ngày nay còn chưa chính thức chấp hành nhiệm vụ, trước tiên cho các anh em ăn ngon chút, vậy thì khi lâm trận sẽ càng hăng hái hơn."

"Ý của bọn em không phải là nếu không thể ăn ngon thì sẽ không hăng hái đâu, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm nha đội trưởng! Ý của bọn em là điều này có thể kích thích tiềm năng và khiến tinh thần hăng hái hơn."

"Đúng, đúng, đúng, cho nên đội trưởng à, anh xem có thể cho các anh em ăn một bữa no nê được không? Chỉ một bữa thôi, bọn em sẽ tự bỏ tiền ra mua cừu, nhờ chị dâu nấu giúp là được."

Hạ Lập Viễn đợi bọn họ nói xong, mới nhìn bọn họ nói "Các cậu không cần bỏ tiền ra mua đâu, chị dâu của các cậu nói sẽ mua cừu cho các cậu ăn một bữa no nê."

"Thật sao?! Tuyệt quá đi, nhưng bọn em vẫn phải trả tiền, sao có thể không biết xấu hổ để chị dâu tốn kém được."

"Đúng vậy, đúng vậy, bọn em đông như vậy, không mười đến hai mươi con cừu chắc chắn là ăn không đủ, sao có thể để chị vừa nấu vừa mua cho bọn em ăn được. Bọn em nhiều người, mỗi người góp một chút là đủ rồi."

"Gần đây chị dâu của các cậu kiếm được rất nhiều tiền. Em ấy có lòng muốn ủy lạo* các cậu, các cậu đừng từ chối. Nếu không em ấy sẽ buồn đó."

*Thăm hỏi để an ủi, động viên những người làm việc vất vả, khó nhọc hoặc bị tai nạn vì sự nghiệp chung.

Mấy trung đội trưởng lại nhìn nhau, chỉ có thể ngượng ngùng chấp nhận.

Khi dân quân đến lần nữa, Đào Nguyện đã cho họ rất nhiều tiền để mua cừu và gia vị. Cậu biết rằng các binh lính đều ăn rất khoẻ, và một bữa ăn chắc chắn là không đủ, cho nên cậu đã đưa thêm tiền và yêu cầu dân quân giao nhiều lần. Tiền thừa ra xem như là phí cho sự vất vả của nhóm dân quân.

Bởi vì những tên thổ phỉ đó có một số hang ổ trong những ngọn núi này, và chúng không tập trung cố định trong một hang ổ nào đó. Để làm quen với môi trường trên núi và nắm bắt chính xác vị trí của các hang ổ, những ngày qua, các binh lính phải luôn rình rập và tìm kiếm trong núi.

Đào Nguyện luôn cảm thấy những người lính chịu khổ cực, vất vả và tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhưng đồng lương lại ít ỏi, dựa vào đâu còn không thể ăn một bữa ngon chứ? Nếu không có điều kiện thì thôi, nhưng bây giờ cậu có thể giúp bọn họ tạo ra điều kiện, đương nhiên là phải để bọn họ ăn ngon một chút rồi.

Mặc dù nướng cừu cùng một lúc có hơi nhiều, nhưng Đào Nguyện không cần phải tự mình làm, việc nướng cừu nguyên con không có quá nhiều nội dung kỹ thuật, chỉ cần nắm vững nhiệt độ và thời gian nướng là được. Đào Nguyện nói cho họ biết phương pháp, sau đó để họ tự nướng, lâu lâu cậu sẽ xem một lần, tránh để họ nướng quá mức.

Hôm nay Nhậm Tu Dương dẫn theo binh lính chạy trong núi cả ngày trời, sau khi trở về thì nuốt mì sợi với vẻ mặt trăm đắng nhìn cay. Bởi vì mùi thịt truyền đến từ đại đội Dũng Hổ bên kia còn nồng hơn hai ngày trước nữa, hắn mệt mỏi cả ngày mà còn phải chịu đựng loại tra tấn này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Binh lính của đại đội Dũng Hổ mỗi người được phát cho một miếng thịt cừu lớn, họ cắn một miếng to rồi xé thịt cừu với vẻ mặt mãn nguyện, như thể tất cả sự mỏi mệt đều biến mất ngay lập tức.

Vương Tùng Minh lặng lẽ gọi trung đội trưởng thứ hai của đại đội Mãnh Lang sang một bên, hai người né tránh những người khác và chia nhau một miếng thịt cừu để ăn.

Thấy các binh lính ăn vui vẻ, trong lòng Đào Nguyện cũng cảm thấy thoải mái.

Hoả khí* của các binh lính này vốn đã vượng rồi, Đào Nguyện lo lắng bọn họ ăn thịt cừu và uống nhiều súp thịt cừu thì hoả khí sẽ càng vượng hơn. Phía sau ngôi chùa này có mấy cây lê, có lẽ là do các nhà sư trước đây trồng, nay đã kết đầy những quả lê to. Cậu nhờ binh lính hái mấy quả, nấu một ít nước lê, rồi cho thêm một chút dược liệu mình mang theo để binh lính thanh nhiệt bên trong.

*Cách gọi của đông y, hoả khí ở người là khả năng đề kháng lại với nhiệt khí bên ngoài.

Đào Nguyện biết chỉ ăn một bữa chắc chắn là không đủ với bọn họ, vì vậy hai ngày sau cậu lại nhờ dân quân giao thêm hai mươi con cừu nữa.

Nhậm Tu Dương cầm hộp cơm đi đến chỗ cái vạc, nhịn không được oán giận: "Lại là mì? Các cậu không thể nấu món khác hả?"

"Bọn em có biết nấu món nào khác đâu, hay bọn em làm cho anh hai cái bánh nha?" Binh lính nói.

"Vậy thà ăn mì cho rồi, bánh khô như vậy, còn không có nước súp ngon để uống cùng." Nhậm Tu Dương nói.

"Trung đội trưởng, anh ăn tạm đi mà, ai biểu chúng ta không có chị dâu giỏi như đại đội Dũng Hổ......." Binh lính nhận ra mình đã nói lời không nên nói, nhanh chóng lảng sang chuyện khác "Trung đội trưởng, không phải em nói anh chứ, anh kén ăn quá đi, có mì ăn là đã tốt lắm rồi, còn đỡ hơn là phải gặm quân lương. Đầu lưỡi của đám con nhà giàu bọn anh đúng là được chiều hư."

"Chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi có phải là con nhà giàu hay không chứ? Các cậu ngửi mùi thịt từ bên kia thổi qua, rồi ăn món mì chỉ có vị mặn này, trong lòng cân bằng được không?"

"Không cân bằng thì có thể làm gì đây, chả nhẽ mặt dày đi hỏi xin bọn họ? Cho dù đi xin, bọn họ cũng không cho đâu. Nếu là em, em cũng không nỡ cho."

"Tôi đi hỏi xin bọn họ đây!" Nhậm Tu Dương đặt hộp cơm xuống đất, đứng lên nói: "Nếu bọn họ không cho, tôi sẽ đi nhờ chị dâu của bọn họ nấu cho chúng ta. Tôi cầu xin cậu ấy, không tin cậu ấy không đồng ý!"

Nhìn bóng lưng đã đi xa của Nhậm Tu Dương, binh lính nhỏ giọng nói: "Chưa chắc cậu ấy sẽ đồng ý, ai biểu đại đội trưởng của chúng ta đắc tội cậu ấy chứ?"

Nhìn thấy Nhậm Tu Dương sải bước đi tới, Vương Tùng Minh cho rằng hắn đang có việc gì gấp nên vội vàng đi tới hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Tôi muốn tìm chị dâu nhà đội trưởng Hạ." Nhậm Tu Dương nói.

"Cậu tìm chị dâu của bọn tôi làm gì?" Vương Tùng Minh thắc mắc.

"Các cậu không chia thịt cừu cho bọn tôi, nên tôi tới nhờ chị dâu nhà đội trưởng Hạ cũng nấu cho đại đội của bọn tôi một bữa." Nhậm Tu Dương nói xong thì muốn tiếp tục đi về phía ngôi chùa.

"Ê, ê, ê!" Vương Tùng Minh nhanh chân ngăn hắn lại: "Cậu nghĩ chị dâu của bọn tôi chuyên nấu cơm à? Cậu ấy là bác sĩ, không phải đầu bếp!"

"Tôi chỉ nhờ cậu ấy nấu một lần thôi. Vả lại, không phải cậu ấy cũng nấu cho các cậu hả?" Nhậm Tu Dương vươn tay đẩy hắn ra.

"Cậu không được đi!" Vương Tùng Minh lại ngăn cản, đồng thời gọi binh lính bên cạnh: "Mấy người các cậu mau tới đây ngăn cậu ta lại cho tôi!"

Mấy binh lính nhanh chóng chạy đến ngăn Nhậm Tu Dương lại.

"Tại sao lại cản tôi?!" Nhậm Tu Dương không phục nói.

"Nói chung cậu không được đi tìm chị dâu của bọn tôi. Cậu ấy không phải chuyên nấu cơm cho người ta." Vương Tùng Minh lời lẽ hùng hồn nói.

"Tôi càng muốn đi, các cậu mau tránh ra!" Nhậm Tu Dương đẩy bọn họ ra, định xông vào.

Cố Vũ đứng dưới gốc cây to cách đó không xa, nhìn mấy người đang quấn lấy nhau ẩu đả. Bọn họ không phải đánh nhau thật, cũng không có động chạm thật, cho nên hắn không đi qua ngăn cản bọn họ. Cứ như vậy nhìn bọn họ vật lộn với nhau cũng thú vị lắm.

Đào Nguyện tình cờ từ bên trong đi ra, thấy mấy binh lính đang đánh nhau thì sửng sờ một lúc, sau khi nhận ra một trong số đó là Vương Tùng Minh, cậu lớn tiếng gọi: "Vương Tùng Minh!"

Đám người đang quấn lấy nhau lập tức buông ra, xoay người đứng thẳng nhìn Đào Nguyện.

"Chị dâu." Vương Tùng Minh gọi.

"Các anh đang làm gì vậy?" Đào Nguyện bước xuống cầu thang hỏi: "Sao lại đánh nhau?"

"Chị dâu, bọn em không có đánh nhau, bọn em, bọn em chỉ đang giỡn thôi." Vương Tùng Minh nói.

"Chị dâu, em có chuyện muốn tìm chị dâu, nhưng bọn họ không cho em vào!" Nhậm Tu Dương nhân cơ hội nói.

"Tìm tôi?" Đào Nguyện nghi hoặc nói: "Tìm tôi có chuyện gì, anh nói đi."

"Cậu câm miệng! Không được nói!" Vương Tùng Minh đè thấp giọng nói.

"Tại sao không cho anh ấy nói?" Đào Nguyện nói: "Tuy rằng các anh không cùng một đội, nhưng đều là quân đội con em của nhân dân. Lần này cùng nhau chấp hành nhiệm vụ tiễu phỉ, các anh cần phải đoàn kết, hợp tác và đồng tâm hiệp lực cùng nhau chiến đấu, tranh thủ tiêu diệt bọn thổ phỉ càng sớm càng tốt. Nếu có khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."

"Chị dâu, bọn em hiểu mà. Nếu họ thực sự gặp khó khăn, bọn em nhất định sẽ giúp bọn họ. Nhưng mà cậu ta, cậu ta......."

"Anh ấy làm sao?" Đào Nguyện nhìn về phía Nhậm Tu Dương hỏi: "Anh muốn nói gì thì cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể giúp được các anh, tôi nhất định sẽ giúp."

Đào Nguyện nói vậy, ngược lại làm Nhậm Tu Dương cảm thấy hơi ngại, hắn ấp a ấp úng nói: "Không, không liên quan đến việc tác chiến. Chỉ là mỗi lần đại đội Dũng Hổ ăn thịt cừu nướng, bọn em cũng hơi thèm, nên em muốn nhờ chị dâu qua nấu cho bọn em một bữa."

Đào Nguyện hơi bất ngờ, cậu thật sự không nghĩ rằng điều hắn muốn nói lại là chuyện này. Chuyện này thì có gì to tát đâu, sao bọn họ lại đến mức phải xô xát với nhau?

"Tôi còn tưởng là chuyện gì." Đào Nguyện nói: "Nếu các anh muốn ăn thì đi thẳng qua đây là được mà? Thế này đi, hôm nay cũng có món thịt cừu nướng, lát nữa tôi sẽ nhờ bọn họ đưa qua cho các anh mấy con."

"Cảm ơn chị dâu!" Nhậm Tu Dương lập tức vui vẻ nói cảm ơn.

"Như vậy sao được?!" Vương Tùng Minh kích động nói: "Cho bọn họ, chúng ta không phải sẽ không đủ ăn sao?"

"Có gì mà không được?" Đào Nguyện bất đắc dĩ nhìn hắn nói: "Đều là người một nhà, có mấy con cừu nướng mà tiếc vậy sao? Cũng là do tôi không nhớ tới, quên chuẩn bị cho các anh một phần. Đợi lần sau khi dân quân quay lại, tôi sẽ yêu cầu bọn họ giao nhiều cừu hơn, tính luôn cả phần của các anh."

"Cảm ơn chị dâu!" Nhậm Tu Dương lại nói cảm ơn lần nữa, vui vẻ nói: "Mấy con cừu đó bao nhiêu tiền? Một lát nữa em sẽ gửi cho chị dâu. Nếu không đủ, khi về quân khu em sẽ bù lại."

"Không cần đâu." Đào Nguyện nói "Các anh vất vả như vậy, mỗi ngày lại chỉ ăn được một bữa đàng hoàng. Đợi khi bắt đầu đánh trận rồi, chưa chắc sẽ được ăn một bữa đàng hoàng. Tôi bỏ ra một ít tiền ủy lạo các anh, không có gì đâu."

"Nhiều cừu như vậy, sao có thể không biết xấu hổ để chị dâu tốn tiền được? Em vẫn sẽ đưa tiền, chị dâu cứ nhận lấy đi, để bọn em yên tâm ăn."

"Nếu tôi thiếu tiền, tôi nhất định sẽ không khách sáo với anh, nhưng tôi không thiếu chút tiền ấy, nên các anh cũng đừng khách sáo với tôi. Tính tình của tôi không tốt, tôi nói không cần đưa chính là không cần đưa, nếu anh kiên quyết đưa cho tôi, tôi sẽ tức giận." Đào Nguyện nói xong thì rời đi, đi xem thịt cừu được nướng thế nào rồi.

"Hehe, chị dâu thật là tốt bụng." Nhậm Tu Dương cười nói.

"Đây là chị dâu của bọn tôi, không phải chị dâu của các cậu. Chị dâu của các cậu ở bên trong kìa." Vương Tùng Minh liếc mắt nhìn hắn.

"Vừa rồi chị dâu nói chúng ta đều là quân đội con em của nhân dân, phân chia tôi cậu gì chứ?" Nhậm Tu Dương nói: "Chỉ là không đưa tiền cũng không tốt lắm, cậu có thể nghĩ ra cách nào để chị dâu nhận tiền mà không tức giận không?"

"Chị dâu của bọn tôi rất giỏi, biết y thuật, biết nấu ăn, còn biết kiếm tiền nữa. Nếu cậu ấy nói không cần đưa, chính là thật sự không cần đưa, các cậu đừng khách sáo với cậu ấy. Bọn tôi cũng không có đưa tiền, đại đội trưởng của bọn tôi nói đây là tấm lòng của chị dâu, bảo bọn tôi đừng từ chối. Nếu không cậu ấy sẽ thật sự không vui, và sau này sẽ không có thịt cừu ăn nữa."

Cố Vũ đi tới, nhìn Nhậm Tu Dương nói: "Vì miếng ăn, cậu đúng là chơi lớn thật. Nếu không phải chị dâu tốt bụng, cậu có biết bây giờ mình sẽ nhục cỡ nào không?"

Nhậm Tu Dương liếc mắt khinh thường nhìn hắn: "Người giấu thịt không có tư cách nói câu này."

Nhìn thấy Nhậm Tu Dương thật sự trở lại cùng với thịt cừu, binh lính của đại đội Mãnh Lang đều nhìn chằm chằm, sau đó tập trung lại.

"Trung đội trưởng, anh đỉnh thật, thực sự hỏi xin được bọn họ thịt cừu, còn nhiều con như vậy nữa!"

"Đương nhiên, tôi là ai chứ?" Nhậm Tu Dương tỏ vẻ kiêu ngạo, sau đó chỉ vào hai binh lính nói: "Hai người các cậu hãy chia thịt cừu này cho mọi người đi. Đây chủ yếu là công lao của tôi, nhớ để lại cho tôi một miếng đó."

"Anh yên tâm đi trung đội trưởng, nhất định sẽ chừa lại miếng lớn nhất cho anh!" Binh lính rút dao phay ra, hưng phấn chuẩn bị chia thịt cừu.

"Trước khi ăn thịt cừu, tôi có mấy câu muốn nói với mọi người." Nhậm Tu Dương nghiêm mặt lớn tiếng nói: "Thịt cừu này là chị dâu nhà đội trưởng Hạ chia cho chúng ta. Chị dâu nói sau này khi nướng thịt cừu đều sẽ có phần của chúng ta. Cậu ấy tự bỏ tiền ra mua cừu, tự chuẩn bị gia vị và tự mình dạy cách nướng thịt cừu. Để chúng ta vừa có thể ăn ngon vừa có thể chiến đấu hết mình. Nhưng tôi nghĩ rằng, tuy người ta không cần chúng ta đưa tiền, nhưng chúng ta nhất định phải ghi nhớ lòng tốt của người ta!"

"Không trả tiền thì ngại lắm."

"Đúng đó, người ta giúp đỡ là đã rất biết ơn người ta rồi, sao còn có thể ăn mà không trả tiền được?"

"Nói đúng đó, chúng ta nhiều người, mỗi người góp một ít là được."

"Chị dâu người ta nói không cần đưa chính là không cần đưa, kiên quyết đưa thì cậu ấy sẽ giận. Đây là tấm lòng của cậu ấy, chúng ta ghi nhớ lòng tốt của cậu ấy là được." Nhậm Tu Dương nói.

Các binh lính vẫn rất ngại ngùng.

"Nào, nào, nào, mọi người lại đây chia thịt cừu!"

Binh lính tạm gác sự ngại ngùng sang một bên, lập tức xếp hàng để lấy thịt cừu.

Các binh lính của đại đội Mãnh Lang không chỉ được phát thịt cừu mà còn được tặng hai nồi súp thịt cừu lớn. Binh lính đã ăn mì rồi vẫn ăn một cách mỹ mãn.

Binh lính đi đưa cơm cho Ninh Hạo Ba, đặt hai hộp cơm lên bàn nói: "Đội trưởng, ăn cơm đi."

Ninh Hạo Ba ngửi được mùi thơm, ngẩng đầu nhìn cừu nướng và súp thịt cừu, nói: "Đây là......."

"Đây là của đại đội Dũng Hổ đưa qua, do vợ của đội trưởng Hạ nấu đó. Trung đội trưởng Nhậm đi hỏi nên vợ của đội trưởng Hạ chia một nửa cho chúng ta."

"Sao lại đi hỏi xin đồ của người ta?" Ninh Hạo Ba nhíu mày, hắn không muốn nợ Hạ Lập Viễn và Đào Nguyện ơn tình này.

"Trung đội trưởng Nhậm nói vốn dĩ anh ấy muốn trả tiền, nhưng chị dâu người ta không chịu lấy. Trung đội trưởng Nhậm còn nói đây là một chút tấm lòng của chị dâu, không tiện từ chối, chúng ta ghi nhớ là được."

Ninh Hạo Ba chỉ có thể gật đầu, nếu hắn nói không ăn thì ngược lại sẽ có vẻ như hắn quá để ý.

Sau khi binh lính rời đi, Ninh Hạo Ba vốn dĩ muốn viết tiếp kế hoạch, nhưng mùi thơm thật sự quá hấp dẫn, hắn nhịn không được bưng lên uống một ngụm súp thịt cừu, sau đó lập tức mở to hai mắt. Hắn chưa bao giờ ăn món súp nào ngon như vậy hết, thật không ngờ người nọ lại có tài nấu ăn ngon như vậy.

Hắn cũng biết đại đội Dũng Hổ trong thời gian này đang ăn cừu nướng, và hắn đã sớm ngửi thấy mùi thơm rồi, nếu như là đại đội khác, có lẽ hắn sẽ mặt dày đi xin một ít cho binh lính. Nhưng trớ trêu thay lại là đại đội của Hạ Lập Viễn, mà người làm món cừu nướng và súp thịt cừu lại chính là vị hôn thê trước của hắn. Dù muốn ăn cỡ nào, hắn cũng không thể tự mình đi qua xin được.

Ninh Hạo Ba ăn thêm một miếng thịt cừu, sau khi suy nghĩ xong thì đậy nắp lại, cầm hộp cơm đi ra ngoài.

Thời gian này của đội quân y là nhàn nhã nhất, chỉ cần không có binh lính bị thương, bọn họ sẽ không bận rộn lắm.

Văn Hàm đang ngồi ở trong sân đọc sách, ở đây không có đèn điện, buổi tối đọc sách không tốt cho mắt, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàm chán, nên cậu ta đọc một cuốn sách để giết thời gian nhân lúc trời còn sáng.

"Đội trưởng Ninh."

"Đội trưởng Ninh, mang cơm cho bác sĩ Văn à?"

"Đội trưởng Ninh, bác sĩ Văn đang ngồi ở trong sân đó."

Các y tá chào hỏi Ninh Hạo Ba, Ninh Hạo Ba gật đầu với họ.

Bước vào sân, quả nhiên nhìn thấy Văn Hàm đang ngồi trên ghế đá, hắn bước tới, đặt hộp cơm lên bàn đá, hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

Văn Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó liếc nhìn hai hộp cơm: "Tôi ăn rồi, anh tự ăn đi."

Ninh Hạo Ba ngồi xuống, mở hộp cơm ra nói: "Món súp này rất ngon, em uống một chút đi."

Văn Hàm biết ai làm ngay khi ngửi thấy mùi vị, gần đây các bác sĩ và y tá đều uống món súp này, chỉ có cậu ta là ăn món do mình tự làm.

Cậu ta lạnh lùng nói: "Là Nhạc Như Thanh nấu nhỉ? Vị hôn thê trước của anh có tài nấu ăn ngon như vậy, anh thấy hối hận rồi đúng không?"

"Lẽ nào anh hối hận chỉ vì chút súp này sao? Nếu không cưới được em, đó mới là điều anh hối hận nhất trong đời. Bây giờ cưới em rồi, cả đời này sẽ không có chuyện gì đáng để anh phải hối hận hết. Em đừng tức giận với anh, được không?"

Kể từ khi Văn Hàm về nhà mẹ đẻ, dù Ninh Hạo Ba có thuyết phục thế nào thì cậu ta cũng không chịu về với hắn. Vì vậy, chỉ cần Ninh Hạo Ba rảnh rỗi, hắn không đến nhà họ Văn thì cũng đến bệnh viện tìm cậu ta, khiến cho Văn Hàm phiền không chịu được, cứ nghĩ muốn trốn đi, ai mà biết hắn cũng sẽ đi cùng.

Mà Ninh Hạo Ba thì lại cảm thấy đây là cơ hội tốt để lấy được sự tha thứ của Văn Hàm trong khi chấp hành nhiệm vụ.

"Hừ." Văn Hàm hừ một tiếng nói: "Suốt ngày ở đây nướng thịt cừu nấu súp, làm cho binh lính không còn tâm tư chấp hành nhiệm vụ, trong đầu chỉ nghĩ đến chút đồ ăn này. Muốn khoe khoang tài nấu ăn của mình thì không nên thể hiện ngay lúc này, binh lính đến đây là để tiễu phỉ chứ không phải để kết bạn chơi với nhau. Lẽ ra lúc nào cũng phải cảnh giác và duy trì thái độ trận địa sẵn sàng đón địch, bây giờ chỉ vì mấy bữa thịt cừu nướng mà bọn binh lính đã không còn dáng vẻ nên có."

Hai binh lính thuộc đại đội Dũng Hổ và đại đội Mãnh Lang đến lấy thuốc đuổi côn trùng tình cờ nghe thấy những lời cậu ta nói, bọn họ rất khó chịu trong lòng. Bọn họ không còn dáng vẻ mà binh lính nên có khi nào? Bọn họ không hề trì hoãn nhiệm vụ nên hoàn thành, ngày nào cũng chạy tới chạy lui giữa các ngọn núi, không chỉ có khả năng gặp phải bọn thổ phỉ bất cứ lúc nào, mà còn phải cẩn thận với những loài côn trùng độc và rắn độc nữa. Quay về ăn một bữa ngon cũng không được hả?

Chỉ vì bọn họ là binh lính nên ăn ngon chút trong giờ cơm là sai sao? Chẳng lẽ trong giờ nghỉ ngơi và ăn cơm nên tiếp tục ăn quân lương khó nuốt mới là dáng vẻ mà binh lính nên có? Bọn họ vốn dĩ muốn tự nấu cơm, chẳng qua khác nhau là không ngon và ngon mà thôi. Có phải trong lòng cậu ta, binh lính nên ăn thứ khó ăn thì mới được gọi là chấp hành nhiệm vụ, mới được xem là dáng vẻ mà binh lính nên có đúng không?

Y tá dẫn họ vào trong cũng cảm thấy cậu ta nói như vậy là rất không nên, mọi người đều phải ăn cơm, làm gì có vụ ảnh hưởng nhiệm vụ chỉ vì ăn ngon chứ. Ăn ngon và nghỉ ngơi tốt không phải càng lợi cho các binh lính chiến đấu sao?

Ninh Hạo Ba liếc nhìn hai binh lính, vẻ mặt có chút xấu hổ. Là đại đội trưởng, hắn là người biết rõ nhất những binh lính này có hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình hay không. Văn Hàm nói những lời này sẽ khiến cho các binh lính thất vọng và buồn lòng.

Trung đội trưởng thứ ba trở lại lều, đặt mạnh lọ thuốc đuổi côn trùng lên bàn với vẻ mặt tức giận.

Nhậm Tu Dương ăn uống no nê, đang ngồi trên giường nghỉ ngơi với vẻ mặt mãn nguyện. Nhìn bộ dáng tức giận của trung đội trưởng thứ ba, hắn đứng lên, đi đến cạnh bàn, vừa gỡ thuốc đuổi côn trùng vừa hỏi: "Ai chọc cậu? Sao tức dữ vậy, lẽ nào là ăn chưa no hả?"

"Đừng có nhắc đến chuyện ăn uống!" Trung đội trưởng thứ ba nổi giận.

"Gì vậy?" Nhậm Tu Dương khó hiểu nhìn hắn "Chị dâu nhà đội trưởng Hạ tốt bụng cho đồ ăn ngon, sao không được nhắc tới?"

Trung đội trưởng thứ ba há miệng thở phì phò, nhưng không nói gì cả.

Cố Vũ cũng ngồi dậy và khó hiểu nhìn hắn, mấy binh lính đang nghỉ ngơi khác cũng đều nhìn hắn.

"Cậu mau nói đi chứ!" Nhậm Tu Dương mất hết kiên nhẫn, nhịn không được đá hắn một cái: "Nếu cậu dám bất mãn với chị dâu nhà đội trưởng Hạ, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!"

"Không phải tôi bất mãn với vợ của đội trưởng Hạ, mà là chị dâu của chúng ta......."

"Cậu ta làm sao?" Nhậm Tu Dương càng khó hiểu hơn: "Cậu ta không nấu món gì ngon cho chúng ta ăn. Không lẽ là cậu ta có ý kiến về việc chúng ta ăn món do chị dâu nhà đội trưởng Hạ nấu hả?"

"Cậu ta có ý kiến gì đâu!" Trung đội trưởng thứ ba nói: "Cậu ta chỉ là có ý kiến với chúng ta và cả đại đội Dũng Hổ thôi!"

"Rốt cuộc là sao? Cậu nói hết đi, đừng có nói ngắt câu, có biết là khó chịu lắm không?!" Nhậm Tu Dương mất kiên nhẫn nói.

Trung đội trưởng thứ ba quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, rồi tường thuật lại những lời mà Văn Hàm đã nói lúc nãy cho bọn họ nghe, sau đó tất cả mọi người đều im lặng.

Một binh lính nhỏ giọng nói: "Vậy, có phải là, sau này chúng ta không được ăn thịt cừu nướng và súp thịt cừu nữa không?"

"Ai nói không được ăn?!" Nhậm Tu Dương trừng mắt nói: "Chúng ta càng phải ăn! Dựa vào đâu không cho chúng ta ăn hả?! Tham gia quân ngũ vào sinh ra tử là chuyện đương nhiên, ăn ngon chứ thì sao chứ?! Hơn nữa, chúng ta có đang trì hoãn không? Nếu có bản lĩnh, vậy thì ngày mai bảo cậu ta đi cùng chúng ta một chuyến, sau khi trở về xem cậu ta còn nói được những lời này không!"

"Trung đội trưởng, anh nhỏ giọng chút, bị nghe thấy thì không hay đâu." Một binh lính đi kéo cửa lều xuống.

"Cậu ta đang đố kị." Cố Vũ nhàn nhạt nói: "Từ ánh mắt của cậu ta có thể nhìn ra cậu ta thích đội trưởng Hạ, đội trưởng Ninh sớm muộn gì cũng sẽ hối hận thôi."

"Vậy trung đội trưởng ơi, sau này chúng ta còn ăn nữa không?" Binh lính của Cố Vũ nhỏ giọng hỏi hắn.

"Ăn." Cố Vũ nói "Chỉ cần đội trưởng Ninh không bị ấm đầu thì không thể không cho chúng ta ăn. Chúng ta quan tâm anh ta nghĩ gì làm chi."

"Đúng đó, miễn là chúng ta làm tốt những việc mình nên làm, quan tâm anh ta nghĩ gì về chúng ta làm chi." Nhậm Tu Dương nói.

"Cố Vũ! Nhậm Tu Dương!" Một giọng nói hét lớn.

Cố Vũ lập tức đứng lên đi ra ngoài, Nhậm Tu Dương cũng nghe ra là giọng của Vương Tùng Minh, theo sau Cố Vũ đi ra ngoài.

Thấy họ đi ra, Vương Tùng Minh chỉ vào hai cái thùng sắt lớn và nói: "Đây là nước lê do chị dâu của bọn tôi nấu. Cậu ấy nói uống nhiều súp thịt cừu sẽ nóng trong người, nên mang qua đây cho các cậu cũng uống một ít để thanh nhiệt."

"Thật đúng lúc, tôi đang cần hạ hoả đây, cảm ơn chị dâu giúp bọn tôi nha." Nhậm Tu Dương bước tới ngồi xổm xuống, vừa mở nắp ra đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt và thoang thoảng mùi thuốc bắc.

"Tôi đi đây, nhớ đem thùng trả lại cho bọn tôi đó." Vương Tùng Minh nói.

"Được, vất vả cho các cậu rồi, lát nữa sẽ đem trả lại cho các cậu." Nhậm Tu Dương nói.

Cố Vũ nhìn Vương Tùng Minh rời đi, sau đó mới nói với binh lính bên cạnh: "Mau kêu anh em mang cái ly đến đây, nếu không trung đội trưởng Nhậm của các cậu sẽ vùi mặt vào trong đó mất."

"Vâng!" Binh lính lập tức chạy đi.

Đọc truyện chữ Full