Không trung lưu lại tuyết tàn đó,
Ai rõ hồng y, gặp cố nhân.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhấp một ngụm trà xanh, rồi nặng nề thả chén xuống bàn trà bằng gỗ, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước nhưng lại lộ ra nóng nảy: “Đã là ngày thứ hai rồi, Tri huyện Đàm Ân kia đang làm gì?”
Triển Chiêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn người đi lại như nước chảy trên con đường dưới quán trà, khẽ cười, vươn tay bóc lớp đường trên hạt dẻ trong đĩa, hòa nhã nói: “Ngọc Đường, tạm thời không xét đến án mạng lần này có liên quan gì đến vụ án nửa năm trước hay không, ngươi còn không rõ tính cách của Đàm Ân hay sao? Hẳn là hắn còn có tính toán gì khác.”
Nói xong, đẩy chiếc đĩa nhỏ đựng hạt dẻ đã bóc xong tới trước mặt Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng không khách sáo, cầm lên ăn, nhai nuốt, nhận lấy chén trà nóng Triển Chiêu đưa sang, hương trà hòa tan vị ngọt ngán trong miệng, tâm trạng nóng nảy cũng tan theo rất nhiều.
Đúng lúc này, theo tiếng mời mọc của tiểu nhị, hai công tử mặc trường sam văn nhã chậm rãi bước lên bậc thang lên lầu.
Một người trong hai phe phẩy quạt, vừa lên lầu đã đưa mắt nhìn hai người bên cạnh cửa sổ, bước nhanh tới, thu quạt, cười nói: “Bạch huynh, Triển huynh, đã lâu không gặp.”
Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt gật đầu, uống cạn trà tàn trong chén, cũng không đáp lời, chỉ nghiền ngẫm nhìn người đi phía sau y đang đến gần, khóe môi đột nhiên gợn lên thành một nụ cười người khác nhìn không thấu.
Triển Chiêu cũng không vội lên tiếng, mỉm cười rót trà xanh cho hai người, rồi mới nói: “Nghe nói Lâm huynh chịu khổ lao ngục, ta và Ngọc Đường đều rất lo lắng. Nhưng giờ nhìn phong thái của Lâm huynh vẫn như trước, thật không uổng công Đàm đại nhân, Tần công tử và Tử Câm cô nương khổ tâm.”
Hai người sầm mặt, cùng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Triển Chiêu, bàn trà rơi vào trầm mặc. Bốn người chỉ nhìn nhau uống trà, không nói câu gì.
Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đặt chén trà xuống, chăm chú nhìn một người trong đó, chậm rãi nói: “Đàm đại nhân, Đàm huynh! Nếu ngươi còn xem ta và Triển Chiêu là bạn cũ, vì sao không thẳng thắn bàn bạc?”
Đàm Ân nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tơ máu như nhập thần, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn mấy ngày trước hắn gặp, càng để lộ bệnh trạng, yếu ớt.
Triển Chiêu thở dài, cũng không thể làm gì khác. Mặc dù trong lòng rất sốt ruột, nhưng Đàm Ân không nói, y cũng không biết nên hỗ trợ thế nào.
Lâm Quân Hạo nhìn không nổi nữa, nhét chén trà nóng vào tay Đàm Ân, lúc này mới gọi thần hồn không biết đang du đãng phương nào của Đàm Ân trở về.
Đàm Ân cảm kích liếc Lâm Quân Hạo, tầm mắt chuyển qua lại giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, rồi đột ngột đứng dậy, vung vạt áo, quỳ xuống.
Cả ba người có mặt ở đây đều hoảng hốt, Lâm Quân Hạo và Triển Chiêu vội vàng đứng dậy, muốn nâng hắn lên. May mà trong quán trà không có quá nhiều khách, nếu không cảnh tượng này dẫn đến phiền phức rồi.
“Đàm mỗ kính xin hai vị cứu thân quyến Tần gia!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, quay đầu nhìn Lâm Quân Hạo, lại thấy y chỉ đảo mắt qua chứ không dám đối mặt với mình. Kinh nghiệm hành tẩu giang hồ mấy năm nay đủ để cho hắn nhận ra rằng, hai người này đang gặp phải chuyện lớn.
*
Hậu viện Tần phủ.
Bạch Ngọc Đường gạt cỏ dại dính trên trán xuống, sắc mặt rất khó coi. Quay đầu, liếc Lâm Quân Hạo và Đàm Ân nằm sấp trên mép tường đang cố hết sức bò lên, có chút bất đắc dĩ khẽ huých Triển Chiêu bên cạnh.
Triển Chiêu u oán nhìn Bạch Ngọc Đường, bàn chân vẫn điểm nhẹ, đề khí bay tới đầu tường, nhấc hai người kia lên.
Nhìn hai người vỗ ngực thở hổn hển, Bạch Ngọc Đường ra vẻ trêu chọc: “Trăm không dùng được một đích thị thư sinh.” làm Lâm Quân Hạo giận mà không dám nói gì.
Triển Chiêu mặc dù cũng bất lực, nhưng chỉ nở nụ cười hiền.
Bốn người quen cửa quen nẻo đến Tây sương, sắc trời vừa trưa, là lúc mọi người nổi lửa nấu cơm, Tây sương lại cực kỳ yên tĩnh, không hề thấy tỳ nữ đưa cơm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người dẫn theo một người, vốn định tránh tai mắt nô bộc, tỳ nữ, tới nơi định đến. Vừa đi đến cửa Tây sương, Triển Chiêu chợt biến sắc, đột ngột kéo Lâm Quân Hạo bên cạnh, bay lên mái hiên của lầu các bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường cũng kéo Đàm Ân đang thất thần muốn đi vào bên trong, theo thân pháp của Triển Chiêu, bay lên nóc nhà, duỗi tay đè Đàm Ân nằm xuống bên cạnh Triển Chiêu.
Lâm Quân Hạo và Đàm Ân nhìn dáng vẻ của hai người cũng biết là có chuyện, ngoan ngoãn cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nằm rạp trên nóc nhà, không dám nhúc nhích, căng thẳng nhìn chằm chằm sân nhỏ. Mặc dù bị mái ngói trên nóc nhà cấn cho khó chịu, nhưng hai người vẫn rất hiểu chuyện, che miệng, không ai dám thở mạnh, ánh mắt không tự chủ mà học theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nhìn xuống bên dưới.
Trong hồ lớn trong viện, hoa sen tàn lặng lẽ lay động. Trên con đường nhỏ rải đá cuội vàng, một bóng áo đỏ chậm rãi cất bước, vạt trường sam màu đỏ theo bước chân quét rê trên mặt đất giống như từ trong vũng máu đi tới, mái tóc đen dài xõa trong gió che dung nhan, xung quanh là nét thu không chút sức sống, cảnh tượng này khiến người ta đột nhiên thấy lạnh.
Từ lúc người áo đỏ kia xuất hiện, Đàm Ân và Lâm Quân Hạo nhận thấy được rõ ràng sự khác thường của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh, thân thể cả hai căng cứng như dây cung. Hai người đều không biết võ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bạch Ngọc Đường cắn môi khô, nhìn người áo đỏ chậm rãi cất bước đi đến cửa viện, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
Như là cảm nhận được gì đó, người áo đỏ đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, cách quá xa nên mấy người đều không nhìn rõ mặt mũi.
Nhưng sắc mặt của Bạch Ngọc Đường lại tái đi. Hắn thấy rõ ràng người mặc áo đỏ kia có một đôi con ngươi lạnh thấu xương, mà lúc này đôi con ngươi ấy đang nhìn hắn chằm chằm. Phát hiện ra điểm này, Bạch Ngọc Đường càng nhìn bóng đỏ tươi quen mắt kia càng sâu.
Hắn nheo mắt, trong gió đột nhiên thoảng một mùi hương. Mùi hương rất nhạt, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác choáng váng khủng hoảng quen thuộc, nhưng cũng khiến ánh mắt hắn nhìn người mặc áo đỏ kia càng thêm sắc bén.
Cảm giác choáng váng càng lúc càng nghiêm trọng, mùi hương kia cũng càng lúc càng nồng. Hắn gần như không còn nhìn thấy như nữa. Không thể ngủ! Hắn không muốn trải qua cảm giác mê man, bất lực trong bóng đêm lần nữa.
Triển Chiêu cũng phát hiện ra bất thường của Bạch Ngọc Đường, vội vươn tay ôm chặt vai phải của hắn. Không ngờ chỉ một động tác nhỏ như vậy lại làm Bạch Ngọc Đường ngã xuống khuỷu tay y.
Bạch Ngọc Đường giơ tay ý bảo Lâm Quân Hạo và Đàm Ân chớ làm hành động gì thiếu suy nghĩ, môi hắn trắng bệch, dùng hết sức móc bình sứ trong ngực ra, tay lại run rẩy đến suýt nữa làm rơi.
Triển Chiêu vội vàng cầm lấy bình sứ, đổ ra một viên thuốc, đút cho hắn. Xong xuôi, cúi đầu nhìn lại, đã không thấy bóng áo đỏ quỷ dị kia đâu nữa.
Bạch Ngọc Đường ôm trán, tựa lên vai Triển Chiêu, giọng nói run run chậm rãi phát ra: “Mùi hương này… hình như… là Chu Sa.”
Cánh tay đỡ Bạch Ngọc Đường của Triển Chiêu chợt khựng lại, không biết nói sao cho phải, chỉ u uẩn nhìn Lâm Quân Hạo và Đàm Ân, lại không biết y đang nghĩ gì.
*
“Chu Sa đã chết rồi. Triển đại nhân tự mình hạ thủ, có thể sai được sao?”
Nữ tử váy lam cười lạnh, ngón tay trắng nõn chậm rãi vuốt ve sống kiếm, đầu ngón tay khẽ quẹt qua lưỡi kiếm, để lại trên đó một vết máu nhạt.
Thân kiếm sáng loáng càng soi rõ sắc mặt trắng bệch của nàng ta cùng gương mặt lạnh nhạt của Triển Chiêu phía sau.
“Triển mỗ vốn không có ý làm tổn thương cô nương, chỉ cần cô giao thuốc giải ra, đồng thời đồng ý với Triển mỗ, rời khỏi Vĩnh An trở về Tây Vực, Triển mỗ sẽ không làm khó cô nương.”
Mặc dù trong lòng có tức giận cỡ nào, mất kiên nhẫn đến đâu, Triển Chiêu vẫn lạnh lùng bình tĩnh nắm bảo kiếm trong tay. Y không rõ nữ tử dưới thân kiếm là người thế nào, nửa năm trước chỉ nhìn thấy một góc nhỏ đã đủ khiến y cảm thấy hoảng sợ.
“Ha ha ha…” Nữ tử áo lam giận quá hóa cười, tiếng cười vô cùng tự phụ, táo bạo. Tiếng cười chói tai quanh quẩn trong sương phòng không bóng người càng thêm cô liêu, đáng sợ. “Triển Chiêu, ngươi cho rằng ta là người thế nào? Có thể bằng sức của mình khống chế được cả Tần phủ to lớn này, ngươi còn cho rằng ta là cô nương yếu đuối khiếp sợ thanh phế liệu trong tay ngươi hay sao?”
Nữ tử áo lam mỉm cười dịu dàng, không chút để ý đến thanh kiếm đang kề trên cổ mình, nụ cười lạnh trên mặt khiến người ta không rét mà run: “Tần phủ bây giờ thế nào? Ngươi và Bạch Ngọc Đường lúc này ra sao? Triển Chiêu, rốt cuộc là mạng ai nằm trong tay ai đây?”
Sau khi nghe vậy, nghĩ lại, trong lòng Triển Chiêu hoảng hốt, gần như không cầm vững được thanh kiếm trong tay.
*
Cách Tây sương vài bức tường, ngoài phòng ngủ, trái ngược với thường ngày ít người qua lại, lúc này có rất nhiều nô bộc đi tới đi lui.
Tần Tử Câm ở trong phòng lẳng lặng đốt một cây an tức hương, đôi mắt sắc hơi biến đổi, quét mắt nhìn đám nô bộc lạ mắt xuất hiện nhiều hơn ngày thường. Ra dáng, đuổi nô bộc không được quấy rầy đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đứng trong phòng nghiêng tai một hồi, tin chắc không có người quay lại, mới thở phào một hơi. Lại như bị thoát lực, vịn lấy bàn tròn, ngồi ngẩn người trước bàn.
Trong tay đột nhiên xuất hiện một chén trà nóng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hoảng hốt đỡ Đàm Anh đang ôm bụng lớn quay trở lại nệm lót mềm mại trong nội thất.
“Đừng hoảng hốt như vậy, ba tháng trước tình cảnh còn nguy hiểm hơn, không phải ta cũng vượt qua được hay sao? Chỉ lo lắng không biết tướng công thế nào.”
Đàm Anh không còn vẻ lộng lẫy như lúc mới gặp, lúc này chỉ bộ áo tơ trắng, thỉnh thoảng lại dịu dàng nhìn xuống phần bụng đang lớn dần của mình, hoàn toàn không còn là cô nương thích gây sự ngày trước.
“Hai ngươi yên tâm, ít nhất bọn họ không dám làm gì chủ nhân của Tần gia đâu.”
Đằng sau bức màn nặng nề phía trong nội thất đột nhiên vẳng ra giọng nói quen thuộc khàn khàn.
Tần Tử Câm ra dấu ý bảo Đàm Anh cứ ngồi ở đó, vén bức màn lên, đi vào bên trong.
Chậm rãi ngồi xuống mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt bệnh trạng của người trên giường, khó mà liên tưởng được với dáng vẻ hăng hái trước kia, nhỏ giọng nói: “Huynh tỉnh rồi. Đầu còn choáng váng không?”
Người nọ cười khẽ vài tiếng, hất mặt nhìn lư hương đang bốc khói nghi ngút trong nội thất, cười nói: “Tuổi tác nhiều hơn cũng trở nên yếu ớt hơn, để Tử Câm chê cười rồi. Nhưng nửa năm trước đây, tình cảnh của muội cũng thật khiến người ra sợ hãi.” Nói xong như nhớ ra gì đó, nhìn cửa đóng chặt.
“Xin lỗi, nếu không vì muội, các huynh sẽ không bị liên lụy.” Tần Tử Câm rũ mắt, vươn tay treo túi hương lên đầu giường. “Đàm đại nhân và Lâm công tử đã đi tìm ca ca và cô mẫu, Triển đại ca thì tìm cách ngăn chặn đại tẩu. Huynh chịu uất ức thêm ít ngày nữa.”
Vừa dứt lời, người trên giường lập tức bật dậy, quát to: “Muội nói gì?”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Thành Oán
Chương 66
Chương 66