Thiếu phụ bưng một chậu quần áo, khoác trên người ánh bình minh đi đến bờ ao, lấy từng chiếc ra, thoa tảo đậu(*) lên, chậm rãi vò giặt. Vừa định nhúng xuống nước làm sạch, ngẩng đầu nhìn lên, chợt nhìn thấy một thứ gì đó màu trắng từ từ trôi tới chỗ mình. Nàng nhận ra hai ống tay áo, nghĩ rằng là y phục nhà nào đó làm rơi. Nghi hoặc nhìn quanh, phát hiện lúc này trừ mình ra thì không còn người nào nữa.
(*Người Trung Quốc cổ đạo đã phát sinh ra loại ‘xà phòng’ tên là ‘tảo đậu’ bằng cách lợi dụng các enzim tiêu hóa trong tuyến tụy của loài lợn để gây nên hiệu ứng bọt. Cụ thể là họ tác mỡ hết bao tụy tạng heo, rửa sạch máu bầm rồi nghiền nát như cháo, sau đó trộn với bột đậu cùng hương liệu, vo viên nhỏ và phơi khô. Nếu muốn tắm hoặc giặt giũ, họ chỉ cần dùng một viên chà xát lên da hoặc ngâm trong nước rồi sử dụng như ‘xà phòng’ ngày nay. Loại tảo đậu này có công dụng rất tốt cho da, kháng khuẩn, làm sạch quần áo, thậm chí là có mùi hương tự nhiên rất dễ chịu dì cho được lấy từ nội tạng lợn – Nguồn: kenh14.vn)
Nàng đánh bạo, tìm một gậy trúc trên bờ, kéo vật kia lại, đến khi vật kia tới gần, nàng ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, xốc quần áo trắng tuyết lên, một khuôn mặt trương phình lập tức lộ ra.
“Á… Có người chết… Có người chết…” Sáng sớm, thôn nhỏ tĩnh lặng liền bị tiếng thét thảm thiết này đánh thức.
*
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt, lẳng lặng nằm giữa vườn hoa, cảm nhận sương sớm chậm rãi thấm vào trong cổ áo, lạnh buốt.
Ánh mặt trời sớm mai lan dần lên khuôn mặt của hắn, len vào giữa hai hàng mi đang đóng chặt. Đột nhiên, một bóng đen che mất ánh sáng, mắt hắn giật giật, nhưng không muốn mở ra.
Một bàn tay ấm áp xoa gương mặt hắn, “Ngọc Đường? Ngọc Đường?”
Hàng mi Bạch Ngọc Đường khẽ rung, mở mắt ra, phía trước là nam tử ôn nhuận như ngọc, bóng dáng vì ngược sáng mà không nhìn rõ lắm, nhưng hắn dám chắc nụ cười trên mặt nam tử hết sức dịu dàng. Bởi vì đó là…
“Tiểu Miêu…”
“Sao ngươi lại ngủ ở đây, hại ta tìm ngươi khắp nơi mà không thấy.”
“Nghe lén mệt rồi, ta nghỉ ngơi một chút.”
Y là Triển Chiêu, là Ngự Miêu thiên hạ ca tụng, không phải Tiểu Miêu của hắn.
Triển Chiêu buồn cười nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của Bạch Ngọc Đường, nhẹ gõ đầu hắn. Nào ngờ tay vừa mới chạm vào tóc Bạch Ngọc Đường, hắn đã nghiêng đầu tránh đi, tự phủi bụi đất dám trên tuyết y của mình, đứng lên.
“Tiểu Miêu, có tra được chuyện gì khác không?” Giọng điệu bình thản, không chút cảm xúc, nếu không phải còn một tiếng ‘Tiểu Miêu’ kia, Bạch Ngọc Đường đối với y chẳng khác nào người ngoài.
Triển Chiêu không rõ mới qua một đêm, vì sao Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên trở về giống như đêm đó? Vốn tưởng sau khi trải qua chuyện kia, quan hệ giữa bọn y sẽ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng bây giờ thậm chí còn lãnh đạm như khi Miêu Thử đánh nhau lúc mới quen. Điều này làm Triển Chiêu rất khó hiểu.
“Bạch huynh, huynh…”
Bạch Ngọc Đường vươn người, lấy cỏ dính trên tóc xuống, vỗ vai Triển Chiêu: “Được rồi, mau đi thôi! Nếu bị gia đinh phát hiện sẽ không hay đâu.”
Triển Chiêu bắt lấy tay Bạch Ngọc Đường, hai mắt trợn lên, giống như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy đôi con ngươi trong suốt lạnh nhạt như nước ao của hắn, cuối cùng thu tay về, không nói gì nữa.
*
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu tựa lên lan can, nhìn dòng đi lại dưới lầu quán trọ, uống một hớp rượu mạnh, ngửa đầu nhìn bầu trời bao la không một bóng mây. Màu xanh tinh khiết như vậy, khác hẳn sắc lam đậm mà người nào đó thường mặc.
Màu lam trầm như thế, vì sao hắn lại yêu đến vậy? Nhưng lại có ai thực sự hiểu được tâm tư mình đâu: ‘Người hiểu ta, nói ta ưu sầu. Kẻ không hiểu, nghĩ ta tìm kiếm. (chú thích: Lấy từ “Thử ly 3” trong Kinh Thi).
Nhìn bạch y u buồn phục trước cửa sổ, Triển Chiêu siết chặt Cự Khuyết trong tay, men theo con đường chủ quán chỉ, quẹo vào một góc đường.
Ánh mắt lơ đãng của Bạch Ngọc Đường đột nhiên bắt được bóng dáng quen thuộc giữa đám người, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười khiến người khác nhìn không thấu. Đến khi hoàn hồn, đã không thấy bóng dáng bạch y đâu nữa. Trên đường vẫn nhộn nhịp qua lại, không một ai để ý ít đi hay nhiều hơn thứ gì.
*
Tiểu Ly cẩn trọng đi đến cánh cổng sau ít người qua lại, nhìn quanh bốn phía, đến khi xác nhận không có người nào khác mới lấy từ trong tay ra một bình sứ, mở nút, nghiêng bình, đổ hết thứ bên trong vào bụi cỏ rậm rạp. Đổ hết một bình, lại một bình, lại một bình nữa, đổ cả ba bình. Xong xuôi, nàng cất vào trong ngực, ra vẻ như không có gì, cất bước đi về hướng đã tới đây.
Đợi Tiểu Ly đi xa, từ trên một cây hòe cao lớn phía ngoài tường viện, một bóng người nhảy xuống. Người nọ chậm rãi đi đến chỗ Tiểu Ly vừa đứng, ngồi xổm xuống, ngón trỏ quệt qua chất lỏng trong suốt còn đọng trên lá cỏ xanh, hai ngón tay cọ sát vào nhau, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
*
Lâm Quân Hạo phe phẩy quạt từ cửa chính vào, mới một chân qua cửa, Tiểu Ly đã ra chào đón. “Lâm công tử, tiểu nữ làm xong rồi.”
Lâm Quân Hạo nghe vậy cúi đầu, lấy từ trong tay áo ra mấy cái bình, đưa cho Tiểu Ly, không quên nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhớ kỹ, phải cất cẩn thận. Bình ta mua ngoài chợ này giống mấy bình kia như đúc, ngươi thay thế sẽ không bị lộ.”
Tiểu Ly khẽ gật đầu, cất bình sứ đi, đang định nói cảm ơn y, chợt có một gia đinh chạy vội tới nơi này, nói là Đại thiếu gia cho mời Lâm gia.
Lâm Quân Hạo liếc Tiểu Ly, Tiểu Ly như hiểu ý, nhẹ gật đầu, lúc này y mới yên tâm mà theo gia đinh tới chỗ Tần Tranh.
Hiếm khi được đi vào thư phòng của Tần Tranh, Lâm Quân Hạo có chút không quen cánh cửa gỗ khắc hoa văn sang trọng trước mặt. Y cắn răng, vẫn theo lễ nghi gõ cửa, đến khi nghe tiếng đáp của chủ nhân bên trong phòng mới đẩy cửa.
Tần Tranh đang ngồi bên trước bàn cạnh cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn cổ. Thấy Lâm Quân Hạo đi vào, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Lâm huynh, huynh thấy Tử Câm thế nào?”
Lâm Quân Hạo không nghi ngờ là đang giả bộ, tìm một cái ghế trong phòng, ngồi xuống, tự rót trà cho mình, cầm chén lên, vuốt vuốt: “Rất được. Tri thư đạt lễ, nhưng không cứng nhắc vô vị, yêu ghét rõ ràng lại cứng cỏi bất khuất, đúng là một cô nương rất được. Tương lai ai có thể lấy được nàng làm vợ đích thị là tam sinh hữu hạnh.”
Tần Tranh khêu nhẹ dây đàn, đàn cổ phát ra tiếng thanh thúy, hắn lẳng lặng nhìn hoa lá rải rác trong nội viện, thản nhiên nói: “Huynh… đồng ý cưới Tử Câm?”
Động tác châm trà của Lâm Quân Hạo khựng lại, y cắn môi, đặt ấm trà lại bàn, nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Tranh đến muốn nứt cả mắt ra, lạnh lùng nói: “Huynh nói nhảm gì thế?”
“Chuyện phát sinh mấy ngày nay, huynh cũng thấy rồi đấy. Nếu để muội ấy ở Tần phủ, ở lại Vĩnh An, e rằng lần sau chúng ta thấy là thi thể của muội ấy.” Tần Tranh xoay người, nhìn như xoáy vào Lâm Quân Hạo, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Cho nên… Quân Hạo, mong huynh chăm sóc, bảo vệ muội ấy thật tốt.”
Lâm Quân Hạo thật muốn cười to, y chậm rãi nhấp một ngụm trà, cười giễu: “Tại sao đến ngay cả ý muốn hai người cũng giống nhau như thế? Nếu đã muốn bảo vệ nàng ấy, tại sao không cố gắng bảo vệ?”
Tần Tranh đứng dậy, cúi đầu nhìn đàn cổ, tay sờ dây đàn, cười khổ: “Ta… không thể, cũng không dám.”
“Choang!” Lâm Quân Hạo ném chén trà trong tay xuống đất, đứng phắt dậy, toàn bộ chén đĩa, ấm trà trên bàn đều rơi xuống, vỡ tan.
Y bước tới chỗ người áo xanh vẫn không có phản ứng gì, gầm lên: “Tên nhu nhược nhà ngươi!” Sau đó sập cửa mà đi.
Ngày ấy, đám nô bộc quét dọn trong đình viên đều nghe được tiếng tranh chấp trong phòng, rồi thấy Lâm đại thiếu gia xô cửa phòng, tức giận hầm hầm đi ra. Đám nô bộc chỉ nói, chủ tử nhà mình có một vị bằng hữu thô bạo như vậy, thật là bất hạnh, hoàn toàn không biết nguồn cơn sự việc.
Mà Lâm Quân Hạo nào biết, kể từ khi y bước cửa cửa phòng đã bị người theo dõi.
Một lúc sau, khi đã vượt qua mấy khúc hành lang, Đàm Anh một thân váy đỏ Tô Tú đã chặn đường y. Tuy y không thích vị Nhị phu nhân ngang ngược này, nhưng lễ nghĩa vẫn cần phải giữ.
Y hành lễ, nói một tiếng chào, Đàm Anh cắt ngang lời khách sáo của y, nói: “Lâm gia, chớ khách khí với ta, từ trước đến giờ ta vốn không để ý mấy thứ lễ nghi này.”
“Vậy Nhị phu nhân chặn đường tiểu sinh là vì chuyện gì?”
Đàm Anh cũng không giả bộ, dùng khăn che miệng nói: “Ta chỉ muốn cầu Lâm gia một chuyện.”
Lâm Quân Hạo hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng.
“Mau cầu hôn Tần phủ, định hôn sự với Tần Tử Câm.”
Lâm Quân Hạo thật muốn cười to. Hôm nay là ngày gì thế, có đến hai người muốn tác hợp cho y và Tần Tử Câm? Y tỏ vẻ hiểu ra, ôm quyền đáp: “Nhị phu nhân e sợ Tử Câm chiếm vị trí của mình sao?”
Đàm Anh cũng không che dấu, sảng khoái thừa nhận: “Đúng vậy, ta rất không thích ả, nhất là sau khi biết chuyện đê tiện của ả với tướng công, ta chỉ hận không thể khiến ả biến mất trước mắt. Nhưng dù thế nào, ả vẫn là bào muội của tướng công, cũng coi như tiểu cô tử của ta.”
Đàm Anh sửa sang lại phần tóc hơi tán loạn, nhìn Lâm Quân Hạo hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ cười: “Lâm gia có ý với ả, còn không mau quyết định? Nếu ngài sớm ôm mỹ nhân về nhà, ta sẽ vui vẻ hơn.”
Lâm Quân Hạo đột nhiên có ấn tượng khác về nữ tử này, nàng không dịu dàng động lòng người nhưng chỉ là giả bộ như Ngưng Bích, nàng dứt khoát ngay thẳng, dám yêu dám hận. Y chợt thấy hâm mộ Tần Tranh, có thể được nhiều cô nương ưu ái như vậy. Nhưng ngẫm lại, nếu như phụ hai cô nương yêu mình đến thế, áy náy, khổ sở trong lòng khó mà chịu đựng.
Nghĩ thế, y có chút thương tiếc nhìn vị Nhị phu nhân trông bề ngoài có vẻ ngang ngược nhưng thực chất trong lòng chỉ khao khát một tấm chân tâm dành cho mình. Chỉ có điều, chuyện này đâu phải y muốn là có thể làm được.
Y ôm quyền thi lễ, cười nói: “Nhị phu nhân quá lời rồi. Hôn nhân đại sự há có thể coi như trò đùa. Tiểu sinh bất tài, không xứng với cô nương tài hoa như Tần cô nương.”
Mặt Đàm Anh biến sắc, chỉ Lâm Quân Hạo, nói không ra lời.
Lâm Quân Hạo đột nhiên rất muốn mau chóng thoát khỏi nơi này. Vì sao người nào cũng muốn lấy hôn sự ra để giải quyết vấn đề. Là vì nàng ấy, là vì Tần Tranh, nhưng tại sao không có ai nghĩ cho y?
Nghĩ đến đây, Lâm Quân Hạo cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Y nhìn Đàm Anh lãnh đạm cười: “Nếu không còn việc gì nữa, tiểu sinh cáo từ. Quấy rầy quý phủ nhiều ngày như vậy, trưởng bối trong nhà đã hết lòng nhớ mong. Ngày mai tiểu sinh sẽ lên đường về nhà. Xin từ biệt phu nhân trước.”
Nói xong cũng chẳng quan tâm sắc mặt Đàm Anh khó coi thế nào, không quay đầu cất bước rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tím cô tịch trên hành lang.
Đàm Anh đột nhiên cười ra tiếng, hai tay nắm chặt khăn thêu, khàn giọng nói: “Thực là một đôi uyên ương mệnh khổ, làm tổn thương trái tim người có tình.”
*
Lâm Quân Hạo đi đến bàn đá trong nội viện Bắc sương, lấy một vò nữ nhi hồng và hai ly sứ, mở giấy dán, chậm rãi rót ra.
Uống cạn một ly, ráng chiều mỹ lệ hòa cùng trăng non nhu hòa tạo thành một cảnh tượng cực đẹp.
“Hoàng hôn đẹp vô ngần cũng chỉ là hoàng hôn. Lâm huynh thật có lòng, ở nơi này uống rượu.”
Lâm Quân Hạo nghiêng đầu, quả nhiên trông thấy bạch ảnh từ ngọn cây bên ngoài tường nhảy xuống, cầm lấy ly sứ còn lại, cạn sạch, lớn tiếng khen rượu ngon.
Y nhếch môi cười xấu xa: “Về điện Ngọc Đường chưa muốn ngủ, trăng liềm vừa rạng Tử Vi hoa (chú thích: Xuất phát từ ‘Nhập trực’ của Chu Tất Đại đời Nam Tống). Có Ngọc Đường, có trăng non, còn có cả trăng non, lẽ nào lại thiếu mất hoa Tử Vi?”
Cổ Bạch Ngọc Đường nghẹn lại, hắn sặc rượu đến suýt chút nữa phun ra, Ho mấy tiếng, bình phục lại, hắn che miệng, cau mày: “Lâm huynh, Bạch mỗ không có tâm tư vui đùa. Thị trấn Vĩnh An xảy ra án mạng, huynh có biết không?”
Lâm Quân Hạo nhíu mày: “Biết, nhưng chết đuối hè nào cũng có, có gì đáng quan tâm?”
Bạch Ngọc Đường vỗ vai y, cười yếu ớt: “Đúng là không có gì đáng quan tâm, nhưng điểm mấu chốt là, người chết đuối là một trong những tỳ nữ của Tần phủ.”
Lâm Quân Hạo đảo mắt, dáng vẻ vẫn không có gì đáng để lưu ý: “Ồ? Ta không biết chuyện này.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ôm trán, da mặt người này thật dày, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hắn lấy từ trong ngực ra một tờ giấy: “Hôm nay, Bạch mỗ phát hiện thứ này ở trên trấn, chưởng quầy nói người mua là một cô nương che mặt, chưa lấy tiền thừa đã bỏ đi một mạch.”
Mặt nạ lạnh nhạt của Lâm Quân Hạo cuối cùng cũng bị đánh vỡ. Bạch Ngọc Đường cố ý quơ quơ tờ giấy trước mặt y: “Lâm huynh, cẩn thận vung tay quá trán.”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Thành Oán
Chương 21-1
Chương 21-1