Chương Hoa xoay người sang, dựa lưng vào cạnh cửa, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi dày đặc.
Nhưng trong lòng lại không biết vì cái gì vẫn là nôn nóng muốn thăm dò bên ngoài một chút, tuy rằng biết rõ lúc này tràng diện bên ngoài hẳn là so với vừa rồi còn dọa người hơn.
Sau một thời gian, tiếng động trong sân lắng xuống.
Chương Hoa chờ Trịnh Hủ đến mở cửa phòng ngủ của y, nhưng trong viện yên tĩnh suốt một hồi lâu, cũng không có nghe được âm thanh gì kế tiếp nữa.
Rất không bình thường, Chương Hoa có chút bối rối.
Y đánh lên can đảm, nỗ lực buông nỗi sợ hãi đối với cảnh tượng đẫm máu trong sân viện, cũng không lường tới trường hợp, vạn nhất trong viện cuối cùng không phải Trịnh Hủ mà là một nhóm sát thủ khác thì làm sao bây giờ, vô cùng không lý trí, xoay người đẩy cửa phòng ngủ chạy ra ngoài.
Mấy buổi sáng, y đẩy cánh cửa này, đều là nhìn thấy bóng dáng Trịnh Hủ luyện kiếm trong viện của y, kiếm hoa cực kỳ tinh xảo, hiện tại y biết rồi, đó không chỉ là làm màu cầu kỳ, những đường kiếm xinh đẹp ấy, là thật sự có thể giết người.
Người vừa nãy còn tàn nhẫn lãnh lậ, lúc này đang mặc một thân áo lót, cầm miếng vải rách không biết móc từ đâu, thong thả lau kiếm của mình, mắt thấy Chương Hoa đằng xa mở cửa mới bước nhanh xông đến phía y, vội vàng vươn tay che khuất tầm nhìn Chương Hoa.
Lòng bàn tay Trịnh Hủ ướt át, tuy nhiên không phải cái loại ướt do nhiễm nhiều mồ hôi, mà là ướt do bị nước rửa sạch, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp Chương Hoa quen thuộc, vô cùng nhẹ nhàng phủ ngang con ngươi y, hắn thấp giọng trấn an: "Đừng nhìn, ngươi sẽ sợ hãi.
”
Mùi máu tanh tưởi nồng nặc vờn không khí, Chương Hoa có chút ghê tởm buồn nôn, nhưng bàn tay đã tẩy sạch sẽ của Trịnh Hủ, đã thành công hấp dẫn lực chú ý của y hơn nhiều, cho nên Chương Hoa hỏi ngược lại: "Ngươi có bị thương không? ”
Trịnh Hủ một tay che mắt Chương Hoa, một tay nắm lấy các đốt tay mảnh dẻ của Chương Hoa, chậm rãi dẫn người ta quay về phòng ngủ, lại lập tức đóng kín cửa phòng, ổn thỏa mới trả lời: "Không có.
”
Hắn thả cái tay đang che mắt Chương Hoa ra, tinh ý thấu trong ánh mắt Chương Hoa có rất ít một chút quan tâm, bỗng nhiên lanh lẹ sửa miệng, rặt vẻ chịu đựng: "Vết thương nhỏ mà thôi, không vấn đề gì nghiêm trọng đâu.
”
Hắn đem áo khoác ngoài đẫm máu, quăng mất dạng ở góc xó xỉnh nào trong sân, cho nên khoảnh khắc này quần xộc áo xệch, nói chuyện cũng cực kỳ lôi thôi luộm thuộm, không ra dáng vẻ đàng hoàng gì, tỉnh bơ hỏi Chương Hoa: "Ngươi có muốn kiểm tra một chút không? ”
Chương Hoa từng qặp qua vết sẹo cũ trên lưng Trịnh Hủ, bổ tại trên lưng đường cong rõ ràng, có vẻ thập phần đột ngột, giờ y lại nhìn thấy vết thương mới xé sâu vân da trước ngực Trịnh Hủ, một mảnh to cỡ bàn tay, đã ứ xanh đến bầm tím, giương nanh múa vuốt càng thêm nổi bật.
Nhưng thực rõ ràng, này mặc dù là một vết thương mới, nhưng chắc chắn là không phải mới chấn thương tối hôm nay.
Chương Hoa im lặng nhìn trong chốc lát, ngón tay đương rủ xuống bên cạnh bỗng giật giật, bất quá cuối cùng cũng không có nâng lên, y chỉ nhẹ giọng nói: "Nhà ta không có thuốc trị thương, nếu cần dùng thì phải đi ra ngoài mua một ít.
”
Mê Hồn Hương cũng không phải chỉ thổi vào mỗi phòng Chương Hoa, Chương Hoa bởi vì trong phòng ngoài dự kiến xuất hiện thêm một Trịnh Hủ cảnh giác, nhờ đó mới có thể tránh được một kiếp, nhưng tùy tùng quản gia trong phòng hạ nhân và hai bà tử thì lại toàn bộ nhất nhất trúng chiêu, lúc này đây đều đang mê man bất tỉnh, thành thử ra, mất công mua thuốc mua thang, cũng chỉ có thể là Chương Hoa tự đích thân đi.
Chương Hoa toan chuyển người, cất bước muốn thay y phục và lấy túi tiền, một bước còn chưa kịp bước tới, đã bất ngờ bị kéo phắt cổ tay.
"Có một chút đau." Trịnh Hủ chậm chạp mè nheo bán thảm, cùng với Chương Hooa tiếp xúc tứ chi thân mật, khiến cho năng lực tư duy của hắn trượt dốc không phanh, giảm xuống rất nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn là tên thị vệ cảnh giác lại nhạy bén chuyên bảo hộ bên người hoàng tử kia, sắc sảo và đầy tính phòng thủ, cho nên, hắn cơ hồ là tuân theo bản năng ngăn cản Chương Hoa hành động, "Ngươi thế nào cũng không thể tự mình đi khỏi phủ được, rất nguy hiểm.
”
Chương Hoa nghe thấy liền sực nhớ phản ứng, hôm nay y quả thực là xém chết vào cái tràng " hỏa hoạn ngoài ý muốn " vô duyên ấy, có điều phủ đệ y không hề bốc ánh lửa, đám sát thủ chịu lệnh tới ám sát lại có đi mà không có về, đại nhân vặt đang nấp sau màn nhất định sẽ còn chuẩn bị sẵn hậu chiêu.
Chương Hoa cũng không phải đồ ngốc, rất nhanh suy nghĩ cẩn thận dây rễ nguyên nhân trong đó, không quản cổ tay còn đang bị Trịnh Hủ lôi kéo, chỉ nhìn thoáng qua vết thương tím bầm đáng sợ trên khuôn ngực trần trụi của Trịnh Hủ, thấp giọng hỏi: "Vậy, chúng ta nên làm sao bây giờ.? ”
Trịnh Hủ trầm mặc mất vài giây, sau giống như hạ quyết tâm, chẳng thèm báo trước, khống chế sức mạnh của mình, từ bàn tay mềm mại túm lấy cổ tay gầy gò của Chương Hoa, đơn giản dễ dàng đem trọn vẹn Chương Hoa ngả vào trong lòng chính mình.
Hai bầu má Chương Hoa dán tới làn da phần cổ Trịnh Hủ, bên tai cảm nhận được dây thanh chấn động rất nhỏ của Trịnh Hủ thời điểm nói chuyện, nghe Trịnh Hủ nói: "Chương đại nhân, đi qua bên chỗ ta tránh một đoạn thời gian đi, chỗ này của ngươi, hiện tại thật sự rất không an toàn.
”
Lại nói, "Ta nơi đó cũng có sẵn thuốc rồi.”
Nhãn thần Chương Hoa điềm đạm lướt qua Trịnh Hủ, dừng ở trên giường của bản thân lấp ló phía sau lưng hắn, cái giường ấy đã được quản gia xử lý chỉnh tề ngăn nắp, quy quy củ củ đặt một cái gối đầu, cùng một cái chăn đơn.
Tuyệt đối không có vật phẩm cá nhân nào thuộc về người thứ hai trong căn phòng này.
Chương Hoa im lặng một hồi, bỗng dưng ngẩng đầu hỏi Trịnh Hủ một câu hỏi chẳng hề liên quan: "Tam điện hạ có phải hay không không thể nhúng tay vào sự tình này? ”
Bởi vì không bị hất ra, Trịnh Hủ vẫn thừa nước đục thả câu, chai mặt bao bọc Chương Hoa như cũ, thả nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, rồi mới chậm rì rì minh bạch được ý tứ Chương Hoa nghĩa là ám chỉ điều gì, ngẫm nghĩ trong chốc lát, hắn nói: "Trong nhà Chương đại nhân ngoài ý muốn, không rõ lý do xảy ra hỏa hoạn, may mắn gia đinh bừng tỉnh kịp thời, mới không đến mức diễn ra tổn thương nguy ngập tính mạng.
” Một ngọn lửa thôi, ngoại trừ kẻ đã phái đám tặc nhân tới, hiện đang trốn chui lủi sau màn sai khiến kia, ai cũng đều không biết mấy tên này từng đột nhập nơi đây, tự nhiên liền cùng Tam hoàng tử, nửa điểm quan hệ càng không móc nổi..