Thần Phong không để ý đến Lục Phong, tiếp tục xem video.
Thao tác mạnh mẽ, độ hiểu biết cao, đã thế tên nhóc Vệ Kiêu này còn rất xấu xa.
Món quà lớn pentakill kia đều đã được tính toán hết.
Xem video cứ tưởng là đạo tặc đánh người gần hết máu rồi hỏa pháp xử lí nốt, nhưng thật ra khi xem tổng thể, cậu vẫn luôn chuẩn bị cho khoảnh khắc pentakill này.
Đầu tiên là dương đông kích tây, phá hủy tinh thần của kẻ địch.
Kẻ địch sợ hành động một mình, bắt đầu đi theo nhóm, nghĩ rằng năm người thì còn tí hi vọng.
Nhưng đây lại là điều Vệ Kiêu muốn, bên kia không chịu tụ tập, cậu đâu thể một hơi đánh phế được 5 người.
Ám tặc có kỹ năng ẩn thân, tuy rằng lúc ẩn thân trên đầu đối thủ sẽ xuất hiện cảnh báo nhắc nhở, nhưng trước khi đạo tặc hiện hình vài giây thì biến mất.
Vệ Kiêu lợi dụng mấy giây này, đột kích từ phía sau lưng, năm người đã tụ lại xong còn bị đâm lén, toàn bộ bị trọng thương.
Đấu sĩ và phụ trợ của bên địch máu vẫn còn khá nhiều, muốn chạy trốn, Vệ Kiêu cũng không vội, để pháp sư hệ lửa giết ba người, quay lại đuổi bắt đấu sĩ, cuối cùng giảm tốc độ của phụ trợ xuống ngang ốc sên bò, pháp sư cộc lộc chạy đến, tùy tiện nhấn phím AA một cái…
Pentakill!
Tất cả đều ăn khớp.
Chuẩn đến mức không thể chuẩn hơn được nữa.
Đút hành kẻ địch không khó, lấy pentakill cũng không khó, cái này trong trận đấu của hạng đồng thì nhiều lắm.
Đáng sợ chính là cậu ta không hề lấy bất kì mạng nào nhưng vẫn chèn ép đối thủ gấp ba lần thế; cậu ta hoàn toàn không hề phóng sai kĩ năng nào, kiểm soát lượng máu đến mức điên cuồng.
Cậu đưa hết đầu đối thủ cho pháp sư, không chỉ dự đoán được thương tổn, mà còn giúp pháp sư tạo ra phạm vi công kích hoàn mĩ.
Cậu ta dường như không phải đang chơi game, mà biến hẻm núi Vinh Quang thành một ván cờ, còn cậu ta là người quyết định duy nhất.
Thần Phong xem 2 lần liên tiếp, nhíu mày nói: “Thực lực cá nhân rất mạnh”
Mặc dù là ở hạng đồng, nhưng thao tác này mà bị truyền ra ngoài, giới chuyên nghiệp cũng sẽ kinh ngạc.
Lục Phong: “Ừm”
Hắn lạnh nhạt đáp một tiếng, nhìn như không quan tâm, nhưng hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn ảnh.
Phòng hội nghị rất tối, hình ảnh trên màn chiếu màu sắc sặc sỡ, chiếu lên đôi mắt đen nhánh, như đốt lên một ngọn lửa.
Thần Phong thấy trong con người hắn tràn ngập háo hức cùng khát khao.
Tinh thần chiến đấu.
Trong mắt Lục Phong chính là tinh thần chiến đấu.
Đã bao rồi không thấy nhỉ?
Là từ khi hắn trở thành đệ nhất thế giới.
Thần Phong đã rất lâu rồi chưa thấy cảm xúc như thế trong mắt Lục Phong.
Đó là muốn quyết đấu, muốn chiến thắng, là khi gặp được đối thủ xứng tầm.
Trong lòng Thần Phong lộp bộp một chút—–
Mời Vệ Kiêu vào FTW có phù hợp không?
“Anh tán thành năng lực cá nhân của cậu ta” Thần Phong tỉnh táo lại: “Nhưng cái chúng ta thiếu là một tổ đội”
FTW đã cầm chức vô địch giải đấu đơn nhiều lắm rồi, bọn họ bây giờ mong muốn một giải vô địch chân chính hơn ai hết.
Xét về thực lực cá nhân, không ai bằng Lục Phong.
Thứ bọn họ cần hơn nữa là một người để kết nối thành một đội ngũ 5 người hoàn chỉnh.
Lục Phong thu hồi ánh mắt: “Em ấy làm được”
Thần Phong hiểu Vệ Kiêu rất rõ, 2 năm trước Lục Phong muốn kí với cậu, Thần Phong rất ủng hộ.
Anh không chỉ yêu thích tài năng của bá chủ người mới Vệ Kiêu, mà còn vừa ý chuyện cậu dám khiêu chiến với các câu lạc bộ lớn khác.
Người mới tài giỏi thì đâu cũng có, nhưng dám làm thế trong hai năm nay chỉ có Vệ Kiêu.
Cậu ta kiêu ngạo, nhưng chính cái kiêu ngạo đó đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của đồng đội, để một đội hình non nớt có thể chơi được vượt xa khả năng của mình và chiến thắng hết lần này đến lần khác.
Vệ Kiêu như một tia sáng, có thể truyền lửa cho đồng đội.
Lúc trước các câu lạc bộ lớn tranh đoạt cậu cũng vì điều này.
Đáng tiếc cậu ta từ bỏ sự nghiệp ở ngay trên đỉnh vinh quang, biến mất không thấy tăm hơi.
Thần Phong khẽ thở dài, hỏi thẳng Lục Phong: “Hai năm trước giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì?”
Đây là điều anh lo lắng nhất, đúng là Vệ Kiêu có khả năng kết nối đội ngũ, nhưng nếu giữa cậu và Lục Phong mà có hiềm khích gì thì cũng không cần nữa.
Ở FTW, Lục Phong luôn là trung tâm.
Một người không thể hợp tác với Lục Phong dù mạnh đến đâu cũng không có giá trị.
Lục Phong liếc nhìn Thần Phong: “Em ấy không phải vì em mà không thi đấu chuyên nghiệp”
Lời này nói rất có ý nghĩa sâu xa.
Không nói đã xảy ra việc gì, chỉ nói không phải do hắn.
Thần Phong nghiêm túc nói: “Không phải anh muốn truy cứu chuyện riêng của hai đứa nhưng trong vụ này sợ có tai họa ngầm, anh không tin Vệ Kiêu được”
Thực ra lời khuyên của anh không tác động được Lục Phong, Lục Phong muốn kí với Vệ Kiêu không cần sự đồng ý của anh, chỉ là…
Làm bạn tốt nhiều năm, điều cần nói Thần Phong vẫn phải nói ra.
“Em ấy ở lại trụ sở ba ngày” Lục Phong chậm rãi mở miệng.
Thần Phong: “Ba ngày đó cậu ta luôn ở với cậu”
Lục Phong đáp: “Đúng”
“Vậy hai đứa rốt cuộc…”
Thần Phong tò mò từ lâu, trong ba ngày đó đã xảy ra chuyện gì?
Khi Vệ Kiêu đến, FTW vẫn đang ở trụ sở cũ, đó là căn nhà nhỏ ba tầng, kém xa bây giờ.
Lúc đó đội một và đội hai ở chung một tầng, rất chật chội, Lục Phong đã để cậu ở căn hộ của mình ở tầng ba.
Nói thật ra thì cũng chỉ là một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích cũng không bằng một phòng ngủ ở trụ sở mới.
Vệ Kiêu từ khi lên lầu chưa từng đi xuống.
Ba ngày sau, bọn họ nhìn thấy lá thư “theo đuổi ước mơ” Tân Đông Dương.
Ở trong trụ sở FTW, Vệ Kiêu chỉ tiếp xúc với Lục Phong.
Lục Phong cũng không chịu nói gì, như thường ngày lại bắt đầu chuẩn bị cho việc thi đấu mùa giải mới.
Bây giờ Thần Phong muốn biết chân tướng.
“Em ấy muốn solo với em” Lục Phong bình tĩnh nói: “Bọn em solo với nhau 48 tiếng”
Thần Phong vẻ mặt sụp đổ: “Cái gì!?”
Lục Phong bình tĩnh nói: “Video solo vẫn còn giữ, anh muốn xem không?”
“Không cần…” Thần Phong không muốn xem, điều anh khiếp sợ chính là: ” Hai đứa… solo 48 giờ?”
Lục Phong: “Ở giữa có ăn cơm uống nước đi vệ sinh”
Thần Phong như sắp nát tiếng tới nơi: “Ngủ thì sao?”
Lục Phong: “Không ngủ”
Thần Phong: “……”
Cái chân tướng gì mà khó tin vl.
Vệ Kiêu đến trụ sở ba ngày, cả ba ngày đều không xuống tầng là vì solo với Lục Phong?
Tên điên đó vốn dĩ đến đây là vì Lục Phong, làm được như thế cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng tại sao Lục Phong lại điên theo cậu ta luôn vậy?
48 tiếng!
Cái khác không nói, hai đứa không thấy mệt à?
“Tỷ, tỷ lệ thắng thế nào?” Thần Phong hỏi.
Lục Phong dừng lại.
Thần Phong nghĩ một chút, lúc đó Vệ Kiêu vẫn đang là người mới còn Lục Phong đã ở trên đỉnh cao, càng thêm lắp bắp: “Cậu ta, cậu ta không phải 1 trận cũng không thắng đấy chứ?”
Khóe miệng Lục Phong cong lên: “Có thắng 1 trận cuối”
Thần Phong: “……”
Lục Phong bổ sung: “Dùng đạo tặc thắng em”
Thần Phong trợn tròn mắt: “Fuck, chơi luôn 48 tiếng, cậu là do chơi mệt quá rồi mới thua đúng không?”
Lục Phong: “Không mệt”
Thần Phong: “Chán à?”
Lục Phong: “Solo với cậu ấy rất thú vị”
Huấn luyện viên Thần nổi khùng lên: “Thế sao lại thua? Cậu chơi đạo tặc là tốt nhất, sao lại thua được?”
Lục Phong rũ mi: “Có chút đau lòng”
Thần Phong suýt thì té ghế: “Hả?”
Lục Phong như sợ anh không hiểu, giải thích: “Bởi vì đau lòng nên lơ là, sau đó bị giết.
”
Thần Phong cả đời này đều không muốn nghe Lục Phong giải thích bất cứ việc gì nữa.
“Cái ĐM, cậu dập người ta hết 48 giờ, đến trận cuối cùng mới đau lòng?”
Thần Phong nghĩ đến cảnh tượng kia, trái tim vỡ vụn.
Đây là điều mà con người có thể làm sao?
Vệ Kiêu 18 tuổi đã làm sai điều gì để rồi bị ngược đãi như thế ngay trước đêm vào đội?
Thế mà Lục Phong còn nói là Vệ Kiêu không phải từ bỏ chuyên nghiệp vì hắn.
Đệch, nếu là anh, thi đấu cái quần què, anh nhảy từ lầu ba xuống luôn!
“Có ai giống cậu không?”
Thần Phong vốn dĩ có ý kiến với việc Vệ Kiêu không từ mà biệt, bây giờ lại chỉ muốn chỉ trích Lục Phong: “Có ai đối xử với người mới như cậu không hả?”
Lục Phong lắc đầu: “Solo với em ấy, em chỉ có thể đánh hết sức”
Thần Phong choáng váng
Đáy mắt Lục Phong có chút dịu dàng khó thấy: “Em ấy không phải chỉ muốn thắng mà còn có tôn trọng”
Trong 48 giờ kia, Lục Phong có rất nhiều cơ hội thả cho Vệ Kiêu thắng.
Hai người chỉ tùy tiện đấu với nhau, thắng thua không quan trọng.
Nhưng hắn không thể.
Mỗi lần nhìn thấy tinh thần chiến đấu rực cháy trong mắt cậu, hắn không thể nào thả được.
Thắng không quan trọng.
Quan trọng là hắn phải tôn trọng đối thủ.
Trận cuối kia, không phải Lục Phong đau lòng Vệ Kiêu vẫn luôn thua.
Hắn đau lòng cho cậu đã mệt đến ngón tay run rẩy nhưng vẫn phải duy trì sự hoàn mỹ, dẻo dai trong từng thao tác.
Thể lực chịu không nổi, nhưng tinh thần vẫn rất mạnh mẽ.
Lục Phong đau lòng cho một Vệ Kiêu từ đầu đến cuối không chịu bỏ cuộc.
Trận cuối Lục Phong có sai lầm rất nhỏ, Vệ Kiêu dù vô cùng mệt mỏi vẫn tóm được.
Cậu thực sự thắng hắn.
Dùng đạo tặc, thắng Close.
Lục Phong rất chắc chắn.
Vệ Kiêu rời đi không phải vì bị thua suốt 48 tiếng.
Bởi vì khi trận cuối kết thúc, cậu tựa vào ghế chơi game, nói với hắn—–
“Quá tuyệt, anh đúng là rất mạnh”
Lục Phong nhìn về phía cậu, sắc mặt cậu tái nhợt, không chút máu vì quá mệt nhưng đôi mắt vẫn sáng như sao hôm.
“Một ngày nào đó, tôi sẽ thật sự thắng anh”
FTW: For The Win.
Rất nhiều người nói Lục Phong sinh ra là vì FTW.
Lục Phong lại thấy cậu trai ở trước mắt mình mới là—–
Sinh ra vì thắng lợi.
.