"Tôi biết rồi!!" Bạch Vũ gật đầu với bà, vẫn không dừng bước chân của mình.
...
"Hể? Không nhìn ra một thiếu gia giàu có tài giỏi như anh ta mà lại có thể quan tâm cậu tới vậy sao?" Thẩm Ninh bĩu bĩu môi, nghe cậu kể lại những chuyện gần đây xảy ra giữa hai người, có tin tưởng một chút nhưng cũng không thể không nghi ngờ.
"Sơ Mặc, có chồng rồi, từ nay sẽ không được nựng cậu nữa" Tiêu Hạ nhìn cậu nhăn nhó kèm chán nản.
"Vẫn còn chưa bỏ ý định nựng má tui nữa.
Hai người không có mình bên cạnh cũng đừng buồn quá, phải chăm chỉ học nha.
Phải rồi, trao đổi số điện thoại nào để còn ý ới nhau chứ" Cậu lôi cái điện thoại đắt tiền chìa ra trước mặt hai người.
"Ây zô, điện thoại xịn nha.
Nhớ đó, nếu anh ta có bắt nạt cậu thì gọi mình, mình sẽ dùng hết sức mà đón lấy cậu" Tiêu Hạ túm lấy cái điện thoại của cậu ngắm nghía xong lại hùng hồn tuyên bố.
"Nghe khác gì hứng trái cây rụng không hả.
Không biết học từng ấy năm đổ chữ đi đâu nữa" Thẩm Ninh nhíu mày cốc đầu đứa bạn ngốc của mình thở dài than.
"Đau nha.
Tui cũng chỉ muốn bảo vệ em bé "nuôi" gần mười năm của tụi mình thôi mà." Tiêu Hạ ủy khuất ôm đầu.
"Em bé giờ bán rồi.
Bán với giá cao hẳn hoi" Thẩm Ninh bực mình, tiếng cũng lớn hơn một chút.
"Tôi về trong lúc này không ảnh hưởng đến mọi người nói chuyện chứ?" Ngữ khí lãnh đạm trầm thấp đầy từ tính vang lên phía sau lưng hai cô gái khiến cả hai giật mình.
"Anh!!!" Cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang đứng dựa vào cửa lớn liền vui vẻ chạy ra đón.
"Nghe thư ký Tôn nói có bạn của em tới cho nên mới trở về cùng em tiếp họ này." Bạch Vũ nhìn dáng vẻ lạch bạch đáng yêu của cậu lúc chạy ra đón, giọng điệu liền mềm mại trở lại, ánh mắt ôn nhu, môi cũng khẽ nhếch lên.
"Em không muốn làm phiền tới anh, còn công việc của anh thì sao?" Cậu ngây ngô nói với anh, chút áy náy cũng không hề che dấu mà bị anh thấy hết.
"Sao lại là làm phiền được, công việc không nhiều có thể để sau rồi xử lý.
Anh cũng muốn gặp bạn của em một chút, xem có thể tìm hiểu được em của quá khứ là người như thế nào không?" Bạch Vũ xoa xoa đầu cậu, giọng điệu vẫn một nựng dịu dàng nhưng ánh mắt sắc bén lạnh nhạt quét qua cho hai cô gái Thẩm Ninh và Tiêu Hạ đang ngồi.
"..." Cả Thẩm Ninh và Tiêu Hạ ngồi đó, chứng kiến thần sắc Bạch Vũ giống như một cỗ máy thay đổi liên tục, cộng thêm cái ánh mắt kì dị của anh nhìn tới mà không khỏi lạnh người.
Cậu vui vẻ kéo tay Bạch Vũ cùng ngồi xuống ghế sofa lại chỉ chỉ vào hai cô gái lần lượt giới thiệu cho anh biết.
Người có vẻ ngoài đoan trang, điềm đạm trông rất thông minh cũng có chút trưởng thành trước tuổi là Thẩm Ninh.
Còn người còn lại, vẻ ngơ ngơ trên mặt, đôi mắt luôn luôn chỉ mở một nửa nhìn người khác, lại thêm mấy câu nói thiếu muối chính là Tiêu Hạ.
Bạch Vũ nhìn qua hai người cũng nhận ra được tính cách khác biệt, trí tuệ và thể lực cũng khác biệt.
Cả hai người đều có vóc người trung bình, vẻ ngoài cũng khá bình thường, trên người cũng không có mùi hương đặc biệt, là beta.
"Tôi là Bạch Vũ, là chồng tương lai của Sơ Mặc.
Có thể hơi khó tin, nhưng tôi đối với mối quan hệ này rất hài lòng, cũng rất trân trọng Sơ Mặc cho nên mọi người không cần lo lắng rằng tôi có bắt nạt em ấy hay không.
Đối với tôi, Sơ Mặc giống như là một người cứu rỗi cho cuộc đời, cho cả lí trí và trái tim tôi thoát khỏi mọi sự dằn vặt và nghi ngờ không đáng có.
Thực sự mà nói, là tôi không xứng với Sơ Mặc mới phải." Bạch Vũ nhàn nhạt giới thiệu và cũng tự khẳng định tấm lòng của bản thân trước mặt hai cô gái, anh còn vòng tay ôm lấy eo cậu thể hiện sự thân mật của hai người.
"Tụi em không có ý nghi ngờ anh hay gì....!Chắc anh cũng biết quá khứ của Sơ Mặc rồi, cả ba đứa từ nhỏ đã là chỗ dựa tinh thần của nhau cho nên tụi em cũng là lo lắng cho cậu ấy mới nói những lời như vậy...!Một điều nữa là, gia cảnh hai người khác nhau nên em sợ cậu ấy không được người nhà anh chấp nhận thôi." Thẩm Ninh có cảm giác ngồi trước mặt Bạch Vũ giống như đang ngồi giữa một tảng băng khổng lồ, vừa lạnh người vừa áp lực.
Tuy rằng không thể cảm nhận được pheromone áp đảo của alpha nhưng trước khí chất và cái nhìn sắc bén của anh, không rén cũng phải sợ.
Thẩm Ninh nghe những lời anh nói liền biết chắc anh đã nghe thấy câu nói của cô cho nên mới vội vàng giải thích lại, sợ hãi cái viễn cảnh cả hai đứa bị anh đá ra khỏi biệt thự không biết đường về không.
Trong khi Thẩm Ninh đang lo lắng vì không biết tương lai ra sao thì Tiêu Hạ cứ ngồi bên cạnh thì thầm to nhỏ với cậu, hoàn toàn vô tư không thèm suy nghĩ gì.
Không hiểu sao hai người lại làm bạn được với nhau cơ chứ.
"Cũng tới bữa trưa rồi, hai người cũng cùng ăn nhé!" Bạch Vũ lên tiếng trước, không để Thẩm Ninh có thêm một lời thừa thãi liền quay sang dì Chúc đứng bên cạnh "Dì à, dọn cơm lên đi.
Tôi lên phòng rửa tay lát sẽ xuống.".