Đến Hải Thành, chơi giết người theo kịch bản suốt ngày chắc chắn là không được, nhân lúc chưa đến Tết Nguyên đán, tôi, Hạ Nam Diên, Khâu Duẫn và Quách Gia Hiên tổ chức một chuyến đi đến Bảo tàng Tự nhiên mới xây ở Hải Thành để du ngoạn. Đây là một nơi check-in nổi tiếng, rất phổ biến với học sinh cấp một, cấp hai và thanh niên trẻ*. Tôi thực sự không hứng thú lắm nhưng Quách Gia Hiên và Hạ Nam Diên có vẻ thích nó.
(*)
Bảo tàng Tự nhiên chủ yếu tập trung vào phổ biến khoa học về động vật và thực vật trong thế giới tự nhiên, có rất nhiều tiêu bản, trung tâm bảo tàng còn có một bộ xương khủng long to lớn. Từ lúc vừa vào cửa Quách Gia Hiên đã liên tục chụp ảnh bằng điện thoại di động, chỉ riêng ở khu trưng bày khủng long đã mất hơn nửa tiếng, làm trì hoãn nghiêm trọng hành trình của cả nhóm.
“Hiên Hiên, con thích khủng long như vậy, lát nữa đến cửa hàng quà tặng bố mua cho con, chúng ta đi đến chỗ khác của bảo tàng được không? Ngoan đi con.” Tôi đứng ở cửa khu khủng long, nhìn Quách Gia Hiên như một người cha già bất lực nhìn đứa con trai nghịch ngợm gây sự của ông ta.
“Bọn mày đi trước đi, Khâu Duẫn ở lại với tao là được.” Quách Gia Hiên kéo Khâu Duẫn lại, vẫy tay với tôi và Hạ Nam Diên.
Tôi nghe thế thì cảm thấy cũng không hẳn là không được, hành động xa nhau cũng tự do hơn, càng có lợi cho tôi ở chung với Hạ Nam Diên, bốn bỏ năm lên cũng tương đương với hẹn hò.
“Được, bốn giờ gặp nhau ở cửa vào cửa hàng quà tặng nhé.” Nói xong, tôi kéo Hạ Nam Diên ra khỏi khu khủng long.
Bảo tàng rất lớn, Hạ Nam Diên và tôi quyết định đi bộ từ trên xuống dưới. Đi hết một vòng thủy cung, màn hình lớn trong thủy cung đang chiếu một bộ phim tài liệu về đại dương. Ánh mặt trời chiếu vào mặt biển xanh thẳm, có thể thấy rõ ràng san hô và đàn cá bên dưới, gió nhẹ thổi qua tạo nên một mảnh ánh sáng như bạc.
Trong bảo tàng ánh sáng mờ ảo, Hạ Nam Diên tập trung nhìn màn hình lớn, con ngươi hắn phản chiếu lại hình ảnh trong phim tài liệu, khi gió thổi qua mặt nước, trong hai mắt hắn cũng như có sao rơi xuống.
“Trái đất thật kỳ diệu.” Hạ Nam Diên quay sang nhìn tôi: “Cậu đã bao giờ nhìn thấy biển xanh chưa?”
Tôi: “Thấy rồi, tôi còn từng nhìn thấy biển cả vào buổi tối, đen vô cùng, đen hơn một vạn lần Cam Huyện vào ban đêm.”
Lúc đó tôi còn rất nhỏ, cả nhà ba người đi du thuyền ra nước ngoài, buổi tối mẹ dẫn tôi lên boong thuyền ngắm sao. Tôi đã quên mất những ngôi sao trông như thế nào, chỉ nhớ mặt biển màu đen mênh mông vô bờ, làm cho người ta liếc mắt nhìn cũng thấy hít thở không thông.
“Cục cưng, con nhìn những ngôi sao kia xem, có phải chúng rất nhỏ không? Thực ra trái đất ở trong vũ trụ cũng nhỏ như vậy đấy.” Ngồi trên băng ghế dài, mẹ tôi chỉ vào bầu trời đêm trên đầu, dịu dàng nói với tôi: “Con người đúng là lợi hại, rõ ràng nhỏ bé như hạt bụi nhưng lại có thể dựa vào trí tuệ của chính mình để phát minh ra nhiều thứ lợi hại như vậy.”
Tôi rúc vào lòng mẹ, dùng giọng non nớt ước một điều ước mà chính tôi cũng không biết là buồn cười như thế nào: “Sau này con cũng muốn làm một nhà phát minh, phát minh ra những thứ thật lợi hại thật lợi hại, để mẹ có thể tự hào về con!”
“Ồ? Cục cưng muốn phát minh cái gì?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi tràn ngập dã tâm nói: “Phát minh ra… một cái máy có thể giật được tất cả đồ chơi của trẻ em!”
“A…”
Tôi có thể cảm thấy rằng trong nháy mắt đó, mẹ tôi có vẻ không chấp nhận được.
“Thố Nham Tung cũng có biển, biển Ba Tư.” Giọng nói của Hạ Nam Diên đưa tôi từ ký ức trở về thực tại: “Thực ra cũng không phải là biển, nhưng chúng tôi gọi nó là ‘biển’. Đó là một hồ nước rất lớn, mùa xuân hàng năm đều có rất nhiều các loài chim di cư nghỉ ngơi, sinh sôi ở đó; vào mùa hè, người trong tộc sẽ lùa trâu ngựa đến đó ăn cỏ; trước mùa đông, dù là người hay động vật thì đều sẽ rời đi, sau đó năm sau lại gặp lại.”
Biển mà không phải là biển, rất lớn, mỗi năm gặp một lần, nghe thật lãng mạn.
“Nếu có cơ hội tôi thật sự rất muốn đi xem.” Tôi thuận miệng nói, dọc theo phòng triển lãm đi về phía trước, Hạ Nam Diên chậm rãi đi theo sau tôi.
“Cậu đến đi, tôi dẫn cậu đi.”
Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn sang, vẻ mặt của Hạ Nam Diên rất nghiêm túc, không có chút khách sáo nào.
Đi đâu? Thố Nham Tung á?
Nói đến chuyện này, căn cứ vào tương lai trong mơ, dù chúng tôi yêu nhau thì hai người vẫn ở hai nơi nhỉ? Lẽ nào không có khả năng khác à? Ví dụ như Hạ Nam Diên không phải quay về vân vân, dù gì hắn cũng không thích người trong thôn hắn…
“Xin hỏi…” Lúc này, một đôi vợ chồng già đi về phía chúng tôi, ngăn chúng tôi lại.
Hạ Nam Diên mặc quần áo của tộc Tằng Lộc, vô cùng bắt mắt, đối phương tưởng hắn là người mẫu bảo tàng mời tới để tuyên truyền văn hóa truyền thống, bèn chạy tới tìm hắn chụp ảnh chung.
“Tộc Tằng Lộc à? Bà chưa nghe đến bao giờ.” Bà lão chạm vào quần áo của Hạ Nam Diên, cười hiền lành: “Cậu bé đẹp trai quá.”
“Tôi biết, ở Sơn Nam đúng không? Dân tộc thiểu số ở Sơn Nam rất nhiều, ông nhớ có một nhóm dân tộc thiểu số thờ con hươu chín màu, là các cháu đúng không?” Ông cụ đeo một cái máy ảnh DSLR, ăn mặc rất bài bản, vừa nhìn là biết khi còn trẻ là một hipster.
“Đúng, chính là bọn họ ạ.” Tôi giơ ngón tay cái lên với ông cụ: “Ông hiểu biết ghê.”
Ông cụ cười ha ha, vui vẻ khi được tôi khen.
Cầm cái máy ảnh DSLR trên tay, tôi lùi lại khoảng hai mét, nửa ngồi xổm xuống để chụp ảnh ba người họ.
“Một, hai, ba… Cheese!”
Trong máy ảnh, Hạ Nam Diên được bao quanh bởi hai người lớn tuổi, dù nụ cười của hắn hơi cứng ngắc nhưng vẫn đang cố gắng chịu đựng bài kiểm tra ảnh HD.
Đều là bụi như nhau*, tại sao khuôn mặt của hắn ấy trông như thế này?
(*)
Tôi lẩm bẩm trong lòng, trả lại cái DSLR cho ông già. Ông kiểm tra xong thì vô cùng hài lòng, cảm ơn rồi rời đi cùng vợ.
“Bọn họ đều cho rằng cậu là người mẫu kìa, cậu có muốn cân nhắc con đường này không? Tôi có thể làm người đại diện cho cậu, kiếm được tiền thì tôi với cậu chia, tôi tám cậu hai.” Chờ người ta đi xa, tôi đi đến trước mặt Hạ Nam Diên trêu.
“Cậu tám tôi hai?” Hắn cười, cười tôi nghĩ hay ghê: “Cậu thuộc chế độ nô lệ à?”
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, đi đến khu triển lãm tiếp theo.
“Ôi, xem cậu nói kìa, với quan hệ của hai chúng ta mà tôi còn lừa cậu à?”
Hạ Nam Diên liếc nhìn tôi: “Hai ta quan hệ gì?”
Quan hệ sớm muộn gì cũng nên duyên đấy, chia cậu tôi làm gì cho khách sáo.
Nhưng bây giờ vào giai đoạn này tôi chưa dám nói trắng trợn như vậy, chỉ khoác tay hắn, ghé sát vào người hắn cười đến nheo mắt lại.
“Mối quan hệ anh em tốt, đúng không?”
Vào bốn giờ chiều, chúng tôi gần như đã tham qua xong tất cả các khu triển lãm bèn đi xuống cửa hàng quà tặng ở tầng một để tập hợp với bọn Quách Gia Hiên.
Trong cửa hàng quà tặng có không ít sản phẩm văn hóa sáng tạo, từ lớn như búp bê đến nhỏ như miếng dán tủ lạnh, cái gì cần có đều có. Tôi nói với Quách Gia Hiên rằng nó có thể tự do chọn mua, tiền do tôi trả, nó hoan hô một tiếng rồi cầm giỏ nhỏ chạy vào trong cửa hàng.
So với sự kích động của Quách Gia Hiên, Hạ Nam Diên chỉ đứng ở cửa, khom người nhìn hai cái ly bày trên quầy, cũng không có ý định đi vào mua sắm.
“Cậu cũng đi chọn đi, thích gì cứ lấy, tôi mua cho cậu hết.” Vừa nói tôi vừa nhẹ nhàng đẩy hắn vào trong.
“Không cần…”
“Vậy thì chọn cho tôi hai quyển vở đi, khai giảng tôi sẽ dùng để chép bài.”
Hạ Nam Diên nghi ngờ quay đầu lại: “Tôi chọn cho cậu à, cậu không tự chọn à?”
Tôi chỉ tay ra cửa: “Tôi đi sang bên cạnh mua trà sữa.”
Điều hòa trong bảo tàng được bật hết cỡ, tôi đi dạo cả buổi chiều đã khát nước từ lâu, vào quán trà sữa quét mã QR gọi bốn ly trà sữa, thấy quán trà sữa cũng hơi nóng nên tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát.
Dù hai ngày nay không có tuyết rơi nhưng tuyết đọng vẫn chưa tan, cỏ cây vẫn trắng xóa. Tôi thở ra một hơi, trong không khí toàn là sương trắng.
“Mẹ ơi, bóng bay! Bóng bay của con!”
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ ở cách đó không xa, tôi nhìn sang thì thấy đó là một bé gái khoảng năm, sáu tuổi.
Cô bé nhìn cành cây cao, khóc đến mức đỏ bừng mũi, dù mẹ có kéo cô bé thế nào thì cô bé cũng không chịu rời đi.
“Con muốn bong bóng! Con không đi đâu… con chỉ muốn quả này thôi!”
Trên cành cây cao khoảng hơn ba mét là một quả bóng bay hình gấu trúc, chắc là do cô bé sơ ý buông tay rồi kẹt trên cây.
Lấy giúp người làm niềm vui là một môn học bắt buộc với mỗi học sinh cấp ba, từ xưa đến nay anh hùng đều sinh ra từ thiếu niên, tôi không ra tay thì ai ra tay đây?
Tôi tự tin đi về phía hai mẹ con, đi mỗi bước đều cảm thấy hình như mình đang tỏa sáng.
“Em bé, đừng khóc, nhìn anh lấy gấu trúc về cho em nè.” Đi tới trước mặt cô gái nhỏ, tôi chống hông nói rồi nở một nụ cười tôi tự cho là đẹp với cô bé.
Mười năm sau, hai mươi năm sau, chỉ cần cô bé nhìn thấy quả bóng bay là cô sẽ nhớ tới ngày này, đã có một anh đẹp trai giúp cô bảo vệ tuổi thơ hạnh phúc của mình.
“Cảm ơn anh đẹp trai.”
Trong tiếng cảm ơn của mẹ cô bé, tôi hơi khụy gối xuống, sau đó bật lên thật mạnh, đầu ngón tay hướng về phía sợi dây cột bong bóng gấu trúc rủ xuống.
Sau đó, không tới.
Đừng nói là gần, tạo ra một luồng khí lưu động thôi cũng không có.
“…” Tôi giữ nguyên tư thế hướng lên trên rơi xuống mặt đất, không dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của hai mẹ con.
“Oaaa!!!” Cô bé càng khóc to hơn.
“Em đừng sốt ruột, anh trèo lên hái cho em!” Ta vội vàng nắm lấy thân cây, đạp lên trên vỏ cây, từng chút từng chút trèo lên trên.
Người mẹ hơi lo lắng lo lắng, muốn khuyên can tôi: “Em, em trai à, nếu không thì thôi đi, nguy hiểm quá…”
“Không được, em nhất định phải lấy xuống cho hai mẹ con!” Tôi nghiến răng leo lên chạc cây.
Đây là một cây long não to lớn, thân cây cứng cáp, cành cây cũng rất chắc khỏe, cho dù tôi có sơ ý ngã xuống thì bên dưới vừa có tuyết đọng vừa có thảm cỏ, hơn nữa tôi cũng mặc quần áo dày, chắc sẽ không có nguy hiểm gì.
Bám vào thân cây như một con tắc kè, tôi liên tục di chuyển về phía bong bóng gấu trúc ở cuối cùng, nhìn thấy hai mét cuối cùng, tôi nghĩ di chuyển chậm trông sẽ hơi vụng, bèn nhấc chân tăng nhanh tốc độ.
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, gió lạnh lẽo tràn vào nửa người dưới, tôi cứng người tại chỗ trong giây lát.
Tôi đã nghĩ tới đủ loại khả năng té ngã, nghĩ đến nếu hnay không lấy được bong bóng cho bé gái thì em ấy sẽ nghĩ tôi như thế, chỉ không ngờ tới độ dãn của cái quần.
Sao nhỉ, năm nay mệnh tôi phạm quần à?
“Em trai, sao thế?” Thấy tôi không nhúc nhích, mẹ cô bé vội vàng hỏi thăm tình hình.
Mặc dù trong lòng đang không ngừng than xui xẻo, nhưng ngoài mặt tôi vẫn ra vẻ kiểm soát được toàn bộ sự tình: “Không sao, cành cây này hình như… Hình như không chịu nổi sức nặng của em, em cần tìm người giúp đỡ.”
Cố hết sức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi cho Hạ Nam Diên, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Đừng hỏi tại sao.” Tôi đi trước một bước chặn lời hắn, vội vàng nói: “Cậu tìm xem, trong cửa hàng có quần hay cái gì không… Có thì mang ra cho tôi, không có thì thôi. Tôi ở trên cái cây đối diện quán trà sữa, cây long não, cậu thấy một đôi mẹ con đang đứng là đúng. Nhanh qua đây, tôi đợi cậu.”
Dường như Hạ Nam Diên phải sửa lại một chút logic của tôi, mãi không lên tiếng, khi tôi không nhịn được muốn xác nhận hắn có hiểu không thì hắn mới chậm chạp nói “Biết rồi” rồi cúp máy điện thoại.
Cầm điện thoại, tôi ghé vào thân cây, cười với hai mẹ con bên dưới: “Nhanh thôi nhanh thôi.”
Đợi khoảng hai phút, Hạ Nam Diên đã tới. Tôi thấy trong tay hắn không có túi, tim cũng lạnh đi một nửa. Cũng đúng, bảo tàng sao có thể bán quần…
“Muốn lấy cái kia à?” Đầu tiên Hạ Nam Diên liếc nhìn tôi trên cây, rồi nhìn vào vị trí của trái bóng bay.
Người mẹ không ngừng gật đầu: “Đúng, con bé nhất định đòi quả bóng bay này, không là sẽ khóc lóc ầm ĩ. Ban đầu em trai kia thử nhảy lên mà không tới nên mới leo lên.”
Ba chữ “mà không tới” yếu ớt bay qua tai tôi, dần dần biến thành hai chữ “thằng lùn” to đùng, đập vào trán tôi, làm tôi váng đầu hoa mắt, chút nữa thì không ôm được thân cây dưới thân.
“Ôm cho chặt, đừng phân tâm.” Hạ Nam Diên đi đến dưới quả bóng bay, ngẩng đầu lên dặn tôi.
Tôi sụt sịt nói: “Cậu đi tìm cây gậy lại đây đi, tôi chọc quả bóng xuống, cậu tìm cơ hội nhảy lên đủ cao thì chắc sẽ lấy được.”
Mông lạnh quá, biết sớm thì tôi đã mặc quần mùa thu.
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Hắn đo khoảng cách giữa mình và bóng bay, vừa nói vừa lùi lại mấy bước chạy đà, sau đó nhảy lên thật cao. Với chiều cao hơn 1m8 và khả năng bật nhảy phi thường, chỉ trong nháy mắt, hắn nhẹ nhàng cầm trên tay sợi dây buộc bóng bay.
Cứ như vậy, hắn dễ dàng không cần tốn nhiều sức lấy được quả bóng bay mà tôi làm rách cả quần cũng không lấy được.
“Đừng để bay nữa.” Thiếu niên Tằng Lộc lạnh lùng nghiêm nghị mặc một thân đồ đen quỳ một chân trên đất, đưa quả bóng mà bé gái thích đến trước mặt cô bé.
Cô bé ngơ ngác nhìn hắn, bị mẹ giục mới nhớ phải nhận lấy bóng bay.
“Cảm ơn anh ạ.” Cô bé nhỏ giọng nói, hơi xấu hổ cầm lấy tay mẹ.
Mãi đến khi hai mẹ con đi xa rồi, thi thoảng cô bé vẫn quay đầu lại nhìn Hạ Nam Diên, không cần đoán cũng biết, trong lòng cô nhất định đang nghĩ: Anh này ngầu quá, không hề giống như tên lùn lúc nãy.
Tôi ngẩng đầu nhìn tán cây rậm rạp trên đầu để nước mắt mình không rơi xuống.
“Được rồi, xuống đây đi…”
Tôi nhìn xuống, chỉ thấy Hạ Nam Diên đang đứng dưới gốc cây, dang rộng hai tay, vẻ mặt bình tĩnh, ung dung vẫy vẫy tay với tôi: “Nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu.”
Đúng thật là… Đẹp trai quá dcm.
Rõ ràng ánh sáng lờ mờ vào hơn bốn giờ chiều, nhưng tôi vẫn khó có thể rời mắt khỏi vẻ đẹp trai rạng ngời trên khuôn mặt hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Hợp
Chương 31
Chương 31