Cũng may Lương Ân và Mộc Khả Nhân vừa mới rời môn phái để đi đến bí cảnh Ly Lan rèn luyện, trước mắt chưa có ý định quay trở về ngay lúc này.
Mộc Khả Nhân kể rằng thật ra ban đầu bọn họ có tổng cộng ba người.
Ai ngờ đâu kẻ còn lại là một tên phản bội, vì ghen tỵ với sư huynh của hắn mà bắt tay với ma tu chặn đường giết cướp.
Bọn họ cũng vì thế trở tay không kịp, rơi xuống đáy vực này.
"May có ngươi chỉ đường, nếu không chẳng biết chúng ta sẽ mắc kẹt dưới nơi này tới bao giờ." Mộc Khả Nhân vui vẻ nói, "Lại nói ngươi bị mù, sao biết đường hay vậy?
Hắn chưa kịp nói xong, Lương Nhân đã tát thẳng từ phía sau đầu, mắt mũi choáng váng đau không kể xiết.
Hay chí ít thì dựa vào tiếng gió và tiếng thút thít tôi nghe ra được như vậy.
Tôi nghĩ chắc Mộc Khả Nhân sợ tôi lừa người, nên nói đại khái kẻ giam cầm tôi mang tôi ra vào nơi này không ít lần, khi đó mắt tôi chưa mù, cho nên vẫn nhớ được đường đi.
Mộ Quang Dao giả tất nhiên chẳng có lòng tốt gì.
Mỗi lần gã mang tôi rời khỏi đáy Tử Vực đều là vì nghĩ ra biện pháp mới để hành hạ.
Tôi chỉ cần kiên trì, gã chán rồi sẽ lôi tôi về lại nơi đây.
Về phần vì sao gã chọn đáy Tử Vực làm nơi giam giữ thì lại là một câu chuyện dài.
Kẻ đoạt xá không phải thần hồn tu sĩ trong thế giới này của tôi, trái lại đến từ thế giới khác.
Trên người gã có mang theo một thứ pháp khí tên hệ thống, nhờ vào nó gã mới thành công đoạt được cơ thể của Mộ Quang Dao.
Nhưng dù là vậy, thiên đạo ắt không có chỗ chứa đối với kẻ dị biệt.
Kẻ đoạt xá phải giả bộ như Mộ Quang Dao thật sự để những người xung quanh lẫn thiên đạo không hay biết.
Mà tôi bởi vì phát hiện ra gã là tên giả mạo nên mới bị gã bắt giam lại.
Đáy Tử Vực không có linh khí, cũng là nơi duy nhất thiên đạo không thể nhòm ngó tới.
Chỉ khi ở dưới đáy Tử Vực, gã mới có thể bộc lộ hoàn toàn bản tính của mình.
Cũng nhờ vậy tôi mới biết trên người gã có hệ thống, rằng gã đến đây chỉ để làm nhiệm vụ cốt thu lấy khí mệnh của Mộ Quang Dao.
Dựa theo lời gã và hệ thống thì Mộ Quang Dao chính là đứa con được ông trời ưu ái, thu được khí mệnh của y thì bọn họ sẽ nhận được rất nhiều năng lượng.
Kỳ quặc là người xung quanh tôi về sau ai cũng khen Mộ Quang Dao mệnh tốt, chỉ có mình tôi thấy mệnh y khổ như chó, chẳng hiểu sao phải tranh giành.
Lúc còn bé thì bị xem như phế vật không thể tu luyện, ở trong sơn môn thì bị người bắt nạt, đi rèn luyện thì bị yêu thú đuổi đánh, về sau thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần thì luôn rơi trúng những tình huống ngặt nghèo khó khăn, tới chó ở Thanh Sơn phái cũng chẳng khổ như thế.
Tôi từng bảo Mộ Quang Dao hay là đừng tu luyện nữa cho mệt, ở nhà nấu cơm chờ tôi đi vẽ trận pháp kiếm tiền nuôi y cũng được.
Nhưng mà tính tình tôi cầu toàn thái quá, thành thử sau khi vẽ xong trận pháp ưng ý thì tiền nguyên vật liệu bỏ đi làm lại đã lố cả tiền công rồi.
Kết quả Mộ Quang Dao vừa nấu cơm vừa phải đi làm kiếm tiền.
Đúng là số khổ.
Đáy Tử Vực không có linh khí nên không thể ngự kiếm hay dùng pháp thuật, vì vậy Mộ Quang Dao giả đã làm một trận pháp truyền tống từ đáy vực tới một nơi khác.
Nói là gã làm nhưng đúng hơn thì tôi mới là người vẽ nó.
Gã có biết cái đếch gì về trận pháp đâu.
Giai đoạn đầu gã chưa nhốt tôi vào phòng giam, chỉ ném vào hang động dưới đáy vực.
Suốt mấy năm trời mày mò, tôi rốt cuộc cũng phát minh ra một loại truyền tống trận không cần linh khí vẫn hoạt động được.
Đáng tiếc chưa kịp trốn thì Mộ Quang Dao giả đã phát hiện.
Giữa tôi và Mộ Quang Dao có khế ước đạo lữ, gã lại đang chiếm xác y, thành thử rất khó để giấu diếm điều gì.
Trước giờ Mộ Quang Dao giả muốn xuống đáy Tử Vực phải nhờ tới năng lượng của hệ thống, nay có truyền tống trận của tôi thì khoẻ hơn hẳn.
Gã bố trí khoảng vài cái truyền tống trận để dự phòng, tất nhiên người vẽ vẫn là tôi.
Lương Ân và Mộc Khả Nhân không biết những chuyện đó, chỉ nghĩ rằng truyền tống trận này là hàng để lại của đại năng thượng cổ nào đó.
Nhất là tên Mộc Khả Nhân ngốc nghếch kia còn đưa tay sờ sờ mấy nét tôi vẽ, ca thán: "Không biết trận pháp này dùng gì để vẽ nữa, nguyên liệu này ta nhìn đoán không ra."
Có nhiều thứ không biết vẫn tốt hơn.
Tôi không dám nói, sợ nói rồi hắn sẽ lăn ra ngất xỉu.
Lúc trước tôi bị Mộ Quang Dao giả bắt nhốt, đương nhiên tài bảo đều bị tịch thu, không có đồ nghề.
Vì vậy chỉ có thể tận dụng những gì có sẵn thôi.
Ví dụ như...!phân và nước tiểu.
Nhưng mấy năm liền tôi có ăn uống miếng nào đâu, làm gì lấy đâu ra lắm phân và nước tiểu đến thế.
Cả ruột già lẫn bàng quan của tôi đều khóc hu hu tuyệt vọng, hô to thần thiếp không chịu nổi được nữa.
Cuối cùng chỉ đành dùng máu để vẽ.
Miễn người còn sống thì sẽ còn máu, Mộ Quang Dao giả cũng chẳng dám để tôi chết.
Có điều gã ghim hận việc tôi chống đối gã, vì thế dù có thể mang đồ nghề tới vẫn bắt ép tôi tự tay trích máu để vẽ toàn bộ những truyền tống trận này.
Rời khỏi đáy Tử Vực rồi, tôi phát hiện tu vi của hai vị sư huynh đệ này hoá ra không tệ.
Mộc Khả Nhân nhập môn chưa tới trăm năm đã là Kết Đan trung kỳ, Lương Ân tôi không nhìn ra được, chứng tỏ tu vi y phải hơn cả Kết Đan.
Như nhận ra được thắc mắc của tôi, Lương Ân bâng quơ nói: "Nguyên Anh hậu kỳ, cũng tầm thường thôi."
Chu choa mẹ ơi, nói nghe sướng cái mồm gì đâu.
Nguyên Anh hậu kỳ mà tầm thường thì kẻ từ Kết Đan rơi xuống Trúc Cơ hậu kỳ như tôi chắc là hàng tặng không ai thèm lấy quá.
Hiển nhiên Mộc Khả Nhân cũng nghĩ như tôi, cực lực phản đối: "Sư huynh là thiên tài kiếm tu ngàn năm có một, chưa tới trăm năm đã tu thành Nguyên Anh, huỵnh mà tầm thường thì ai dám xứng với chữ phi thường?"
Tôi gật đầu tán thành.
Tốc độ tu luyện nhanh cỡ này, e rằng chỉ có Mộ Quang Dao sau khi thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần mới đuổi kịp.
"Mỗi tu vi cao thì có ý nghĩa gì." Lương Ân nhẹ nhàng đáp.
"Sao chỉ mỗi tu vi? Trên bảng xếp hạng mỹ nam tu chân giới có năm nào vắng bóng sư huynh không? Các giải đấu kiếm ai là người luôn đứng hạng nhất?" Mộc Khải Nhân hùng hổ liệt kê hết toàn bộ ưu điểm của sư huynh nhà mình, "Hồ Huyên ngươi đừng nhìn...!khụ, đừng nghe sư huynh ta nói vậy mà lầm tưởng, hắn chỉ đang khiêm tốn thôi."
Thật vậy ư? Tôi cứ cảm thấy có gì đó quái lạ.
Lời nói của Lương Ân thoạt nghe thì khiêm tốn, nhưng thái độ cứ như đang khích cho Mộc Khải Nhân khen ngợi mình vậy.
Chắc là sở thích riêng.
Giống như Mộ Quang Dao thích nghe tôi tâng bốc y lên trời vậy.
Ôi, hoá ra thiên tài đều cùng một giuộc, đều thích nghe lời hay ý đẹp.
Nghĩ tới công hắn phá nhà giam, cõng tôi từ nãy tới giờ, tôi thuận miệng vuốt đuôi theo: "Ừ, Lương đạo hữu giỏi thật."
Sau khi tôi khen xong thì cả người Lương Ân hơi cứng đờ đôi chút, chắc là hắn cảm thấy bối rối khi được người lạ khen.
Hắn nói: "Gọi đạo hữu nghe xa lạ quá, đều là người cùng phái, không nên câu nệ như thế."
Mộc Khải Nhân cũng tán thành: "Đúng đúng!".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Lương Ân: "Ngươi nhập môn trước chúng ta, vậy thì cứ gọi chúng ta là sư đệ, ngươi là sư huynh."
Mộc Khải Nhân: "..."
Tôi có chút câm nín không biết nên nói gì.
Trong số ba người thì tu vi tôi kém nhất, bảo tôi nhận cái chức sư huynh này thì da mặt dày tới đâu cũng biết ngượng.
Chưa kể còn có một vị lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ đang đứng đây, tôi sợ gọi một tiếng sư đệ xong liền tổn thọ trăm tuổi mất.
"Gọi tên là được rồi." Tôi vờ ho nhẹ.
Lương Ân dường như vẫn đang cân nhắc.
May là tôi có Mộc Khải Nhân ở phe mình, hắn rốt cuộc cũng chấp thuận..