Ngày đầu tiên tới tổng công ty của Mạc Gia, Lỗi được đưa đến nhận việc trực tiếp tại phòng kế hoạch.
Đương nhiên mọi chuyện của cậu được sắp xếp ổn thỏa và chu toàn.
Mạc Xuân Phong trước đó đã thông báo cho con trai của mình về một người quen xa của ông cần giúp đỡ, cậu nhóc chưa có kinh nghiệm làm việc bài bản và cũng chưa từng vào một công ty chính thống cho nên cần con trai tài giỏi của ông giúp đỡ.
Mạc Toàn nhíu mày, là người thân đến đâu mà cần cậu đích thân chỉ dần chứ, cậu đúng là thời gian gần đây thường xuyên ở trụ sở chính nhưng mà bản thân cậu rất bận rộn, nhất là sau khi thanh trừ một số đảng nhỏ trong công ty thì việc chạy lại hệ thống càng dồn dập.
Thời gian này đúng là rất cần người nhưng ai lại đi nhận một người chưa có tí kinh nghiệm nào và năng lực chưa rõ ra sao như vậy chứ.
Nhưng vì là yêu cầu trực tiếp từ bố cậu nên cậu không thể từ chối.
Còn về phần bà Thu Lan, bà ta cũng nhanh chóng biết việc chồng bà đang làm nhưng bà lại chẳng thể chống đối bởi vì ông ta nắm được điểm yếu của bà, và hơn bao giờ hết bà biết nếu bà cố tình gây khó dễ thì mọi chuyện càng thêm phức tạp và khó cứu vãn hơn.
Ban đầu bà cũng chỉ nghĩ, cũng chỉ là con trai của người yêu cũ, không có quan hệ máu mủ, trước đây bà thực sự xác minh rồi, cũng chẳng thể ảnh hưởng gì tới gia sản nhà bà, cũng lắm tốn ít tiền nuôi thôi, chút tiền đó nhà bà không thiếu.
Nhưng điều bà ta không thể ngờ tới, cái người phụ nữ kia, tại sao chết rồi còn mang tới cho bà nhiều bi thương và phiền muộn đến vậy, khi mà còn sống thì bà ta nắm giữ trái tim chồng của bà, còn khi bà ta chết rồi thì con trai bà ta lại dây dưa với đứa con trai vàng ngọc do bà sinh ra chứ.
Đúng là oan nghiệt.
Ngày hôm nay, Lỗi mặc sơ mi, quần âu, đi giầy tây đúng chất công sở, nhưng nhìn nó lạ lắm, vì cái bộ đóng thùng đó có vẻ sinh ra để cho cậu vậy, cậu mặc lên lại càng đẹp, càng thanh lịch, cậu đi tới đâu nhân viên ùa ra tới đó.
Cậu được dẫn thẳng tới chỗ phòng làm việc của Mạc Toàn để giới thiệu.
Khi cậu bước qua cánh của luôn đóng kín kia, Mạc Toàn còn chưa ngẩng mặt lên nhìn, anh còn đang ngập trong đống giấy tờ cần ký duyệt.
Lỗi đưa mắt nhìn một lượt thật nhanh, căn phòng này đơn điệu y như chủ nhân của nó ấy, chẳng bày biện gì nhiều, toàn vật dụng cần thiết nhất, còn nhiều chỗ bỏ trống không.
Trợ lý của Mạc Toàn, Long lên tiếng:
- Giám đốc, người đã tới rồi ạ.
Long đương nhiên nhận ra Lỗi, đã từng giúp giám đốc của bản thân điều tra và cũng đã va chạm vài lần.
Nhưng cậu luôn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, những chuyện không liên quan và không được phân phó cậu sẽ không hỏi, không làm.
Nhiệm vụ của cậu hôm nay chỉ là đưa người tới, cậu sẽ không hỏi gì thêm dù trong lòng có cả đống nghi vẫn.
Mạc Toàn đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói "được rồi" và tiếp tục làm việc.
Long định quay ra thì nghe thêm giám đốc phân phó thêm một câu:
- Cậu gọi Tùng Lâm cho tôi, nói tôi có việc gấp cần cậu ấy thương lượng.
Đầu vẫn cúi xuống, anh còn chưa biết người tới này là ai.
Lỗi cũng vẫn yên lặng đứng nhìn, cậu nhìn người ngồi trước mặt, lúc làm việc trông anh như một khối băng nhưng cũng lại toát lên mê lực hút hồn khiến cậu cũng quên mất bả thân mà ngắm nhìn thêm đôi chút.
Mãi tới khi Tùng Lâm bước vào tất cả mới được đánh thức.
- Cậu làm gì ở đây?
Tiếng nói lớn mang theo rất nhiề kích động của Tùng lâm khiến Mạc Toàn ngẩng mặt lên, anh nhìn theo hướng Tùng Lâm nhìn và đứng hình mất vài giây, sao đó bật dậy đi như bay về phía Lỗi:
- Sao em lại ở đây? Vào đây bằng cách nào vậy.
Trước nét mặt kinh ngạc của Mạc Toàn, đôi mắt hoảng hốt đan xen nhiều cảm xúc phức tạp của Tùng Lâm, Lỗi lùi lại vài bước chân nhỏ rồi cười thật tươi hướng về phía hai người họ giới thiệu.
- Chào giám đốc, xin tự giới thiệu, tôi là nhân viên mới của phòng kế hoạch, tên là Trần Mạc Toàn, xin giám đốc chỉ bảo nhiều hơn.
Dù vào công ty bằng lối tắt nhưng mỗi ngày sẽ cố gắng để bản thân có thể tiếp thu nhanh nhất có thể!
Mạc Toàn không dám tin vào điều mình nghe thấy, có nằm mơ anh cũng không ngờ người mà bố anh đưa tới bên anh lại là người mà anh ngày nhớ đêm mong và mẹ anh ra sức ngăn cản.
Anh bước một bước tới trước mặt cậu, đưa tay ra chụp lấy đôi tay của Lỗi mà nắm chặt.
- Thực sự là em, thực sự không phải mơ, vậy mà lại là em..
Rồi Mạc Toàn quên luôn Tùng Lâm đứng đó, anh liên tục đặt ra câu hỏi cho Lỗi, hai người như chìm trong thế giới của họ vậy.
Tùng Lâm thì đang giận run người, nắm tay từ bao giờ đã nắm thành quyền bóp chặt vào lòng bàn tay đau nhói, anh trăm phương nghìn kế kéo Mạc Toàn vào công việc, khó khăn lắm họ mới tách nhau ra, khó khăn lắm bóng dáng cậu không ưa kia mới xa tầm mắt.
Vậy mà bây giờ nó lại đang chình ình hiện hữu ngay trước mắt cậu khiến tròng mắt cậu như sắp lọt ra ngoài.
Cậu xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Mạc Toàn, cậu chạy nhanh về phòng làm việc của mình.
Cậu đóng sầm của lại, cánh cửa đáng thương như muốn bật tung lề.
Cậu tức giận đến tím tái mặt mày, cậu liên tục lầm bẩm:
- Không thể nào..
tuyệt đối khong thể như vậy được.
Cậu rút nhanh điện thoại ra, bấm một dãy số, tim cậu đập bùm bụp nghe tiếng chuông chờ phía bên kia.
Cuối cùng người nghe cũng nhấc máy:
- Alo, phu nhân..
người có biết người được chủ tịch đưa tới là ai không ạ?
Thì ra cậu gọi cho mẹ của Mạc Toàn, bà ta lúc đang nghe máy là bản thân đang thong thả ngắm hoa trong vườn.
- Sao cậu hốt hoảng vậy? Đó chỉ là con một cố nhân mà thôi.
- Nhưng cậu ta chính là Lỗi.
Phập..
nghe câu nói đó, chiếc kéo tỉa hoa trên tay bà rơi xuống cắm sâu vào mảng đất dưới gốc cây.
- Cậu nói..
là ai?
- Là Lỗi thưa phu nhân.
Bà yên lặng, thật lâu thật lâu mới gằn ra mấy chữ:
- Tôi biết rồi..
cậu..
nhất định không được để chúng bên nhau.
Đầu dây bên kia tắt, Tùng Lâm ném điện thoại xuống nền gạch vỡ tan nát.
Thật đúng là chướng mắt làm sao, cậu ước gì ngay lúc này tên kia cũng dễ dàng bị đập nát như chiếc điện thoại này thì tốt biết mấy.
Còn phía phu nhân, bà ta sau khi tắt máy cũng đứng chết lặng thật lâu, hô hấp cũng trở lên khó khăn vô cùng, bà điên cuồng lấy tay vặt chụi mấy bông hoa vừa nãy mới được bà tự tay chăm chút, bà điện cuồng gào thét:
- Tại sao..
tại sao..
cả cô và con trai cô..
tại sao..
Những uất ức của bản thân không thể phát ra, bà ngất xỉu khi cơn đau tim ập tới.
May mắn thay người giúp việc cũng chính là y tá chuyên của bà chạy tới kịp lúc sơ cứu chờ bác sỹ đến.
Lâu lắm rồi phu nhân không hề bị tái phát như này.
Thực sự điều gì khiến phu nhân không kìm chế được cảm xúc như thế, chỉ là thân phận y tá riêng, cô có thắc mắc cũng không dám hỏi.
Khi hay tin mẹ bị ngất, Mạc Toàn nhanh chóng về nhà, anh không hề biết rằng điều khiến anh hạnh phúc hôm nay lại là liều thuốc kích thích khiến mẹ anh như vậy, và anh cũng không thể biết, sau này còn nhiều hơn, nhiều hơn một lần như hôm nay nữa.
Mới chỉ ngày đầu tiên công khai danh tính đứng trên đại bàn họ Mạc, Lỗi đã khiến nhiều người ảnh hưởng tới như vậy, không biết rồi sau đây cậu còn khiến gà bay chó chạy đến mức nào..