TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vinh Quang [Esport]
Chương 2: 2: Hai Trăm Tệ Một Ván Cùng Người Chơi Tới Hừng Đông


Đối phương còn đang online, Vệ Kiêu nhắn tin với hắn: [Sếp ơi ngài không đếm nhầm số 0 chứ?]
Không giấu gì, những 4 số 0 thế này, Vệ Kiêu nhìn còn hoa mắt.
Người kia trả lời rất nhanh, còn tích chữ như vàng: [Không]
Vệ Kiêu có rất nhiều dấu hỏi: [Ngài muốn chơi với tôi 10.000 lần?]
LU: [Ừm]
Vệ Kiêu: [….]
Cậu để điện thoại xuống, đứng dậy, mở cửa.
Đậu Tương gâu gâu một tiếng, nhào tới.

Vệ Kiêu ôm lấy nó vò đầu, lông chó đều bị vò loạn.
Vệ Kiêu: “Ừ, không phải mơ.”
Đậu Tương bung xòe: “Gâu”
Vệ Kiêu buông con chó ra, đóng cửa cái sầm như tên tra nam quay đầu không quen biết.
Mũi chó Đậu Tương đâm sầm vào cửa: “Ử ử ử”
Không phải nằm mơ, là thật, thật sự có thằng ngu, à nhầm là sếp dùng 2 triệu tệ mua 10000 lần chơi với cậu!
“**!”
Vệ Kiêu vừa tỉnh táo lại là đau lòng khôn xiết, bên trung gian lấy 10% phí thủ tục, cậu nháy mắt một cái là tổn thất 20 vạn tệ.
200 ngàn nhân dân tệ đó á á á.
28 tệ một cái skin, từng đó có thể mua 7142.
Nhẫn nhịn như chị Dậu bán con, Vệ Kiêu hỏi: [Ừm, ngài muốn tôi đấu với ngài sao?]
Vệ Kiêu làm người chơi cùng lâu vậy rồi, còn chưa bao giờ nhẹ nhàng nói chuyện như này, nếu để “Khách hàng” trước đây của cậu nghe thấy, có khi sốc nôn cả máu.
LU: [Không]
Vệ Kiêu: [Bỏ ra nhiều tiền như vậy không phải để đấu với tôi á?]
LU: [Ừm]
Vệ Kiêu mơ hồ, ừm nghĩa là sao? Phía sau chữ này có rất nhiều hàm ý đó.
Cậu kiên nhẫn hỏi: [Không sợ tôi lừa ngài sao?]
LU: [Không]

[Biết đâu tôi chơi kém lắm thì sao?]
[Cậu giỏi]
[Tin tưởng tôi như thế à?]
[Ừm]
Vệ Kiêu càng mơ hồ, hỏi hắn vấn đề cậu muốn nhất: [Tại sao?]
LU: [Gì cơ]
Vệ Kiêu: [Tại sao lại chọn tôi]
Người kia dừng lại, đưa ra một lý do làm cho Vệ Kiêu không khống chế nổi biểu cảm: [Bởi vì cậu đặc biệt]
Vệ Kiêu: [Hả?]
Cái người tên LU này bình tĩnh trước sau như một: [Tiền nào của nấy thôi]
Vệ Kiêu hơi hoang mang ba giây đồng hồ, lại hỏi: [Ngài không sợ hàng không như quảng cáo à]
Lần này LU không gõ chữ nữa, mà gửi tới một hình ảnh, là hình ảnh Vệ Kiêu tự giới thiệu—–
[Vừa giỏi cận chiến vừa giỏi yểm phép, mặt nào cũng bá, 200 tệ không thiệt miếng nào, không mua ráng chịu]
Vệ Kiêu: […]
Không thể ngờ được, người mà trên có thể lên mạng xé antifan lả tả, dưới thì xé đám anh hùng bàn phím mù trời trong game, lại có một ngày không biết đáp sao.
[Ừm, vậy] Vệ Kiêu thăm dò [Chúng ta đánh một ván trước]
LU: [Không vội]
Ôi chồi, bỏ ra 2 triệu tệ tìm người chơi cùng mà lúc này ngài lại nói không vội.
Vệ Kiêu: [Vậy sếp rảnh giờ nào?]
LU: [Chiều này 1 giờ rưỡi]
Vệ Kiêu nhìn đồng hồ, giờ là bảy giờ, cậu có thể ngủ thêm sáu tiếng, duyệt.
[Vậy 1 rưỡi gặp lại]
LU: [Ừm]
Thoát khỏi giao diện trò chuyện, Vệ Kiêu cầm di động chìm trong cảm giác bố mày giàu to.
Ngủ cái *beep* á!!
Việc lớn như vậy, cậu ngủ sao nổi.
Vệ Kiêu thoát cái giao diện giao dịch cùng chơi, mở wechat, nhấn giữ nút ghi âm bắn liên thanh: “Ôi cái ĐM lão Bạch, tao đang ngồi trong nhà, tiền từ trên trời rơi xuống, cũng không biết cô bé đáng yêu nào dùng 2 triệu tệ mua 10.000 lần chơi cùng tao! Hơn nữa là trước khi nhắn tin đặt hàng luôn, không chần chừ không do dự thậm chí không cần chơi thử luôn, trực tiếp quăng 2 triệu vào mặt tao, đíu ngờ nổi tao còn sống đến ngày hôm nay, hóa ra cảm giác được bao nuôi là như thế, không muốn cố gắng nữa, chỉ muốn chơi với sếp một đời một kiếp, ai, mày nói xem có phải tao được cá chép nhập, gặp được em gái đáng yêu, ài, không nói nữa, tao muốn đi cầu hôn.”
Lão Bạch, họ Bạch tên Tài, biệt hiệu là Cải trắng (Thái = rau cải, Bạch Thái = Cải trắng)

Bạch Tài quen với Vệ Kiêu lâu lắm rồi, hồi trong trại huấn luyện trẻ là quan hệ giường trên giường dưới.
Bây giờ hai năm trôi qua, Vệ Kiêu từng là bá chủ trong đám thực tập giờ thành một người chơi cùng vật vã, còn Bạch Tài từng là phụ trợ chính của bá chủ bay thẳng vào đội 1 của FTW, trở thành đồng đội của quán quân 4 năm liên tiếp, Lục Phong.
Khác nhau một trời một vực như vậy, thật khiến người ta thổn thức.
Nhưng giờ anh Cải không muốn ôi ôi chỉ muốn xuỵt xuỵt—–
Mẹ nó, ông đây sợ vãi tè rồi.
“Vệ Kiêu à?”
Âm thanh được fan tôn sùng, nghe đâu chỉ cần nghe là lỗ tai mang thai được luôn vang lên ngay cạnh Bạch Tài.
Ông đây không mang thai, mà là sảy thai cmnr.
“Ừm, đúng vậy.”
Bạch Tài nhìn tin nhắn thoại 30s, trong lòng thầm cầu khẩn: Lão Vệ, đừng có nói linh tinh đấy.
Lục Phong: “Em ấy nói gì vậy?”
Bạch Tài: “À cái này…..”
Lục Phong nhướng mày: “Không tiện?”
Bạch Tài giật mình, tay nhanh hơn não, đã mở tin nhắn ra——
“Ôi cái đm lão Bạch…….

dễ thương…….

bao nuôi……..

một đời một kiếp……… em gái đáng yêu……..

Tao phải đi cầu hôn!”
Bạch Tài: “…”
Cậu ta còn cầu khẩn cái *beep*.

Nghĩ cũng đã biết cái tên cầm thú mồm miệng không cẩn thận này cũng chả thể nói ra được tiếng người.

Nào là đáng yêu, nào là em gái dễ thương, nào là đi cầu hôn, Vệ Kiêu Kiêu, cậu là Tôn Ngộ Không tái thế sao, lúc nào cũng muốn lên trời!
Bạch Tài cân nhắc đến tình anh em giữa mình và tên này, chuẩn bị giải thích thay cậu: “Thực ra…….”
Cậu ta còn chưa dứt lời, ngu luôn.
Mẹ nó.
Close cười.
Đại ma vương cười.
Cái tên lúc đứng trên sân khấu trận chung kết, cầm cúp quán quân thế giới mặt còn đơ cứng mà lại cười.
Cũng không phải cười to, chỉ là hơi cong khóe miệng, ý cười rất nhạt, lại có thêm chút thâm thúy từ con ngươi sẫm màu.
Bạch Tài hơi quen tay, muốn chụp trộm, đám fan bạn gái fan vợ fan mẹ của Close có thể cúng cho cậu ta cả trăm triệu!
Đáng tiếc, cậu ta chỉ có đầu óc là muốn phát tài còn không có lá gan phát tài.
“Không trả lời à?” Lục Phong hỏi cậu ta.
Bạch Tài thu “ý xấu” lại, vội vàng: “Không được đâu, lúc này mà rep cậu ấy, có khi lại thành đánh rắn động cỏ.”
Bảy giờ sáng đối với tuyển thủ Esport như hai ba giờ với người thường, giờ này mà còn chưa ngủ, quá khả nghi.
Lục Phong nghĩ một lúc: “Cũng đúng, để cho em ấy ngủ một tí.”
Bạch Tài: “…”
Chỉ là hắn nói ngắn gọn lại thôi, nhưng sao cứ thấy là lạ chỗ nào!
Lục Phong im lặng, quay người lên lầu, Bạch Tài thở phào, ngồi dựa lên ghế như miếng giẻ lau.
Xin lỗi nha lão Vệ, không phải anh em bán cậu, mà là bất ngờ nối tiếp bất ngờ, đều là bất ngờ cả đó.
Được rồi, cậu ta thừa nhận, cậu ta cũng có chỗ sai, đó là không nên ở trong căn cứ “dắt mối”.

Việc này phải kể đến tối qua—
Năm nay có một đội viên mới được tuyển vào FTW, là một tên nhóc nhuộm cái đầu màu xám bạc như của bà nội, một cậu trai phản nghịch, tên Ninh Triết Hàm, sở trường là những tướng tuyến giữa.
[Vinh Quang] đã ra mắt gần 10 năm nay, đã sớm có hệ thống rèn luyện dành riêng cho tuyển thủ nhà nghề.
Cách để lựa chọn nhanh nhất chính là trong mỗi cái trại huấn luyện dành cho người mới của các đội, mỗi năm lại tổ chức một trận đấu giữa các tuyển thủ trẻ, 2 năm trước bá chủ là Vệ Kiêu, năm nay là Ninh Triết Hàm.
Thằng nhỏ này xem ra cũng có tài để kiêu ngạo, nhìn mặt thì trẻ trâu xốc nổi, thực ra lúc đấu lại bình tĩnh tự tin, đấu pháp lành nghề, có thể tiến có thể lùi, dù là chiêu thức hay là lâu đài đều có thể gọt sắc, khả năng thích ứng cao.
Trại huấn luyện năm nay vừa kết thúc, các đội bắt đầu cướp người, cuối cùng FTW dùng cái giá 300 vạn trên trời để cướp được cậu ta.
Một người mới mà có được cái giá như vậy, đủ thấy cậu ta ưu tú như nào.
Ninh Triết Hàm cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai 18 tuổi, vừa được khen vừa được tranh như vậy, không trách có chút kiêu ngạo, cậu nhỏ đến FTW, nghĩ là chỉ cần mình là có thể đưa Trung Quốc lên tới đỉnh cao, đưa cúp trở lại.
Kết quả vừa tới hai ngày, Ninh Triết Hàm tự kỷ luôn.
Suốt chín trận đấu tập, cậu nhỏ chỉ toàn kéo chân sau, hoàn toàn không theo kịp, tinh thần còn cách cả khoảng, cho dù là chức nghiệp cậu nhỏ tự hào nhất, trước mặt đại ma vương cũng chẳng đỡ nổi một đòn.
Tại sao có người lại giỏi như thế? Tại sao có người lại giỏi tung giời như thế?
Đều có hai tay, tại sao chênh lệch lại lớn dữ thế?

Ninh Triết Hàm cảm thấy ánh sáng rực rỡ của quả đầu già nua này đã biến mất, nhanh chóng biến thành một ông lão.
Bạch Tài cũng không ngạc nhiên tí nào, năm nào cũng có những tuyển thủ thiên tài tiến vào FTW như một cơn lốc, rồi nằm trên cáng về đóng cửa nhốt mình.
Không phải cậu ta cố ý thổi phồng, nhưng Lục thần thật sự còn chưa đánh hết khả năng, nếu muốn hắn đánh đến thế, sợ là chỉ có mấy tuyển thủ hàng đầu.
À…..

còn có Vệ Kiêu của hai năm trước.
Đáng tiếc tên súc vật kia không làm tuyển thủ.
Ninh Triết Hàm không đọ nổi, đừng cảm thấy hai người đều là quán quân trong trại huấn luyện nên giống nhau.
Bạch Tài vài năm nay đối với cái danh hiệu quán quân đó có bóng ma, dù cho cậu trai 18 tuổi lủi thủi đáng thương, nhưng cậu ta vẫn không muốn đi an ủi, làm như không thấy.
Ai mà biết cậu ta không để ý tới, ngày hôm sau đứa nhỏ này lại chạy đến cửa: “Anh Cải, em nghe nói…..”
Thằng nhỏ ấp úng, hơi ngượng.
Bạch Tài vừa nghe đã hiểu, nhưng lại giả vờ như không hiểu: “Hả? Em nói cái gì?”
Ninh Triết Hàm lắp ba lắp bắp.
Bạch Tài vỗ vai thằng nhóc: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là mấy trận huấn luyện mà thôi, thua cũng không sao.”
Nhưng vấn đề là vì thằng nhóc mà thua, Ninh Triết Hàm mặt xanh lè.
Bạch Tài cười híp mắt, không nhận ra mình nói chuyện đó khiến người ta đau lòng.
Ninh Triết Hàm cắn chặt môi dưới, bất chấp nói ra khỏi miệng: “Em nghe nói anh quen một người chơi cùng level cỡ thần.”
“Làm gì khoa trương như thế.” Bạch Tài xua tay: “Cậu ta chỉ là một người chơi cùng, level thần gì mà level thần.”
Ninh Triết Hàm nghiêm túc nói: “Nhưng anh ấy đã đánh bại 90% tuyển thủ nhà nghề, cả đội phó và đội trưởng của TPT đều bại dưới tay ảnh.”
Bạch Tài trầm ngâm: “Cái này ấy à …..”
Ninh Triết Hàm nói lời này cũng không phải là có ý gì không tốt, lại còn mong đợi: “Lúc em ở trại huấn luyện có nghe nói về truyền thuyết của anh ấy—–ai cũng không biết tên anh ấy, ai cũng chưa từng gặp anh ấy, ai cũng không biết anh ấy thực ra là ai, mà ai cũng biết anh ấy cực kì mạnh, tuy không phải tuyển thủ nhà nghề của Trung Quốc, có biết bao nhiêu tuyển thủ đều trưởng thành dưới tay ảnh, có bao nhiêu đội trưởng đội phó đều là nhờ ảnh mà giác ngộ——“
Bạch Tài thấy hơi đau răng, tuy rằng đúng là thật, nhưng mà để nói về Vệ Kiêu thì…..
Cậu không xứng!
Ninh Triết Hàm kiên định: “Anh Cải, có thể giúp em liên lạc với ảnh không, em muốn trưởng thành….”
Bạch Tài nghĩ thầm.

Anh nghĩ cậu đang muốn tự sát!
“Cậu ta thực ra cũng chỉ là một người chơi cùng.” Bạch Tài thở dài “Một người chơi cùng có thu phí.”
Ninh Triết Hàm: “Á?”
Bạch Tài biết nhắc về chơi cùng nhiều nữa cũng vô ích, nói thẳng vào trọng điểm: “200 tệ một ván, chơi cùng em tới hừng đông.”
Ninh Triết Hàm: “…”.


Đọc truyện chữ Full