Trong phòng họp, điện thoại Tần Thời Luật vang lên vài tiếng, cầm lên nhìn thoáng qua, là ba tin nhắn trừ tiền.....
【Tài khoản của quý khách có số đuôi 8899 đã hoàn thành giao dịch chuyển khoản -3200000.】
【Tài khoản của quý khách có số đuôi 8899 đã hoàn thành giao dịch chuyển khoản -6400000.】
【Tài khoản của quý khách có số đuôi 8899 đã hoàn thành giao dịch chuyển khoản -12800000.】
4
Mí mắt Tần Thời Luật giựt giựt, Đường Dục đã mua cái gì vậy?
Buổi tối Tần Thời Luật về đến nhà, Đường Dục đang ôm gối thêu Tô Châu mới mua dựa vào sô pha chơi điện thoại, Tần Thời Luật đi tới, nâng gáy cậu lên hôn một cái: "Hôm nay đi đâu?"
Đường Dục quay đầu đi, tiếp tục xem điện thoại: "Không đi đâu hết."
Kể từ ngày Tần Thời Luật nói cậu chân ngắn, Đường Dục liền bắt đầu xa cách hắn, ôm ấp hôn hít cậu sẽ không kháng cự, nhưng lại giận dỗi không đáp lại hắn, chuyện này làm Tần Thời Luật sầu muốn chết rồi.
Thời tiết nóng, Đường Dục ở nhà đều mặc quần đùi đến đầu gối, tay Tần Thời Luật từ ống quần vói vào trong, "Chân bảo bối nhà ai mà dài vậy ta?"
3
Đường Dục không bị mấy lời nịnh hót dối trá của hắn lừa gạt, cậu né khỏi tay hắn: "Anh tránh ra."
Tần Thời Luật nắm chân cậu quấn quanh eo mình: "Anh không đi được, anh bị chân dài quấn lấy rồi."
Đường Dục xấu hổ, cậu đẩy Tần Thời Luật ra: "Dì Trương, dì Trương ra kìa!"
Dì Trương từ phòng bếp đi, thấy cảnh tượng kia thì lập tức hoảng sợ quay đầu đi ngược trở về: "Ai u trời đất ơi."
1
Tần Thời Luật quay đầu lại nhìn thoáng qua, vỗ vỗ đùi cậu hai cái mới lấy tay ra khỏi ống quần: "Anh lên lầu thay quần áo."
Tần Thời Luật thay quần áo xong đi xuống, Đường Dục đã ngồi ở trước bàn chuẩn bị ăn cơm.
Dì Trương bưng đồ ăn ra, Tần Thời Luật nhận lấy đĩa, hỏi dì Trương: "Hôm nay em ấy đi ra ngoài?"
Dì Trương nói: "Không có, cả ngày hôm nay Tiểu Đường thiếu gia đều không ra khỏi nhà."
Tần Thời Luật cảm thấy kỳ lạ, em ấy không ra ngoài thì làm sao tiêu được nhiều tiền như vậy?
Từ trước tới nay, tiêu tiền chưa bao giờ là một việc khó đối với Đường Dục, hiện tại cậu đã có Đoạn Sơ mua đồ từ xa, không cần ra khỏi cửa nhưng vẫn có thể tiêu tiền đối với cậu mà nói là dễ như trở bàn tay.
Tần Thời Luật nói chân cậu ngắn, cậu vì muốn an ủi bản thân nên mới dùng thẻ của Tần Thời Luật mua ba vật nhỏ.
6
Hai ngày sau, Đường Dục nhận được chuyển phát nhanh từ thủ đô, một cặp chén trà cầu kì thanh lịch, một bình ngọc tinh xảo lung linh, còn có một bức tranh là bút tích của danh sư nổi tiếng.
Vật nhỏ của Đường Dục vốn rất nhiều, nhưng mấy thứ đồ này lại không hề bắt mắt, đến phút cuối cùng Tần Thời Luật vẫn không biết cậu đã tiêu một lượng tiền lớn như vậy vào đâu, bất quá hắn cũng không quan tâm lắm, vì qua ngày hôm sau, Đường Dục lại vui tươi hớn hở muốn hắn ôm, Tần Thời Luật liền cảm thấy cho dù số tiền đó có đổi thành tiền xu cho cậu ném xuống sông chơi cũng đáng.
*****
Hôm nay Khương Nghiêu vừa đến công ty đã nhận được hai tấm thiệp mời từ một người đặt ở quầy lễ tân, trong đó một tấm mời hắn, tấm còn lại mời Đường Dục.
Chủ nhân thiệp mời là Tiêu Sí Hành, hắn mời bọn họ tham gia tiệc đính hôn của hắn và Đường Lạc.
Sau khi Đường Lạc và Tiêu Sí Hành xác định quan hệ, Tiêu Sí Hành liền sắp xếp cho cậu ta một vị trí trong công ty, lúc trước khi còn ở Đường thị Đường Lạc vẫn luôn có địa vị và chức vụ cao, bây giờ tới Tiêu thị, đừng nói là giám đốc bộ phận gì đó, ngay cả chức tổ trưởng nhỏ nhoi cũng không có, đi tới đâu cũng bị người khác sai bảo.
Đường Lạc làm sao chịu đựng được, cố ý thân mật với Tiêu Sí Hành trong phòng họp mà không tắt camera, quan hệ giữa hai người cứ như vậy "không cẩn thận" bị công khai.
Sau khi công khai quan hệ, tin đồn vớ vẩn ngày càng nhiều, thậm chí còn có người nói cậu ta bị Tiêu Sí Hành bao dưỡng.
Hai chữ bao dưỡng này làm cậu ta không nhịn được nhớ tới Đường Dục, tại sao Đường Dục có thể kết hôn với Tần Thời Luật, mà cậu ta lại bị những người này chỉ chỉ trỏ trỏ nói bị bao dưỡng?
Chuyện kết hôn là Đường Lạc nói ra.
Cậu ta muốn thoát khỏi cái danh bị bao dưỡng, muốn đường đường chính chính bước vào Tiêu thị, còn cha mẹ của cậu ta nữa, chỉ có kết hôn với Tiêu Sí Hành thì mới có thể danh chính ngôn thuận đón hai người họ trở về.
Cậu ta cho rằng Tiêu Sí Hành thích mình nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng khi Tiêu Sí Hành nghe thấy cậu ta đề nghị kết hôn, hắn lại do dự.
Lý do của Tiêu Sí Hành là sợ Tô Ninh Tĩnh không đồng ý, cách thức công khai của bọn họ giống như làm một chuyện xấu hổ không thể ra ánh sáng, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ trong công ty.
Vốn dĩ Tô Ninh Tĩnh cũng không thích Đường Lạc cho lắm, đồng ý cho Tiêu Sí Hành theo đuổi Đường Lạc cũng là vì lúc trước trong tay Đường Lạc có Đường thị, hiện tại hai cha con bọn họ ồn ào náo loạn thành như vậy, trong tay chẳng còn lại thứ gì, thanh danh thì thôi khỏi bàn, cậu ta lại quay đầu muốn ở bên Tiêu Sí Hành, Tô Ninh Tĩnh là phụ nữ, thần kinh tất nhiên không thô giống như Tiêu Sí Hành, mấy cái thủ đoạn như vậy bà ta thấy nhiều rồi.
Nhưng bà ta cũng không phải là một người mẹ không thấu tình đạt lí, nếu như con trai thật lòng muốn......
"Đính hôn trước." Tiêu Sí Hành nói.
Tô Ninh Tĩnh hơi sửng sốt: "Mẹ cũng chưa nói không được kết hôn."
Tiêu Sí Hành lắc đầu: "Cứ đính hôn trước đã, chuyện kết hôn sau này lại nói."
Tiêu Ngạn Thu như nhìn thấu tâm tư của Tiêu Sí Hành: "Sao lại không trực tiếp kết hôn? Không phải em thích cậu ta sao?"
Tiêu Sí Hành không nói chuyện.
Hắn cũng không nói được là vì sao, hắn thích Đường Lạc, nhưng thời điểm Đường Lạc đưa ra đề nghị kết hôn, hắn lại nhớ đến hình ảnh Đường Dục tiếp xúc thân mật với Tần Thời Luật.
Đường Dục trước kia..... thật sự từng thích hắn sao?
Tiêu Sí Hành đột nhiên có chút hoài nghi.
Đường Dục thích hắn, thích quá mức rõ ràng, cơ hồ là mọi người đều biết, lâu dần khiến bản thân Tiêu Sí Hành cũng cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại ngẫm lại, trước nay Đường Dục đều chưa từng thân mật với hắn như đối với Tần Thời Luật, khoảng cách gần nhất giữa hai người cũng chỉ là ngồi chung trong một chiếc xe.
Ngay cả năm đó, khi hắn cũng có một chút thích Đường Dục, có ý muốn chạm vào tay cậu, nhưng mỗi lần Đường Dục đều dùng đủ các loại lý do khiến hắn bỏ lỡ cơ hội, cẩn thận nghĩ lại, bọn họ ngay cả tiếp xúc tay chân trong lúc vô ý cũng chưa từng xảy ra.
Như vậy, thật sự là thích sao?
Tiêu Sí Hành không muốn thừa nhận bản thân thua dưới tay Tần Thời Luật, năng lực làm việc của Đường Lạc mạnh, mà Đường Dục một chút cũng không biết, Đường Lạc ngày sau sẽ trở thành trợ lực cho hắn, mà Đường Dục không thể, Đường Dục chơi bời lêu lổng, em ấy chỉ biết chơi!
Lớn lên đẹp thì có ích gì?
Tính cách tốt thì có ích gì?
Hắn không thể cưới một bình hoa chỉ biết chơi bời lêu lổng!
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng thời điểm viết thiệp mời, hắn chỉ viết một mình tên Đường Dục, không mời Tần Thời Luật.
...
Đường Dục ngồi ở trong văn phòng Khương Nghiêu, cầm tấm thiệp kia nhìn nửa ngày.
Thẩm Nhất Trì thấy cậu cứ lật qua lật lại nhìn, rốt cuộc nhịn không nổi nữa: "Bên trong có giấu vàng hả?"
Đường Dục nhìn hắn một cái: "Còn có người dát vàng lên thiệp mời sao?"
"......." Thẩm Nhất Trì thật sự cạn lời rồi: "Vậy cậu cứ nhìn tới nhìn lui làm gì?"
Đường Dục làm như chưa từng thấy thiệp mời: "Tôi chỉ nhìn thôi."
Cậu chỉ tò mò, Tiêu Sí Hành và Đường Lạc thật sự ở bên nhau, còn muốn đính hôn? Vậy có phải là sau này bọn họ sẽ không chạy tới tìm cậu gây phiền phức nữa không, cậu và Tần Thời Luật ở bên nhau, Tiêu Sí Hành và Đường Lạc ở bên nhau, đây không phải là happy ending sao?
1
Đường Dục có chút vui vẻ, cậu cầm tấm thiệp kia hỏi Khương Nghiêu: "Anh có đi không?"
Khương Nghiêu không biết cậu đang vui vẻ cái gì, nhưng hắn nhìn ra được Đường Dục đang chuẩn bị tham gia tiệc đính hôn, Đường Dục muốn đi, hắn tất nhiên cũng đi: "Đi."
Đường Dục vui vẻ nói: "Tôi cũng đi."
Cậu muốn chứng kiến ngày hai người bọn họ đính hôn, thành tâm chúc phúc, như vậy sau này cậu có thể thanh thản trải qua cuộc sống cá mặn đầy tươi đẹp rồi.
Tần Thời Luật biết Tiêu Sí Hành mời Đường Dục tới tiệc đính hôn, lúc Đường Dục vui vẻ nói muốn tham gia, hắn thậm chí có chút nghi ngờ có phải Đường Dục muốn tới đập phá hay không.
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục đang hưng phấn một cách bất thường: "Em muốn đi?"
"Đi." Đường Dục đứng trước tủ quần áo, đang cân nhắc ngày đó nên mặc bộ nào mới thích hợp, cậu hỏi Tần Thời Luật: "Ở nơi này của các anh có tặng quà gì khi tham gia tiệc đính hôn hay không?"
Tần Thời Luật híp mắt nhìn cậu: "Ở nơi này của các anh? Em ở đâu?"
Đường Dục nói: "Em là xuyên tới, anh quên rồi à?"
Tần Thời Luật: "......"
Sao chuyện này còn chưa kết thúc nữa vậy!?
11
Đường Dục đột nhiên nhớ tới, cậu chạy tới cầm điện thoại: "Đoạn Sơ có gửi cho cậu một tấm Quan Âm Tống Tử*, không biết bây giờ mua thì có giao kịp hay không."
*Quan Âm Tống Tử chính là Quan Thế Âm hóa thân mà thành. Tương truyền, Tống Tử Quan Âm sẽ ban cho những gia đình thành tâm hướng Phật, ăn ở tích đức nhưng bị hiếm muộn những đứa con trai khôi ngô, kháu khỉnh, con gái thì xinh xắn, ngoan hiền.
...... Giờ Tần Thời Luật đã có thể khẳng định, Đường Dục thật sự muốn tới phá.
Tặng Quan Âm Tống Tử cho hai người đàn ông là cái trò đùa dai gì đây?
Nhìn cậu "nghiêm túc" chọn quà, Tần Thời Luật đột nhiên cảm thấy hứng thú với cái kịch bản xuyên không của cậu: "Em từ đâu xuyên đến đây?"
Đường Dục: "Từ thế giới hiện thực xuyên vào trong tiểu thuyết."
Theo cái mạch não "hoa hoè loè loẹt" của Đường Dục, Tần Thời Luật nghi ngờ cái "thế giới thực" gì đó của cậu mới là thế giới trong tiểu thuyết.
Tần Thời Luật lại hỏi: "Ở trong tiểu thuyết Tiêu Sí Hành là người thế nào?"
Đường Dục không chút nghĩ ngợi nói: "Là người xấu."
Tần Thời Luật nhướng mày, có chút hứng thú: "Còn anh?"
Đường Dục nhìn hắn một cái: "Em nói anh không được tức giận đâu."
Tần Thời Luật gật đầu: "Nói đi."
Đường Dục nói: "Anh là vai ác."
Đại khái đã có "người xấu" Tiêu Sí Hành làm tiền đề, cái danh vai ác này ngược lại không quá chói tai, hơn nữa Tần Thời Luật cũng chưa từng cảm thấy bản thân là người tốt, nhưng Tiêu Sí Hành lại không giống vậy, hắn ta khẳng định sẽ không thức thời giống hắn, cảm thấy bản thân là người xấu.
Tần Thời Luật cướp điện thoại của Đường Dục, để tránh cậu thật sự mua Quan Âm Tống Tử chạy tới phá, hắn ôm Đường Dục vào trong lòng: "Ngày thường em luôn sợ anh tức giận là vì anh là vai ác?"
Tròng mắt Đường Dục xoay chuyển, chứ còn có thể là vì cái gì?
Thấy cậu không nói lời nào, Tần Thời Luật coi như kịch bản của cậu còn chưa biên xong, "Vậy em ở "nơi này của bọn anh" có thân phận gì?"
Đường Dục đáng thương nói: "Là pháo hôi bị người xấu và vai ác giết chết."
Tần Thời Luật: "......" Đây là cái kịch bản hoang đường gì đây.
Tần Thời Luật không định hỏi thêm, miễn cho cậu lại biên ra mấy câu chuyện còn cẩu huyết hơn.
"Nếu em muốn yên ổn tham gia cái tiệc đính hôn kia thì đừng tặng Quan Âm Tống Tử, cho dù em có tặng thì hai người bọn họ cũng không sinh được đâu." Tần Thời Luật nói: "Nhưng nếu em muốn tới phá thì chúng ta cứ tặng hắn vài cái, nói không chừng Tiêu Sí Hành cố gắng một chút cũng có thể sinh được."
1
*****
Ngày đính hôn của Tiêu Sí Hành, Tần Thời Luật và Đường Dục cùng nhau tới, theo lý mà nói thì ngày vui tới cửa đều là khách, không ai lại ngại có thêm vài câu chúc phúc, nhưng Tiêu Sí Hành lại cố tình cho người đứng kiểm tra thiệp mời, không có thiệp mời thì sẽ không được vào.
Bên phía khách sạn cảm thấy kì lạ, làm gì có ai tổ chức tiệc đính hôn mà cứ như tiếp đón tổng thống không bằng, kết quả cả một buổi tối cũng không ngăn được người nào không có thiệp mời, thẳng đến khi Đường Dục và Tần Thời Luật xuất hiện.
"Thật ngại quá, trên thiệp mời chỉ ghi tên một người, xin hỏi là vị nào trong hai người?"
"Là tôi." Đường Dục mặc một bộ tây trang màu xám khiêm tốn, bên trong là áo sơ mi trắng cổ đứng, từ trên xuống dưới chỉ có duy nhất một món trang sức là chiếc nhẫn ở ngón áp út bên tay trái.
Nhẫn định chế riêng vẫn chưa làm xong, Tần Thời Luật đành mua tạm một đôi trước, tay Đường Dục rất đẹp, chiếc nhẫn đeo trên tay cậu nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn ngón áp út của Tần Thời Luật và Đường Dục đều đeo nhẫn có cùng kiểu dáng, người kiểm tra thiệp mời có chút khó xử.
Chồng chồng nhà người ta tới tham gia tiệc đính hôn, chẳng lẽ phải ngăn một người lại không cho vào?
Ngay lúc bọn họ còn đang do dự không biết có nên tìm chủ tiệc hỏi một chút hay không, Khương Nghiêu từ trong sảnh lớn đi ra, đi cùng còn có vài vị sếp tổng từng hợp tác với hắn.
Những người này không ai là không biết Tần Thời Luật, nhìn thấy hắn cũng tới, trái một câu Tần tổng, phải một câu Tần tổng, nhóm người đứng ngoài cửa trông còn náo nhiệt hơn bữa tiệc bên trong.
Khương Nghiêu hỏi Đường Dục: "Cậu thật sự mang hắn tới, tới phá sao?"
Đường Dục nói: "Là Tần Thời Luật một hai phải tới."
Khương Nghiêu nhìn thoáng qua Tần Thời Luật đang bị người quay quanh, hắn cũng có thể hiểu, đổi lại là hắn hắn cũng đi theo, "Tiêu Sí Hành là muốn làm Tần tổng mất mặt đây mà, nếu không làm gì có ai mời người đã kết hôn tới tham gia tiệc mà chỉ viết tên một người."
Đường Dục nghĩ nghĩ, cảm thấy Khương Nghiêu nói rất có lý, trước kia ba mẹ cậu nhận được thiệp mời, ở phía sau đều sẽ viết mời quý khách cùng gia đình.
Đường Dục nhíu mày: "Vậy em cũng không vào."
Khương Nghiêu thấy Đường Dục muốn đi, vội ngăn cậu lại: "Đừng đi, không phải tôi đang nghĩ biện pháp cho cậu sao."
Nhóm người vây quanh Tần Thời Luật hỏi: "Tần tổng, ngài cũng tới tham gia tiệc đính hôn của Tiêu nhị thiếu sao?"
"Không phải." Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục: "Tôi chỉ đi cùng bạn đời của tôi tới thôi."
Hai chữ "bạn đời" làm những người này có chút khiếp sợ, từng ánh mắt tò mò nhìn về phía Đường Dục, Tần Thời Luật duỗi tay, lộ ra chiếc nhẫn trên ngón áp út, "Lại đây."
Đường Dục đi qua, vươn tay trái đeo chiếc nhẫn cùng kiểu dáng đặt lên tay hắn.
Tần Thời Luật: "Người ta không cho vào, nếu không chúng ta đi?"
Đường Dục đưa mắt nhìn Khương Nghiêu, không phải nói có biện pháp sao? Biện pháp đâu?
Biện pháp của Khương Nghiêu chính là sự đáng sợ của miệng lưỡi con người, cũng là chiêu giống với Tần Thời Luật.
Hôm nay hắn chỉ cần rời khỏi chỗ này, những người đã từng hoặc hiện đang hợp tác với Tiêu thị sẽ biết Tiêu gia có mối quan hệ không tốt với Tần Thời Luật, muốn an cư lạc nghiệp ở trên thương trường, quan trọng nhất chính là thấy rõ tình thế, tuy hôm nay bọn họ đều nhận được thiệp mời của Tiêu gia, nhưng Tần Thời Luật, không ai trong bọn họ đắc tội nổi.
Tiêu Sí Hành cố ý không viết tên Tần Thời Luật lên thiệp mời, còn cho người đứng ở cửa ngăn đón, chính là vì muốn hạ mặt mũi Tần Thời Luật, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, Tần Thời Luật xuất hiện lại khiến cửa chính của sảnh tiệc bị tắc nghẽn.
Người vây quanh càng ngày càng nhiều, giống như bọn họ đã quên ai mới là nhân vật chính hôm nay.
Vốn dĩ Đường Lạc đã vì chuyện đính hôn mà không phải kết hôn làm cho không vui, bây giờ lại thấy Đường Dục đoạt hết sự nổi bật, cậu ta nắm chặt tay, "Vì sao lại mời bọn họ tới?"
Lần đầu tiên Tiêu Sí Hành nhìn thấy Đường Dục ăn mặc sạch sẽ khí chất như vậy, bị nhiều người vây quanh nhưng khí tràng lại không hề thua kém Tần Thời Luật thường xuyên tham gia các loại yến tiệc.
Nếu bình tĩnh xem xét, bọn họ thật sự rất xứng đôi.
Tiêu Sí Hành không nghe thấy Đường Lạc nói, Đường Lạc thấy ánh mắt hắn sáng quắc nhìn người đứng ngoài cửa, chân mày càng thêm nhíu chặt...... Không được, cậu ta phải nhịn xuống, Tiêu gia là cơ hội duy nhất, cậu ta không thể để mất cái cơ hội cuối cùng này được.
Đường Lạc ổn định lại tâm trạng, duỗi tay kéo tay Tiêu Sí Hành: "Sí Hành, chúng ta còn phải chiêu đãi khách khứa."
Tiêu Sí Hành lấy lại tinh thần, quay đầu cười cười có lệ: "Ừm, anh biết."
Tiêu Ngạn Thu tiếp đón khách khứa ở một bên khác cũng thấy tình huống ở cửa, hắn đứng ở khoảng cách khá xa nhìn thoáng qua Tiêu Sí Hành, liền thấy Tiêu Sí Hành đang phát ngốc nhìn người đứng ở ngoài cửa, nhìn qua có chút châm chọc.
Là chủ của bữa tiệc hôm nay, Tiêu Ngạn Thu đành phải đi ra ngoài: "Tần tổng, ngài cũng tới rồi, hoan nghênh."
Tần Thời Luật lạnh nhạt nói: "Tiêu tổng, khách khí rồi."
Tiêu Ngạn Thu nhìn về phía Đường Dục: "Tiểu Dục, đã lâu không gặp."
Đường Dục không nói chuyện, biểu tình lãnh khốc giống hệt Tần Thời Luật.
Người khác không biết biểu tình này của cậu, nhưng Tần Thời Luật lại biết bé con nhà mình tức giận rồi, càng tức giận thì biểu tình càng lạnh nhạt.
Đường Dục thật sự tức giận, cậu cảm thấy người Tiêu gia quá bất lịch sự, cậu đưa thiệp mời cho Tiêu Ngạn Thu, quay đầu nhìn về phía Tần Thời Luật: "Anh không cần vào đâu, bọn họ cũng đâu có mời anh."
Tiêu Ngạn Thu không biết Tiêu Sí Hành đưa thiệp mời cho Đường Dục, trên thiệp còn chỉ mời mỗi Đường Dục, Tiêu Ngạn Thu không khỏi nhíu mày nhìn thiệp mời.
Từ lúc Tiêu Sí Hành chủ động nói đính hôn chứ không phải kết hôn, hắn đã biết Tiêu Sí Hành dao động, nhưng hắn lại không nghĩ tới em trai mình sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cho người ngăn đón không cho Tần Thời Luật vào, là muốn vứt mặt mũi của Tần Thời Luật sao?
Đây rõ ràng là vứt mặt mũi Tiêu gia bọn họ!
Tiêu Ngạn Thu lập tức xin lỗi: "Có thể là do quên viết, Tiểu Dục, em với Tần tổng....."
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục: "Được, anh ở dưới lầu chờ em."
Tiêu Ngạn Thu còn muốn nói gì đó, Đường Dục quay đầu hỏi: "Tôi có thể vào chưa?"
Tiêu Ngạn Thu nhìn về phía Tần Thời Luật, Tần Thời Luật nhìn Khương Nghiêu, Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính: "Tần tổng đi thong thả."
Tần Thời Luật gióng trống khua chiêng tới, lại gióng trống khua chiêng rời đi, người chung quanh nhìn Tiêu Ngạn Thu, rồi lại nhìn Đường Dục, trong lòng đại khái đã có đáp án.
Tiêu Ngạn Thu không nghĩ tới chuyện vui hôm nay lại biến thành gièm pha, hắn nói với Đường Dục: "Tiểu Dục, hay là gọi Tần tổng cùng vào đi."
Đường Dục cự tuyệt: "Không cần, dù sao hắn cũng không được mời tới để chúc phúc."
Đường Dục không muốn để Tần Thời Luật chịu đựng loại tức giận này, cậu có chút hối hận khi tới đây, nhưng tới cũng tới rồi, cậu cũng muốn tận mắt chứng kiến Tiêu Sí Hành đính hôn với Đường Lạc mới yên tâm.
Đường Dục nhìn về phía Khương Nghiêu: "Anh Khương Nghiêu, chúng ta vào thôi."
~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Chồng tui sao có thể chịu ấm ức như vậy! Hừ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 72
Chương 72