TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sa Bẫy
Chương 9: 9: Tự Sát


Đầu óc Lâm Tuyết Trì trống rỗng, trong nhất thời các giác quan lọc sạch mọi tri giác, chỉ có tên da đen trong giác mạc là rõ ràng.
Tên đó vứt chuôi ly rồi vớ ngay một con dao trên bàn muốn đâm vào cổ Lâm Tuyết Trì, anh chóng xoay người tránh đòn, nắm lấy đĩa sứ trên bàn ném về phía hắn nhưng lực ném không chính xác làm cái đĩa bị đập vỡ tan.

Khách khứa trở nên kích động, tiếng phụ nữ và trẻ em hét lên liên tục, trong nhất thời khách xung quanh bàn ăn không còn một ai.
Lâm Tuyết Trì thở dồn dập, ngay khi anh chống người, lưỡi dao của tên da đen cắm thẳng vuông góc xuống gan bàn tay, anh nghiêng người tránh đi, lưỡi dao cắm thẳng xuống góc bàn, Lâm Tuyết Trì khống chế cổ tay đối phương vặn một cái, dao ăn rơi xuống đất, cặp mắt tên da đen đỏ rực rít lên dữ dội: "Á –" Anh ta trợn trừng mắt, một tay khác điên cuồng vung về phía Lâm Tuyết Trì.
Lâm Tuyết Trì không tránh kịp, bất ngờ bị anh ta đánh đập xuống đất.

Tên da đen giẫm lên cổ anh hung tợn rít gào: "Mày đáng chết!"
Lâm Tuyết Trì giãy dụa điên cuồng, cổ họng run rẩy sắp gãy dưới sức mạnh khủng khiếp! Anh há to miệng cố gắng hô hấp nhưng không thể, cảm giác ngột ngạt đau đớn lập tức chiếm đại não và tất cả các giác quan, anh ôm chặt lấy chân tên da đen, khàn giọng, tầm mắt dần tối sầm lại.
Nhưng màu đen thuần túy của cái chết đã không lan tràn như đã nghĩ.

Một nắm đấm đánh vào tên da đen từ phía sau làm hắn ta ngã xuống đất.

Có người cản lên trước ôm Lâm Tuyết Trì vào lòng, giọng của Dụ Giang vang lên bên tai anh: "Bắt cậu ta lại, lấy dây trói! Báo cảnh sát!"
Hai nam phục vụ lập tức bước đến đè tên kia lại.

Lâm Tuyết Trì ho khù khụ đau đớn, cổ họng đáng thương của anh như tra tấn trong đất cát, anh hít một hơi đau đến hoa cả mắt.

Trong mơ hồ, anh như thể nhìn thấy bàn tay trái bị đứt và mặt mày tràn đầy đau đớn và kinh ngạc của tên da đen, anh ta như con rùa đen bị rút xác bị người ta đè tứ chi ra trên đất.
Lâm Tuyết Trì liều mạng há miệng: "Dụ...!Dụ Giang..."
"Xin lỗi, ta đến muộn," Một tay Dụ Giang ôm anh, "Đừng nói nữa, xuỵt, để ta xem vết thương."
Lâm Tuyết Trì chỉ vào chuôi ly nhuốm máu trên mặt đất: "Giữ...!chứng cứ lại..."
Dụ Giang nói với nhân viên phục vụ: "Lấy hộp sơ cứu!"
Một lúc sau, bảo vệ dùng dây trói tên kia lại: "Thưa ngài, chúng tôi đã báo cảnh sát."
Dụ Giang dùng khăn tay quấn lấy chuôi cầm ly rượu, "Giữ cả con dao trên bàn lại, giao cho cảnh sát."
Người chủ trì bữa tiệc tự mình đưa hộp sơ cứu đến, "Mau xử lý, con trai không sao chứ?"
Dụ Giang đang kiểm tra vết thương: "Có thể mượn phòng tắm được không? Phải kiểm tra xem có mảnh thủy tinh kẹt bên trong không, cũng không biết yết hầu có chảy máu không, chúng tôi phải đi xử lý vết thương.

Tuyết Trì, con có thể đứng lên được không?"
Lâm Tuyết Trì loạng choạng được gã nâng dậy, anh chịu đựng cơn đau ở thắt lưng muốn đi về phía tên da đen nhưng Dụ Giang cản anh lại: "Tuyết Trì!"
Dụ Giang cắn răng đẩy gã ra, đi về phía tên da đen chất vấn: "Tại sao phải giết tôi?"
Ánh mắt tên da đen dữ tợn.

Anh ta vừa muốn mở miệng đã chợt thay đổi sắc mặt, đột nhiên ngửa cổ giãy dụa kịch liệt!
"Cẩn thận! Đè cậu ta lại!" Dụ Giang vội vàng ra lệnh cho bảo vệ ra tay.

Hai người bảo vệ khác lao từ phía sau tới cùng ôm đầu anh ta.

Tên da đen thở dốc dồn dập, anh ta nâng đôi ngươi nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết Trì, ánh mắt kia như thể muốn lăng trì sống anh.

Lâm Tuyết Trì phản ứng ngay lại: "Buông anh ta ra! Anh ta khó thở! Buông anh ta ra!"
Nhưng đã quá muộn, tên da đen co quắp lại, sùi bọt mép, nghiêng đầu, thân thể cứng đờ rồi mềm oặt ra đất.
Ngay cả bảo vệ cũng giật mình.

Lâm Tuyết Trì không kịp nghĩ nhiều, anh vọt đến bên cạnh anh ta và đưa tay lên cổ.
Không có mạch.

Cứ thế mà chết...!trong vòng chưa đầy một phút?
Lâm Tuyết Trì rùng mình, anh hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn bên eo, thậm chí chuyện ám sát vừa rồi cũng làm cho anh cảm thấy không chân thực.

Thi thể dưới đất nhanh chóng mất đi dấu hiệu sinh tồn, anh lật xác lại, tên da đen vẫn trợn tròn chết không nhắm mắt, bọt trắng trong miệng tản ra mùi hạnh nhân nhàn nhạt.
Dụ Giang đứng ngay phía sau anh, sau đó kiểm tra tim của tên da đen: "Chết rồi."
Lâm Tuyết Trì vẫn không thể tin được: "Natri xyanua, thứ trong miệng anh ta là natri xyanua."
"Mọi người đừng động vào thi thể, chờ cảnh sát tới." Dụ Giang nhỏ giọng trách cứ: "Nguy hiểm quá, nếu tên đó giả chết thì sao?"
Lâm Tuyết Trì vẫn không chắc chắn: "Rõ ràng vừa nãy vẫn ổn..."
Dụ Giang bế ngang anh lên đi vào phòng tắm: "Được rồi, đừng nhìn nữa, chết cũng chết rồi có gì để xem.

Trên người con còn có vết thương, chúng ta đi xử lý vết thương trước.

Cảnh sát sẽ đến xử lý chỗ này."
Lâm Tuyết Trì nhìn về phía người chết chăm chú.

Dụ Giang cho là anh sợ hãi quá độ, hôn lên mặt anh: "Sợ à? Có đau không? Tự che mắt đi."
Lâm Tuyết Trì lo lắng nhìn gã: "Sao anh ta lại muốn giết tôi? Tôi vốn không quen biết anh ta.

Không phải anh ta là học trò của lão Khang sao?"
Dụ Giang để anh ôm vai mình, dỗ dành: "Là lỗi của ta, ta phải nên trông chừng em, xin lỗi."
Lâm Tuyết Trì vùi đầu lên án: "Chính ông nói ông sẽ ở cạnh tôi."
"Là lỗi của ta, xin lỗi.

Ta nghĩ nên cho em chút không gian riêng tư, sợ em không thích ta theo gần em.


Sau này không vậy nữa, được không?" Dụ Giang đặt anh trên bồn rửa tay, nhưng đứa trẻ của gã không muốn rời xa gã dù chỉ một lúc, thậm chí Dụ Giang không thể rảnh tay: "Hôm nay là ta cư xử không đúng, ta xin lỗi em, ta hứa sẽ không có lần sau nữa.

Em để ta xử lý vết thương trước được không? Em đang chảy máu."
Lâm Tuyết Trì đang rất hỗn loạn, Dụ Giang cởi sơ mi và áo khoác của anh, để lộ vết thương nhỏ ở eo trái uốn lượn từ hông đến lưng, lớp da ngoài tróc hoàn toàn để lật vết thương ra, da thịt đen kịt trông rất đẫm máu.

Dụ Giang dùng nước sạch rửa vết thương: "Muốn đến bệnh viện khâu không? Đau thì nói."
Đau cũng không đau lắm, khi khăn chạm vào vết thương mặc dù có hơi rát nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng.

Nhưng động tác và biểu cảm thận trọng của gã đàn ông lại rất hiếm có, Lâm Tuyết Trì nhìn thấy, hơi mềm lòng: "Tôi không sợ đau."
Gã đàn ông cười khẽ: "Là ta sợ em đau."
Lâm Tuyết Trì nóng mặt, giọng điệu của Dụ Giang thân mật quá.
Sau khi băng bó xong, phần eo được quấn băng gạc dày làm anh hành động có hơi bất tiện.

Dụ Giang kiên quyết yêu cầu anh đến bệnh viện kiểm tra cổ họng, gã mượn chủ bữa tiệc sơ mi và áo khoác rồi hai người chuẩn bị rời đi trước.
Lúc này cảnh sát đã đến, Lâm Tuyết Trì quay lại sảnh tiệc thì thấy hai pháp y đưa túi thi thể tên da đen lên xe cảnh sát.
"Chúng tôi đang kiểm tra thông tin của người chết, chờ sau khi xác nhận sẽ nói rõ chi tiết cho ngài." Cảnh sát cho biết.
Lâm Tuyết Trì hỏi: "Natri xyanua trong miệng anh ta đến từ đâu..."
"Vẫn chưa xác định được nguồn gốc cụ thể nhưng liều lượng rất lớn.

Căn cứ vào bọt trắng xuất hiện trong miệng, có thể anh ta đã uống hơn 30mg natri xyanua và dẫn đến đột tử.

Chúng tôi đã xuất đồ ăn trong bữa tiệc và các mẫu đồ uống nhưng không loại trừ khả năng tự tử.

Bây giờ ngài tiện trả lời một số câu hỏi không?"
Lâm Tuyết Trì do dự gật đầu: "Ừm."
"Anh biết anh ta không?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Tôi không biết.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, chúng tôi nói chuyện không quá mười lăm phút."
"Hai người không quen biết nhưng anh ta đột ngột công kích anh." Cảnh sát lấy sổ ra ghi.
"Anh ta muốn giết tôi." Lâm Tuyết Trì rất khẳng định: "Anh ta rất thù địch với tôi, mặc dù tôi không biết tại sao nhưng anh ta rất muốn giết tôi.

Sau lần đâm tôi đầu tiên thì anh ta lại đổi con dao khác...!Tôi cảm giác được anh ta nhất định phải đưa tôi vào chỗ chết..."
Cảnh sát nhìn băng gạc quanh eo anh: "Rõ ràng anh ta có chuẩn bị mà tới, giết người không thành tự sát trốn tội là chuyện rất bình thường."

Lâm Tuyết Trì cảm thấy rất khó xử, anh vô thức quay đầu nhìn Dụ Giang.

Dụ Giang ôm vai anh, đưa danh thiếp của mình: "Cảnh sát, chúng tôi phải đến bệnh viện trước, vết thương khá nghiêm trọng, tôi muốn để cậu ấy nghỉ ngơi.

Nếu có vấn đề xin hãy tùy thời đến tìm tôi, tôi là cha của cậu ấy."
Cảnh sát gật đầu để họ rời đi.
Mất hơn hai tiếng đồng hồ để kiểm tra và khâu vết thương ở bệnh viện, rất may vết thương ở cổ họng không nghiêm trọng.

Khi xe ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối.
Lâm Tuyết Trì nhanh chóng thiếp đi, anh đổ rất nhiều máu và đầu vẫn còn váng vất.

Máy sưởi trong xe khiến thần kinh anh thư thái, anh ngủ say đến mức không biết Dụ Giang ôm anh ra khỏi xe từ lúc nào.

Giấc ngủ này đương nhiên cũng ngủ thẳng đến nửa đêm, khi tỉnh lại anh đang nằm trên giường mình, chăn được đắp kín thậm chí là có hơi nóng.
Đồng hồ báo thức chỉ 2:30AM, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn tường, Dụ Giang ngồi thiếp đi bên sô pha cạnh giường.

Lâm Tuyết Trì cảm thấy hơi khát, anh di chuyển kéo đến vết thương trên eo, đau đến mức anh phải hít khí.
"Đừng nhúc nhích." Giọng đàn ông khàn khàn đầy ngái ngủ: "Muốn gì ta lấy cho em."
Lâm Tuyết Trì đưa tay về phía gã: "Nước."
Dụ Giang đưa ly nước ấm đến bên môi anh.

Nước ấm thấm vào cổ họng, Lâm Tuyết Trì tham lam uống nhiều thêm vài hớp, cảm nhận được sự khó chịu khô khốc bên trong dần dần thoát ra.
"Có gặp ác mộng không?" Gã đàn ông lấy khăn lau mồ hôi trên trán anh, "Còn nóng à, có muốn giảm nhiệt không?"
Lâm Tuyết Trì nắm chặt Dụ Giang để gã ngừng động tác trên tay: "Tôi không nóng, ông nằm với tôi một lúc đi."
Gã đàn ông có vẻ do dự nhưng cũng cởi áo ngủ lên giường, ôm đứa trẻ của mình vào lòng: "Thế này à?"
Lâm Tuyết Trì thỏa mãn dụi vào bờ vai gã: "Ừm."
Dụ Giang hôn mắt anh: "Còn sợ hả?"
Lâm Tuyết Trì lặng lẽ nhìn gã: "Khi anh ta chĩa ly rượu về phía tôi, tôi đang nghĩ, nếu tôi chết hẳn là ông sẽ buồn."
Dụ Giang thật sự rất vui: "Em biết ta buồn là được."
Giọng Lâm Tuyết Trì nhàn nhàn: "Ông nói đúng, Tuyết Mi đi rồi, tôi thật sự chỉ còn lại mình ông."
Dụ Giang vuốt tóc mai của anh ra sau, không đáp lời.
Lâm Tuyết Trì cười khổ: "Tôi cảm nhận được cái chết rất rõ ràng, lúc anh ta đạp lên tôi, tôi đã cảm thấy mình sẽ chết, cảm giác không hít thở được ấy rất đáng sợ.

Lúc đầu tôi không muốn gọi ông nhưng điều duy nhất trong đầu tôi có thể nhớ chỉ có ông.

Tất cả mọi người đã chết hết rồi, chỉ còn lại ông.

Ông thắng rồi, Dụ Giang, tôi thừa nhận, nếu như không có ông thì tôi sẽ không còn gì nữa."
"Tuyết Trì, đây không phải là điều ta muốn em thừa nhận." Dụ Giang ngắt lời anh: "Ta muốn em thừa nhận rằng ta có thể giúp em, ta là người đầu tiên em có thể tin tưởng khi gặp khó khăn, ta không muốn em cảm thấy bị cô lập.

Đây không phải là điều ta muốn."
"Khác nhau à?" Lâm Tuyết Trì chất vấn: "Kết quả vẫn giống nhau, vẫn là thế này."

"Cho nên em thấy rất áp lực?" Dụ Giang hỏi.
Lâm Tuyết Trì mờ mịt: "Đúng, tôi không biết phải làm gì bây giờ."
"Em vẫn làm bác sĩ ngoại khoa của em, vẫn có thể đi chơi với bạn bè của mình, cuộc sống vẫn là của em." Dụ Giang hôn trán anh: "Ta có thể nói cho em biết em phải đọc sách gì, kết bạn với ai, làm nghề gì nhưng cuối cùng em trở thành hạng người gì ta vẫn không thể khống chế được.

Mười sáu tuổi em đến đây sống với ta, ta chưa từng hy vọng em sẽ trưởng thành theo kỳ vọng của ta, ta thấy không cần thiết, như thế chán lắm đúng không? Em cảm thấy em đã trưởng thành như ta đã mong muốn ư?"
Lâm Tuyết Trì cười miễn cưỡng: "Ông rất giỏi an ủi người khác."
"Chuyện tối qua là ta không cân nhắc cẩn thận an toàn của em, em có quyền chất vấn ta." Dụ Giang kéo chăn lên.
Lâm Tuyết Trì khịt mũi, một lúc lâu sau anh nghẹn ngào trong bóng đêm: "Dụ Giang, một ngày nào đó ông sẽ rời xa tôi hả?"
Dụ Giang hôn xuống khóe môi anh: "Ta không thể đảm bảo nhưng ta không hy vọng có ngày đó."
Lâm Tuyết Trì nhắm mắt, vòng tay của người đàn ông vừa rắn chắc vừa ấm áp làm cho người ta có cảm giác đáng tin cậy.
Dụ Giang ôm anh, vỗ về lưng anh, dỗ dành: "Ngủ thêm một lúc đi, còn lâu trời mới sáng."
Lâm Tuyết Trì thở dài, lúc này anh không chút phòng bị, anh cũng không biết mình có thể phòng bị gì nữa, vì vậy chỉ có thể chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa Dụ Giang đã rời đi.

Lâm Tuyết Trì với lấy điện thoại, đầu tiên anh gọi cho chủ nhiệm để nghỉ ốm.
Anh ngủ suốt mười hai tiếng nên lúc này cảm thấy hơi đói.

Bảo mẫu nấu cháo theo yêu cầu của Dụ Giang nhưng Lâm Tuyết Trì không thích ăn thức ăn lỏng nên đổi thành lasagna.

Anh tự hâm nóng một ly sữa và mang qua bàn.
Đúng lúc này điện thoại rung lên, tin tức tràn đầy.

Lâm Tuyết Trì bấm mở –
Vào khoảng 20h ngày hôm qua, một vụ tấn công đã xảy ra tại một bữa tiệc ở số 11 Mercer Island khiến một người bị thương, hung thủ được xác nhận đã chết.

Cảnh sát thông báo rằng hung thủ là nam, Titus Lynch, nghiên cứu sinh tiến sĩ tại khoa phẫu thuật thần kinh, đại học Y khoa Washington, 26 tuổi và chết vì uống natri xyanua.

Theo video giám sát tại bữa tiệc, trước mắt xác nhận cái chết của anh ta là một vụ tự sát.
Nhanh thế đã xác nhận là tự sát?
Lâm Tuyết Trì đặt ly sữa xuống và nhấp vào liên kết tin tức, đó là một tin ngắn, chỉ một đoạn, không có thông tin chi tiết hơn.

Trước khi anh có thể ngẫm nghĩ tiếp thì tiếng chuông cửa liên tiếp cắt đứt suy nghĩ của anh.
Bảo mẫu đi mở cửa, hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh sát vũ trang xông vào.
"FBI." Đặc vụ đứng đầu đưa giấy ra: "Ngài Lâm, chúng tôi tìm được chứng cứ mới."
Lâm Tuyết Trì đứng bật dậy, đỡ eo, cau mày: "Dù là FBI thì cũng không thể cứ thế xông vào chứ?"
Đặc vụ phất tay, cảnh sát phía sau bê một túi đông lạnh đến, mở ra.
Lớp khí trắng còn sót lại tản đi để lộ một tiểu não hoàn chỉnh.

Nó vẫn còn nguyên màu sắc và hình dạng, độ tươi mới khi mới cắt ra, được đóng gói trong túi hút chân không, tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Đây là tiểu não của em gái anh, hôm qua cảnh sát Washington tìm thấy trong tủ lạnh căn hộ của Titus Lynch.".


Đọc truyện chữ Full