TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 46: 46: Phiên Ngoại 10


Kim Quang Dao hôm nay đến bái phỏng Trạch Vu Quân tuyệt đối không phải là ngẫu nghiên.

Tam Tôn kết nghĩa vốn là một chuyện tốt, thế nhưng Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết quá mức hung hãn.

Hai người trong Xạ Nhật Chi Chinh tranh chấp, cãi vã thành mâu thuẫn.

Bởi vậy vừa gặp mặt tức tránh không được một phen giáo huấn.

Thế nhưng cha ruột hắn là Kim Quang Thiện lại nương thanh danh của hắn, ba ngày hai lần mời Nhiếp Minh Quyết đến Kim Lân Đài làm khách.

Hắn cũng không có cách.

Chỉ có thể thường xuyên chạy tới chỗ Nhị ca ca tị nạn.
Mấy ngày tới là Thanh Đàm Hội.

Lần Thanh Đàm Hội này là cái đầu tiên mở sau khi Ôn Gia rơi đài.

Ý nghĩa tự nhiên là lớn.

Nguyên bản chiến tranh qua rồi, các nhà tổn thất thảm trọng.

Cũng không vội vã làm Thanh Đàm Hội.

Nhưng không ngăn được Kim Quang Thiện vội vàng thu xếp, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Lam Hi Thần đón Kim Quang Dao vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.


Hai người đi tới cửa Lan Thất, chợt nghe bên trong ồn ào.

Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần, trong mắt nghi hoặc: "Đây là....."
Lam Hi Thần lắc đầu.

Hôm nay là ngày Lam Vong Cơ dạy học mới đúng.

Mới rồi y cũng thấy Lam Khải Nhân tới thăm.

Đúng ra là không thể xảy ra sự cố a...
Hai người tò mò, dừng bước, nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy môn sinh châu đầu ghé tai, mà Lam Vong Cơ lại đứng chỗ cao nhất, không nói một tiếng, hai tay nâng lên, ôm một người mặc toàn thân đồ đen.

Người nọ hai tay bị trói gô.

Cả người vòng mấy vòng dây thừng kéo ra bốn phía, cột vào bốn cái cọc gỗ, lách ca lách cách đung đưa bốn phía quanh thân Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần: "........"
Kim Quang Dao: "........."
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, đối diện ngay cái mặt đen thùi của Lam Khải Nhân hiện ra ngoài cửa sổ sau lưng Lam Vong Cơ.

Lam Hi Thần: "............"
Kim Quang Dao: "............."
Lam Khải Nhân: ".............."
29.

Nhóm môn sinh cũng có chút tò mò cái vị khách giáng từ trên trời xuống này, nhỏ giọng bàn tán thân phận người đó.

Ba người thúc cháu Lam Thị và Kim Quang Dao đối diện một lát.

Cuối cùng vẫn là Lam Hi Thần cười mở miệng đầu tiên: "Vị này....!Vẫn là Ngụy công tử đi?"
Kim Quang Dao nghi hoặc.
Lam Vong Cơ gật đầu.

Sắc mặt Lam Khải Nhân càng khó nhìn hơn.
Lam Hi Thần nói: "Đêm qua không có chuyện gì phát sinh.

Sáng nay Vong Cơ trông có chút thất vọng.

Con còn cho là thuật pháp kia đã được giải trừ.

Không ngờ tới...."
Lam Khải Nhân nghe xong, nhìn Lam Vong Cơ: "....Con thất vọng cái gì?"
Lam Vong Cơ: "..........."
Kim Quang Dao: "............."
Kim Quang Dao nói: "Có lẽ...!Vong Cơ hắn....."
Ánh mắt Lam Khải Nhân sắc lẻm: "Hắn làm sao?"

Kim Quang Dao bịa tiếp: "Có lẽ là luận đạo đi.

Ta thấy tạo nghệ, thuật pháp của Ngụy công tử rất cao.

Vong Cơ có lẽ muốn nhân cơ hội này luận đàm một phen với Ngụy công tử...!nhỉ...."
Trong lòng Lam Khải Nhân mặc dù còn nghi vấn, nhưng cũng không biết phản bác thế nào.

Bây giờ Ngụy Vô Tiện lại rớt xuống rồi, cũng không có cách gì ngăn được.

Chính ông ta còn có bóng ma năm đó, nhìn y thế nào cũng không thuận mắt, liền rời đi trước.

Kim Quang Dao thấy hai huynh đệ không có động tác gì.

Lam Vong Cơ bên kia bế Ngụy Vô Tiện và bốn cái cọc gỗ, dường như có chút phiền phức.

Liễm Phương Tôn vẫn luôn cẩn thận, săn sóc liền muốn bước lên đỡ một phen.

Kim Quang Dao đưa tay bước tới: "Vong Cơ, Ngụy công tử để ta...."
Lam Vong Cơ bước chân về phía sau: ".........Không cần."
Kim Quang Dao: "................"
Kim Quang Dao không ngừng cố gắng: "Nhưng đám cọc gỗ này....."
Lam Vong Cơ: "Ta.

Ôm.

Được."
Kim Quang Dao: "......." Hắn dường như vừa phát hiện ra chuyện mờ ám gì đó....
30.

Ngụy Vô Tiện cả đêm qua không ngủ, hôm nay ngủ bù cả ngày.

Lúc mở mắt đã là chạng vạng.

Y mơ mơ màng màng giương hai con ngươi, trong lòng tính toán làm sao trả thù Giang Trừng, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện dưới người là giường, bên cạnh là người nọ, không hiểu sao vừa xa lạ lại vừa quen mắt.


Ngụy Vô Tiện híp mắt nhìn qua: "Há! Hàm Quang Quân!"
Lam Vong Cơ nhìn y, hơi hơi gật đầu.

Ngụy Vô Tiện sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở Tĩnh Thất.

Bên cạnh còn có một cái Lam Vong Cơ, liền biết lại rơi qua bên này rồi.

Y nhớ tới một đêm qua thảm thống, còn có sau khi Giang Trừng biết cái chuyện này, vô thức cười ra tiếng.

Y hỏi: "Lam Trạm, ta là khi nào tới?"
Lam Vong Cơ ngẫm sơ một hồi, đáp: "Đầu giờ Thìn." (7h sáng)
"Không đúng à..." Ngụy Vô Tiện bấm ngón tay tính toán.

Y lúc đó dường như còn đang giằng co sứt đầu mẻ trán với Giang Trừng ở thao trường.
Lam Vong Cơ khẳng định: "Đích thật là đầu giờ thìn."
Ngụy Vô Tiện: ".............."
Y cẩn thận ngẫm lại.

Lúc đó bản thân đấu pháp với Giang Trừng một đêm, đã sức cùng lực kiệt.

Lúc Giang tiểu tông chủ buông tha cho cả bọn, dường như y nhịn không được, ngã thẳng cẳng ra sàn đất ngủ mất rồi...
Ngụy Vô Tiện gõ đầu: "Cho nên ta vừa ngủ liền bị đưa qua bên này sao?"
Lam Vong Cơ để y ở chỗ đó nghĩ vẩn vơ, nói là trước đó một chút đã chuẩn bị một hộp đồ ăn đưa lại bên này, đang định lấy cơm canh bên trong ra, Ngụy Vô Tiện đột nhiên gõ nắm tay, nói: "Ta phải chăng lại...!một cái người sống to đùng biến mất tăm trước mặt Giang Trừng?"
Y còn chưa kịp xót xa cho Giang Trừng thì giọng Lam Vong Cơ cực kỳ lạnh lẽo đã truyền qua: "Vân Mộng Giang Thị...!không đủ phòng ngủ sao?"
Ngụy Vô Tiện: "........Hả?".


Đọc truyện chữ Full