" Này, ngươi đánh như vậy được rồi.
"
" Hừ, sao mà đủ! Không phải nhị hoàng tử cho phép sao? Ta xem xem hắn có dám cắn ta nữa không! "
Một đám nô tài vây quanh lại với nhau trong một góc, tay đấm chân đá một nam hài tử.
Có một tên tiến lên giữ lấy gã lại sợ nếu gã lại đánh thật sự sẽ có chuyện, cho dù nhị hoàng tử phân phó bọn họ "hảo hảo chiếu cố" vị hoàng tử thất sủng này nhưng nếu nô tài trong cung như bọn họ dám thật sự đánh chết hoàng tử, đừng nói chắc chắn bọn họ một người cũng đừng hòng giữ lại cái mạng.
Mà tên kia chính đang đánh hăng sai bị đồng bọn ngăn lại thì không vui, ban nãy Tô Tử Sâm cắn gã còn cắn rất chặt.
Bây giờ tay gã rõ ràng để lại dấu răng rất sâu, đang còn rướm máu ra bên ngoài.
" Ngươi được rồi, giáo huấn như vậy đủ rồi.
Đi thôi, chê mạng ngươi cứng quá sao? "
Đồng bọn dứt khoát đem gã kéo đi, đám còn lại cũng không muốn ở lại dây dưa thêm.
Lỡ lục hoàng tử thật sự chết, có nhị hoàng tử che cũng che không nổi bọn họ.
Ai lại vì một đám nô tài mệnh tiện cầu tình? Nhị hoàng tử cũng không phải kẻ sẽ thật sự hoàn toàn che chở bọn họ...!Tính, phận nô tài chính là sợ tới sợ lui, làm mọi việc cũng vì giữ cái mạng.
Bọn họ đều đi hết rồi, nam hài tử nằm co ro trên đất từng tiếng ho khan.
Cả người không ngừng run rẩy, tay chân đầy vết thương bầm tím...!Có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.
Nam hài tử gắng gượng bò dậy lảo đảo lắc lư muốn quay về, ai ngờ thương trên người quá đau nó căn bản không chịu nổi cả người hướng phía trước ngã xuống.
Vừa lúc chặn đứng đoàn người đang khiêng kiệu, màn sa bị gió thổi hơi xốc lên lộ ra một thân hồng y đỏ thẫm.
Nam nhân một tay chi đầu hơi dựa lên thành tay ghế, một chân đặt ngang một chân nâng lên dáng ngồi lười nhác, hắn mang mạn che mặt không nhìn rõ ngũ quan.
Thấy đoàn người dừng lại hắn hình như hơi nhíu nhẹ mày, tiếng nói thanh lãnh.
" Có chuyện gì? "
Thái giám đi dẫn đầu nghe nam nhân hỏi có hơi luống cuống quay người đứng trước cỗ kiệu, cong lưng xoa xoa hai tay cười lấy lòng đáp lại.
" Không có gì đâu quốc sư đại nhân, hình như có một tên nô tài dám ngã chặn đường kiệu của ngài.
Tiểu nhân sẽ cho người khiêng hắn đi chỗ khác, sẽ không chậm trễ ngài.
"
Nam nhân nghe thái giám nói cũng không lên tiếng nữa chỉ hơi phất phất nhẹ tay, thái giám hiểu ý làm một cái cong người hành lễ sau đó lập tức quay đi phân phó người khiêng đứa trẻ kia đi chỗ khác.
Bạch Cảnh Từ cũng chỉ tùy tiện hỏi, nếu nói vậy hắn cũng không để ý gì nhiều.
Chỉ là hai tên cung nhân vừa nâng nam hài tử lên, Bạch Cảnh Từ liền khựng người một chút.
Nhàn nhạt lên tiếng.
" Từ từ.
"
" Quốc sư đại nhân, ngài có gì muốn phân phó sao? "
Thái giám lại chân chó chạy đến khom người.
Bạch Cảnh Từ không nhìn thái giám chỉ chú ý đến nam hài tử đã bất tỉnh nhân sự bị hai cái cung nhân xách lên, nam hài tầm mười hai mười ba tuổi, ngũ quan đều là vết bầm bị người đánh ra nhưng vẫn không che được sự tinh xảo.
Nhiều năm dinh dưỡng bất kham duyên cớ, thân thể bừa ốm yếu vừa thấp bé, trên người mặc vải thô ráp so với cung nhân thấp kém nhất cũng không bằng.
Hắn nhíu nhẹ mày, trong đầu hỏi 256.
" Cậu chắc chứ? "
[ Chắc chắn! Cộng sự, đó thật sự là vai chính Tô Tử Sâm.
]
Thê thảm như vậy?
Nhìn qua rõ ràng mỗi ngày vừa bị bỏ đói vừa bị đánh, nhị hoàng tử ra tay cũng đủ ác độc...
Đứa trẻ đáng thương.
Nhưng mà đáng thương thì đáng thương, hắn hiện tại không biết nên giúp như thế nào.
Chẳng lẽ mỗi ngày đều chạy tới chỗ lục hoàng tử cho y ăn, cho y chữa thương, đánh kẻ bắt nạt? Không được, nguyên chủ tuy tính cách tùy ý không ai nắm bắt được luôn làm thứ mình thích cũng không ai dám cản, nhưng cũng không tới nổi sẽ nhiệt tình với người khác như vậy cho dù có hứng thú cỡ nào...
" Quốc sư đại nhân? "
Thấy Bạch Cảnh Từ chỉ nói một câu sau đó im lặng không lên tiếng nào, thái giám đánh liều cẩn thận kêu hắn một tiếng.
Bạch Cảnh Từ hơi giật mình thu hồi ánh mắt, hắn không nhanh không chậm nói.
" Kia nam hài là ở cung nào? Hình như ta nhớ không lầm trong cung cũng không có cung nhân nào tuổi nhỏ như vậy, cũng không phải thái giám.
Đi xem xem.
"
" Vậy quốc sư đại nhân ngài đợi một lát, nô tài sẽ đi xem nhanh chóng.
"
Thái giám chấp tay đáp lời chạy lại chỗ hai cung nhân kia nhìn một lát rồi nói gì đó, xong lại kinh ngạc chạy về chấp tay cuối người.
" Quốc sư đại nhân, kia đích xác không phải cung nhân.
Là....Là....!"
Thái giám bẩm báo phân nửa, phân nửa lại lắp bắp lên.
Ban nãy thật sự gã nhìn không ra, bị đánh thê thảm như vậy gã tưởng là cung nhân nào đắc tội vị quý nhân nào đó mới bị đánh tới như vậy.
Lúc thái giám lại nhìn kĩ mới phát hiện, kia nào phải tên nô tài nào.
Rõ ràng là bị thất sủng hoàng tử - lục hoàng tử!
" Là...là...lục hoàng tử ạ.
"
Nam nhân ngón tay nhẹ gõ gõ lên đầu gối, trong giọng nói dường như có chút hứng thú.
" Lục hoàng tử? Hoàng tử bị thất sủng kia sao? "
" Dạ phải.
"
Tuy cung kính đáp lại nhưng vẻ mặt của thái giám rõ ràng hiện ra vẻ ghét bỏ, dù gì cũng là một cái hoàng tử bị thất sủng mà thôi.
Bạch Cảnh Từ nhìn rõ ràng biểu cảm xấu xí kia của thái giám, hắn chỉ trầm thấp cười lên tiếng cười từ tính nhưng vào tai thái giám đột nhiên khiến gã sóng lưng đều lạnh.
" Được rồi, đi thôi.
"
Bạch Cảnh Từ nhẹ phất phất tay khi hồi phủ lại giải quyết tên thái giám này sau, thái giám bị tiếng cười ban nãy của hắn doạ không dám chậm trễ quát kêu người tiếp tục đi.
Tô Tử Sâm bị người thô bạo nâng đi, y lấy lại ngắn ngủi chút thanh tỉnh mơ màng nghe được mùi thơm kì lạ phất qua chóp mũi cùng bóng hình mờ nhạt ngang qua.
Mùi hương kia thật sự rất dễ ngửi.
***
Trời dần chuyển tối, trong phòng được thái giám cẩn thận châm lên đèn sau đó cung kính lui ra.
Nam nhân trên vai khoác hắc y, y phục thêu hình rồng bằng đường chỉ vàng ẩn hiện như thật, bên trong mặc một chiếc áo trong màu trắng.
Vạt áo hắn hơi mở rộng lộ rõ đường cong cơ ngực săn chắc lại không quá thô, tóc tùy tiện buông xoã tán loạn nằm ở phía sau.
Ngũ quan góc cạnh tuấn mỹ, mày kiếm sắc bén môi mỏng hơi mím lại.
Dưới ánh đèn càng hiện rõ vẻ nghiêm nghị, tà tính.
Lưu công công ở ngoài cửa cúi người lên tiếng.
" Hoàng thượng, quốc sư đại nhân đã đến.
"
Nam nhân nghe được Lưu công công thông truyền, đầu cũng chưa nâng lên vẫn chăm chú nhìn tấu chương phê duyệt.
" Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế...!"
Bạch Cảnh Từ mở cửa đi vào hướng nam nhân hành lễ, nhưng hành lễ được một nữa đã bị nam nhân phất tay miễn lễ.
" Không biết hoàng thượng triệu thần đến là có việc gì sao? "
Bạch Cảnh Từ đứng tại chỗ nhàn nhạt nhìn nam nhân từ lúc hắn bước vào đến giờ vẫn chưa nâng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nam nhân trước mặt là hoàng đế hiện tại của Sở Quốc tên Mộ Thần Dật.
Trong kịch bản trước cũng không đề cập quá nhiều gì về nhân vật này, cho nên trong ấn tượng của Bạch Cảnh Từ hắn còn tưởng đối phương là bộ dạng lão nhân uy nghiêm như trong phim truyền hình.
Ai ngờ còn trẻ như vậy, nhưng uy nghiêm thật sự là có bởi vì đối phương chỉ cần ngồi yên lặng như vậy, Bạch Cảnh Từ vẫn cảm nhận được khí chất bức người của một kẻ bề trên.
" Lại đây.
"
Thanh âm của nam nhân vang lên, Bạch Cảnh Từ hồi thần.
Không biết nam nhân từ khi nào đã ngẩng đầu lên cùng hắn đối mặt, ánh mắt đen sâu thẩm như nhìn thấu được hắn.
Bạch Cảnh Từ trong lúc nhất thời có hơi kinh ngạc, ánh mắt kia rất quen...
Nghĩ như vậy, hắn vẫn nghe lời hướng tới chỗ hoàng đế đi xuống đứng bên cạnh đối phương.
" Không có việc gì không thể tìm quốc sư đại nhân sao? "
Mộ Thần Dật thanh âm trầm thấp khàn khàn lại từ tính, hơi nghiêng đầu nhìn Bạch Cảnh Từ.
Trong thanh âm còn chứa rõ ràng ý cười, Bạch Cảnh Từ cảm giác có gì đó không đúng...
Không biết có phải thế giới trước cho hắn bóng ma tâm lí hay không, bây giờ hễ có kẻ ám muội cùng hắn nói chuyện.
Bạch Cảnh Từ hắn liền thấy rất gay!
" Hoàng thượng...!"
Bạch Cảnh Từ trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn giữ vững thái độ chậm rãi lên tiếng, ai ngờ lời còn chưa nói xong thân hình hắn liền hơi lảo đảo.
Cả người ngã vào trong ôm ấp to rộng, mông cũng thẳng tấp ngồi lên đùi của đối phương.
Bạch Cảnh Từ:!!
" A Lập...!"
Bên tai truyền đến tiếng đối phương nỉ non thân mật gọi tên hắn.
Bạch Cảnh Từ:!!!!!!!
_______________________
Kịch trường nhỏ:
Mộ Thần Dật: A Lập.~
Bạch Cảnh Từ: Cứu mạng!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu bình luận, vote cùng like làm động lực! Cảm ơn mọi người! ୧( ˵ ° ~ ° ˵)୨.