TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa
Chương 67-68: 67: Lá Đoạn Trường - 68: Lỡ Hẹn

67: Lá Đoạn Trường


Yến tiệc diễn ra vô cùng long trọng. Khách mời rất đông nên chia thành năm sảnh lớn. Chỗ ngồi được sắp xếp theo cấp bậc, từ quan nhất phẩm tới cửu phẩm. Quan văn một bên. Quan võ một bên. Hoàng thân quốc thích được ngồi gần hoàng đế nhất.

Hoàng đế ngồi ở trung tâm, thân bận long bào lấp lánh kim sa. Rồng cuộn trên áo càng làm nổi bật vẻ uy nghiêm, cao quý. Tâm trạng của hắn hôm nay cực kỳ vui vẻ.

Sáng nay, văn võ bá quan đã xếp hàng dài dâng lên quà tặng. Hiện tại người trong hoàng tộc mới bắt đầu tặng quà. Nào là nhân sâm ngàn năm trân quý, nào là những bình gốm sứ, hay đ ĩa vàng trạm chỗ tinh tế, nào là khối ngọc hình rồng uy phong dũng mãnh. Tất cả đều chứa đầy tâm huyết của người tặng. Món nào hoàng đế cũng tấm tắc khen ngợi.

Tới lượt Hạo Phong chỉ tặng một bán mì trường thọ, không tránh khỏi tiếng trầm trồ của mọi người. Thất hoàng tử đang được nhà vua coi trọng, vậy mà tặng một món quà không có giá trị. Hạo Phong mặc kệ lời ra tiếng vào. Những chuyện như thế này chàng quen thuộc đến mức xem đó là hiển nhiên, bình thản bưng bát mì dâng lên trước mặt hoàng đế.

Sợi mì vàng lóng lánh ngập trong nước dùng trong suốt, bốc khói nghi ngút. Chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được hương vị ngọt thanh, hoà quyện với màu sắc tươi tắn, bắt mắt của vịt quay, xá xíu...

Hoàng đế nhìn bát mì trên tay chàng, có chút ngạc nhiên, sau đó phất tay gọi Phạm công công.

Phạm công công bước tới gần, dùng kim thử độc. Sau khi kiểm tra thức ăn không có vấn đề gì, ông mới cung kính né sang một bên, để chàng tiếp tục dâng mì lên hoàng đế.

"Nhi thần suy nghĩ mãi không biết tặng phụ hoàng thứ gì mới có thể xứng với sự tôn quý của người, nên quyết định tự tay nấu bát mì này, với mong muốn người luôn phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Chúc cho Phong Quốc luôn luôn giàu mạnh vững bền.”

Hoàng đế thấy chàng tốn nhiều tâm tư để nấu bát mì cho mình thì rất hài lòng, bèn mỉm cười gật đầu. Hạo Phong nhìn nụ cười hiếm hoi trên mặt hắn, cũng phần nào xua tan nét căng thẳng, nhẹ nhàng đặt bát mì xuống bàn, không quên dặn dò:

“Rau ngò này, trước khi ăn cho vào mì, sẽ tăng vị thơm ngon. Mời phụ hoàng dùng ngay kẻo nguội.”

“Được, món quà này trẫm rất thích.”

Thấy hoàng đế thích thú với món quà tầm thường của Hạo Phong, có kẻ không tránh khỏi nhếch môi ganh tỵ.

Hoàng đế tay nâng đũa gấp một ít rau ngò cho vào bát mì, sau đó cầm muỗng múc một ít nước dùng đưa lên miệng. Bất ngờ Phạm công công lớn tiếng nói:

“Hoàng thượng, xin chờ chút!”

Phạm công công trán đổ mồ hôi, hớt ha hớt hải chạy đến bên hoàng đế, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng liếc nhìn Hạo Phong, rồi nhìn sang bát mì, cúi đầu nói:

“Xin cho phép thần được thử lại.”

Nói rồi, ông rút cây kim thử độc ra, nhúng vào tô mì.

Cả hoàng đế, Hạo Phong, lẫn những người có mặt ở đó đều kinh ngạc trước hành động của Phạm công công.

Một lúc sau, cây kim trong tay Phạm công công bất ngờ chuyển từ trắng sang đen, một tiếng “ồ” lớn vang lên náo động không gian. Toàn thân Phạm công công lắc lư muốn ngã, suýt đánh rơi cây kim xuống sàn. Ông vội quỳ xuống, lắp bắp:

“Bệ hạ thứ tội... Là do thần tắc trách. Trong bát mì này có độc!”

Một câu của Phạm công công khiến toàn bộ những ai có mặt ở đấy kinh hồn táng đảm. Hoàng đế nheo mắt hỏi:

“Ngươi nói cái gì?”

Phạm công công vẫn run rẩy quỳ dưới đất, không dám ngẩng mặt lên, lặp lại:

“Trong bát mì này có độc!”

Hạo Phong nghe ông nói vậy, liền thốt lên:

“Không thể nào! Ta làm sao lại hạ độc phụ hoàng cơ chứ? Rõ ràng ban nãy ông thử độc không vấn đề gì mà!”


Phạm công công nói tiếp:

“Đúng là ban đầu thử độc không có gì. Nhưng vấn đề nằm ở loại rau ăn kèm. Thoạt nhìn nó chỉ là rau ngò bình thường, mục đích nhằm tăng hương vị bát mì, nhưng thực chất đây không phải rau ngò.”

“Không phải rau ngò?”

“Nó có hình dạng giống rau ngò, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy lá của loại này màu sậm hơn một chút, phần cuối cuống lá hơi ngả vàng. Loại lá này có tên là lá đoạn trường, mọc đầy ở Đàm Hoa Sơn, ăn sống không có vấn đề gì, nhưng nếu trụng với nước sôi, sẽ sinh ra độc tố chết người.”

Mọi người lại được một phen khiếp kinh, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Hạo Phong. Làm sao loại rau ngò thông thường lại trở thành lá đoạn trường chứ? Chàng vội quỳ xuống:

“Phụ hoàng, chuyện này...”

Chàng chưa kịp nói dứt câu, hoàng đế liền ngắt lời, giọng nói không lớn nhưng ngập lửa giận:

“Ngươi có biết giết vua là tội gì không?”

“Nhi thần bị oan, thưa phụ hoàng! Chắc chắn là có kẻ giở trò...”

“Mì là do ngươi nấu, nguyên liệu cũng là do ngươi tự tay chuẩn bị. Ai hãm hại được ngươi?”

Bên dưới, bỗng dưng Khắc Phong từ đâu lên tiếng:

“Bẩm phụ hoàng, theo nhi thần được biết, loại lá này ăn vào sẽ không phát độc ngay, mà phải đợi đến vài ngày sau. Người ăn phải nó sẽ bị truỵ tim, chết bất đắc kỳ tử, không thể tìm ra manh mối. Chiêu này của thất đệ quả là thâm sâu khó lường. Cũng may là Phạm công công tinh mắt kịp thời phát hiện.”

Hạo Phong không lường tới tình huống này, ngoài kêu oan ra, chàng chẳng còn cách nào biện minh:

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần không có lý do gì để mưu hại người cả. Mong phụ hoàng xem xét!”

Khắc Phong không có ý định buông tha, liền nói tiếp:

“Ngươi chắc là mình không có lý do gì sao? Chẳng phải từ nhỏ ngươi đã bị phụ hoàng hắt hủi ghẻ lạnh rồi sinh thù? Bấy lâu nay ngươi đi khắp nơi mị hoặc lòng dân. Người dân Phong Quốc ai ai cũng nói thất điện hạ là thần tiên giáng thế, nhân hậu thiện lương, mong muốn ngôi thái tử sẽ thuộc về ngươi. Hơn nữa ngươi từ nhỏ sống ở Đàm Hoa Sơn, loại lá này chắc chắn ngươi phải là người am hiểu nhất!”

“Nói như tam ca, thì trước sau ngôi thái tử cũng thuộc về đệ. Đệ chẳng có lý do gì nôn nóng muốn phụ hoàng phải chết.”

Khắc Phong cười khinh khi:

“Nói tới đây, ta lại càng khinh bỉ hơn. Ngươi còn không biết tự nhục, muốn ta nói ra cho toàn bộ văn võ bá quan ở đây được biết? Mà có khi, không cần ta nói, ai cũng đã biết được bộ mặt đáng xấu hổ của ngươi rồi.”

Lúc này, mọi người lại được dịp nhao nhao lên. Một người nói:

“Chuyện đó chẳng lẽ là thật sao?”

Một người lại nói:

“Tứ điện hạ và thất điện hạ… hai người ấy lại dám làm chuyện trái luân thường đạo lý đó! Thật không biết xấu hổ!”

Hai lỗ tai Hạo Phong lúc này đã ong ong hết cả lên, vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, trước mắt là một mảnh mơ hồ, cố gắng gượng quỳ dưới đất. Khắc Phong lại nói:

“Chuyện Long Dương đáng xấu hổ, huynh đệ loạn luân của các ngươi, ai mà không biết. Ngươi nôn nóng mong phụ hoàng chết đi, với sự tín nhiệm của người dân, và một số văn võ bá quan ngươi thu phục được trong thời gian đi cứu trợ, ngai vàng thuộc về ngươi là hết mười mươi. Ngươi nôn nóng có được ngai vàng, chẳng phải là vì muốn đường đường chính chính ở bên ca ca yêu quý của ngươi sao?”


Hạo Phong muốn quát lên, bảo hắn câm miệng, nhưng cổ họng như bị nhét sỏi, không cách chi thốt nên lời.

Bỗng dưng có một người lên tiếng bênh vực:

“Hoàng thượng xem xét! Điện hạ tuyệt đối không phải loại người đó!”

Người đó không ai khác chính là Vi Hàn. Tiếp theo Nghinh Phong, Ngọc Phong cũng bước lên cầu tình:

“Thất đệ xưa giờ vô cùng hiền lành, chưa từng hại ai, đệ ấy không thể nào làm chuyện táng tận lương tâm đó được thưa phụ hoàng.”

Hoàng đế im lặng quét ánh mắt sắc lạnh lên từng người, một tiếng đằng hắng của hắn phút chốc khiến cả đại sảnh im lặng. Thuận vương là khách mời, bỗng dưng nhìn thấy Hạo Phong bị lâm vào tình cảnh nguy nan, cũng vội lên tiếng:

“Hoàng thượng, bổn vương đã được dịp tiếp xúc với thất điện hạ tại Hỏa Quốc. Ngài ấy tuyệt đối không phải loại người ác độc như thế.”

Hoàng đế nhìn xuống Thuận vương, bắt gặp Mặc Phong ngồi bên cạnh, hai hàng chân mày nhíu chặt. Mặc Phong chạm phải ánh mắt của hoàng đế, liền quay mặt đi. Hắn cũng muốn vì Hạo Phong cầu tình, nhưng bản thân mình có khá hơn chàng là bao, chỉ sợ lại càng thêm nhục nhã, đành im lặng không dám lên tiếng.

Hoàng đế ngồi trên cao nói vọng xuống:

“Chuyện của Phong Quốc, không đến lượt người ngoài can thiệp. Người đâu?”

Một tiếng gọi của hoàng đế làm rúng động cả đại sảnh. Tiếp theo hắn ra lệnh:

“Giải thất hoàng tử vào thiên lao! Điều tra rõ ràng! Bất cứ kẻ nào có ý định cầu tình, cũng sẽ bị trừng phạt!”

Một lời nói ra của hoàng đế, không ai dám hó hé thêm câu nào. Tất cả đều nín thở nhìn Hạo Phong bị giải đi. Người lo lắng, kẻ hả hê. Yến tiệc phút chốc chìm trong bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Hạo Phong bị trói hai tay treo lên cột, trên người đã được thay bộ y phục của tội nhân. Quản ngục ánh mắt đầy hung ác nhìn chàng. Đã lâu không có hoàng thân quốc thích nào bị tống vào thiên lao, nay không ngờ mở hàng lại là vị hoàng tử đang được sủng ái, vạn dân yêu mến. Chẳng hiểu sao lại ngu ngốc để mình sa chân tới chốn dơ bẩn này. Người bị tống vào thiên lao, không chết cũng tàn phế. Dung nhan xuất chúng này, chết đi cũng thật uổng phí. Nhưng mà... nghĩ tới việc nhìn thấy nét mày kia nhăn nhó vì đau, đôi môi kia bật ra tiếng kêu van nài, chẳng hiểu sao lại gây cho gã một sự k1ch thích lạ thường. Gã cầm chiếc roi da trên tay, li3m lẹ cán roi, tặc lưỡi, rồi dùng lực quất mạnh một cái lên ngực Hạo Phong.

Hạo Phong chưa từng hình dung thiên lao, nơi giam giữ trọng phạm triều đình sẽ như thế nào. Lúc được giải đi, chàng thầm nghĩ, nếu bản thân mình trong sạch thì chẳng cần phải sợ hãi. Nhưng khi bước vào rồi, chàng mới thấy trong lòng lạnh run. Không gian âm u đáng sợ, mùi ẩm mốc xộc vào mũi vô cùng khó chịu. Tử khi bốc lên khiến người gan dạ nhất cũng phải hoang mang.

Điều chàng không ngờ tới chính là tên quản ngục này lại ra tay dứt khoát không thương tiếc như vậy.

Hạo Phong đau đớn cắn chặt răng, nhưng chàng không rên nửa tiếng làm gã thất vọng tràn trề, phát cuồng quất thêm một roi:

“Nói! Ngươi ám sát hoàng thượng vì mục đích gì?”

Hạo Phong không trả lời hắn, chỉ khẽ lắc đầu. Một roi lại được quất xuống. Bên trong lớp áo mỏng manh đã loang ra chất lỏng màu đỏ ghê người. Hạo Phong cảm thấy toàn thân như tê dại. Chàng không được phép kêu la, chàng không được phép van xin. Dù có bị đánh chết thì cũng phải chết với một thân trong sạch.

Quản ngục thấy Hạo Phong vẫn ngoan cố không khai nhận, trong lòng tức tối không thôi. Hắn thay đổi cách dụng hình, tiến lại gần chàng, tay cầm một cây kim nhọn, đâm thẳng vào ngón tay thon dài của chàng. Hạo Phong đang nửa tỉnh nửa mê, bị đâm đau nhói, liền mở to hai mắt. Hình phạt thừa sống thiếu chết này, ngay cả những kẻ lì lợm nhất cũng phải nhận tội. Quản ngục cười lên man rợ nói:

“Ngươi mau thú tội đi, sớm một chút, ít đau một chút.”

Lại một cây kim nữa đâm vào đầu ngón tay. Hạo Phong đau đớn đổ tầng tầng mồ hôi lạnh, các ngón chân quíu chặt vào nhau, răng cắn rách môi, nhất định không lên tiếng. Quản ngục mất hết kiên nhẫn, tiếp tục dụng hình rồi quát lên:

“Đồ lì lợm! Ngươi làm mất thời gian của ta quá đó! Rốt cục có khai hay không???”

Khoé môi Hạo Phong bất giác cong lên, đôi mắt mờ mịt ném cái nhìn khinh thường về phía quản ngục. Ánh nhìn càng làm gã điên tiết, tiếp tục đâm kim vào tay chàng. Cú đâm lần này mạnh tay đến nỗi đầu ngón tay Hạo Phong bật máu.

Hạo Phong ra sức thở d ốc, thỉnh thoảng từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu khe khẽ, nhưng chàng lại một lần nữa đè nén nó lại. Quản ngục tiếp tục dùng đến hình phạt kẹp tay, khiến các đốt ngón tay của chàng như bị đứt đoạn, đau đớn vô cùng.

Cuối cùng, Hạo Phong không gắng gượng được nữa, gục xuống ngất xỉu. Quản ngục có dội bao nhiêu gáo nước chàng cũng không tỉnh lại.


68: Lỡ Hẹn


Ở bên ngoài, mọi người vô cùng lo lắng cho tình trạng của Hạo Phong.

Hiện nay tình ngay lý gian, không cách nào có thể minh oan cho chàng được.

Tiểu Thanh chỉ biết khóc thút thít:
“Không biết Thạch Đầu ca ca có gặp được tứ điện hạ chưa? Hiện giờ ngài ấy là niềm hy vọng duy nhất có thể cứu thất điện hạ!”
Vi Hàn và Nghinh Phong nóng lòng đi qua đi lại.

“Vào trong đó có khác nào đi tìm chỗ chết đâu.

Chờ Kỳ Phong về tới, đệ ấy e là đã...!Phải tìm cách cứu đệ ấy ra càng sớm càng tốt!” Vi Hàn sốt ruột nói.

Nghinh Phong lắc đầu:
“Thiên lao canh phòng rất nghiêm ngặt, ngay cả một con kiến cũng không thể lọt vào.

Phen này thất đệ lành ít dữ nhiều rồi.”
Ngọc Phong cũng sụt sùi:
“Tại sao lại như vậy? Là kẻ nào muốn hại đệ ấy?”
Nghinh Phong nói:
“Muốn hại đệ ấy có rất nhiều người.

Nhưng lộ liễu nhất là tam đệ, có vẻ hả hê ra mặt.”
Vi Hàn lại tiếp lời:
“Phạm công công là người phát hiện đầu tiên, cũng đáng nghi.”
Nghinh Phong vẻ mặt nghiêm trọng:
“Dù ai hại đi chăng nữa, nếu không mau cứu đệ ấy ra, thì e là sẽ không chịu nổi tra tấn.

Thể chất đệ ấy lại yếu ớt như vậy...”
Cả bọn suy nghĩ nát óc vẫn không tìm ra cách nào, đành lắc đầu thở dài chờ Kỳ Phong quay về.

oOo
Ngày hôm sau vào lúc giữa trưa, sau khi được cho uống một ngụm nước, ăn uống qua loa, Hạo Phong lại tiếp tục bị tra hỏi.

Cơ thể chàng đã yếu đến nỗi không thể ngẩng đầu được nữa.

Hạo Phong tự hỏi giờ này Kỳ Phong đã về chưa, nếu hắn biết chàng đang lâm vào tình cảnh này, thì sẽ có phản ứng thế nào đây? Nghĩ tới việc Kỳ Phong đau đớn dặn vặt, chàng lại cảm thấy có lỗi với hắn.

Có lẽ chàng đã không thể cùng hắn thực hiện lời hứa đi du ngoạn nhân gian, cũng không thể cùng ngắm trăng, nhìn hoa quỳnh nở nữa rồi.

Trong giờ phút sinh tử, Hạo Phong chợt nhớ tới Lý ma ma.

Tất cả những chuyện này chẳng phải do chính chàng gây ra sao? Chàng đã có tình cảm sai trái với Kỳ Phong.

Nhưng chàng không yên phận.

Ngày ngày tháng tháng hắn đi biền biệt, chàng càng nhung nhớ khôn nguôi.

Chàng vốn dĩ không phải thánh nhân, chàng sợ ngồi yên một chỗ, trái tim sẽ ngày càng héo hon gầy mòn vì nhớ hắn.

Vì vậy, chàng đã lựa chọn đi giúp đỡ dân lành.

Chàng muốn lao mình vào công việc.


Dù lên rừng hay xuống biển cũng không ngại khó.

Càng vất vả khổ cực, thậm chí đổ bệnh, gục ngã thì chàng mới không có thời gian để nghĩ về hắn.

Chàng không yên phận, cũng chẳng đủ tàn nhẫn để chấm dứt tình cảm với hắn.

Chàng xấu xa, ích kỷ, nên giờ mới gánh chịu hậu quả này.

Là do chàng tự làm tự chịu, làm sao trách được ai bây giờ.

Lẽ ra chàng chỉ nên là hoa quỳnh, lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ đi, không cần mong cầu thứ ánh sáng xa vời kia.

Nơi này lạnh lẽo quá, chàng không muốn ở lại nữa.

Chàng sợ là không thể chờ được hắn nữa rồi.

Lần này, quản ngục để chàng ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt ở hai bên.

Gã lại tiến tới, cầm roi khơi nhẹ chiếc cằm của chàng lên:
“Đã chịu nhận tội chưa?”
Hạo Phong từ từ mở mắt ra, nhìn gã một cái, rồi khép mắt lại, không trả lời.

Quản ngục cảm thấy bị xem thường, lại một roi quất xuống.

Hạo Phong cắn chặt môi đến bật máu, vẫn không la một tiếng.

“Để coi ngươi còn lì lợm được bao lâu!”
Nhưng gã chưa kịp ra tay, cả người chàng bỗng mềm rũ đổ gục, hai mắt nhắm nghiền.

Hôm nay chưa tra hỏi được gì mà tội nhân đã ngất đi, gã lồ ng lộn cầm lấy xô nước, xối vào người chàng.

Tuy nhiên, đã xô thứ tư rồi vẫn không thấy Hạo Phong động đậy, gã nghĩ chàng giả vờ, liền tới gần nắm tóc chàng kéo lên.

Lúc này, gã mới cả kinh thấy sắc mặt chàng trắng bệch như xác chết, từ miệng trào ra máu tươi đỏ thẫm.

Tội nhân này có phải quá yếu rồi không, chả lẽ chưa hết hai ngày đã chết? Gã lập tức hét lên:
“Người đâu! Gọi thái y!”
Kỳ Phong nghe Thạch Đầu báo tin Hạo Phong ám sát hoàng đế bất thành, bị tống vào thiên lao mà toàn thân rụng rời.

Hắn không còn suy nghĩ được gì, thúc ngựa băng băng trở về.

Vừa tới nơi, hắn lập tức lao tới thiên lao.

“Điện hạ! Ngài không được vào trong!” Một lính canh ra sức ngăn cản.

Kỳ Phong lồ ng lộn hất văng lính canh.

Hạo Phong bị người ta hãm hại, chuyện rõ rành rành như vậy, sao hoàng đế lại nỡ nào tống chàng vào nơi không dành cho người kia chứ? Nếu nỗi oan của chàng không được làm sáng tỏ, chàng đi rồi, hắn sống trên đời còn có ý nghĩa gì? Đừng nói là thiên lao, ngay cả âm tào địa phủ, hắn cũng không ngần ngại tìm tới, mang chàng về bên mình.

Cứ thế, Kỳ Phong điên cuồng đánh gục lính canh, đi qua nhiều lớp canh gác, tới được phòng giam Hạo Phong.


Khi Kỳ Phong tới nơi, Hạo Phong đã nằm im lìm trên giường đá.

Bên cạnh là vẻ mặt co rúm sợ hãi của quản ngục.

Hắn thất thần đến gần, run rẩy đưa tay lên mũi chàng, không còn hơi thở.

Hắn cúi xuống ngực chàng, không nghe tiếng tim đập.

Hắn đã bao lần vào sinh ra tử, xem cái chết tựa lông hồng.

Nhưng hiện tại, cái chết đối với hắn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Hắn làm sao có thể chấp nhận được sự thật này? Hắn không tin được mới đây còn cùng nhau cười nói vui vẻ, mà giờ người đã lạnh lẽo nằm đó.

Đôi mắt lấp lánh tựa ánh sao trời nay đã vụ tắt khỏi thiên hà.

Đôi môi mỗi khi cười như hoa xuân nở rộ đã héo khô úa tàn.

Trên người chàng là vô số vết thương do bị tra tấn, y phục thấm đầy máu khô mang sắc đỏ ghê người.

Hai mắt đục ngầu ánh lên tia sát khí.

Kỳ Phong liếc nhìn quản ngục gầm nhẹ:
“Ai cho phép các ngươi tra tấn đệ ấy??”
Quản ngục bị tiếng quát của hắn làm cho hoảng sợ, quỳ xuống lắp bắp:
“Thất điện hạ ám sát hoàng đế nhưng không nhận tội, đành phải dùng hình.

Tội nhân vào thiên lao đều bị đối xử như nhau.

Không...!không có ngoại lệ, thưa điện hạ!”
Không có ngoại lệ? Kỳ Phong từ từ đứng lên, không nói không rằng tiến tới gần quản ngục, đưa tay nắm lấy cổ hắn, bóp mạnh:
“Bất cứ ai làm hại đệ ấy, đều phải chết.

Đây cũng không có ngoại lệ.”
Dứt lời, hắn dùng lực ở cổ tay, xoay một cái đã bẻ gãy cổ của quản ngục.

Rồi hắn quăng gã vào tường.

Lực quăng vô cùng mạnh mẽ, tưởng như bức tường muốn nứt toác.

Quản ngục trượt dần xuống dưới đất, máu văng tung toé.

Kỳ Phong thất thần đến bên Hạo Phong, hôn lên khoé mắt chàng:
“Ở đây lạnh lắm, ta đưa đệ về.”
Nói rồi hắn bồng chàng ra khỏi thiên lao, đưa về Thanh Phong điện.

Kỳ Phong như người điên, đạp tung cánh cửa của thiên lao, trong đêm tối cuồng loạn mang Hạo Phong quay về, vừa đi vừa quát lên:
“Gọi Trương y sư!”
Tiểu Thanh nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hạo Phong, kinh hãi suýt ngất.

Thạch Đầu bình tĩnh hơn, nhẹ giọng nói:
“Điện hạ...!thất điện hạ ngài ấy...!đi rồi.”
Kỳ Phong phát cuồng, hai mắt quắc lên đáng sợ:
“Ta nói gọi Trương y sư!”
Khi Trương y sư đến nơi, đã thấy Kỳ Phong như già đi chục tuổi, ánh mắt thất thần, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Hạo Phong.

Thấy ông đến, hắn mới tránh sang một bên:
“Chữa cho đệ ấy.”
Trương y sư nhìn thần sắc của Hạo Phong, đã thấy tử khí vây lấy chàng.

Gương mặt tái nhợt, hai mắt hõm sâu, đôi môi khô khốc nứt nẻ.

Y run run đi đến bên giường, đưa tay bắt mạch, khẽ buông tiếng thở dài, rồi quỳ xuống nói:
“Bẩm điện hạ, xin nén bi thương...”
Kỳ Phong không muốn nghe, liền lặp lại:
“Chữa cho đệ ấy.”
Trương y sư biết hắn đang thương tâm, chưa chấp nhận được sự thật, lại nói:
“Thất điện hạ đã qua đời rồi.”
Toàn thân Kỳ Phong run lên, bàn tay co lại rồi đấm mạnh vào tường:
“Ta nói...!chữa cho đệ ấy!”
Trương y sư bất lực lắc đầu:
“Thứ lỗi...!thần không có khả năng cải tử hoàn sinh.”
Lúc này Kỳ Phong mới rống lên:
“Vô dụng! Nếu đệ ấy không tỉnh lại, thì ông cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây!!”
Thạch Đầu và Lâm Y đứng bên ngoài nghe Kỳ Phong nổi trận lôi đình, thầm lo cho tính mạng của Trương y sư.

Năm xưa Liên Quý Phi qua đời, hoàng đế cũng phát cuồng xử tử bà mụ cùng những người khác.

Bọn họ sợ rằng dòng máu của hoàng đế chảy trong người sẽ làm Kỳ Phong nổi điên làm điều tương tự.

Nhưng rốt cục, sau một hồi làm loạn cả Thanh Phong điện, Kỳ Phong bỗng im lặng lạ thường.

Lúc này, Tiểu Thanh mới khe khẽ bước vào, dắt Trương y sư ra ngoài.

Trong căn phòng chỉ còn mỗi Kỳ Phong và thân xác lạnh băng của Hạo Phong.

Hắn bần thần đưa tay vuốt nhẹ gương mặt chàng:
“Đệ tỉnh dậy đi.

Mặt trời đã sắp lặn rồi mà sao còn chưa chịu dậy?”
Các ngón tay run rẩy miết nhẹ lên gương mặt lạnh giá của chàng:
“Ta đã về rồi mà đệ không tỉnh dậy để nói chuyện với ta sao? Đồ con sâu lười!”
Vừa mắng, hắn vừa cúi xuống hôn vào đôi môi đã tái đi từ lâu.

“Tại sao lại lạnh thế này? Vắng ta vài bữa, mà không chịu lo cho bản thân, lại cảm mạo rồi chứ gì? Toàn thân dơ dáy bẩn thỉu thế kia.

Đệ không phải rất thích bản thân lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ hay sao? Ta đưa đệ đi tắm rửa, được không?”
Nói rồi, hắn ngây ngây dại dại bồng Hạo Phong vào dục thất, cởi bỏ bộ quần áo tù nhân dính đầy máu khô, đặt chàng vào bồn tắm.

Trên cơ thể trắng như ngọc chằn chịt vết thương, các đầu ngón tay bầm tím thê thảm vô cùng.

Kỳ Phong như bừng tỉnh, ôm chặt lấy chàng, nước mắt chảy ra.

Rồi hắn lại quát lên:
“Trương y sư đâu?”
Một lúc sau, Trương y sư bước vào, trước sau như một vẫn cúi đầu:
“Đem thuốc trị thương đến đây, ta bôi cho Hạo Phong.”
Trương y sư dè dặt nói:
“Điện hạ, thất điện hạ đã...!Ngài ấy không cần thuốc trị thương nữa...”
Kỳ Phong gầm lên:

“Ta đã nói mang thuốc đến đây!”
Trương y sư không dám cãi lời, vội mở hộp thuốc ra, dâng lên cho hắn rồi lui ra ngoài.

Kỳ Phong như người điên lau sạch vết bẩn trên người Hạo Phong, rồi bôi thuốc cho chàng.

Các ngón tay cũng được băng bó cẩn thận.

Sau đó, hắn thay cho chàng một bộ y phục trắng tinh khôi, rồi lại bồng chàng quay trở về Thanh Phong điện, đặt chàng lên giường.

“Bây giờ đã sạch sẽ rồi.

Yên tâm ngủ rồi đúng không?
Hắn ân cần đắp chăn cho chàng, thấp giọng hỏi:
“Đệ lạnh không? Ta ôm đệ ngủ nhé!”
Hạo Phong vẫn nhắm mắt im lìm.

Kỳ Phong lẳng lặng nằm xuống cạnh chàng.

Mọi người ở Thanh Phong điện đều nói tứ hoàng tử vì cái chết của thất hoàng tử mà phát điên rồi.

Cả ngày nói chuyện với người chết, lại còn ôm ngủ tới tận sáng sớm.

Trang Quý Phi bước vào, thấy cảnh tượng này mà đau lòng không thôi, liền nhẹ giọng nói:
“Kỳ Phong, người đã đi rồi, con hãy để mọi người lo tang sự cho Hạo Phong đi.”
Kỳ Phong sau một đêm thức dậy, gương mặt tiều tụy hốc hác, đôi mắt vô hồn, tay nắm chặt bàn tay đã cứng lại của chàng:
“Đệ ấy còn chưa chết, sao lại lo tang sự?”
Trang Quý Phi rơi nước mắt, ôm chầm lấy hắn:
“Đã chết rồi, cơ thể đã cứng lại rồi, con còn muốn lừa mình dối người tới khi nào? Nghe lời mẫu phi, cho Hạo Phong nhập quan đi.

Con cứ thế này, nó sẽ không thể siêu thoát.”
Kỳ Phong lắc đầu thật mạnh:
“Mẫu phi! Người tại sao lúc nào cũng muốn Hạo Phong chết vậy? Đệ ấy chết rồi người mới vừa lòng hả dạ có đúng không???”
“Sao con lại nói vậy...!Đúng là trước đây ta có không thích Hạo Phong.

Nhưng sau này, ta đã xem nó như con ruột của mình.

Hạo Phong đi rồi, ta cũng vô cùng đau đớn.

Nhưng người chết không thể sống lại, con hãy nén bi thương...”
“Không! Con không tin! Các người nhất định gạt ta! Đệ ấy vẫn còn sống! Đệ ấy sao có thể chết được! Rõ ràng còn nói là chờ ta về.

Rõ ràng đã hứa cùng du sơn ngoạn thủy.

Rõ ràng đã hứa trải qua các mùa trăng, cùng nhau bạc đầu! Đệ...!sao có thể nhẫn tâm bỏ lại ta mà đi??”
Kỳ Phong nói rồi, cúi xuống, lay mạnh Hạo Phong.

Nhưng dù hắn có kêu gào, có lay mạnh cỡ nào, chàng vẫn nằm im bất động.

Trang Quý Phi lắc đầu, rồi nói:
“Người đâu, kéo tứ hoàng tử ra ngoài.

Đưa thất hoàng tử nhập quan.”
Trang Quý Phi vừa dứt lời, hơn mười binh lính liền tiến vào trong.

Kỳ Phong như phát cuồng khua tay chân loạn xạ, hất văng ai muốn ngăn cản hắn.

Đến nước này, Lâm Y, Thạch Đầu, cả Vi Hàn, Nghinh Phong bèn cùng nhau phối hợp, đánh ngất hắn mới có thể đưa được Hạo Phong đi.



Đọc truyện chữ Full