Hạo Phong vừa về tới hoàng cung, Tiểu Thanh liền chạy tới, lo lắng nhìn chàng từ đầu tới chân, rối rít cả lên:
“Điện hạ, nghe nói ngài bị thương? Đau ở chỗ nào? Có nghiêm trọng lắm không?”
Hạo Phong mỉm cười trấn an nàng:
“Không sao nữa rồi.
Tiểu Thanh đừng lo.”
Tiểu Thanh nhíu mày, liếc nhìn Kỳ Phong rồi tới Thạch Đầu, cuối cùng dừng trên người chàng, trách móc:
“Sao lần nào ra ngoài, ngài không bị bệnh cũng bị thương hết trơn vậy? Thật là không thể khiến người ta ngừng lo lắng!”
Kỳ Phong biết nàng ngầm trách hắn không bảo vệ chàng chu toàn, trong lòng vạn lần áy náy, nên chẳng thể bào chữa, nhẹ giọng nói:
“Hạo Phong đi đường vất vả rồi, vết thương còn chưa lành hẳn.
Tiểu Thanh mau chuẩn bị nước ấm cho đệ ấy tắm rửa.
Sau đó cùng dùng cơm chiều với bọn ta.”
Tiểu Thanh chớp mắt lia lịa nhìn Kỳ Phong, chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại nhu hoà đến lạ.
Đôi chân mày thường ngày cau có hôm nay không có lấy một nếp gấp.
Nhưng thấy Hạo Phong đi đường đã thấm mệt, nàng không chần chừ, nhanh chóng chạy đi.
Buổi chiều hôm ấy, hai huynh đệ Hạo Phong, Thạch Đầu, Tiểu Thanh, Lục Đông, cả Trương y sư đã có một bữa cơm rất vui vẻ và ấm cúng.
Kỳ Phong hướng Trương y sư nói:
“Ông đã vất vả theo bọn ta bấy lâu, ta sẽ bẩm lên phụ hoàng phong ông làm chính ngự y ở Thái Y viện.
Sau này không cần lang bạt khắp nơi nữa.”
Trương y sư lắc đầu:
“Cảm ơn điện hạ đã có ý tốt.
Nhưng xin cho thần được từ chối.
Đối với thần, bốn bể là nhà, không thích bó buộc.
Đi theo điện hạ, là thần cam tâm tình nguyện.
Mang chức danh thái y, là mang thêm một trọng trách, thần không cáng đáng nổi.”
Kỳ Phong biết tính tình của Trương y sư, một khi đã quyết là sẽ không thay đổi, đành nói:
“Được, ta không ép ông.”
Sau khi dùng bữa xong, mọi người giải tán, chỉ còn hai huynh đệ Kỳ Phong ngồi dưới hàng hiên.
Không gian chợt rơi vào trầm lắng, có một chút ngượng ngùng.
Kỳ Phong nhìn sang Hạo Phong, thấy chàng trầm ngâm, tay vân vê tách trà nóng, mắt hướng lên bầu trời lấp lánh ánh sao.
Lòng đầy hoài niệm, hắn lên tiếng nói:
“Thật nhớ khoảnh khắc này, cùng nhau ngắm sao, nghe tiếng dế kêu râm rang, còn có… thoang thoảng hương quỳnh thơm ngát.”
Hạo Phong quay sang hắn, không ngăn được tò mò hỏi:
“Hương quỳnh? Ở đây làm gì có hoa quỳnh?”
Kỳ Phong không trả lời, chỉ im lặng nhìn chàng.
Ánh mắt sâu thẳm chất chứa nhiều nỗi niềm chôn dấu.
Hắn muốn đưa tay chạm vào gương mặt quen thuộc đến độ khiến con tim đau nhói kia, nhưng rốt cục làm không được, đành nén tiếng thở dài:
“Ngày mai ta đi rồi.
Tình hình biên cương bất ổn, không thể nhàn hạ mãi.”
Hạo Phong đang nhấp chén trà, bỗng dưng ngưng lại vài giây, rồi lại hớp một ngụm.
Vị trà đắng chát nơi đầu lưỡi, giọng nói của chàng lạc đi:
“Huynh phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.
Đừng để bị thương.
Nơi đó gió to, sương nhiều, phải giữ ấm, không được ngã bệnh.”
“Đệ cũng vậy.”
Dứt lời, hai ánh mắt chạm vào nhau, lưu luyến vấn vương không cách chi tỏ bày, đành thả theo làn gió đêm bay đi thật xa.
Hôm sau, Kỳ Phong dẫn theo Lâm Y rời hoàng cung.
Trương y sư được hắn phân phó ở lại chăm lo cho sức khoẻ của Hạo Phong.
Nhưng chàng không đồng ý:
“Chiến trường khốc liệt, ông nên đi theo tứ ca thì hơn.
Hiện tại sức khoẻ của ta đã hồi phục, cũng không còn bệnh vặt.”
Kỳ Phong xua tay:
“Không được! Ta đi khỏi đây thế nào đệ cũng chạy lung tung bên ngoài, ta không yên tâm.
Trương y sư tốt nhất là nên ở lại.”
Lời Kỳ Phong đã quyết, không thể thay đổi.
Cuối cùng Trương y sư đành ở lại theo sự phân phó của hắn.
Đúng như Kỳ Phong đã nói, sau khi hắn rời khỏi hoàng cung, Hạo Phong lại đi khắp nơi giúp đỡ dân lành.
Thời gian ở trong cung ít ỏi, nhưng mỗi khi quay về, chàng lại nhận ra có một sự đổi khác, dù rất nhỏ.
Hôm nay, chàng càng có dịp khẳng định sự đổi khác đó.
Thời gian Hạo Phong đi Hoả Quốc, Tiểu Thanh ở lại trong cung một mình.
Chẳng hiểu sao từ lúc ấy tới giờ, nàng bỗng dưng suốt ngày mơ mơ mộng mộng, giống như bị tương tư.
“Tiểu Thanh dạo này hình như có chuyện vui đúng không?”
Nghe Hạo Phong hỏi vậy, gương mặt nàng bỗng đỏ bừng, lúng túng nói:
“Không… không có!”
Hạo Phong thấy thái độ của nàng, càng tỏ ra nghi ngờ.
Nhưng chàng cũng nhanh chóng có câu trả lời, khi trước cửa bỗng dưng xuất hiện một người quen thuộc.
“Đại ca?”
Nghinh Phong nhìn thấy Hạo Phong, vẻ mặt ngạc nhiên, có hơi lúng túng:
“Thất đệ? Sao ta nghe nói ngày kia đệ mới trở về?”
Hạo Phong liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiểu Thanh, không ngăn được nụ cười trên môi:
“Xong việc sớm nên về.
Huynh hỏi vậy… có nghĩa là tới đây không phải để tìm gặp đệ rồi.”
Nghinh Phong bối rối gãi đầu, rồi bước lại gần Tiểu Thanh:
“Ta hứa với Tiểu Thanh đưa nàng ấy đến Vọng Thiên Đài.
Nàng ấy muốn nhìn thấy quê hương từ trên cao.”
Hạo Phong cười châm chọc:
“Từ lúc nào mà hai người lại trở nên thân thiết như vậy?”
Nghinh Phong biết không giấu được Hạo Phong, bèn kể thật với chàng.
Ngày đó, Nghinh Phong đi ngang ngự hoa viên, tình cờ nhìn thấy Tiểu Thanh một mình ngồi trên xích đu.
Nữ tử áo xanh xinh đẹp thường ngày hoạt bát vui vẻ, hôm nay lại ủ dột phiền muộn, khiến hắn vô cùng tò mò.
Hắn đi đến gần nàng, quan sát nét mặt đáng yêu như đoá hoa mai mùa xuân, vô thức mỉm cười.
Dường như nàng chưa nhận ra sự có mặt của hắn, cúi mặt thở ngắn thở dài.
Nghinh Phong đưa tay chạm vào sợi dây treo của xích đu, đẩy nhẹ một cái.
Lúc này Tiểu Thanh mới hoàn hồn nắm chặt sợi dây để giữ thăng bằng.
Nàng ngước nhìn lên, giật mình khi thấy Nghinh Phong đã ở trước mặt từ lúc nào, vội vàng nhảy xuống, cúi người chào:
“Nô tỳ tham kiến điện hạ.”
“Đứng lên đi.”
Giọng nói êm như tiếng gió thoảng qua tai khiến Tiểu Thanh nghe trống ngực đập dồn dập.
Nàng ấp úng nói:
“Nô tỳ cáo lui.”
Chưa kịp quay lưng đi, nàng đã bị Nghinh Phong gọi lại:
“Đi đâu mà vội? Dù gì cũng rảnh rỗi, chi bằng cùng ta đi dạo.”
Tiểu Thanh mở to hai mắt nhìn Nghinh Phong, rồi lại cúi mặt đáp:
“Nô tỳ không dám.”
Nghinh Phong đưa tay chạm vào chiếc cằm xinh xắn của nàng, nâng nhẹ:
“Hạo Phong không xem nàng là nha hoàn, thì ta cũng vậy.
Không cần giữ lễ nghĩa với ta.”
Nói rồi, hắn không để Tiểu Thanh có cơ hội từ chối thêm lần nào nữa, bất ngờ nắm lấy tay nàng kéo đi.
Tiểu Thanh lần đầu chạm tay nam nhân, trái tim như đập sai nhịp, muốn rút tay lại, nhưng luyến tiếc, lại thôi.
Cảm giác kỳ lạ như chiếc lá non mơn mởn, đón những tia nắng đầu tiên, sáng trong và dịu dàng của buổi sớm.
Nghinh Phong cứ thế nắm nay nàng, đi xuyên qua ngự hoa viên, nhìn ngắm từng loài hoa xinh đẹp đang đung đưa khoe sắc thắm.
Nữ tử bên cạnh hắn cũng chẳng khác nào đoá hoa kiều diễm e ấp trong ánh nắng dịu nhẹ.
Nghinh Phong dừng một lát bên hồ cá, nắm từng vốc thức ăn thả xuống hồ, rồi hắn đưa cho Tiểu Thanh một ít:
“Có muốn thử không?”
Tiểu Thanh e thẹn gật đầu.
Nàng thích thú nhìn từng đàn cá nối đuôi nhau đớp mồi dưới dòng nước trong veo.
Vẻ mặt ủ dột biết mất, nhường chỗ cho nụ cười tươi như hoa.
Nghinh Phong đứng bên cạnh ngắm nhìn nàng không chớp mắt, chợt hỏi:
“Đã hết buồn chưa?”
Nghe tiếng hắn, Tiểu Thanh thoáng giật mình rồi đỏ mặt.
“Nô tỳ đâu có buồn…”
“Nét mặt nàng đã nói lên tất cả rồi còn gì.
Nếu buồn chán thì có thể tìm Ngọc Phong bầu bạn.”
“Công chúa thân phận cao quý, sao có thể làm bạn với nô tỳ cơ chứ!”
Nghinh Phong phì cười:
“Chẳng phải đã từng đi chơi vui vẻ với nhau sao?”
Nói rồi, một lần nữa, hắn bất ngờ nắm lấy tay nàng kéo đi.
Phút chốc cả hai đã có mặt tại Diễm Phong điện.
Ngọc Phong nhìn thấy Nghinh Phong, hết sức ngạc nhiên:
“Hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao mà ca ca lại ghé thăm muội vậy?”
Nghinh Phong gõ nhẹ trán nàng:
“Ca ca có bao giờ quên muội đâu? Chỉ là quá bận rộn nên ít ghé qua.”
Ngọc Phong liếc nhìn Tiểu Thanh, đằng hắng:
“Hôm nay không bận, nhưng ghé thăm muội chắc không phải có mục đích tốt lành gì đâu nhỉ?”
Tiểu Thanh nhún người hành lễ:
“Nô tỳ tham kiến công chúa.”
Nghinh Phong nói:
“Thanh Uyển dạo này bận rộn ít ghé hoàng cung, sợ muội buồn chán nên dẫn Tiểu Thanh sang bầu bạn.
Thất đệ đi Hoả Quốc, nàng ấy cũng không có việc gì làm.”
Ngọc Phong nhìn hắn nghi hoặc:
“Huynh sợ muội buồn chán, hay sợ người ta buồn chán?”
Nghe Ngọc Phong hỏi vặn, cả Nghinh Phong và Tiểu Thanh đồng loạt đỏ mặt.
Nhìn bộ dạng của hai người, nàng không tránh khỏi phì cười:
“Thôi không đùa với hai người nữa! Tiểu Thanh cứ ở lại đây với ta.
Khi nào thất đệ về rồi quay lại Tĩnh Phong điện cũng được.”
Thế là từ hôm đó, hễ khi nào rảnh rỗi là Nghinh Phong lại tìm đến Diễm Phong điện.
Dần dà, Tiểu Thanh không ngại ngần nữa, mà càng thân thiết hơn với hai huynh muội hắn.
Tình cảm như nụ hoa dần chớm nở, cho đến một hôm Nghinh Phong quyết định hẹn Tiểu Thanh đến Vọng Thiên Đài để tỏ tình.
Vốn dĩ nhân lúc Hạo Phong vắng mặt sẽ dẫn nàng đi.
Ai ngờ chàng lại quay về sớm hơn dự kiến, phát hiện ra hai người đang bí mật hẹn hò.
Thạch Đầu đứng bên cạnh nghe ba người trò chuyện với nhau mà trong lòng cuộn sóng.
Gã còn chưa có dịp tỏ tình với Tiểu Thanh mà đã bị Nghinh Phong ngang nhiên cướp lấy.
Gã đứng nhìn hai người kia dắt nhau ra khỏi Tĩnh Phong điện, một nỗi mất mát trào dâng mãnh liệt, hai bàn tay vô thức nắm lại.
Hạo Phong quan sát nét mặt của gã, bước đến, đặt tay lên bờ vai rắn chắc nhưng đang run rẩy kia, an ủi:
“Nàng ấy dù gì cũng chưa thành thân, cạnh tranh công bằng thôi.”
Thạch Đầu mím chặt môi, lắc đầu:
“Thuộc hạ đã chậm chân rồi.
Trong mắt nàng ấy hiện giờ chỉ có người kia.”
Là do gã ngu ngốc cứ chần chừ mãi, đến khi người ta bị cướp đi mới hối hận thì đã muộn màng rồi.
Nghinh Phong cùng Tiểu Thanh đến Vọng Thiên Đài.
Cơn gió lạnh thổi đến, khiến Tiểu Thanh chợt rùng mình.
Bỗng từ sau lưng, một vòng tay ôm lấy nàng, chiếc áo choàng rộng phủ lên thân hình nhỏ bé.
Hắn thì thầm bên tai nàng:
“Đẹp không?”
Tiểu Thanh toàn thân như đông cứng, gương mặt đỏ bừng, e thẹn gật đầu.
Nghinh Phong chỉ tay về phía xa xa:
“Nơi đó là quê hương của nàng.”
Tiểu Thanh bùi ngùi xúc động, nhìn nơi nàng sinh ra và lớn lên ẩn hiện trong làn mây mù.
Nghinh Phong bất ngờ xoay người nàng đối diện với mình, cầm tay nàng đặt lên ngực hắn:
“Còn nơi đây… sẽ là quê hương của các con nàng.”
Lần này, không chỉ là gương mặt đỏ bừng nữa, mà đã lan xuống tận cổ, Tiểu Thanh lắp bắp:
“Ngài… ngài nói gì vậy…”
Vừa dứt câu, đôi môi đã bị chiếm lấy.
Tiểu Thanh không kịp phản ứng, chỉ biết ngây ra đón nhận nụ hôn đầu ngọt ngào như mật ấm..