Editor: Phụng
Tiết trời tháng 5 dần ấm lại, không mặc quần áo khi ở trong phòng cũng không lạnh lắm.
Thím Trương đã làm xong bữa sáng rồi, nhưng Đường Dục vẫn mãi chưa xuống, nên Tần Thời Luật lên gọi cậu. Lúc đẩy cửa ra, anh thấy Đường Dục đang vểnh mông lên nghịch điện thoại.
Đường Dục: [Tuần sau có hội hội chợ bảo tàng, cậu đi không?]
Dư Lạc Dương giờ này chưa ngủ dậy, Đường Dục lại gửi tin nhắn cho Vương Từ, Vương Từ cũng không trả lời, cậu lại gửi tin nhắn cho Vương Tô.
Vương Tô: [Ngày mai tôi phải quay về đội khảo cổ, mảnh đất ở phía tây cũng phải tiến hành khảo sát, chắc không đi được rồi. Nhưng mà hội chợ bảo tàng đó cũng đáng để đi xem đấy, có lẽ lão Chu cũng đi đấy, đợi lát tôi nói với Vương Từ một tiếng, để nó đi cùng cậu.]
Chữ [Được] của Đường Dục còn chưa kịp gửi đi, thì phần eo đang cong lên của cậu bị người sờ một cái, cả người cậu lập tức mềm nhũn ra, rồi sụp xuống…
Tần Thời Luật cười: “Vểnh mông lên nghịch điện thoại, tư thế trên giường của em càng ngày càng độc đáo rồi.”
Đường Dục quay đầu nhìn anh một cái, tiếp tục gửi đi tin nhắn [Được] cho Vương Tô rồi nói: “Gió thổi mát mông, tôi cũng không biết diễn tả sao nữa, chỉ là có chút thoải mái.”
Tần Thời Luật chỉ chỉ lọ thuốc mỡ ở trên đầu giường: “Chắc là do cái đó làm em thấy mát lạnh đó, đừng vểnh mông lên nữa, thay quần áo rồi xuống lầu ăn cơm đi.”
Đường Dục cầm chai thuốc mỡ lên xem, cậu nhớ là trong nhà không có thứ này, mà mấy lần trước mông cậu cũng không có mát lạnh như lần này.
Đường Dục hỏi: “Cái này là ở đâu ra?”
Tần Luật nói: “Tối qua anh bảo Lê Thành mua đó.”
Đường Dục ngẩng đầu lên nhìn anh: “.....Tối qua?”
Tần Thời Luật nhìn biểu tình hoảng sợ của Đường Dục: “Sao vậy?”
Nếu như Đường Dục nhớ không lầm, hôm qua lúc cậu đi ngủ cũng là gần 2 giờ rồi.
Nghĩ tới Tần Thời Luật nửa đêm gọi Lê Thành mang thuốc đến, Đường Dục liền đau đầu—Lần này xong chắc rồi, chắc chắn là thư ký Lê sẽ càng ghét cậu hơn cho coi, hơn nửa đêm còn phải đi mua thuốc cho cậu, nhất định là anh ta sẽ cảm thấy là cậu kiếm chuyện với anh ta.
Đường Dục cau mày nhìn Tần Thời Luật, quả nhiên là tình tiết trong tiểu thuyết không dễ thay đổi mà, nửa đêm Tần Thời Luật dày vò thư ký Lê, thư ký Lê ghi hận quay lại cáo trạng cậu, cuối cùng Tần Thời Luật tin lời nói của thư ký Lê mà lấy mạng cậu, đây rõ ràng là một vòng luẩn quẩn mà.
Những người ở bên cạnh Tần Thời Luật đều có thuộc tính ám sát, người nào cũng đều muốn đến hại cậu!
Nhìn cậu sắp nhíu mày lại thành lò xo, Tần Thời Luật tưởng rằng cậu không khỏe, ngồi ở bên cạnh cậu hỏi: “Sao vậy?”
Đường Dục mân mê lọ thuốc mỡ trong tay, nghĩ cách làm sao tự cứu lấy mình: “Thư ký Lê cũng thật là tội nghiệp, nửa đêm rồi còn phải chạy qua đưa thuốc, có phải là anh cũng nên phát tiền thưởng cho anh ta hay không, trừ vào tiền tiêu vặt của tôi cũng được.”
Tần Thời Luật chưa từng được cậu đau lòng qua nghe thấy vậy thì không vui: “Em cũng khá quan tâm đến anh ta nhỉ.”
Lương thư ký của Tần Thời Luật anh sao có thể ít được chứ, đừng nói là bảo anh ta nửa đêm đưa thuốc, cho dù là nửa đêm bảo anh ta đưa bom anh ta cũng phải đưa qua!
Trong lòng Đường Dục nói, tôi đây đâu phải là quan tâm, tôi chỉ muốn bù đắp cho thư ký Lê một chút, gạt bỏ oán hận trong lòng anh ta, để anh ta đừng nói xấu tôi nữa.
Tần Thời Luật nào biết Đường Dục đang nghĩ gì trong lòng, chỉ là cơn ghen nổi lên thì không ép xuống được, vì vậy anh ho một tiếng rồi nói: “Ngày nào Lê Thành cũng nói xấu em trước mặt anh, em lại đau lòng cho anh ta, hay là anh đưa toàn bộ tiền tiêu vặt tháng sau của em làm tiền thưởng cho anh ta luôn nhé.”
Nghe vậy, Đường Dục vội vã nhìn Tần Thời Luật.
“Phá án” rồi, quả nhiên là Lê Thành vẫn luôn nói xấu cậu.
“Tại sao anh ta lại nói xấu tôi, tôi cũng không làm việc gì xấu cả.” Đường Dục ngồi dậy, rụt rè nhìn anh: “Anh không tin đâu đúng không?”
Tần Thời Luật không có ý tốt: “Em cảm thấy sao?”
Trái tim của Đường Dục chùn xuống, sao cậu biết được vai ác cả ngày nghĩ gì chứ.
Chỉ thấy Đường Dục đột nhiên ôm bụng rêи ɾỉ.
Tần Thời Luật: “Sao vậy?”
“Đau bụng.” Đường Dục tựa đầu vào lòng anh: “Có phải là thuốc mỡ mà Lê Thành mua tới có độc hay không”.
Tần Thời Luật: “....”
Được thôi, lần này cậu lại muốn chôn sống Lê Thành rồi.
Tần Thời Luật véo véo mặt của cậu: “Đừng giả vờ nữa, thuốc này tối hôm qua anh đã bôi cho em rồi, cho dù phát độc thì cũng không phải là bây giờ, mau dậy thay quần áo đi.”
Vẻ mặt Đường Dục ủ rũ rời khỏi lòng anh, lẩm bẩm nói: “Nhất định là anh ta có suy nghĩ gì đó với anh, nếu không, sao suốt ngày nói xấu tôi, chắc chắn là anh ta định đạp đổ vị trí của tôi để tự mình leo lên ngồi.”
Tần Thời Luật: “....”
Cái tên Lê Thành đó, leo lên, lên chức? Con mẹ nó cậu ta lên chức thật rồi!
Thấy anh không phản bác, Đường Dục không biết anh có tin hay không, cậu bụng dạ hẹp hòi nói: “Anh đừng thưởng cho anh ta nữa, nếu không anh ta cũng tưởng rằng anh có ý với anh ta.”
Trong một giây, Tần Thời Luật cảm thấy hơi có lỗi với thư ký Lê.
***
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Đường Dục, Dư Lạc Dương hẹn gặp cậu, Đường Dục bảo cậu ta đến nhà mình, Dư Lạc Dương không đi, cậu ta có hơi sợ chồng của Đường Dục.
Đường Dục nói: “Vậy đến quán trà của Đàm Nam Sơn đi.”
Lần này Dư Lạc Dương lại không muốn cho cậu đi: “Đến đó làm gì? Lần trước tiêu tiền còn chưa đủ sao?”
Đường Dục chê cậu ta phiền phức: “Vậy cậu nói xem đi đâu.”
Dư Lạc Dương suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra: “Vậy thì đi đến quán trà đi.”
Đường Dục đón taxi đến quán trà, vừa vào cửa thì cậu nhìn thấy một người đàn ông với tướng mạo tuấn tú đi từ trên xuống, chỉ thấy người đàn ông kia cười khi thấy cậu đến rồi hỏi: “Đến rồi?”
Đường Dục quay đầu lại nhìn, đằng sau không có ai, người này là đang nói chuyện với cậu sao?
Người đàn ông đi đến trước mặt cậu: “Dư Tiểu Dương còn chưa đến? Hay là lên trên đợi?”
Đường Dục nhìn người đàn ông trước mặt, có chút quen quen, nhưng cũng giống không quen cho lắm, vì vậy cậu hỏi: “Ông là ai?”
Vừa hay đúng lúc này Dư Lạc Dương đi vào, nghe thấy câu nói của Đường Dục, cậu ta cười lớn tiếng: “Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, tôi đã nói anh cạo râu đi sẽ giống như thay một gương mặt khác vậy đó, thế mà anh không tin!”
Dư Lạc Dương khoác tay lên vai Đường Dục, cười đến vô tâm: “Không nhận ra sao, anh ta là Đàm Nam Sơn, muốn trông trẻ hơn nên cạo râu đi đấy, còn cắt tóc nữa, chẳng phải là tôi chỉ nói một câu trông anh già thôi sao, cần thiết phải làm như vậy không, hơn nữa, tuổi anh lớn là sự thật hiển nhiên mà, không phải cạo râu đi là thay đổi được đâu.”
Đường Dục kinh ngạc nhìn người đàn ông kia. Nghe Dư Lạc Dương nói như vậy xong, cậu cũng thấy người đàn ông này có chút giống Đàm Nam Sơn, chỉ là không còn bộ râu dưới cằm, tóc dài cũng biến thành tóc ngắn gọn gàng, chiếc áo sơ mi mà anh ta hay tùy tiện mặc cũng được đổi thành một chiếc áo khoác giản dị, người đàn ông nghệ sĩ đổi style rồi, chẳng trách cậu không nhận ra.
Nhớ đến lúc trước cậu nói Tần Thời Luật già, Tần Thời Luật cũng không vui, Đường Dục nghĩ, chắc những người đến độ tuổi này như Tần Thời Luật bọn họ, đều rất nhạy cảm với tuổi tác.
Vì vậy Đường Dục an ủi Đàm Nam Sơn: “Anh cạo râu đi trông trẻ hơn rất nhiều.”
Đàm Nam Sơn nhìn chằm chằm Dư Lạc Dương đang nghiêng người cười tủm tỉm, nghe thấy lời Đường Dục nói, anh nhướng mày một chút, cười như xuân hoa nở rộ: “Vẫn là Tiểu Đường có mắt nhìn.”
Dư Lạc Dương lập tức đề cao cảnh giác, đứng trước mặt Đường Dục cảnh cáo Đàm Nam Sơn: “Cậu ấy đã là người có chồng rồi, anh chú ý một chút, cười cợt nhả như vậy làm gì? Cẩn thận chồng cậu ấy đánh chết anh!”
Đàm Nam Sơn nắm cổ Dư Lạc Dương nhấc lên như một con gà: “Nói ai cợt nhả hả, cậu nói chuyện càng ngày càng không khách khí với tôi rồi đấy, Dư Tiểu Dương.”
“Con mẹ nó tôi tên Dư Lạc Dương!” Dư Lạc Dương vùng vẫy: “Ai cho phép anh đổi tên cho ông đây!”
Nhìn thấy Dư Lạc Dương bị Đàm Nam Sơn xách đi, Đường Dục lẩm bẩm: “Quan hệ của bọn họ tốt như này từ lúc nào vậy?”
Cô gái lần trước bán trà cho cậu nói: “Dạo gần đây anh Dư thường xuyên tới, “đặc biệt” tìm ông chủ của chúng tôi đấu võ mồm.”
Đường Dục gật gật đầu.
Vậy cũng bình thường, miệng của Dư Lạc Dương, hình như một ngày không cãi nhau với ai là miệng của cậu ta sẽ không chịu nổi ấy, có người đấu võ mồm với cậu ta cũng tốt.
Trong phòng bao, Dư Lạc Dương giống như dâng bảo vật đẩy điểm tâm đến trước mặt Đường Dục nói: “Cậu thử cái này đi, cái này ngon nhất quán bọn họ đấy, còn có cái này, cái này tôi cũng thích ăn.”
Lúc trước trong điện thoại Dư Lạc Dương còn nói không muốn đến, kết quả bây giờ lại đem điểm tâm nhà người ta ra dâng hiến giống như báu vật: “Cậu thường xuyên tới đây ăn sao?”
Dư Lạc Dương nói: “Cũng không thường xuyên lắm.”
Đàm Nam Sơn một bên uống trà một bên cười: “Đúng là không thường xuyên lắm, một tuần đến tám lần thôi.”
Dư Lạc Dương trừng mắt nhìn Đàm Nam Sơn: “Im miệng lại đi ông già!”
Đàm Nam Sơn cười mắng một câu: “Tên súc sinh vô lương tâm nhà cậu, điểm tâm của tôi đều là cho chó ăn cả rồi.”
Đường Dục vừa định chuẩn bị thưởng thức một miếng điểm tâm: “....” lặng lẽ đặt miếng điểm tâm trở lại.
Cậu, không muốn làm chó.
Dư Lạc Dương mặc kệ Đàm Nam Sơn, nói với Đường Dục: “Hội chợ mà cậu nói ấy tôi có nghe qua rồi, nghe nói là cục di tích văn hóa tổ chức, nhưng mà tôi cảm thấy tốt nhất là cậu đừng đi.”
Đường Dục: “Tại sao?”
Dư Lạc Dương cất cao giọng: “Chuyện này còn cần phải hỏi sao, cậu tiêu tiền không chớp mắt như vậy, tôi sợ cậu đi rồi lại không kiềm chế được bản thân, mua cả hội chợ mất.”
Đàm Nam Sơn nói: “Cậu cũng lo lắng nhiều thật, cậu ấy cũng không tiêu tiền của cậu.”
“Anh hiểu gì chứ?” Dư Lạc Dương nói: “Thói quen tiêu tiền lung tung của cậu ấy không phải là từ nhỏ đã có, mà là do cậu ấy bị nuôi dạy thành hư như vậy, đây là tật xấu, phải sửa!”
Đàm Nam Sơn không đồng tình: “Nếu là mua trúng đồ vật có giá trị, thì không coi là tiêu tiền lung tung.”
Đường Dục yên lặng uống trà, nghe hai người họ cãi nhau chuyện không liên quan đến hai người họ.
Tiếng gõ cửa cắt ngang sự tranh cãi của họ, một nữ nhân viên của tiệm đẩy cửa ra nói: “Ông chủ, ông Lâm đến rồi.”
Đàm Nam Sơn vừa đứng lên, Lâm Miễn đã đi từ dưới lầu lên, hai tay ông chắp sau lưng, tựa hồ như cố ý tìm kiếm gì đó, mà liếc vào bên trong nhìn một cái rồi nói: “Bảo con mang về cho bố một ít lá trà, mà nhất quyết không chịu!”
Đường Dục quay đầu nhìn qua, Lâm Miễn giật mình: “Cháu là chàng trai trẻ ở Đổng Lan Hoa?”
Đường Dục cũng sững người: “Ông chú bị lừa?”
Đàm Nam Sơn: “.....” Đây là cái xưng hô kỳ quái gì vậy?
Đàm Nam Sơn nhìn Lâm Miễn, rồi lại nhìn Đường Dục: “Bố, lẽ nào cậu ấy là chàng trai trẻ bố gặp ở chợ hoa mà bố nói lần trước?”
Chỉ thấy Lâm Miễn bước vào, dáng người ông vạm vỡ có chút giống xã hội đen: “Chính là cậu ấy, các con quen biết nhau?”
Nói không ngạc nhiên là giả, Đàm Nam Sơn không ngờ rằng người thanh niên mà ông già nhà anh nói đến bấy lâu nay lại chính là Đường Dục.
Đường Dục cũng ngạc nhiên, Đàm Nam Sơn lại gọi ông chú mà cậu gặp ở chợ hoa là bố?
Là bố dượng sao?
Ngoại hình của Đàm Nam Sơn thuộc dạng thanh tú, không giống ông Lâm chút nào cả.
Chỉ thấy Đường Dục đứng dậy, Dư Lạc Dương, người vừa nhe răng múa vuốt cũng đứng dậy theo.
Dư Lạc Dương thầm nghĩ, có nên nói hay không nhỉ, khí tức của bố Đàm Nam Sơn có chút đáng sợ, mà cậu ta cũng cảm thấy cậu ta đã nhìn thấy khí tức giống như vậy ở đâu rồi thì phải, nhưng trong lúc nhất thời cậu ta lại không nhớ ra.
Lâm Miễn nhìn Dư Lạc Dương, nhướng mày hỏi Đàm Nam Sơn: “Cậu ấy chính là người mà con nói?”
Đàm Nam Sơn bất lực: “Con còn tưởng rằng bố thực sự đến đây để lấy trà đấy.”
Lâm Miễn: “Nhân tiện nhìn một chút không được sao?”
Lần gặp mặt này, Lâm Miễn và Đường Dục đã thêm Wechat với nhau một cách thành công, sau đó hai người trò chuyện về những điều mà Đàm Nam Sơn và Dư Lạc Dương nghe không hiểu, Dư Lạc Dương nhỏ giọng hỏi Đàm Nam Sơn: “Ông ấy thực sự là bố của anh sao?”
Đàm Nam Sơn nhìn vẻ mặt tò mò của Dư Lạc Dương: “Sao nào? Không giống?”
Dư Lạc Dương nhìn Lâm Miễn rồi lại nhìn Đàm Nam Sơn: “Đúng là không giống lắm, bố của anh nhìn hơi dữ.”
Đàm Nam Sơn cười: “Không chọc tức ông ấy thì tính khí của ông cũng khá tốt.”
Dư Lạc Dương tò mò: “Vậy anh đã từng chọc cho ông ấy tức giận bao giờ chưa?”
“Có rồi.” Đàm Nam Sơn nói: “Sau đó tôi bị đánh tới mức đầu chảy máu, chấn động não phải nằm viện nửa tháng.”
Dư Lạc Dương lập tức mở to mắt: “!!!”
Đánh đến mức như vậy, không có khả năng là bố ruột!
Chỉ thấy ánh mắt Dư Lạc Dương nhìn Đàm Nam Sơn có thêm chút đồng tình, cậu ta vỗ vỗ cánh tay của anh an ủi: “Anh có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng.”
Nhìn hai người Dư Lạc Dương và Đàm Nam Sơn xì xà xì xầm với nhau, Lâm Miễn nói với Đường Dục: “Hay là chúng ta đi dạo chợ hoa?”
Dù sao Đường Dục cũng rảnh không có việc gì: “Để cháu hỏi xem bọn họ có đi không?”
Lâm Miễn nói: “Không dẫn bọn chúng theo, bọn chúng cái gì cũng không hiểu, chúng ta tự mình đi.”
Nghe vậy, ánh mắt Đường Dục nhìn Lâm Miễn - người đã bị lừa không biết bao nhiêu lần, có chút phức tạp, nhưng cũng không nói gì. Lúc sau cậu nhìn Dư Lạc Dương, không biết cậu ta đang to nhỏ gì với ông chủ Đàm nữa, sao còn sờ cánh tay của người ta nữa vậy?
Còn ông chủ Đàm kia nữa, hình như anh ta còn rất vui vẻ khi được sờ nữa?
Mấy ngày sau đó, ngày nào Đường Dục cũng trò chuyện với Lâm Miễn qua Wechat. Con người Lâm Miễn nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng lúc khiêm tốn xin lời khuyên thì lại không ra vẻ hay kênh kiệu chút nào cả, thậm chí ông ấy còn gọi Đường Dục là thầy Tiểu Đường.
Lúc mới đầu Đường Dục còn có chút không quen, chỉ là sau này Lâm Miễn vẫn gọi như vậy nhiều lần, nên cậu cũng lười chỉnh cho ông.
***
Trước một ngày diễn ra hội chợ, Đường Dục mới biết là cần thiệp mời, cậu đăng lên vòng bạn bè nói rằng mình không có thiệp mời, không lâu sau, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác được gửi đến.
Ông chủ Tiền: [Tôi có nè, tôi sợ cậu không có, nên cố ý lấy thêm một tấm.]
Vương Từ:[ Tôi có, anh trai tôi lấy giúp chúng ta rồi.]
Dư Lạc Dương: [Đàm Nam Sơn nói anh ta có.]
Đàm Nam Sơn: [Tôi có 3 tấm.]
Lâm Miễn: [Tìm Đàm Nam Sơn lấy, tôi thấy nó lấy về mấy tấm.]
Nhìn thấy tin Đường Dục gửi trong vòng bạn bè, Tần Thời Luật bỏ điện thoại xuống, hỏi cậu: “Thiệp mời gì?”
Đường Dục đang trả lời tin nhắn, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Không có gì, có người lấy giúp tôi rồi.”
Tần Thời Luật cau mày, bây giờ anh đều không biết cậu làm gì mỗi ngày, thậm chí cậu chơi với ai anh cũng không biết.
Tần Thời Luật gọi cậu: “Đường Dục, qua đây.”
Đường Dục ôm lấy điện thoại không nhúc nhích.
Tần Thời Luật nhẫn nại vỗ vỗ chân của mình: “Bảo bối, qua đây, ngồi lên đùi anh.”
Đường Dục không để ý đến anh: “Đợi một chút, tôi đang trả lời tin nhắn.”
Tần Thời Luật không vui khi cậu quan tâm người khác hơn anh, chỉ thấy anh hỏi: “Trả lời tin nhắn của ai?”
Đường Dục đang trả lời tin nhắn của Lâm Miễn: “Đồ đệ của tôi.”
Tần Thời Luật: “....”
Em lợi hại rồi.
Tần Thời Luật không biết đồ đệ của cậu là ai, chỉ là anh cảm thấy đồ đệ của cậu có chút phiền.
Lâm Miễn đã lớn tuổi rồi, nói chuyện không tránh được hay dài dòng, lại thêm Đường Dục là một người lề mề, nên có một chuyện mà hai người họ phải nhắn qua nhắn lại mười mấy phút mới kết thúc.
Đường Dục bỏ điện thoại xuống, chỉ là cậu vừa ngồi lên chân của Tần Thời Luật xong thì điện thoại lại reo lên một tiếng. Cậu đưa tay ra lấy, thì bị Tần Thời Luật lấy trước.
“Ai mà phiền quá vậy, nhắn mãi không hết!”
Trong lúc nhất thời, Đường Dục không phát hiện ra sự thiếu kiên nhẫn của Tần Thời Luật, nên cậu đã vô tình “đổ thêm dầu vào lửa”: “Là người tôi bắt chuyện lúc đi chợ hoa vào lần trước mà tôi đã kể với anh ấy, lúc trước “ông ấy”* không có thêm wechat của anh, tôi còn tưởng là anh cố tình không nói cho tôi biết.”
Tần Thời Luật nhớ ra rồi, vốn dĩ anh cũng không định nói cho cậu biết, nhưng sau đó người kia cũng không có thêm wechat của anh, nên anh cũng quên mất chuyện đó.
Bị cậu nhắc nhở như vậy, Tần Thời Luật nắm chặt eo của cậu, đem người ấn vào trong lòng: “Gan lớn rồi, “dan díu” với người ngoài còn dám nói trước mặt anh.”
Đường Dục ho lên một tiếng: “Không phải là anh hỏi tôi sao?”
Vậy là anh không nên hỏi hả.
Tần Thời Luật ném điện thoại ra xa: “Là ‘anh ta’* đưa thiệp mời cho em?”
*Trong tiếng trung chỉ có từ “他” để nói chung về đàn ông con trai, không phân biệt tuổi tác nên Tần Thời Luật hiểu nhầm người mà Đường Dục nói đến là một chàng trai trẻ.
Đường Dục “ai” lên một tiếng, lúc này điện thoại của cậu đã lăn qua một bên rồi, chỉ thấy cậu nói: “Không phải, là con trai ông ấy.”
Lông mày Tần Thời Luật giãn ra, trong lòng có chút vui vẻ: “Ông ấy có con trai rồi?”
Đường Dục gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy lớn tuổi rồi mà.”
Tần Thời Luật định hỏi “Còn lớn tuổi hơn anh sao”, nhưng nghĩ lại câu này giống như đang nhắc Đường Dục là anh già cỡ nào, nên anh đổi thành cách hỏi khác: “Con trai ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Đường Dục nghĩ nghĩ nói: “Tuổi cũng gần bằng anh.”
Mặt Tần Thời Luật trầm xuống: “?”
Ông già kia quả nhiên là có mưu đồ xấu mà!
Đường Dục ngây thơ như vậy, ra ngoài bị người ta bán đi chắc cũng không biết lấy, mà cha con nhà người ta còn cùng ra trận nữa, cậu còn chạy thoát được sao?
Tần Thời Luật không thể không một lần nữa đề cao cảnh giác: “Em gặp qua con trai ông ấy rồi?”
“Gặp qua rồi.” Đường Dục nghiêng đầu qua, nói bằng vẻ mặt dễ bị lừa gạt: “Chúng tôi là bạn của nhau, anh ấy còn tặng trà cho tôi nữa.”
Tần Thời Luật: “....”
A, còn tặng trà, cả già lẫn trẻ đều không phải thứ tốt lành gì cả!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 39
Chương 39