TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim
Chương 79: Bọ Cánh Cứng


"Chúa tể hắc ám đã trở lại."
Snape đã ném câu đó vào mặt Dumbledore khi hắn vừa bước ra từ lò sưởi phòng hiệu trưởng.
"Bình tĩnh nào Severus.

Ngồi xuống uống tách trà và kể tôi nghe có chuyện gì xảy ra đi." Dumbledore ngây người mất vài giây sau đó lấy lại tinh thần nói với Snape.
"Ông đi mà bình tĩnh.

Tôi vừa mới gặp Bellatrix Lestrange, ả còn dám tơ tưởng tới Harry.

Khốn kiếp!!!" Hắn chửi thề.
"Severus" Dumbledore trầm giọng quát.
Snape hít sâu một hơi kìm nén sự phẫn nộ trong lòng sau đó ngồi xuống kể cho ông về cuộc gặp gỡ vừa rồi.
"Theo như cậu nói.

Việc Tom quay lại chỉ trên lời kể của Bellatrix Lestrange." Dumbledore trầm ngâm.

"Và cả thứ được gọi là dấu hiệu tuyệt đối trung thành nữa.

Bellatrix si mê Chúa tể hắc ám đến điên cuồng, việc bà ta không hề ghen tị khi Tom ban phát cái nhân từ của gã cho những người được bà ta cho là không xứng đáng cũng rất lạ."
"Chuyện đó khi tôi gặp Chúa tể hắc ám sẽ biết thôi." Snape ôm siết lấy cánh tay trái của mình vô cảm nói.
Dumbledore nhìn hắn như vậy không nói gì mà đứng dậy đi đến cạnh giá đỡ nơi đang đặt chiếc cốc lửa.
"Bài thi đấu thứ hai, các nhà vô địch sẽ phải tìm lại trân bảo đã đánh mất dưới đáy hồ Đen.

Tên của cậu xuất hiện." Ông lấy từ trong chiếc cốc lửa một tấm da dê bị cháy mất một góc.
"Không được." Snape dứt khoát cự tuyệt.

"Chọn người khác đi.

Không được làm những việc khiến Chúa tể hắc ám chú ý nữa."
"Cậu thấy còn kịp sao?" Dumbledore lại hỏi.
Snape siết chặt nắm đấm mím môi, mi gian xoắn chặt vào nhau.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều.


Hối hận chỉ làm cậu đau khổ thêm mà thôi." Dumbledore đặt tay lên đôi vai căng cứng của hắn.
"Tính mạng của Harry quan trọng hơn tâm lý dễ chịu của tôi." Hắn lẩm bẩm.
"Cậu có nghĩ rằng Harry cũng lo lắng cho cậu hay không?" Ông vòng lại phía trước bàn hiệu trưởng trở về chỗ ngồi của mình.

"Tôi đã hứa với thằng bé rằng sẽ không để cậu làm những việc nguy hiểm nữa.

Trước khi chúng ta biết được cái dấu hiệu tuyệt đối trung thành của Voldemort là gì đừng liều lĩnh hành động thiếu suy nghĩ.

Về bài thi thứ hai, tôi nghĩ chúng ta có thể làm một chút điều chỉnh nho nhỏ cậu yên tâm."
Snape trầm mặc không nói thêm gì nữa, hắn đứng dậy rời khỏi phòng hiệu trưởng trở về hầm.

Vừa mở cửa, sóng nhiệt ấm áp và mùi hương thức ăn phả thẳng vào mặt làm hắn có chút choáng váng.

Trên sô pha trước lò sưởi có một thiếu niên tóc đen đang đọc sách, khi nghe thấy tiếng động cậu ngẩng đầu lên đôi mắt hoàng kim sáng lên vui vẻ mỉm cười.
"Sao em lại ở đây?" Snape nhíu mày hỏi.
"Hôm nay là sinh nhật anh mà.

Không nhớ à? Em đã chuẩn bị ít đồ ăn.

Vào đây nào." Harry mỉm cười tiến đến hôn nhẹ lên má Snape, ngón tay lơ đãng chạm vào chiếc ghim cài áo trên ngực hắn.
"Vậy sao? Ta không nhớ." Hắn cứng ngắc đáp khi Harry dịu dàng giúp hắn cởi áo chùng.
"Anh đi đâu vậy? Sao lại có rác rưởi dính lên áo thế này?" Harry treo áo của Snape lên giá rồi phát hiện cục gì đó trông giống như búi rửa chén bát bằng kim loại rớt ra ngoài.
"Ta đến cửa tiệm độc dược ở hẻm Xéo có lẽ bị mắc vào trên đường đi." Hắn nhìn búi sắt đó nhíu mày đoán.
"Mơ màng như vậy thật không giống anh tí nào." Harry nhăn mũi nói.
"Ta không thể quản lý hết được phần áo chùng đằng sau lưng nơi mà mắt ta không thể nhìn tới." Hắn gõ nhẹ lên đầu cậu.
"Nhưng mà anh có thể quản lý dạ dày của mình.

Đi ăn tối thôi nào." Harry cười hì hì kéo tay Snape đến bàn ăn.

"Em đã làm một cái bánh kem nhỏ.

Anh nếm thử xem."
Trên bàn đã bày sẵn vài món ăn, hai người cùng nhau dùng bữa dưới ánh nến chập chờn.


Nhấm nháp miếng thịt bò tuy rằng vẫn ấm nhưng đã trở nên dai cứng do để quá lâu, Snape ngắm nhìn gương mặt đã từng một thời hắn ghét cay ghét đắng giờ lại cảm thấy thật xinh đẹp không từ ngữ nào có thể diễn tả, trong lòng tự hỏi phải làm sao để giữ cho cậu an toàn trước sóng gió sắp tới.
"Cứng quá.

Bỏ đi, để em làm lại cho anh đĩa mới." Harry nhíu mày căng quai hàm nhai mớ thịt bò dai nhách trong miệng vươn tay muốn cầm đi đĩa của Snape.
"Không cần.

Ta cảm thấy nó rất ngon." Snape từ chối.
"Không cần miễn cưỡng ăn nó vì em đâu." Harry nói.
"Ta không miễn cưỡng, mong em để cho ta thưởng thức nốt bữa tối muộn của mình."
"Được rồi." Cậu khẽ cười gác cằm lên tay ngắm nhìn Snape.
"Có gì đẹp đâu mà nhìn." Hắn có chút không được tự nhiên trước ánh mắt si mê của Harry.
"Đối với em thì rất đẹp." Harry mỉm cười đáp.
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa mà hãy ăn cho xong bữa tối của em đi." Snape búng trán cậu.
Harry buồn cười trông vành tai đỏ bừng của Snape không trêu hắn nữa.
Sau bữa tối, Snape thư giãn trên ghế sô pha, Harry ngồi bên cạnh hắn.

Cậu lấy ra một chiếc ghim cài áo từ trong túi, cái này còn đơn giản hơn chiếc mà Snape đang đeo.

Chỉ là một chiếc ghim ly hợp hình huy hiệu Slytherin, kích thước nhỏ, không thu hút quá nhiều sự chú ý và có thể tháo ra một cách dễ dàng.

Cậu gỡ xuống chiếc ghim cũ trên áo Snape và cài chiếc mới lên.
"Quà sinh nhật của anh." Harry lùi ra một chút ngắm nghía thành quả của mình vừa lòng nói.
"Không phải em đã cho ta một chiếc rồi sao?" Hắn nhìn xuống trước ngực hỏi.
"Cái đó em tùy tiện làm rất lâu trước đây có nhiều khuyết điểm lắm.

Cái này là em thiết kế riêng cho anh.

Thích không?" Cậu nhìn hắn.
"Không thể hài lòng hơn." Snape trả lời.


Chiếc ghim có nhiều khuyết điểm mà Harry nói chính là một vật phẩm luyện kim có khả năng phòng ngự tuyệt vời.

Cái này chắc chắn không thể tệ hơn.

Hắn lại nhớ tới lời của Dumbledore chiều nay, hắn làm sao xứng đáng với tình yêu của Harry đây.
"Ta cũng có quà sinh nhật cho em." Snape đứng dậy rút từ kệ sách một quyển album cũ đưa cho cậu.
"Qua năm mới rồi ai lại đi tặng quà sinh nhật chứ." Harry bật cười nhận lấy.
"Em có quyền tặng mà ta lại không sao?" Hắn hừ nhẹ.
Mở cuốn album ra, nụ cười trên môi Harry dần hạ xuống.

Đây là tập hợp những bức ảnh chụp James và Lily từ lúc họ còn đi học đến khi tốt nghiệp, kết hôn, có cả hình của nhóc con Harry từ nhỏ đến lớn nữa.

Cậu xúc động vu.ốt ve lên những gương mặt tươi cười rạng rỡ trên tay, khóe mắt ửng hồng.
"Cám ơn anh, Severus" Giọng Harry có chút lạc đi.
"Em thích là tốt rồi." Hắn thở phào trong lòng.
Harry đột ngột ngẩng đầu, cậu rướn người đặt lên môi Snape một nụ hôn vội vã.

Hắn giật mình chỉ trong giây lát rồi đảo khách thành chủ ôm lấy Harry làm sâu hơn cái hôn bất ngờ này.

Ấm áp, mềm mại như một miếng pudding hoa quả ngọt ngào, đôi môi Harry khiến hắn như cứ muốn nhấm nháp mãi thôi.

Nhưng...!bây giờ không phải lúc.

"Trễ rồi, để ta đưa em về." Snape khó khăn dứt ra khỏi nơi cám dỗ tựa như thuốc phiện đó, hắn thở hổn hển nói.
"Được rồi." Bình phục hơi thở rối loạn, Harry cũng miễn cưỡng đồng ý.
Trở về phòng mình trên tháp Ravenclaw vừa đúng giờ giới nghiêm, Harry thở dài tự nhủ, đây là chuyện mà cậu phải làm quen khi hẹn hò với một giáo sư nghiêm túc nha.
Sau khi tắm xong, Harry ngồi xuống bàn học lấy từ trong túi ra thứ mắc vào áo chùng của Snape mà cậu nhân lúc hắn không để ý lén giấu đi.

Thoạt nhìn trông nó chỉ là tập hợp của nhiều sợi dây kim loại mảnh vặn xoắn, chồng chéo đan vào nhau thành một viên cầu tròn tròn to cỡ đầu ngón tay cái.

Nhưng cậu cho rằng chính thứ này đã kích hoạt cơ chế bảo hộ của chiếc ghim cài áo mà cậu tặng cho Snape.

Có lẽ hắn đã không nhận ra nhưng là người chế tạo cậu nhận ra lượng năng lượng còn lại trong chiếc ghim trước đó một ngày và hiện tại không giống nhau.

Lấy giá đỡ và kính phóng đại tới trước mặt, cẩn thận tỉ mỉ quan sát cậu cho rằng đây cũng là một vật phẩm luyện kim đã bị vô hiệu hóa.

Về phần nó là cái gì, có tác dụng ra sao thì phải tháo ra nghiên cứu thêm.
Harry với tay cầm lấy nhíp và kẹp ngang qua vài cái chai thủy tinh để tùy ý trên bàn.


Có chai đựng độc dược, có chai chẳng đựng gì cả, có chai lại đang có một con bọ cánh cứng trú ngụ.

Nó cứ tông trái tông phải vào thành bình tìm cách thoát ra mà không thể.

Thế rồi bang một tiếng, lần này có vẻ nó đụng quá mạnh làm cả người rớt xuống đáy bình ngửa bụng lên trời, chân cẳng giật giật trông cứ như sắp chết đến nơi.

Harry vẫn tập trung vào công việc của mình chẳng để ý đến con bọ cánh cứng đó.

Một lúc lâu sau nó bật dậy lại bò loạn trong cái bình thủy tinh.
"Khó chịu lắm phải không?" Harry chậm rãi lên tiếng.

"Tôi cho bà hai lựa chọn.

Một là ở yên trong chai cho tới khi cuộc thi Tam pháp thuật kết thúc, hai là làm giúp tôi vài việc.

Thấy thế nào? A, tôi quên mất bà không nói được.

Vậy đi, nhảy một lần cho lựa chọn thứ nhất, hai lần cho lựa chọn thứ hai."
Con bọ cánh cứng trong chai nhảy cẫng lên hai lần.
"Được rồi, tôi thả bà ra nhưng bà không được chạy đấy nhé." Cậu tạm dừng công việc trên tay cầm lấy chai thủy tinh và mở nắp.

Con bọ cánh cứng chỉ chờ có thế vội bay vọt ra ngoài như tên bắn.

Thấy vậy Harry chỉ hờ hững liếc qua rồi quay đầu tiếp tục nghiên cứu búi sắt.
Con bọ cánh cứng vo ve nhắm chuẩn mục tiêu là cửa sổ đang mở tính toán trốn thoát theo lối này.

Nhưng khi bay tới gần, nó lại bị chặn bởi một màn chắn trong suốt.

Vừa chạm vào cả cơ thể nó tê buốt, co giật mạnh rồi bị bắn mạnh ra xa thê thảm rớt xuống đất.

Vài phút sau, con bọ lớn dần hóa thành một người phụ nữ có mái tóc quăn cứng đờ, bà ta chỉnh lại cặp kính đồi mồi xộc xệch trên mũi hoảng hốt nhìn về phía bóng lưng người thiếu niên bề ngoài trông có vẻ hiền hòa nhưng lại làm những việc tàn nhẫn như vậy.

Trông có vẻ như cậu không để ý đằng sau, bà ta vội lao tới cửa chính căn phòng nhưng dù có cố kéo cửa đấm đá thế nào cũng không mở ra được.

Cho tới khi đã quá mệt mỏi ngồi sụp xuống sàn bà ta lại nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng nhưng làm người ta sợ mất mật vang lên.
"Nếu bà đã hoàn thành xong công cuộc khám phá căn phòng nhỏ bé của tôi thì hãy ngồi xuống nghe một chút những việc tôi muốn bà làm sau đây, Rita Skeeter".


Đọc truyện chữ Full