TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt
Chương 44: Không Cho Phép Tìm Ta Nữa!



Vân Thanh Từ hai má hồng hồng, lúc được cõng ra khỏi tửu lâu thì mang máng nghe được có người đang bàn tán.
"Nghe nói bệ hạ giải tán hậu cung, còn đánh các phi tần một trận, hiện tại những gia tộc kia đều bị dọa sợ xanh mặt."
"Chẳng lẽ lại là Vân quân hậu..."
"Còn Vân quân hậu gì nữa, bây giờ y đang làm ầm lên đòi hoà ly với bệ hạ rồi, hơi đâu quản mấy chuyện này."
"Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải lúc trước y quấn lấy bệ hạ không rời sao?"
"Sự kiện hầu phủ giết cữu đoạn thời gian trước các ngươi không biết à? Bệ hạ của chúng ta bây giờ như biến thành người khác, quân hậu có thể đã bị dọa..."
Âm thanh nhỏ dần, Vân Thanh Từ cũng ra khỏi lầu, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, y ngáp một cái, "Buồn ngủ."
"Suốt đoạn đường đệ làm được những gì, còn không biết xấu hổ mà buồn ngủ."
"Ăn no căng da bụng chùng da mắt..." Vân Thanh Từ rầm rì, khiến mọi người bật cười chế nhạo.
Chờ lên xe ngựa, cha và nhị ca lần lượt ngồi xuống, Vân Thanh Từ trực tiếp nằm lên đầu gối bọn họ, ở trong xe ngựa xóc nảy mê man.
Trở về tướng phủ mới coi như có chân, tự mình ngoan ngoãn đứng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào trong.
Vừa vào cửa, Đinh quản gia đã lập tức chạy lên, nhỏ giọng nói gì đó bên tai Vân tướng, Vân Thanh Từ mượn say rượu được đỡ vào tiểu viện của mình, nằm xuống là ngủ luôn.
Giấc ngủ này ngủ đến tối, không nằm mơ, lúc tỉnh lại có hơi đau đầu.
Ngân Hỉ đi tới lau mặt cho y, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tướng gia ở bên ngoài ạ."
Vân Thanh Từ không muốn động đậy: "Ở bên ngoài làm gì, trong phòng ấm áp, bảo cha vào đây đi."
Ngân Hỉ đi ra ngoài mời Vân tướng vào, lão cha già vừa vào cửa đã nói: "Vừa rồi thấy con ngủ say, nên không quấy rầy."
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Vừa rồi Hàn thượng thư tới tìm cha, hỏi cha chuyện phi tần bị trách phạt đuổi về nhà, nghe nói con chuẩn bị quà đi thăm bọn họ?"
"......!Nữ nhân của hắn thì hắn đánh thôi, liên quan gì đến con mà con phải đi thăm bọn họ."

Vân tướng thở dài, nói: "Vậy xem ra là ý của bệ hạ rồi, muốn tính công lao này cho con."
Vân Thanh Từ khinh khỉnh: "Hắn là ai chứ, lúc con dính lấy hắn thì hắn lạnh nhạt với con, bây giờ con không để ý đến hắn nữa, hắn lại gấp gáp vì thanh danh của con."
"Hiện giờ trong thành cũng có lời đồn, nói bệ hạ thay đổi thành một người khác, dọa con sợ...!Việc này cũng tốt, những người lúc trước nói con ngang ngược đều đã thay đổi, nói thành có người cố ý đồn nhảm, huỷ hoại thanh danh của con."
Vân Thanh Từ có chút buồn bực: "Trước kia con cũng không tệ đến mức thế."
"Cha đương nhiên tin con." Vân tướng nói: "Cha đến nói với con những chuyện này, là muốn hỏi con thấy thế nào, bệ hạ bây giờ, có ý đập nồi dìm thuyền*, thanh danh cũng không cần nữa, há có thể để con hoà ly?"
*Đập nồi dìm thuyền: Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Tác giả: Kiều Dữu.

Truyện được dịch bởi: Bông.
Vân Thanh Từ nghĩ một lát, nói: "Không thể tóm những hạ nhân bàn tán như thế lại đánh cho một trận à?"
"Sau lưng rõ ràng có người chống lưng, nếu bệ hạ cố ý làm thế, thì tất nhiên sẽ không quản nhiều."
"Đều trách tiên đế, cái gì mà tự do ngôn luận chứ, bàn tán con thì cũng thôi đi, đến ngay cả hoàng thượng cũng không tha."
Vân tướng bật cười: "Tiên đế lòng dạ bao la, trước đây cũng không phải không có người nói những chuyện không tốt của ngài, nhưng chính tích* còn đó, dần dà, nói mãi rồi cũng thôi."
*Chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại/ vua chúa.
Tác giả: Kiều Dữu.

Truyện được dịch bởi: Bông.
"Lý Doanh cũng có chính tích, vậy hắn chắc là cũng không sợ có người nói nhỉ?"
"Chuyện ấy thì không sợ, cha lo là lo cho con, hiện tại còn có người đem việc con thường xuyên xuất cung đi từ thiện phát cháo lúc mới thành thân ra nói, con hai năm nay, cũng chưa từng làm chuyện như vậy đúng không?"
"Không có, nhưng trước kia cũng từng làm."
"Nếu hắn nâng con lên quá cao, con cũng không xuống được."
Vân Thanh Từ cúi đầu, buồn bực một lát, nói: "Thật ra làm quân hậu cũng rất tốt, hắn bây giờ nghe lời như vậy, con sẽ nhân cơ hội mưu cầu cho các ca ca mấy chức vụ cao...!Ai ui."
Vân tướng gõ vào đầu y một cái: "Nói bậy nói bạ, không được có những suy nghĩ như vậy, đức không xứng vị, sẽ phải chịu báo ứng."
"Sao cha cổ hủ thế, các ca ca cũng không phải không có năng lực, tứ ca ở trung vệ thành ngày nào cũng bắt gà tìm chó cho dân chúng, có gì hay đâu?"
"Nhưng nó thấy vui, hơn nữa có rất nhiều cô nương nhà dân thích nó, chạy theo tặng đồ ăn, tuy rằng chỉ là tiểu đội trưởng, nhưng so với Trương gia, nhân duyên tốt hơn nhiều lắm."
"Cha so sánh tứ ca với mấy loại cặn bã ấy làm gì."
"Ý cha là, con xem thế lực Trương gia bọn họ lớn như vậy, bệ hạ nói giết là giết, thật ra, đứng ở vị trí nào trong triều đình không quan trọng, quan trọng là con có thật sự làm việc, làm người hay không, quan trọng nhất vẫn là không thẹn với lương tâm."
Bắt đầu thuyết giáo rồi đây, Vân Thanh Từ nghe thấy cũng khá thích thú, thuận theo nói: "Vậy hắn không chịu hòa ly, cha thấy con nên làm gì bây giờ?"
"Cha đương nhiên là hy vọng con có thể kiên trì, nếu hắn thật lòng vì con, thì sẽ buông tay."
Vân Thanh Từ trầm ngâm gật gật đầu, tỏ vẻ nghe vào.
Nhưng nghĩ đến cảnh lúc Lý Doanh làm bản thân bị thương, y lại cảm thấy có chút phiền toái.
Mấy ngày tiếp theo, y chưa từng gặp Lý Doanh, chỉ là có lúc nửa đêm tỉnh lại, sẽ ngửi được một mùi hương quen thuộc trong phòng.

Những lúc nằm mơ, y phát hiện mình sẽ trở lại địa cung.

Y nhận ra mình có thể thông qua mộng trở về trước đây, vì y thường nghe thấy Lý Doanh nằm trong quan tài đôi, nói chuyện với mình.
Có một số chuyện Lý Doanh sau khi sống lại đã nói với y, chẳng hạn như chuyện của đại ca, chuyện hợp tác với tướng phủ diễn kịch, còn có chuyện giết chết hết tất cả các phi tần.
Cũng có chuyện Lý Doanh chưa từng nói, ví dụ như sau khi Vân Thanh Từ đi, hắn nhận Lý Hằng làm con thừa tự, lại thêm chuyện quần thần ép hắn nạp phi, nhưng bị hắn từ chối.
Hắn lẳng lặng nằm trong quan tài, hỏi Vân Thanh Từ: "Nếu ngay từ đầu, ta kiên trì không nạp phi, chúng ta có phải, sẽ không đi đến bước đường này không?"

Vào những lúc như thế này, hắn sẽ nâng cổ tay mình lên che mắt, nước mắt lăn từ khóe mắt, lăn vào mái tóc dài hoa râm của hắn: "Xin lỗi, A Từ, ta đã không bảo vệ được ngươi."
Vân Thanh Từ cảm thấy hắn rất phiền, y chẳng muốn ở trong mơ còn mơ thấy Lý Doanh chút nào, có một lần y trốn đi lúc Lý Doanh tới, nhưng rồi không ngồi không được bao lâu, lại không nhịn được mò đi nghe Lý Doanh lẩm bẩm cái gì với mình.
Sau đó, vào lần này, y thấy Lý Doanh cầm đèn đi ngang qua đống rắn trong cát mịn rồi dừng lại.
Một con rắn trong suốt to bằng ngón tay chồm về phía hắn, thè ra cái lưỡi đỏ tươi.
Vân Thanh Từ gần như phản xạ có điều kiện chạy tới, nhắc nhở hắn: "Lý Doanh, có rắn!"
Lý Doanh không nghe thấy tiếng của y, nhưng hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy con rắn to có thể tích khác hoàn toàn với những con rắn nhỏ khác.
Hắn vẫn như cũ đặt đèn lưu ly ở trước quan tài đá, sau đó kéo tay áo lên.
Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Từ nhìn thấy cánh tay hắn.
Phía trên phủ đầy vết sẹo, có chồng chất những vết thương do dao, còn có những vết sẹo lớn rất nổi bật.

Cánh tay xưa nay ôm y, đã gầy hơn trước kia rất nhiều, giống như củ cải bị gọt đi thịt ruột, rõ ràng thiếu rất nhiều miếng.
Lý Doanh ngồi xuống trước mặt con rắn, sau đó cầm dao, cắt xuống một miếng thịt.
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Vân Thanh Từ sởn gai ốc.
Cả người y cứng ngắc, chỉ thấy hắn thuần thục cho con rắn trong suốt đó ăn xong, lấy băng gạc băng lấy cánh tay, im lặng bò vào trong quan tài.
Vân Thanh Từ nhìn con rắn kia, ánh mắt trở nên vô cùng u ám đáng sợ.
Chuyện gì đây, Lý Doanh đang làm cái quái gì vậy.
Y đi về phía con rắn kia, nó cuối cùng cũng ăn no uống say, chậm rãi chui xuống dưới đài cao, mất tăm mất tích.
Vân Thanh Từ lại đến gần quan tài lần nữa, nhìn chằm chằm nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần bên trong.
"Lý Doanh, ngươi đang làm gì vậy?"
"Ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, ta đã chết rồi, một người chết, sẽ không thể cho ngươi bất kỳ phản hồi nào nữa đâu."
"Ngươi mau trở về làm hoàng đế cho tốt đi, đừng có làm mấy thứ tà ma ngoại đạo này nữa."
Y cúi đầu nhìn ngọn đèn mà Lý Doanh thường mang tới, phất tay áo muốn gạt nó đi, không ngoài ý muốn cánh tay lại xuyên qua ngọn đèn ấy.
"Ta chuẩn bị tự mình dẫn binh chinh phạt Bắc Thần." Lý Doanh nằm bên trong mở miệng: "Không biết ngọn đèn này, khi nào sẽ chuyển sang màu đỏ, nhưng A Hằng tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm không đủ, Bắc Thần thì như hổ rình mồi, nếu ngày đó đến, ta sợ nó không gánh vác nổi."
"Còn nhỏ gì nữa." Vân Thanh Từ không chút do dự nói: "Lúc ngươi mười ba tuổi còn gánh vác được, nó bây giờ mười bảy mười tám tuổi rồi thì cũng phải làm được chứ?"
"Trước khi ta đi, sẽ đậy nắp quan tài lại, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ta sẽ trở về nhanh thôi."
"Ngươi dám, không cho người đậy lại, ta muốn nhìn dạ minh châu, ngươi đậy lại rồi ta không nhìn thấy."
"......"
Đáng tiếc Lý Doanh không nghe được, Vân Thanh Từ chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương kích hoạt cơ quan nào đó, nắp quan tài nặng nề chậm rãi di chuyển, ngăn trở hoàn toàn mặt mình lại.
Có lẽ vì phải đi rất lâu, trước khi đi, Lý Doanh lại cắt thịt từ trên cánh tay khác, Vân Thanh Từ nhìn thấy hắn vén tay áo thì lập tức xoay lưng lại, y chạy vài bước đến phía sau một cái cột, không muốn nhìn.
Y không biết Lý Doanh đang làm gì, y cũng không biết vì sao Lý Doanh lại làm như vậy, đèn chuyển sang màu đỏ thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn đã làm giao dịch gì với con rắn trong suốt đó?
Lý Doanh nhấc ngọn đèn kia rời đi, Vân Thanh Từ ngồi phịch xuống phía sau cột, im lặng ôm đầu gối.
"Đồ điên." Y nói, "Ngươi có làm nhiều hơn thế nữa, ta cũng sẽ không thích ngươi nữa."
Y nhìn về phía con rắn đang ăn, ánh mắt dừng trên thứ đỏ tươi trước mặt nó, bỗng cảm thấy ghê tởm.
Vân Thanh Từ mở mắt ra, ngay lập tức leo xuống giường, nhào tới chỗ ống nhổ, nôn thốc nôn tháo.
Hơn nửa đêm trong dạ dày quằn quại không ngớt, Vân Thanh Từ nôn đến nỗi nước mắt giàn giụa, bên tai thoáng truyền đến tiếng động, một ly nước được đưa tới trước mặt y, y nhận lấy súc miệng, vất vả lắm mới dịu lại, nhận ra gì đó, đột ngột xoay mặt ——
Ánh sáng lờ mờ, Lý Doanh mặc một bộ đồ đen, im hơi lặng tiếng đứng trước mặt y, giọng khàn khàn nói: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt Vân Thanh Từ đỏ lên, không biết là do gặp ác mộng hay do sinh lý không khỏe, vẻ mặt dần dần tràn ngập độc ác, "Ngươi tới làm gì?"
"Ban đêm, không ngủ được."

"Ngươi bị điên à?" Vân Thanh Từ tức giận nói: "Mấy ngày trước ngươi cũng tới chứ gì, có phải lén lút chạm vào tay ta rồi không?"
"Không có..." Lý Doanh nói: "Tay ngươi đặt ở bên ngoài, ta chỉ giúp ngươi bỏ vào trong thôi."
"Ta nóng không được à, ngươi bỏ vào lại làm quái gì?" Vân Thanh Từ vứt cái ly xuống, đi đến trước bếp lò rót nước, một loạt tiếng động này khiến Kim Hoan ở cách vách nghe thấy nhanh chóng nhấc đèn tới: "Quân hậu, bệ hạ cũng..."
Nhìn thấy Lý Doanh, vừa định hành lễ, thì thấy hắn nâng tay lên, ý là miễn lễ.
Kim Hoan khoác áo tiến lên giúp Vân Thanh Từ rót nước, nói: "Nước ấm ạ, quân hậu ngủ không ngon sao? Hương an thần hình như cháy hết rồi, nô tài đi thay cái khác."
"Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Vân Thanh Từ một hơi uống hết ba ly nước, đặt lòng bàn tay lên dạ dày, rũ mi xuống.
Y chỉ có thể nói với chính mình, mơ đều là giả, dù y đã từng nghĩ rằng đó là sự thật.
Y cũng không muốn đi chứng thực với Lý Doanh, càng không muốn biết Lý Doanh sau khi y chết si tình đến cỡ nào, y chết rồi, chết chính là chết, Lý Doanh sớm đã mất đi cơ hội được tha thứ.
Lý Doanh đứng bên cạnh y, sau đó chậm rãi đi tới, ngồi xuống đối diện y, nhẹ giọng nói: "Có phải gặp ác mộng rồi không."
"Mơ thấy ngươi." Vân Thanh Từ nhìn hắn, nói: "Ghê tởm đến bật tỉnh."
Bàn tay đặt trên bàn của Lý Doanh rụt về phía sau một chút, lát sau, hắn đứng lên, im lặng đi ra ngoài.
Vân Thanh Từ lại đứng lên, nói: "Sau này không được tới đây, ta muốn hoà ly với ngươi, không cho phép ngươi tới tìm ta nữa."
"Ta không đồng ý."
Vân Thanh Từ hít thở dồn dập, một tay bưng bình nước trên bàn lên, bước vài bước tới trước mặt hắn, y trừng mắt nhìn Lý Doanh, nói: "Ngươi nói lại lần nữa."
"Ta không đồng ý."
Vân Thanh Từ lấy nắp bình ra, tàn nhẫn hắt bình nước lên mặt hắn.
Bình nước bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành.
Là nước ấm, nước ấm có thể uống ngay, nên không nóng.
Bình nước hắt lên mặt, Lý Doanh không nhắm mắt lại, tóc, lông mày, mắt, má, bao gồm cả mũi, môi và cổ, đều ướt sũng.
Vân Thanh Từ biểu cảm hung ác: "Sau này không cho ngươi đến tìm ta nữa."
"Ta nói." Lý Doanh nhìn y, gằn từng chữ nói: "Ta không đồng ý."
Vân Thanh Từ đạp hắn một cái.
Lý Doanh nhìn y.
Vân Thanh Từ lại đạp hắn cái nữa.
Lý Doanh vẫn nhìn y.
Lát sau, Vân Thanh Từ khom lưng muốn nhặt mảnh vỡ của bình trà trên mặt đất lên, cổ tay y bị đối phương giữ lại.
Vân Thanh Từ trong lòng thấy hả giận, y ác ý nói: "Sao nào, ngươi sợ ta giết chết ngươi à?"
"Ta sợ ngươi làm thương tay mình." Lý Doanh thở dài, trong tay áo trượt ra một con dao găm, dịu dàng nói: "Dùng cái này đi."
Tác giả: Kiều Dữu.

Truyện được dịch bởi: Bông..


Đọc truyện chữ Full