TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 5

Mấy ngày sau, Đường Dục cũng chưa gặp lại Tần Thời Luật, ngay từ đầu Đường Dục vốn không để ý, sau đó hỏi dì Trương mới biết được, Tần Thời Luật đi công tác.

Đường Dục tỏ vẻ rất vui mừng, đại vai ác rốt cuộc cũng biết đi công tác kiếm tiền.

Trong phòng họp của chi nhánh Đồng Dương, lúc dì Trương gửi tin nhắn cũng là lúc Tần Thời Luật đang mở họp. Trong phòng hội nghị, các vị cao tầng của công ty đều đang nín thở vì sự hiện diện bất ngờ của vị tổng tài trẻ tuổi, một tiếng chuông điện thoại ngắn ngủi có vẻ phá lệ đột ngột, làm bầu không khí vốn khẩn trương thấp đi thêm một độ.

Mấy vị giám đốc nhìn nhau, muốn nói là ai thiếu tâm nhãn như vậy, mở họp còn không chịu tắt chuông điện thoại, sau đó liền thấy vị tổng tài nào đó cầm lấy điện thoại......

Nhà ấm trồng hoa đã bắt đầu khởi công, mấy ngày nay Đường Dục đều ở nhà trông coi, hôm nay không biết từ đâu tìm ra một chiếc chìa khóa xe, nói muốn đi ra ngoài một chút.

Trước khi đi Tần Thời Luật đã dặn dò dì Trương, Đường Dục muốn ra cửa phải lập tức thông báo cho hắn.

Dì Trương:【Đường thiếu gia đã lái xe đi ra ngoài.】

Nhìn sắc mặt lạnh băng của Tần Thời Luật, người trong phòng hội nghị ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chi nhánh công ty hai năm trước đã giao cho chú ba của Tần Thời Luật, Tần Thời Luật đột nhiên chạy tới khoa tay múa chân, Tần Sùng có chút không vui, nhưng lại không thể nói cái gì, dù sao tổng công ty là do lão gia tử tự mình giao cho Tần Thời Luật, với tư cách là chủ công ty, hắn có quyền nhúng tay vào tất cả công việc của công ty chi nhánh.

Tần Sùng: "Thời Luật, con không sao chứ?"

Tần Sùng có ba anh em, Tần lão gia tử lại bỏ qua mấy người con bọn họ, đem công ty giao cho cháu trai, Tần Sùng vì thế mà bất mãn cũng không phải ngày một ngày hai, muốn bắt được nhược điểm nào đó của Tần Thời Luật, làm cho lão gia tử mất đi sự tin tưởng với hắn.

Nhưng thằng nhóc này xử sự vô cùng nghiêm cẩn, chưa bao giờ đi làm chuyện gì khác người. Con của hắn còn chưa thành niên đã biết gây chuyện để hắn đi thu dọn cục diện rối rắm, Tần Thời Luật thì khen ngược, đánh rắm cũng không làm, mẹ nó còn rất biết kiếm tiền!

Bất quá gần đây Tần Sùng lại nghe được một ít tiếng gió, nói Tần Thời Luật đang nuôi một người, người này lại có quan hệ không rõ với nhị thiếu gia nhà họ Tiêu.

Tần Sùng nói: "Nếu con có việc thì cứ đi trước, chú sẽ cho người chỉnh sửa lại hạng mục này rồi gửi đến cho con."

Tần Thời Luật trầm khuôn mặt buông điện thoại xuống, "Không cần, tiếp tục."

Lê Thành nhìn vẻ mặt của hắn liền biết tin nhắn vừa rồi tám phần mười là có liên quan đến Đường Dục, lãnh chứng xong ngày hôm sau liền đi công tác, vội vàng chạy tới nơi này như vậy, xem ra lần này nháo rất lớn.

Lê Thành cảm thấy khá tốt, thừa dịp vẫn chưa hãm quá sâu, có thể bò ra bên ngoài thì cứ tận lực để hắn bò đi.

Mười phút sau, tiếng thông báo ngắn ngủi của điện thoại lại lần nữa đánh gãy giám đốc nghiệp vụ đang báo cáo, Tần Thời Luật cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, vẫn là dì Trương gửi tin nhắn:【Cậu ấy đã trở lại.】

Tần Thời Luật:【Hỏi em ấy đi đâu.】

Đi ra ngoài nhanh như vậy đã trở lại, Tần Thời Luật cho rằng Đường Dục để quên đồ nên mới trở về.

Thấy hắn buông điện thoại, giám đốc nghiệp vụ tiếp tục báo cáo, mới vừa nói hai chữ, điện thoại lại vang lên một tiếng.

Giám đốc nghiệp vụ: "......"

Dì Trương:【Cậu ấy nói đi ra cửa tiểu khu lấy chuyển phát nhanh.】

Tần Thời Luật: "?" Chuyển phát nhanh to bao nhiêu mà phải lái xe đi lấy?

Chuyển phát nhanh thật ra cũng không lớn, nhưng rất nhiều, số lượng hộp chất đầy một cốp xe.

Những công nhân đang xây nhà ấm trồng hoa chưa từng thấy qua một "trận địa" lớn như vậy, nếu không phải biết không có khả năng, còn tưởng rằng nơi này là trạm lưu trữ chuyển phát nhanh.

Dì Trương hỗ trợ đem chuyển phát nhanh dọn vào nhà: "Cậu mua cái gì vậy?"

Đường Dục vừa khui hộp vừa nói: "Đều là vật dụng cần thiết."

Đồ vật thật sự quá nhiều, dì Trương giúp cậu khui hộp, nhìn đến đồ vật bên trong, dì Trương mới biết cậu quả thật không nói dối, tất cả đều là vật dụng hàng ngày, nhỏ thì là bàn chải đánh răng, khăn lông, lớn thì là gối đầu, đệm dựa......

Thoạt nhìn những món đồ này vô cùng bình thường, nhưng vừa nhìn đến giá cả in trên hóa đơn, dì Trương lập tức khiếp sợ.

Tần tiên sinh có thể coi là một người tiêu xài hoang phí, đồ ăn và vật dụng đều không hề rẻ, nhưng cũng không đến mức dùng một cái khăn lông đến 3000 tệ, bên trong còn một chục các bình nhỏ đủ màu, không biết trong bình là cái thứ gì, đơn giá ghi trên hóa đơn đều hơn 5 chữ số.

Bà cầm lấy một cái bình nhỏ không lớn đến nửa lòng bàn tay hỏi: "Đây là cái gì?"

Đường Dục: "Tinh dầu tắm."

Mấy ngày nay cậu không tắm bằng tinh dầu, cảm giác trên người khô khốc không thoải mái, hơn nữa khăn lông cũng không đủ mềm, cọ lên da làm cậu đau.

Nếu cậu đã lựa chọn sống tại đây, mấy thứ này sớm muộn gì cũng phải đặt mua, vì thế cậu một hơi mua hết tất cả trong một lần, nhưng được nhắc nhở là số dư trong thẻ ngân hàng không đủ.

Đường Dục – người trước nay tiêu tiền chưa từng bị giới hạn lúc ấy sửng sốt thật lâu...... Số dư trong thẻ ngân hàng không đủ!? Ngân hàng này sợ là sắp đóng cửa rồi!

Dì Trương chụp một tấm ảnh Đường Dục đang ngồi giữa một đống chuyển phát nhanh khui hộp gửi cho Tần Thời Luật.

Trong phòng hội nghị, sắc mặt Tần Thời Luật dị thường tốt lên.

Ảnh chụp người đang nghiêm túc khui hộp, bên cạnh là hai cái gối ôm mới được khui ra, Đường Dục ngồi giữa một đống hộp catton thoạt nhìn phá lệ ngoan ngoãn.

Tần Thời Luật thích nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, mặc kệ là hiện thực hay là ảnh chụp.

Tần Sùng thật muốn biết là ai lợi hại như vậy, có thể làm cháu trai lạnh như tảng băng này của hắn từ sấm chớp mưa bão thành trời quang mây tạnh trong vòng một phút, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn gửi emoji ở trên mạng.

Sau đó cuộc họp vẫn diễn ra rất suôn sẻ, Tần Thời Luật hầu như suốt toàn bộ cuộc họp đều nhìn vào điện thoại, không có cảm giác áp bách do sếp mang đến, mọi người trong từng bộ phận đều báo cáo vô cùng trôi chảy.

Đi ra khỏi phòng họp, Tần Thời Luật mới khóa màn hình điện thoại, Lê Thành chỉ nhìn thấy đó là một tấm ảnh, hình như là một đống thứ gì đó, những cái khác hắn không thấy rõ.

"Lê Thành."

Lê Thành lấy lại tinh thần: "Tần tổng ngài nói cái gì?"

Tần Thời Luật: "Đặt vé máy bay ngày mai trở về."

Tần Sùng không biết hắn rốt cuộc là tới làm gì, nói là thị sát, kết quả cái gì cũng không làm, "Thời Luật, con phải về à, không muốn ở lại thêm vài ngày sao?"

Tần Thời Luật: "Không được."

Hắn vốn dĩ cũng không muốn quản quá nhiều chuyện bên này.

Thái độ Tần Thời Luật không mặn không nhạt, Tần Sùng cũng không muốn giữ hắn lại: "Tháng sau là sinh nhật Đồng Đồng, ý tứ của lão gia tử là muốn con tự xử lí một chút. Thời Luật à, con cũng không còn nhỏ nữa, con xem Đồng Đồng cũng đã 6 tuổi rồi, bên cạnh con ngay cả một người cũng không có.

Con đừng suốt ngày chỉ bận tâm chuyện công ty, phải suy nghĩ cho mình nhiều một chút, nghe nói mẹ con nơi nơi tìm kiếm đối tượng cho con, thế nào, có nhìn trúng ai không? Thời Tuấn quen biết rất nhiều người, nếu không chú nói nó giới thiệu vài người cho con."

Đồng Đồng là cháu trai của Tần Sùng, sở dĩ hắn chỉ mới tuổi này đã có một đứa cháu lớn như vậy, nói đến cùng còn phải quy công cho đứa con trai tốt Tần Thời Tuấn của hắn.

Tần Đồng Đồng năm nay 6 tuổi, mà năm nay Tần Thời Tuấn chỉ mới 25, tính toán một chút liền biết, lúc Tần Thời Tuấn chưa thành niên đã có đứa nhỏ này.

Lúc ấy trong nhà vì muốn áp chuyện này xuống đã tốn không ít tâm tư, chủ yếu là nhà gái cũng không phải người dễ nói chuyện, thời điểm nhà gái ở bên Tần Thời Tuấn cũng chưa có thành niên, biết cô mang thai, Tần Thời Tuấn lập tức muốn chia tay, chọc cho con gái nhà người ta mới 18 tuổi trực tiếp đĩnh bụng bầu tới tận nhà tìm lão gia tử, lão gia tử cũng không nói ra mấy lời táng tận lương tâm như kêu cô bỏ đứa nhỏ, chỉ là sau khi Tần Thời Tuấn về nhà liền thưởng cho hắn một trận gia pháp, thiếu chút nữa đánh rớt cái mạng của hắn.

Mấy năm nay hai người kết hôn, ai chơi theo ý người nấy, chỉ khổ cho đứa nhỏ có cha có mẹ nhưng lại sống như một cô nhi, mấy năm nay vẫn luôn dưỡng ở bên người lão gia tử.

Tần Sùng đương nhiên cao hứng, dù sao cũng là cháu trai của mình, là huyết mạch chính thống, tất nhiên càng thân cận với lão gia tử càng nhiều càng tốt, về sau phân gia sản cũng có thể nhiều thêm một đầu người.

Tần Thời Luật năm nay 30, Lâm Nghi cả ngày tìm đối tượng xem mắt cho hắn, Tần Sùng biết hắn phiền cái này, nên cố ý nói đến làm hắn khó xử.

Bất quá lần này hắn nói đến, Tần Thời Luật lại không khó chịu như mong đợi, Tần Thời Luật nhìn hắn một cái, duỗi tay sờ sờ túi, kết quả sờ ra cái túi trỗng rỗng.

Lê Thành đứng một bên thấy hắn sờ sờ túi tìm kiếm gì đó thì da đầu lập tức nổ tung.

Không phải chứ? Đừng nói là anh muốn tìm giấy hôn thú ném vào mặt chú ba anh nha, có ấu trĩ quá hay không?!

Chính là ấu trĩ như vậy – Tần Thời Luật nhớ tới sáng nay mình đã thay quần áo, giấy hôn thú hẳn là đang ở trong bộ quần áo kia, trong lòng "Haizz" một tiếng: "Chuyện của tôi không phiền chú ba nhọc lòng, nếu có thời gian như vậy, chú vẫn là nên đi xem Tần Thời Tuấn đang ở đâu đi, hay là lại đang ở trên giường của một đứa nhỏ vị thành niên nào đó."

Lúc này cửa thang máy mở ra, Tần Thời Luật không đợi Tần Sùng phản ứng, đi vào thang máy, trực tiếp ấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy đóng lại, Tần Thời Luật đã kịp nhìn thấy biểu tình vặn vẹo của Tần Sùng qua khe cửa, Tần Thời Luật có chút hối hận: "Có phải tôi nên nói cho chú ba biết tôi đã kết hôn rồi không?"

Lê Thành: "......" May mắn anh chưa nói, lúc nào anh ly hôn còn chưa biết đâu.

~~~~~~~

Đọc truyện chữ Full