Đó là một đêm chú định không có khả năng yên tĩnh.
Nửa đêm trước, bọn họ giết người phóng hỏa, nửa đêm sau, bọn họ cùng nhau trải nghiệm Vu Sơn vân vũ.
Trịnh Hủ vẫn luôn cảm thấy Chương Hoa giống như hơi nước trong khí trời u cốc, tụ thành giọt nước lơ lửng rơi xuống nơi vành núi xa xôi, hòa cùng một mảnh sương mù mờ mịt, làm cho người ta nhìn không rõ, nói là cách khá xa, nhưng lại ở địa phương ánh mắt có thể nhìn thấy được, nói là cách gần, thì lại chẳng có biện pháp gì chạm tới.
Nhưng người như gió như sương như xa như gần này, có lẽ chỉ bề ngoài là trông vô tri, bởi khi hắn ôm y vào trong ngực, lại không hề xuất hiện góc cạnh lạnh lẽo nào, cánh môi hồng nhợt nhạt mềm mại ẩm ướt, làn da cơ thể chất chứa một loại xúc cảm thực tinh tế nhẵn nhụi, y sẽ bị hắn hôn đến khóe mắt ướt hồng, cũng sẽ xuôi theo động tác của hắn mà khe khẽ run.
Trịnh Hủ đặt Chương Hoa lên giường, ngón tay theo góc áo lót trượt vào, từng tấc từng tấc dọc theo thịt nhỏ bên hông Chương Hoa hướng lên trên, khẩn khoản vui sướng, chân thật tràn vào trong đầu.
Người tập võ vốn không câu nệ tiểu tiết, ngày thường chỉ cần có chỗ có thể ngủ là ngủ, căn bản chưa từng có ý nghĩ thừa thải, gì mà chăn đệm giường, cho nên Trịnh Hủ tối nay mới biết được, hóa ra giường của hắn cũng không quá ổn định, người ở trên giường động tác hơi kịch liệt chút thôi cũng sẽ phát ra một ít âm thanh cọt cà cọt kẹt, nhưng đều không nghiêm trọng, bởi ngẫu nhiên sẽ bị thanh âm thở dốc của Chương Hoa che lấp qua, mặc dù có đôi khi che không nổi tương đối rõ ràng, nhắc nhở hắn, có lẽ Chương Hoa chịu không nổi.
Trên màn giường xâu chuỗi một hàng tua rua, trong bóng tối không thể nhận rõ ràng nhan sắc của nó, khiến Chương Hoa bỗng chốc thần hồn có chút mênh mang.
Nửa khắc trước Trịnh Hủ hỏi y về "gia quyến", vấn đề cũ kỹ ấy làm cho y nhớ tới một số người cùng đôi ba chuyện đã phủ bụi mấy năm rồi, cũng không thường xuyên nhớ tới, những ký ức kia dường như đã trôi vào dĩ vãng thật lâu thật dài, vì thế không còn vấn vương nữa.
So sánh ra, Trịnh Hủ là nhân vật mới, sinh sinh động động cố tình xâm nhập vào cuộc sống của hắn, càng thêm sâu sắc hơn đôi phần.
Không,! ! phải là rất nhiều.
Chương Hoa chậm rãi nhắm vành mi cong, đem chính mình thỏa thuê chìm đắm khung cảnh đen đặc đây, cảm nhận mồn một được nhiệt độ nóng hổi truyền đến từ trên người Trịnh Hủ, theo từng cái vuốt ve chiều chuộng còn có đồ vật chạm chạm vào thân thể y, sắp cùng thể xác này tương liên chặt chẽ.
Tuy nhiên, vẫn còn một số thứ trong bộ bão rò rỉ thoát ra khỏi chiếc hộp bao vây chặt chẽ, ký ức cơ thể đôi khi còn mạnh mẽ hơn nhiều so với khối óc chăng.
Gió đêm thổi qua lành lạnh se se, trên người hiện tại một mảnh vải vóc che thân đều không có, Chương Hoa không khỏi cảm thấy những lỗ chân lông vì lạnh mà thít lại.
Vì thế, Chương Hoa bất giác vươn cánh tay gầy gò, vòng ôm lấy Trịnh Hủ vẫn luôn ấm áp dễ chịu, sau đó, y không cảm thấy lạnh như vậy nữa.
Chương Hoa mệt đến mức ngủ thiếp đi, nhưng chỉ mê man trong thời gian thực ngắn, liền từ trong mộng bừng tỉnh.
Sắc trời ngoài cửa hãy đen thui, vẫn chưa đến canh giờ thượng triều, người bên gối còn đang ngủ say, tướng ngủ không tính là khó coi, chỉ là có chút dính người, trong giấc ngủ sâu còn cực kỳ bá đạo, ôm ghì y không chịu buông.
Chương Hoa thoáng ngắm trang sức phối trên rèm giường thất thần trong giây phút, rồi dùng một bên tay cách xa Trịnh Hủ, vô cùng nhẹ nhàng, từ từ đẩy Trịnh Hủ sang, muốn không kinh động Trịnh Hủ, âm thầm đem cánh tay hắn chặn ngang ở nơi thắt lưng mình, đè ép có xíu nặng, lấy xuống.
Chỉ tiếc y hơi động một tí, Trịnh Hủ liền thức.
Không giống Chương Hoa, Trịnh Hủ không có thời khắc hỗn độn lúc vừa tỉnh ngủ, mở mắt ra chính là mảnh thần sắc trong vắt thanh minh, vả lại còn thêm vài phần cảnh giác, tới khi nhìn thấy bàn tay đang đặt lên cánh tay mình là đến từ Chương Hoa, cơ bắp căng thẳng mới buông lỏng dần: "Ngươi dậy rồi sao? ”
Hắn nghiêng nghiêng đầu về phia y, tựa hồ là muốn đòi hôn Chương Hoa, nhưng cánh tay Chương Hoa chưa thúc đẩy xong Trịnh Hủ đã thu hồi, xoa xoa ánh mắt đặc sương mù mông lung, lơ đãng tránh thoát Trịnh Hủ.
Y chậm rì rì vén chăn bò lên, đem áo lót mặc tốt, vết đỏ loang lổ Trịnh Hủ lưu trên cơ thể y, cứ thế, từng chút một đều bị thu gọn vào trong, được tầng y phục mỏng manh che kín.
Khắc tiếp theo, y lướt qua Trịnh Hủ, khom lưng từ trên giường muốn xuống đất, thanh âm có chút khàn, là di chứng đêm hôm trước tạo thành: "Ta còn phải đi lên triều, Tiểu Trịnh đại nhân ngược lại có thể ngủ thêm một lát đi.
”
♠ Truyện độc quyền tại Thiên Sách ♠
Nhưng may vẫn là có mấy biện pháp nhỏ để Chương Hoa bớt chịu nhọc nhằn, Trịnh Hủ cũng xoay người ngồi lên, một bên mặc quần áo lung tung khoác vai, một bên nói: "Tử Ảm, nhà của ngươi dù gì cũng bị đốt rồi, không bằng chúng ta đổi chỗ khác đi, cách trong cung gần xíu, thời điểm ngươi thượng triều trình tấu hoặc điện hạ triệu ta vào cung đều thuận tiện.
”.