Tác giả có chuyện nói: Yến ca ca: Lão bà chỉ có thấy cẩu nam nhân thôi, tức giận.
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giúp Tân Trì đi bốc thuốc chính là tùy tùng theo bên người Tân lão gia, vừa lúc đi đến chi nhánh cửa hiệu thuốc của Yến gia, tin Tân Trì bị bệnh cứ vậy truyền tới tai Yến gia.
Đã biết tin tức tự nhiên không có đạo lý không đi thăm.
Ngày thứ hai, Yến Hoài tuy rằng không thích, nhưng huynh trưởng hắn không có mặt, hắn không kiên nhẫn cũng không có cách, chỉ có thể nghe cha hắn phân phó, chuẩn bị lễ vật đồ bổ, đích thân tới cửa thăm Tân Trì.
Hoắc Hương biết sắp đi Tân phủ thì rất vui vẻ, y lúc nào cũng cảm thấy bộ dáng sợ hãi của Quý An chơi rất vui, nên luôn muốn đi tìm Quý An, mang cho cậu chút món ăn vặt mà bình thường Quý An không dám mua.
Nhưng hai ngày này, y ở trường hoài cũng không gặp cậu.
Hiện tại biết nguyên nhân, Tân Trì bị bệnh, Quý An vốn là trùng nhỏ theo đuôi thiếu gia cậu, khẳng định đang xoay tới xoay lui quanh Tân Trì rồi.
Ai ngờ theo Yến Hoài đến viện của Tân Trì, lại vẫn là không nhìn thấy người.
Tân Trì ở phòng khách thấy Yến Hoài, khách khí nói: “Làm Yến huynh lo lắng, tại hạ chỉ là cảm nắng nóng, không có gì trở ngại.”
Tân Trì đích xác không có gì trở ngại, trước một ngày là bởi vì say rượu không quá thoải mái, nghỉ ngơi nửa ngày cũng đã tốt.
Nhưng y luôn thấy có chút kỳ quái, ẩn ẩn cảm thấy có thể ngửi được chút hương vị gì đó.
Y sai người đun nước, Thúy Hòa tỉ mỉ hầu hạ y tắm gội, chờ Thúy Hòa thay y thắt đai lưng, Tân Trì lúc này sực nhớ Quý An.
Nghĩ đến người này, Tân Trì mới cảm thấy dễ chịu chút, thì bực bội lại trở nên nghiêm trọng lên.
Y nhìn nhìn bàn tay của Thúy Hòa, là nhớ tới đầu ngón tay Quý An run run rẩy rẩy tháo thắt lưng cho mình; nhìn nhìn khuôn mặt cúi xuống của Thúy Hòa, là nhớ tới bộ dáng đầy mặt nước mắt nức nở của Quý An; nhìn thấy cái cổ lỏa lồ bên ngoài của Thúy Hòa, là nhớ tới cần cổ mảnh khảnh yếu ớt của Quý An ở dưới thân y mỗi lần động động đều ngưỡng cong cong,….
Vừa lúc mẫu thân y lo lắng y công việc bề bộn mệt mỏi, muốn y nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vì thế Tân Trì liền thuận nước đẩy thuyền mượn cớ này để tĩnh tâm một chút.
Một đêm kia chẳng qua là bởi vô tình trông thấy nam thiếp của Tri phủ, y nhất thời tò mò đồng ý muốn vào thanh lâu thôi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Phát triển trở thành bộ dáng hiện giờ vốn dĩ cũng không quá quan trọng, Quý An là y mua về, thiếu gia chơi cái tiểu tư, đâu phải chuyện gì to tát.
Nhưng đáng lẽ y nếm mới mẻ rồi thì nên hết tò mò, hiện tại vậy mà vẫn còn nhung nhớ cái tư vị ấy, muốn nếm lại lần nữa.
Tên tùy tùng hãm xong thuốc mang lại, Thúy Hòa ở một bên hầu hạ y uống, Tân Trì ngầm đánh giá mặt mũi gã tùy tùng kia, nghĩ thầm hôm qua nếu là thứ này dám ở trước mặt y nói một câu “Ta hầu hạ thiếu gia”, y khẳng định là một cước đá văng ra ngoài.
Y bực bội xua tay, nóng nảy đuổi gã tùy tùng kia đi, bưng chén thuốc đen ngòm ừng ực nuốt xuống bụng, đắng muốn chết, quay đầu hỏi Thúy Hòa: “Rượu quả mơ đâu? Mau dọn ra đây.”
Thúy Hòa chưa kịp chuẩn bị, cuống quít đi tìm.
Tân Trì liền càng phiền lòng.
Một miệng đắng nghét, làm y nhớ lại trước đây thời điểm Quý An hầu hạ y uống thuốc, luôn luôn sẽ chuẩn bị sẵn rượu mơ, uống hết thuốc đã thấy quả mơ kề bên miệng, y rất ít phải chịu đắng.
Y nguyên một buổi chiều cảm xúc đều ở trạng thái áp suất thấp, bọn hạ nhân đi đường cũng không dám phát ra tiếng, sợ Tân Trì đánh chó giận mèo.
Mãi cho đến ban đêm, Thúy Hòa hầu hạ hắn thay quần áo, Tân Trì không nói một lời bế người lên giường.
Khởi đầu thật sự vội vàng, nữ tử kinh hô một tiếng, nhưng mà trong quá trình đó Tân Trì lại chẳng hay biết gì, chết lặng hành sự, chút xíu ôn tồn đều bủn xỉn cho nàng.
Nhìn người dưới y xấu hổ, động tình, y lại cảm thấy chán nản.
Cuối cùng qua loa xong việc, Thúy Hòa ngượng nghịu quấn chặt chăn, đỏ mặt, một bộ thiếu nữ hiền lành quyến luyến mà muốn rúc vào trong lòng Tân Trì: “Thiếu gia.”
Tân Trì thẳng thừng đẩy nàng ra, bảo nàng nằm ở trên giường, nói: “Nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền lật thân sang chỗ khác.
Y kết luận bản thân là do nghẹn tàn nhẫn muốn phát tiết, mới có thể ngày nào cũng không lý do nhớ tới Quý An một đêm kia, nhưng y đã có thiếp thất, tiết dục vốn phải việc của Quý An.
Người đang chung chăn gối với y là Thúy Hòa, tuổi tác vừa lúc, tư dung uyển chuyển, gả cho y rồi liền giữ đúng bổn phận nữ tử, lấy y là trời, lẽ ra y không nên vô lý nghĩ về Quý An nữa mới phải.
Gối bên cạnh vương chút mùi hương son phấn nữ tử hay dùng, đây là mặt hàng tốt nhất của Phù Dung Các, Tân Trì đoán hẳn là mẫu thân y thưởng cho Thúy Hòa, hôm nay ngửi thấy tự nhiên khó chịu.
Vì thế, Tân Trì rốt cuộc đứng dậy đi thư phòng.
Y một đêm không thể ngủ, khí sắc tự nhiên không quá tốt. Yến Hoài đem một cái hộp gỗ nhỏ đẩy ở trên bàn, lựa lựa ít lời nói hợp tình huống: “Đại phu xem bệnh nói không có việc gì là ổn rồi, đây là đồ bổ gia phụ bảo đưa lại đây, trừ hoả khí, ngươi sai hạ nhân dùng nấu canh.”
Tân Trì nói đa tạ, đem đồ bổ thu về, lại cùng Yến Hoài nói chút chuyện sinh ý bên ngoài.
Ở phương diện này, Yến Hoài giống y chang tên chơi bời lêu lỏng, tuy rằng hiểu một ít, nhưng thật sự là không quá chú tâm, còn cảm thấy khá nhàm chán, chẳng thể bàn được nhiều.
Vừa vặn nhấc mắt thấy Hoắc Hương liến thoắng khắp nơi như trộm, trong nháy mắt nảy ra ý tưởng, câu chuyện liền chuyển, đột nhiên hỏi: “Hiền đệ, tiểu thư đồng kia của ngươi đâu rồi?”
Thẳng đến lúc này, Tân Trì rốt cuộc mới phát hiện một tia không thích hợp, bắt đầu từ hôm qua, y thế nhưng cả ngày không gặp qua Quý An.
Chính y trong lòng có quỷ, mắc kẹt trong mớ bòng bong, cứ nhớ đến Quý An đêm hôm đó tức khắc không tự chủ được, vô thức trốn trốn tránh tránh, nên cũng không nhận ra có cái gì khác bình thường.
Quý An từ nhỏ đi theo y, ngày ngày như bông hướng dương đuổi theo mặt trời bám đuôi y.
Không có nào lần nào y bên này không thoải mái mà Quý An không ở trước mặt y dùng chút động tác nho nhỏ hỏi y “Thiếu gia, còn khó chịu sao?”.
Bị Yến Hoài câu này vừa hỏi, Tân Trì liền gọi người tới tra sao lại thế này, giờ mới biết hóa ra Quý An vậy mà cũng đang bệnh.
Tên tùy tùng ở chung với Quý An đang ở vẩy nước quét sân, ôm theo cây chổi to tiến vào, thành thành thật thật trả lời tình hình thực tế: “Tiểu an ca hôm qua đã bị bệnh rồi, chỉ là thiếu gia cũng bệnh, không ai có thể bận tâm tới hắn được, buổi sáng nay nô tài đã báo quản gia đi mời đại phu.”
Tân Trì biểu tình có chút không đúng, chẳng qua không ai nhận ra, y hỏi: “Đại phu nói như thế nào?”
Tên tùy tùng đáp: “Đại phu còn chưa tới ạ.”
Bộ dáng Quý An ở dưới thân y nhỏ giọng khóc không ra hơi ào ạt ập vào não, thần kinh Tân Trì giật giật, cầm chén uống một miệng trà, nói: “Vậy đi thỉnh lại một lần…”
Này đã xem như thất thố, uống trà đó là để che đậy.
Yến Hoài ở một bên bàng quan, không lên tiếng, cũng mặc kệ Hoắc Hương sau khi nghe thấy Quý An bị bệnh sốt ruột không màng quy củ kéo tay áo hắn hai lần, nghe đến đây mới mở miệng.
Ngữ khí hắn nhàn nhạt, một dáng vẻ mười phần không quan tâm, nói: “Ta hằng ngày đọc qua chút y thư, đại phu nếu là có việc chậm trễ, không bằng ta đi trước xem thử cho hắn?”
Thời điểm Yến Hoài đề nghị thật sự chỉ là muốn tìm cái lý do, chỉ cần không phải nhiều chuyện với Tân Trì cái đống lý thuyết buôn bán là được, thực sự không nghĩ tới Quý An bệnh trầm trọng như này.
Quý An sốt tới ngày hôm sau, người đã vô cùng yếu ớt.
Bởi vì quá khó chịu, cậu ngủ không yên ổn, trong lúc hốt hoảng nửa mê nửa tỉnh, cảm giác môi có chút nhuận nhuận, có người đang giúp cậu uống nước.
Sốt liên tục hai ngày, môi cậu đã khô nứt nẻ hết, bất hạnh không ai lấy một chén nước cho cậu, hiện nay thật vất vả uống được, có chút gấp suýt nữa sặc.
Bên tai loáng thoáng nghe thấy âm thanh của Hoắc Hương: “Ngươi chậm một chút! Mấy ngày không gặp, ngươi như thế nào đem chính mình biến thành cái dạng này.”
Quý An biết có người, cố gắng mở mắt nhìn thì thấy Tân Trì đang đứng bên cạnh.
Tân Trì trông Quý An ngơ ngác, y cảm thấy thật khó hiểu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ốm yếu của Quý An bỗng hiện lên một nụ cười.
Trong lòng cậu thật vui vẻ, khàn giọng yếu ớt thì thào nói: "Thiếu gia, cuối cung ngài cũng đến rồi?".