TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trải Nghiệm Hung Trạch
Chương 15: Máy Chơi Game



Nghe anh nói xong, Phó Uyên không hỏi nữa, trong ánh mắt cậu hiện lên một tia nghi hoặc, Từ Ngư cũng không có phát hiện, hiện tại anh lo lắng đêm nay sẽ sống như thế nào.

"Đúng rồi, trong cái rương kia của cậu là cái gì?" Từ Ngư nhìn thứ anh mang về vào buổi chiều hỏi.

Phó Uyên mở rương ra, lộ ra máy chơi game cắm thẻ kiểu cũ đang nằm ở bên trong, Từ Ngư khi còn bé cũng từng chơi qua, tự nhiên biết lão thứ đồ cũ kỹ này.

"Lấy thứ này từ đâu ra?" Từ Ngư đi qua, phát hiện máy chơi game có chút cũ kỹ, bất quá có lẽ là chủ nhân bảo hộ tốt, không có tổn hại rõ ràng.

"Nhà bạn bè.

" Phó Uyên đơn giản nói, Từ Ngư thầm nghĩ thì ra Phó Uyên còn có bạn bè, bất quá rất nhanh anh liền khinh bỉ ý nghĩ của mình, ngươi cho rằng mỗi người đều giống anh tứ cố vô thân sao?
Phó Uyên thần bí một chút, nhưng có căn nhà, không có khả năng xuất thân là nhà nghèo, người như vậy sẽ không thiếu bạn bè.

Bọn họ đem máy chơi game cầm đến phòng 401, sau đó kết nối với màn hình TV, loại máy chơi game kiểu cũ này đều là cắm thẻ chơi game, Từ Ngư từ trong hộp giấy tìm ra hơn mười thẻ trò chơi màu xanh lá cây.

Trên những thẻ trò chơi này còn có tên trò chơi, cái gì mà ninja Thần Quy, Lục Ánh Đồng, Hồn Đấu La cùng với siêu cấp Mary, đều là những trò chơi kinh điển mà Từ Ngư từng chơi khi còn bé.

Ánh mắt Từ Ngư lộ ra hoài niệm, anh nhớ rõ máy chơi game đầu tiên mình có được vẫn là lúc học tiểu học, đó là cha anh mua cho anh, tuy rằng chỉ có thể chơi khối Nga, nhưng anh vẫn vui vẻ rất lâu.


Anh rất ít khi nhớ lại chuyện trước kia, trước khi cha mẹ ly hôn anh vẫn rất hạnh phúc, nhưng trước kia càng hạnh phúc, có vẻ cuộc sống phía sau càng thêm khổ sở.

"Từ Ngư.

" Phó Uyên gọi anh một tiếng, Từ Ngư chính mình nhìn không thấy, thần sắc vừa rồi của anh có bao nhiêu đáng thương.

Từ Ngư phục hồi tinh thần thu hồi sự yếu ớt của mình, anh đã độc lập, không còn là một đứa trẻ nữa, những chuyện trong quá khứ kia liền qua đi là tốt rồi, không cần phải suy nghĩ nữa.

"Chúng ta muốn chơi những trò chơi này đúng hay không?" Từ Ngư hỏi.

Phó Uyên "Ừ" một tiếng, dựa theo thời gian, mười mấy năm trước Vương Thừa trầm mê hẳn là loại trò chơi này, âm nhạc trò chơi quen thuộc, hơn nữa hai người cũng nghiện game, quả thực là muốn chọc vào ngực vị quỷ quái này.

Mà Phó Uyên thì mở sổ ghi chép ra, chuẩn bị nhìn xem các loại số liệu trong khoảng thời gian anh không có ở đây, ai biết vừa mở ra, anh liền nhìn thấy tấm bản đồ đã bị Từ Ngư xử lý qua.

Ánh mắt Phó Uyên sắc bén hẳn lên, bóng dáng trên bản đồ phiếm hồng, nếu như anh không đoán sai, bởi vì Trần Bẩm chết, vị này sắp biến thành lệ quỷ rồi.

"Từ Ngư, lại đây một chút.

" Phó Uyên kêu lên.

Từ Ngư bị cắt ngang, đụng phải nấm độc, game over, anh buông tay cầm máy chơi game đi qua, sau đó liếc mắt một cái nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình.

"Làm thế nào điều này có thể xảy ra?" Từ Ngư kinh ngạc nói.

Phó Uyên nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngón tay anh có chút run rẩy, hiện tại người trong bức ảnh này giống như thật sự đang nhìn chằm chằm anh, Phó Uyên một giây sau liền thoát ra ngoài, sau khi hình ảnh biến mất Từ Ngư mới dễ chịu hơn một chút.

"Từ giờ trở đi, không nên rời khỏi người tôi.

" Phó Uyên dặn dò.

Từ Ngư đoán được mọi thứ không đơn giản, vì vậy hỏi: "Còn đi vệ sinh thì sao?"
"Anh có thể mở cửa.

" Phó Uyên không chút lưu tình nói.

Từ Ngư há to miệng, tuy rằng đều là nam sinh, nhưng đây cũng không phải nhà vệ sinh công cộng, bất quá anh cũng không có nói gì nữa, dù sao cũng giống nhau, Phó Uyên đi vệ sinh cũng giống như vậy.

Một trận ầm ĩ, tinh thần của Từ Ngư liền phiêu xa, anh nhìn thoáng qua phía dưới Phó Uyên, thầm nghĩ Phó Uyên cao như vậy, dựa theo tỷ lệ, nơi đó cũng không nhỏ đi.


Không có biện pháp, là một thẳng nam, liền có một chút tâm tư so đo lớn nhỏ, cho nên Từ Ngư mới không thích nhà vệ sinh công cộng, người nhìn loạn quá nhiều.

Trước kia ở đại học, còn bị một đệ tử tiểu học thấp hơn anh một đoạn cười nhạo, anh nói như thế nào cũng là bình thường đi, nhưng hết lần này tới lần khác có vài người chính là thiên phú dị bẩm.

"Anh đang nhìn cái gì.

" Thanh âm Phó Uyên làm cho Từ Ngư trong nháy mắt phục hồi tinh thần.

Từ Ngư che giấu nhéo lỗ tai mình: "Không có gì, liền ngẩn người.

"
Phó Uyên lại giống như nhìn thấu hết thảy, Từ Ngư nhìn tầm mắt của anh từ trên mặt mình dời xuống, anh lập tức xoay người ngồi xuống: "Tôi tiếp tục chơi game, có dị động gì anh cứ nhìn chằm chằmđi, mồi nhử gì đó cũng không dễ làm.

"
Phó Uyên "Ừ" nói, cậu thu hồi tầm mắt, không có nhìn chằm chằm máy tính nữa, mà là đứng dậy từ trong túi thể hình của anh lấy ra một ít đồ Từ Ngư chưa từng thấy qua.

Hoàng tuyến, chuông còn có một ít đồ vật kỳ quái, lực chú ý của Từ Ngư đều dồn toàn bộ vào trong trò chơi, cũng không để ý Phó Uyên đã bố trí phòng.

Đến mười một giờ, Từ Ngư đã có chút mệt mỏi, trò chơi trước kia so với anh hiện tại quả thật có chút đơn điệu, bởi vậy cũng không thể một mực hấp dẫn anh chơi tiếp.

Nhưng mấy giờ đã trôi qua, vị quỷ quái kia còn chưa hiện thân, Từ Ngư có chút buồn bực, lúc nên đi ra không ra, lúc không nên đi ra luôn đi ra dọa người, thật sự đáng hận.

Từ Ngư ngáp một cái, Phó Uyên nhìn chằm chằm theo dõi, ngay khi Từ Ngư cho rằng đêm nay không xảy ra chuyện gì, cậu cảm giác được trong phòng có chút lạnh.

Mà màn hình trước mắt Phó Uyên lóe lên, Từ Ngư đang muốn mặc áo khoác, Phó Uyên bỗng nhiên đứng dậy, trong tay anh xuất hiện một chuỗi hạt đào mộc châu.

"Tới rồi.

"
Từ Ngư trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, trái tim cậu đập rất nhanh, anh tới gần Phó Uyên, điều này có thể làm cho anh cảm giác an toàn một chút.

Phó Uyên thần sắc lạnh lùng, cậu nhìn chằm chằm vị trí phòng bếp, đèn trong phòng lóe lên, giống như tiếp xúc đến vật không tốt liền trực tiếp tắt đi.

Từ Ngư khẩn trương siết chặt mặt dây chuyền, thậm chí nuốt nước miếng, nếu như không phải lý trí vẫn còn, anh thật đúng sự muốn bắt lấy góc áo của Phó Uyên.

Nhưng vào lúc này, máy chơi game mà bọn họ đang cầm bỗng nhiên phát ra một tiếng "rắc rắc", Từ Ngư xoay người nhìn qua, phát hiện máy chơi game đã bốc khói, phát ra mùi khó ngửi, sau một khắc, máy chơi game trực tiếp đứt thành hai nửa.


"Chúng ta đang chọc giận bà ấy?" Từ Ngư có chút run rẩy nói.

Phó Uyên "Ừ" một tiếng, Từ Ngư bất đắc dĩ, lúc này không thể nói thêm hai chữ sao?
Một trận gió âm lãnh thổi tới, Từ Ngư run rẩy, anh nhìn về phía phòng bếp, phát hiện nơi đó giống như đang có sương mù tụ tập, có một bóng người mơ hồ.

"Tại sao không học tập chăm chỉ?"
"Vì sao phải chống lại người lớn?"
"Tại sao phải nghiện trò chơi?"
Một thanh vừa âm già nua lại vừa âm u vang vọng khắp căn phòng, nghe khó chịu đến mức từ huyệt thái dương và lỗ tai của Từ Ngư đều đau đớn.

Anh bịt tai lại, nhưng nó không có hiệu quả cao.

"Phó Uyên! " Từ Ngư kêu lên.

Phó Uyên nói: "Đi dẫn bà ấy lại đây.

" "
"Cái gì?" Từ Ngư cho rằng mình nghe lầm, anh sững sờ nhìn Phó Uyên.

Phó Uyên không quay đầu lại: "Lòng cảnh giác của bà ấy quá cao, anh không phát hiện bà ấy mặc dù xuất hiện, nhưng ngoại trừ đe dọa ra thì đối với chúng ta cũng không có công kích thực chất sao?"
Từ Ngư nhìn về phía bóng đen ở cửa phòng bếp, trong lòng hoảng hốt không được, nếu anh cự tuyệt, khẳng định sẽ bị Phó Uyên nhận định mình vô dụng.

Chỉ có thể kiên trì, vì thế Từ Ngư đi trước vài bước nhìn bóng đen nói: "Trò chơi vui như vậy vì sao không được đánh, bà quản thiên quản địa còn quản tôi chơi trò chơi sao? "
Anh cảm thấy mình nói xong câu đó, toàn bộ không gian tựa hồ chấn động một chút, nhưng bóng đen vẫn không nhúc nhích, Từ Ngư tiếp tục nói: "Tuổi dậy thì nghiện game không đúng, nhưng bà đem con trai mình đưa đến trường đó là đúng sao? ”
"Bà có biết trường học kia đối xử với vấn đề của học sinh như thế nào hay không, bọn họ coi bọn họ như súc sinh, chà đạp phá hủy hoại tôn nghiêm của bọn họ, thậm chí dùng bạo lực tạo thành thương tổn thân thể, đối với bọn nhỏ mà nói, đó chính là địa ngục trần gian, bà đưa cậu ta vào địa ngục, còn trông cậy vào con của bà đối với bà có lòng cảm kích hay sao?" Từ Ngư chất vấn có chút căm phẫn, điều này làm cho anh tạm thời quên đi sợ hãi.

"Mẹ là vì tốt cho con, con lại muốn mạng của mẹ, các ngươi đều không nghe lời, hài tử không nghe lời đều là vật không trọn vẹn, cũng không nên đi vào thế giới này.

" Bóng đen đối diện lắc lư một chút trong nháy mắt đi tới trước mặt Từ Ngư.

.


Đọc truyện chữ Full