TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trải Nghiệm Hung Trạch
Chương 22: Truyền Thuyết



Bởi vì chuyện đèn chùm, Từ Ngư hoàn toàn không ngủ được, trời đã tối, anh có chút nhàm chán lướt điện thoại di động, hiện tại không có thiết bị cũng không có từ khoá gốc để tra ra càng nhiều chuyện về căn nhà này, cho dù muốn làm cái gì cũng không thể xuống tay.
Sau khi xem vòng tròn bạn bè trong một thời gian, Từ Ngư mở ra video ngắn, không biết có phải là nguyên nhân của dữ liệu không đủ hay không, anh trước tiên mở ra một vài video linh tinh xem trước, sau đó nhìn thấy video của hai thanh niên.
Trong video nói rằng sau khi tốt nghiệp họ cùng nhau thuê nhà, sau đó thuê một ngôi nhà giá thấp hơn, và ngôi nhà này là căn phòng lần trước ở Long Hâm Viên số 401, hiển nhiên hai người trẻ tuổi không tin vào huyền học, vì vậy họ mới có thể nhặt giá rẻ.
Từ Ngư trong lòng nghĩ vận khí của hai người không tệ, dù sao coi như là hung trạch, cũng đã không có thể uy hiếp đến tính mạng của người.
Đồng thời anh cũng cảm thán tốc độ ra làm việc của công ty phòng ốc thật sự quá nhanh, trước sau cộng lại còn chưa đến cả một tuần.
Lại lướt tới video tiếp theo, là về Ngưng Thành, tiêu đề phi thường chói mắt, tên là "Mười sự kiện linh dị lớn ở Ngưng Thành".
Từ Ngư đứng lên, video có hơn mười phút, người đăng video tự xưng là người đã sống ở Ngưng Thành rất lâu, là người sinh ra và lớn lên ở Ngưng Thành, biết rõ mọi chuyện lớn nhỏ của Ngưng Thành.
Mấy sự kiện linh dị phía trước còn rất dọa người, bất quá cơ bản phát sinh trước khi mở cửa, thậm chí có chút là sớm hơn, đến thứ bảy, Ngưng Thành lão ca liền kể một câu chuyện về nguyền rủa.
Nói là trước kia ở phía tây có một vị tiên cô, chuyên môn xử lý quỷ sự cho người khác, hoặc là kết âm thân, hoặc là bói toán cát hung, thậm chí nếu cho nhiều tiền, còn có thể giúp người nguyền rủa người khác.
Nói là tiên cô, kỳ thật làm rất nhiều chuyện rất thương thiên hại lý, nàng biết mình chết không an phận, vì thế đào long mạch tây độ Tế Sơn, đem toàn bộ tạo nghiệt của mình chuyển đến long mạch, sau đó tìm một bảo địa phong thủy chôn vùi.

Về sau phàm là người ở trên long mạch đều sẽ gánh chịu nghiệt của tiên cô, thẳng đến khi tất cả nghiệt ngã bị triệt tiêu, mà nhà người như vậy hoặc là gia đạo không thuận, hoặc là thỉnh thoảng phát sinh bi kịch.
Mà sau khi long mạch Độ Tế Sơn bị đào, nông dân canh tác xung quanh núi mấy năm không có thu hoạch, hoa cỏ trong núi đều khô héo.
"Cho nên nói tiên cô chỉ là dời đi nghiệt lúc trước của nàng, đào đi long mạch tạo thành nghiệt quả vẫn là trốn không thoát." Ngưng Thành lão ca quạt một mặt thâm trầm nói.
Nói xong anh lại bắt đầu kể chuyện xưa tiếp theo, Từ Ngư chú ý tới bình luận bên dưới nói: Độ Tế Sơn thật đúng là hoang vắng hơn so với những ngọn núi khác, bất quá cũng chỉ là một ngọn núi nhỏ.
Câu trả lời tiếp theo: Nếu bạn sống xung quanh bạn sẽ thấy rằng mỗi khi chúng tôi có mưa lớn, Độ Tế Sơn chỉ có một chút mưa nhỏ, khi mưa nhỏ, ở núi sẽ không nhìn thấy một giọt mưa nào.
Còn có người nói: Cũng không biết tiên cô này giấu long mạch ở nơi nào? Ai xui xẻo như vậy.
"Nhìn cái gì vậy?" Thanh âm Phó Uyên từ phía sau vang lên, khiến Từ Ngư hoảng sợ.
Anh nhấn điện thoại di động của mình, đứng dậy từ giường và nói: "Tại sao cậu đi bộ lại không có âm thanh?"
Phó Uyên vừa tắm rửa xong, tóc cũng chưa khô, mặc đồ ngủ bằng bông, nhìn có vẻ thân thiết hơn ngày thường một chút.
"Nước còn nóng, đi tắm đi." Phó Uyên không trả lời câu hỏi nhàm chán của Từ Ngư.
Từ Ngư từ trong vali cầm đồ đạc của mình đi vào phòng tắm, trong phòng tắm còn có hơi nước còn sót lại của Phó Uyên tắm rửa xong, Từ Ngư lập tức cởi quần áo rửa sạch một phen.
Lúc đi ra thấy Phó Uyên đã nằm trên giường, anh đem chuyện xưa mình nhìn thấy nói cho Phó Uyên, Phó Uyên nghe xong nói: "Người này dùng tà thuật, nếu như nàng thật sự trộm long mạch, long cùng thủy thân, dẫn nước về núi, long mạch mất, trong núi tự nhiên không có mưa.

"
Từ Ngư tò mò nói: "Long mạch trông như thế nào?"
Phó Uyên thành thật nói: "Chưa từng thấy qua, trong sách ghi lại long mạch đều bị che giấu, có thể là một phiến lá cây, cũng có thể là một tảng đá, bình thường mà nói, con người nhìn không thấy.

"
"Cho nên tiên cô kia có thể không phải là người?" Từ Ngư buông tay lau tóc xuống hỏi.
Phó Uyên nói: "Nếu chuyện xưa là thật, cô ấy hoặc là không phải là người, hoặc là dùng thuật pháp gì đó.



Sau khi nói xong Phó Uyên nhìn Từ Ngư: "Cậu cảm thấy truyền thuyết này có liên hệ với phòng ốc?"
Từ Ngư do dự lắc đầu một chút: "Hẳn là không có, chính là vừa vặn nghe được, có chút để ý.

"
Phó Uyên nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, làm cho Từ Ngư có chút không được tự nhiên, anh nằm xuống sau đắp chăn, Phó Uyên lại nói: "Đi tắt đèn đi.

"
"Ồ." Từ Ngư lại đứng dậy, đèn vừa vào cửa, Từ Ngư nhìn phòng khách tối đen như mực, luôn cảm thấy không yên tâm, vì thế cũng thuận đường đóng lại.
Sau khi nằm xuống, Từ Ngư cho rằng có chuyện ban ngày sẽ không ngủ được, ai biết anh vừa mới ngủ không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
"Rầm..." Trần nhà truyền đến tiếng hạt nước lăn, một đường lăn từ đầu bên này của cửa sổ đến đầu kia, Phó Uyên mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Nhưng mà loại âm thanh này chỉ trong chốc lát liền biến mất, Ngưng Thành không có hệ thống sưởi ấm, chỉ có điều hòa, loại thời tiết mưa này, không bật điều hòa đến chết cóng.
Nhưng đèn điều hòa đột nhiên tắt, tiếp theo nghe thấy âm thanh của điều hòa không khí thu hồi, phòng trong nháy mắt lạnh xuống.
Phó Uyên vẫn quan sát, ánh mắt sắc bén, không có nhiệt khí, Từ Ngư Lạnh cuộn tròn lại, bất quá sau khi điều hòa tắt sẽ không có chuyện gì kỳ quái.
Phó Uyên cầm lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, bật điều hòa lần nữa, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Nhìn như không có quá nhiều chuyện bất thường đều có mục đích của nó, điều hòa có lẽ là xảy ra trục trặc, âm thanh trên nóc nhà lại có lẽ có thể dùng một ít nguyên lý giải thích thông suốt.
Nhưng không có điều hòa không khí vào ban đêm, có thể dẫn đến những người thể chất yếu vào ngày hôm sau bị cảm lạnh, và những người thường xuyên bị bệnh dễ bị nhạy cảm với một số điều, khi mọi người đang ở trong một môi trường kỳ lạ, sớm hay muộn sẽ xảy ra sự cố.
Ngày hôm sau, Từ Ngư bị ánh sáng chói mắt quấy nhiễu tỉnh, anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Phó Uyên kéo rèm cửa sổ ra.
"Mấy giờ rồi?" Từ Ngư dùng một loại thanh âm hơi khàn khàn hỏi.
Phó Uyên liếc anh một cái nói: "Nếu là bình thường đi làm, anh đã trễ rồi.



Từ Ngư tóc rối tung lên, thấy Phó Uyên còn mặc đồ ngủ liền nói: "Cậu như vậy không phải cũng là trễ.

"
"Lãnh đạo không cần chấm công." Phó Uyên nói một câu phi thường thiếu đánh, Từ Ngư liếc trắng mắt với bóng lưng cảu cậu.
Từ Ngư đứng lên rất nhanh rửa mặt, trước khi rửa mặt dùng phần mềm mua thức ăn đặt một ít nguyên liệu nấu ăn, anh phỏng chừng bọn họ phải ở bên này một thời gian, ngày hôm qua một bữa cơm một người trung bình chính là năm mươi, Từ Ngư đã kiểm tra qua, giá cả nơi này so với Bạc Thành còn cao hơn.
Vì thế thoạt nhìn rất biết sống qua ngày, kì thực vì Từ Ngư phải trả nợ nhà nên luôn lựa chọn nấu cơm ăn, anh xem qua, phòng bếp nơi này rất lớn, đồ dùng nhà bếp gì cũng có, ngoại trừ bếp gas ra mọi thứ còn lại đều có thể dùng.
Khi chuông cửa vang lên, Phó Uyên mở cửa nhận nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, sau đó nói với Từ Ngư vừa mới rửa mặt xong: "Tôi muốn hai quả trứng gà, không cần thịt xông khói.

"
Anh tựa hồ đã đoán được Từ Ngư muốn làm cái gì, Từ Ngư miệng rút ra một chút nói: "Cậu thật đúng là không khách khí.

"
Phó Uyên nhướng mày: "Hôm qua tiền cơm tôi trả.

".


Đọc truyện chữ Full