TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Thành Oán
Chương 36

“Ngọc Đường, những thứ này là sao?” Triển Chiêu nghi hoặc nhìn Bạch Ngọc Đường móc từ trong hành lý tùy thân ra đủ loại sách và quyển trục lớn nhỏ, rồi không ngừng tìm kiếm gì đó, tiện nay mở một quyển sách nhỏ ra xem, đập vào mắt là chi chít chữ như gà bới, y xem không hiểu gì cả.

Bạch Ngọc Đường chẳng hề để ý đến Triển Chiêu, cầm một quyển trục màu vàng lên, tiện tay phủi bề mặt vốn không có chút bụi nào.

“Quyển đó ấy hả? Chữ của người Khiết Đan[1], ngươi xem hiểu không?” Nói xong, quơ quyển trục trong tay lên trước mặt Triển Chiêu, “Tới đây, tới đây, có thứ hay cho ngươi xem.”

Triển Chiêu nghe lời, bước tới chỗ Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường như là thấy y đi quá chậm, bàn tay trắng nõn vươn ra, kéo y lại bên cạnh mình.

Triển Chiêu còn chưa kịp phản ứng, mùi nhựa thông nhàn nhạt đã xông vào cánh mũi. Y hít hít vào mấy cái, mũi hương này là Ngọc Đường đã tắm rửa rồi.

Bạch Ngọc Đường thấy y sững sờ, bất mãn cốc đầu Triển Chiêu một cái: “Đang nghĩ gì thế? Chuyên tâm cho ta.”

Triển Chiêu bị đau thốt lên một tiếng, xoa xoa chỗ đau, nhìn Bạch Ngọc Đường ra vẻ nổi giận mà lông mày vểnh ngược, hai mắt trừng lên, nhưng trong mắt y vẫn thật đáng yêu biết bao.

“Ha ha, biết rồi.”

Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn dáng vẻ không đứng đắn của y, nhưng cũng không tiếp tục mắng mỏ, chỉ chậm rãi mở quyển trục ra.

Triển Chiêu nghiêng đầu ngắm nghía quyển trục nhìn có vẻ hơi cũ kỹ, cẩn thận kéo ngọn đèn trên bàn gần lại. Chữ trên quyển trục vẫn viết theo kiểu chữ mà Triển Chiêu đọc không hiểu, ở giữa như thể vẽ một bức tranh màu hình núi tuyết.

Y cẩn thận sờ lên quyển trục, hơi cứng, thô ráp, không phải loại giấy người Trung Nguyên hay dùng. Quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường đang nhăn mày chuyên chú nhìn nội dung trên quyển trục: “Cũng chỉ có mình ngươi ra ngoài mà vẫn mang theo những thứ này, không ngại vướng víu sao?”

Bạch Ngọc Đường khẽ cười một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu: “Ta từ Hãm Không Đảo trở về liền lên đường đuổi theo ngươi, nào có thời gian buông hành lý?”

Triển Chiêu nghe vậy nhẹ nhướn mày, học theo Bạch Ngọc Đường mà liếc hắn: “Nói vậy chẳng phải là tại Triển mỗ hay sao? Vậy Triển mỗ sẽ bồi tội cho ngươi.”

Nói xong, ngón tay chỉ xuống nhưng chữ viết kỳ quái trên quyển trục: “Đây là chữ viết của khu vực nào?”

Bạch Ngọc Đường đánh lên tay Triển Chiêu, gạt ra, nhẹ nhàng xoa chỗ mà Triển Chiêu vừa chỉ: “Đừng có động tay động chân. Thứ này là đồ cổ, ít cũng đến mấy trăm năm, ngươi cẩu thả như vậy, lỡ làm thủng một lỗ thì sao?”

Triển Chiêu xoa chỗ đỏ vừa bị Bạch Ngọc Đường đánh, có chút không vui nhìn Bạch Ngọc Đường cẩn thận khẽ khàng với vật vô tri. Chỉ là một quyển trục sắp hỏng thôi mà, sao đáng quý bằng người đang sống như y chứ?

Thấy Triển Chiêu tỏ vẻ bất mãn, Bạch Ngọc Đường ho nhẹ một tiếng, vuốt ve quyển trục, cẩn thận đặt trải phẳng nó ra trên bàn, chỉ hình vẽ ở giữa quyển trục: “Đây là ký hiệu của phái Tuyết Sơn.”

Triển Chiêu nghe vậy, đôi mắt hoàn toàn không còn vẻ xem thường nữa: “Ngươi đang nói đến phái Tuyết Sơn được xưng là rồng thần không thấy đầu đuôi, thiên hạ không độc gì không giải được sao?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, ra vẻ sớm biết phản ứng này của ngươi mà, gật đầu.

Lúc này Triển Chiêu mở tỉ mỉ quan sát bức vẽ trên quyển trục. Nét bút cứng cỏi, một ngọn núi tuyết lẳng lặng đứng cuối chân trời, khí thế này như thể chỉ có Tuyết Sơn hùng vĩ, hiên ngang giữa trời đất.

“Ngươi xem chỗ này…” Ngón trỏ lại chuyển lên, lơ lửng bên trên mà chỉ vào mấy chữ màu trên góc phải bức vẽ.

Triển Chiêu ngẩn người, ngại ngùng gãi đầu: “Ngọc Đường, Triển mỗ không nghiên cứu chữ cổ cũng không thông hiểu hàm nghĩa của chúng.”

“Hả?” Ngón tay Bạch Ngọc Đường khựng lại, sửng sốt hồi lâu, “Ha ha ha ha, ngươi nói ngươi không học chữ Phạn? Ha ha ha ha, buồn cười quá. Nam hiệp theo học sư phụ trên Ngũ Đài sơn lại không hiểu chữ Phạn… Đệ tử tục gia như ngươi thật giả dối, ha ha ha ha…”[2]

Bạch Ngọc Đường cười ngặt nghẽo, Triển Chiêu bị hắn cười như vậy, chỉ hận dưới đất không có một cái lỗ để chui xuống.

Lúc nhỏ y từng bái sư ở chùa Thiếu Lâm, luyện võ công của chùa, lại chưa từng học chữ Phạn hay đọc Kinh Phật. Bây giờ khuyết điểm này lại bị Bạch Ngọc Đường moi ra, cười nghiêng cười ngả, nói mình không học hiếu văn lại chỉ biết động đao kiếm.

Thôi vậy, cứ để hắn cười. Bạch Ngọc Đường cười tùy ý như vậy cũng hợp với tâm ý của y. Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Triển Chiêu không cảm thấy xấu hổ nữa, cũng không thấy Bạch Ngọc Đường cười nhạo mình như vậy chướng mặt, mà ngược lại Bạch Ngọc Đường thoải mái cười lớn càng khiến y thấy vui vẻ.

Bạch Ngọc Đường cười lớn một hồi, thấy Triển Chiêu không phê bình kín đáo như mọi lần, mà chỉ lặng lặng nhìn mình, nhẹ mỉm cười sửa sang lại tóc mai tán loạn do mình cười nghiêng ngả, chờ mình cười hết. Người trong cuộc không so đo, hắn cũng không còn hứng cười nhạo nữa, “Được rồi, Tiểu Miêu, ta không cười nữa. Nội dung chữ Phạn trên bức tranh này đại khái là thông tin nhận dạng của phái Tuyết Sơn…”

Triển Chiêu lẳng lặng đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, mặt dần ghé sát, nghiêng mặt nhìn vẻ mặt chuyên chú của hắn, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

“Thuật dịch dung này không thể so với thuật dịch dung thông thường, nó dán sát da mặt, có thể lấy giả làm thật, nhưng dược liệu điều chế vô cùng quý hiếm… Đại khái là như vậy. Ngươi có hiểu ý của ta không?” Sau khi nói xong, Bạch Ngọc Đường trừng mắt, ý hỏi Triển Chiêu có hiểu ra được ý nghĩa trong đó.

Triển Chiêu lại chỉ cười, độ cong nơi khóe miệng mỗi lúc một sâu: “Ngọc Đường của ta hiểu biết nhiều thật đấy.” Trong lúc Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp phản ứng, y đã khẽ hôn lên gò má hắn.

Bạch Ngọc Đường sững người, cứng ngắc quay đầu, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc nhuộm hồng, “Ta thật không biết nhìn người, lại đụng phải con mèo lòng dạ hiểm độc nhà ngươi.”

*

“Vì sao nàng mãi vẫn không chịu hiểu ra?” Tần Tranh đưa tay vuốt ve giấy Tuyên Thành trên mặt bàn, giọng điệu không đành lòng, “Nàng hoàn toàn có thể tìm một người yêu nàng, thương nàng, chăm sóc nửa đời sau của nàng. Vì ta mà mỗi tháng đều phải tốn công điều chế thuốc…”

“Đây đều là thiếp tự nguyện, dù cho mỗi lần ở bên thiếp, chàng luôn thông qua gương mặt thiếp mà nhìn một người khác, dù cho thiếp rất đau lòng. Đây là lựa chọn ban đầu của thiếp. Ít nhất chỉ có mình thiếp thấy được vẻ dịu dàng, mê đắm của chàng.” Ngưng Bích cúi đầu, ngón tay siết chặt bút lông, “Chàng còn nợ thiếp hai cái mạng, đời này của chàng còn chưa rõ. Cho nên chàng không thể chết, chàng không thể xảy ra chuyện gì.”

Tần Tranh ngửa đầu lên, nhìn hoa văn trên trạm trổ trên đỉnh đầu, khàn giọng nói: “Lần đầu gặp nàng, mặc dù nàng mang mạng che, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dáng vẻ vui vẻ, vô ưu vô lự giống như đóa sen trắng xinh đẹp nhất trên Ngọc Long Tuyết Sơn. Nàng có thể vì được ta dạy một bài Kiêm Gia ngắn ngủi mà vui vẻ rất lâu. Ta đồng ý với nàng sẽ ở lại cho đến khi nàng học thuộc cả bộ Kinh Thi rồi mới xuống núi về nhà.”

Tần Tranh nhìn sườn mặt Ngưng Bích, cảm giác đau lòng dâng trào trong lòng, “Đến khi ta nhìn thấy dung mạo của nàng, ta lại không biết liêm sỉ mà muốn nàng cùng ta xuống núi, làm thê tử của ta. Lúc ấy, ta đã có suy nghĩ không đàng hoàng gì vậy? Nếu không có câu nói đó, chắc chắn nàng vẫn ở trên Ngọc Long Tuyết Sơn, mặc áo lông cáo, lưng đeo túi thuốc, chân không đi giữa tuyết, tiêu diêu tự tại.”

“Là ta hại nàng… Hại nàng phản bội sư môn, trốn trong nội viện chật hẹp này, không được thấy bầu trời Tắc Bắc rộng lớn.”

Ngưng Bích thu bàn tay đang cầm bút lông lại, nhẹ nhàng vuốt ve mấy hàng chữ trên giấy: “Thật ra Kiêm Gia hay Kinh Thi, lúc nhỏ sư phụ và sư huynh đều đã dạy cho thiếp rồi, là thiếp quấn lấy chàng bắt chàng dạy…”

Nàng chậm rãi đứng lên, tay vòng qua thắt lưng của Tần Tranh: “Nếu như thiếp nói, lúc đó thiếp đã yêu chàng, là thiếp tìm cách giữ chàng lại, chàng… có trách thiếp không?”

Tay Tần Tranh chậm rãi đan vào bàn tay mảnh khảnh của nàng, nhỏ giọng nói: “Sao có thể? Ta nợ nàng nhiều lắm, ta có tư cách gì để trách nàng đây? Chỉ có điều, Anh Anh…”

“Nếu Đàm Anh sửa đổi tính tình, chàng sẽ còn cưng chiều nàng ta như thế sao?”

Tần Tranh không trả lời, chỉ thoát khỏi cánh tay ôm chặt của Ngưng Bích, xoay người đối mặt với nàng, đọc được trong mắt nàng sự bất lực, thất vọng, phiền muộn, còn có chút lạnh lẽo mà hắn không hiểu được.

Ngưng Bích né tránh ánh mắt của hắn, cười nhẹ một tiếng: “Chàng chỉ cần nói một câu ‘Không’ là được, hà cớ gì phải thể hiện rõ ràng như thế. Chàng vẫn không thay đổi, vẫn rất thích làm tổn thương trái tim thiếp.”

Hắn thở dài, dìu Ngưng Bích đến bên giường, dịu dàng nói: “Trị bệnh phải trị tận gốc. Nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời, đỡ nàng nằm xuống, tự mình buông màn. Ánh nến chớp tắt trên bàn trang điểm vẫn chiếu vào bên trong.

Đàm Anh nhìn ngọn nến trong phòng chậm rãi mờ dần, cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Từ trước đến giờ, nàng cho rằng mình mới là người trong lòng chàng, Ngưng Bích chỉ là cái bóng của Tần Tử Câm mà chàng không buông bỏ được, nhưng hóa ra… chính nàng mới là trò cười.

Ngưng Bích chẳng những có dung mạo giống với người kia, còn có cùng chàng một quá khứ không người biết đến. Mà nàng thì sao? Chỉ có tính tình vô tư đáng yêu để giữ chân chàng?

Nàng khinh miệt Ngưng Bích, cố tình làm nhục Tần Tử Câm. Thật là sự ngây thơ khiến người khác muốn cho một cái tát. Nàng tưởng rằng mình đã sắm vai rất xấu xa, nào ngờ kẻ xấu xa nhất, đáng ghê tởm nhất lại chính là chàng, Tần Tranh.

Trong lòng chàng đã có người khác, bên cạnh cũng đã có người thay thế, tại sao khi ca ca ta tới cửa làm mối, chàng lại không dứt khoát từ chối?

Tại sao, tất cả mọi người đều biết trước kết cục, lại chỉ có ta ngu ngốc tự cho là có thể dựa vào sức lực của chính mình mà có thể xoay chuyển được giấc mộng Xuân Thu?

Đàm Anh lảo đảo cất bước, y phục đỏ tươi trên người cũng mang vẻ ảm đạm.

“Nếu Đàm Anh sửa đổi tính tình, chàng sẽ còn cưng chiều nàng ta như thế sao?”

Những lời này không ngừng văng vẳng trong đầu nàng, tiếng nói kia như tiếng từ cõi âm lọt vào tai, khiến nàng choáng váng. Nàng vịn vào cây cột trên hành lang, từ từ ngồi xổm xuống.

Chậm rãi ngước đầu lên, nhìn bầu trời đêm đen kịt. “Sao đêm nay chẳng có lấy một ngôi sao…”

Trên mặt đột nhiên có nước, nàng mờ mịt xoa gò má.

“Thì ra là trời mưa… Khó trách không có sao…”

Chú thích:

[1] Khiết Đan: một dân tộc thiểu số thời xưa của Trung Quốc.

[2] Tác giả chú thích: trong nguyên tác không nói rõ Triển Chiêu xuất sư từ đâu, nhưng ta có chút manh mối về Thích Tiểu Long, vì vậy đặt ra giả thuyết là Triển Chiêu khi còn bé đã từng học tại chùa Thiếu Lâm vài năm.

- -----oOo----

Đọc truyện chữ Full