Bốn mùa đi qua chớp mắt đã qua năm năm, Tô Tử Sâm theo Tán Cẩm học võ nghề rèn luyện thân thể cũng chăm chỉ đọc sách.
Dần dần được hoàng thượng tán thưởng, từ một vị hoàng tử bị thất sủng người người khinh thường, trở thành vị hoàng tử được sủng ái không ai dám đắc tội.
Tô Tử Sâm bước vào biệt viện, một thân mồ hôi thấm ướt y phục dán lên da thịt lộ rõ đường cong săn chắc.
Thiếu niên ngũ quan nảy nở mày kiếm mắt sáng như sao, mũi cao, góc cạnh tuấn mỹ tựa như được điêu khắc lên.
Tuy chỉ mới mười bảy tuổi nhưng hiển nhiên nhan sắc cùng cơ thể lại phát dục cực tốt, một tay chấp kiếm đặt ở sau lưng vừa bước vào đã bị đương trường định ở tại chỗ.
Nam nhân đứng dưới cây hoa mai đỏ, khoác trên người chiếc áo lông hồ li đỏ rực.
Mạn che phấp phới hơi hơi nâng lên lộ ra cánh môi như điểm chu sa, sấn làn da tuyết trắng càng thêm minh diễm động lòng người.
Năm năm thời gian không dài cũng không ngắn, nam nhân tuy không thích cùng người nói chuyện hay tiếp xúc thân mật.
Tính tình nhàn nhạt thích làm theo ý mình tự do tự tại, nhưng đối với y lại có vô hạn kiên nhẫn chu đáo lo lắng không chọn ra tật xấu nào.
Nam nhân như nghe được tiếng bước chân nghiêng đi thân mình quay đầu nhìn lại, đơn bạc thân mình bao trọn trong áo lông càng làm loá mắt.
Hốt hoảng gian Tô Tử Sâm như về với đời trước...
Đời trước hắn ở thế giới của chính mình bị người hãm hại xảy ra tai nạn sau đó xuyên đến đây, lúc đó hắn mờ mịt không biết gì đối với thế giới mới lạ tao ngộ không ít cực khổ dần dần tự mình chống đỡ, nghịch tập vươn lên.
Chậm rãi lấy lòng hoàng đế, âm thầm thâu tóm quyền lực tạo nên lực lượng của riêng bản thân, bởi vì hắn bộc lộ mũi nhọn, có tài năng cùng với nhan sắc của chính mình thu được rất nhiều mỹ nữ, tiểu đệ trung thành vây quanh.
Sau đó từng bước đạp lên xác của những kẻ trước kia dám khinh thường hắn ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, khoảnh khắc hắn bước lên ngôi vị hoàng đế kia kẻ đầu tiên quỳ phục dưới gối hắn chính là người trước mặt này.
Nam nhân lúc đó không nhìn rõ biểu cảm, đối với tân nhiệm hoàng đế tiếp tục thề trung thành.
Tựa như chỉ cần là hoàng đế, đối phương sẽ nguyện trung thành đến khi sinh mệnh của bản thân chấm dứt.
Lúc đó hắn nghĩ như thế nào? Khinh thường vị này quốc sư trước kia đối với phụ hoàng thề nguyền trung thành, đến khi tới hắn cũng là câu nói đó.
Cho nên Tô Tử Sâm nảy lên thú vị ác ý, trước mặt quần thần đem vị quốc sư cao cao tại thượng của Sở Quốc, thần minh của bá tánh kéo xuống thần đàn nhục mạ y.
Tô Tử Sâm tuyên bố, quốc sư đại nhân từ nay sẽ trở thành nam sủng của hắn.
Quần thần nghe được phẫn nộ không thôi, cũng có kẻ giữ tư thái xem trò vui đứng ở một bên.
Có lẽ bọn họ cũng chướng mắt vị quốc sư này thật lâu, bây giờ có cơ hội sao có thể chê xem người mất mặt đâu? Cho nên Sở Quốc chỉ có duy nhất thời đại của hắn dám đem quốc sư trở thành nam sủng.
Tô Tử Sâm cao cao ngồi ở ngôi vị xem trò vui nhìn thân hình cứng đờ của quốc sư sau khi nghe lời kia, hắn muốn xem vị này đối chữ trung thành phục vụ tuyệt đối sẽ đáp hắn như thế nào.
Sau đó, Tô Tử Sâm nghe được nam nhân lần đầu tiên thanh âm không còn lãnh ngạnh của ngày xưa mà ẩn chứa chút run rẩy, phẫn nộ....!Lời nói ra lại khác với hắn suy nghĩ.
" Nếu bệ hạ đã mệnh lệnh, thần sao dám không nhận mệnh!...!"
Tô Tử Sâm như tìm được thứ thú vị sang sảng cười vang, hắn cho bãi triều chỉ giữ lại mình quốc sư.
Từ trên cao nhìn xuống, Tô Tử Sâm đột nhiên muốn biết sau cái mạn che mặt kia là gương mặt như thế nào.
Thế nên hắn ra lệnh muốn nam nhân gỡ xuống mạn che mặt, lần này nam nhân từ chối.
" Bệ hạ, mệnh lệnh này thứ cho thần không thể tuân theo.
"
Lặp lại nhiều lần mệnh lệnh đều bị đối phương từ chối.
Hắn nhíu mày không vui, không phải nói tuyệt đối trung thành phục vụ sao? Hoá ra cũng chỉ có vậy thôi sao?
Tô Tử Sâm đột nhiên lại cười kêu nam nhân tiến lên, sau đó một tay túm thô bạo đem y kéo ngồi trên đùi mình.
Cảm nhận rõ ràng chán ghét từ đối phương như thực thể toả ra, Tô Tử Sâm đột nhiên cảm thấy vô cớ có một ngọn lửa bừng lên.
Hắn không nói gì đem nam nhân khinh nhục lăn lộn, xiêm y bất chỉnh da thịt loả lồ xanh đỏ dấu vết.
Từ đầu tới cuối chỉ có tiếng thô nặng của hắn thở dốc, nam nhân như một cái pho tượng xinh đẹp mặc hắn làm càn trên cơ thể.
Tô Tử Sâm càng làm càng tức giận, đột nhiên nam nhân quay đầu oa một tiếng nôn ra không ngừng.
Hắn ghét bỏ đem nam nhân đẩy xuống, hừ lạnh mặc lại y phục mặc kệ nam nhân bất kham chật vật không ngừng nôn khan.
Chỉ tùy tiện dặn dò cung nữ bên cạnh dọn dẹp tốt, rời khỏi triều hướng nơi của mấy mỹ nhân khác đi đến.
Sau cùng thì sao? Nam nhân lần đầu tiên phản bội lời thề của tộc nhân không màng thân thể đau đớn một đao đâm tiến trong lòng ngực hắn, Tô Tử Sâm kinh hoảng một chân đạp nam nhân bụng hoàn toàn dùng rất lớn lực đem nam nhân đá bay phun ra một ngụm máu.
Hình như hắn nghe được nam nhân điên cuồng cười lớn, tiếng cười xen lẫn bi thống, đáng thương...
" Tử Sâm? "
Bạch Cảnh Từ thấy vai chính đứng thất thần, tới cả bản thân đi đến trước mạtw cũng không có phản ứng mới lên tiếng gọi hắn.
Lúc đầu Bạch Cảnh Từ kêu lục hoàng tử, sau lại Tô Tử Sâm ngượng ngùng nói kêu hắn Tử Sâm là được.
Cũng muốn kêu Bạch Cảnh Từ là Lập ca ca, Bạch Cảnh Từ liền từ chối.
Không được, nghe có chút kì quái a...
Tô Tử Sâm trong kinh hoàng từ hồi ức trở về thực tại, nam nhân không biết từ khi nào đã đứng trước mặt hắn.
Bất giác, theo phản xạ sợ hãi lùi lại một bước.
" Làm sao vậy? Có phải bị nhiễm phong hàn hay không? "
Nói, Bạch Cảnh Từ muốn vươn tay sờ thử trán hắn, bị Tô Tử Sâm tránh né đi.
Tô Tử Sâm tươi cười tái nhợt, vội vàng lắc đầu.
" Không có, ta mới luyện võ xong.
Cả người đều là mồ hôi rất bẩn, ngài đừng chạm vào ta.
"
Bạch Cảnh Từ nghe cũng gật đầu: " Vậy ngươi đi thay đồ, thời tiết chuyển mùa rất lạnh.
"
Tô Tử Sâm gật đầu ừm một tiếng quay người chạy đi, Bạch Cảnh Từ nhìn theo hắn.
Tô Tử Sâm như chạy trối chết, xém nữa chân trước vấp chân sau té ngã.
Bạch Cảnh Từ:...!
Nhìn hắn giống mãnh thú lắm sao? Tự nhiên chạy như vậy vội làm cái gì, hắn cũng không có ăn thịt người!
Lắc lắc đầu, Bạch Cảnh Từ dở khóc dở cười ngồi xuống bàn đá.
Càng ngày hắn càng cảm thấy bản thân không muốn nói quá nhiều lời nói, thường thường sẽ thích ngồi ở bàn đá phát ngốc hay đứng ngắm hoa mai đỏ ở biệt viện.
Nguyên chủ cũng thường như vậy, bề ngoài cùng bên trong khác xa một trời một vực, chẳng lẽ hắn cùng nguyên chủ cộng tình tính cách?
[ Cộng sự cậu đoán đúng rồi! ]
Thình lình trong đầu vang lên tiếng 256 làm xíu nữa doạ hắn nhảy dựng, Bạch Cảnh Từ cũng đã lâu không nghe được 256 nói chuyện.
" Lâu rồi mới nghe cậu lên tiếng, bên kia gặp trục trặc gì sao? "
[ Ai da, thời gian qua tôi cùng bên cục tìm cách dò la vị trí cậu rơi xuống.
Dù là biết thế giới cậu rơi xuống là thế giới nào nhưng toạ độ thì không thể xác định được, mỗi lần gần đo được vị trí của cậu thì đột nhiên toạ độ liền bị đổi sang hướng khác.
Giống như có thứ gì ngăn cản tôi tìm cậu vậy, oa...cộng sự, tôi thật sự nhớ cậu chết mất!! QAQ ]
256 nói một tràng lời nói sao đó chít chít khóc lên, nếu giống mỗi khi làm nhiệm vụ nó ở bên cạnh Bạch Cảnh Từ chắc chắn sẽ nhào vào lồng ngực hắn chiếm tiện nghi.
Bạch Cảnh Từ buồn cười có thể tưởng tượng ra được, ai da...hắn cũng nhớ tiểu hồ ly.
" Tôi cũng nhớ tiểu hồ ly đáng yêu của tôi.
"
Bạch Cảnh Từ nghĩ liền nói, một bên dỗ dành một bên hỏi tiến độ nhiệm vụ.
256 bị hắn dỗ vui vẻ, mở ra bản tiến độ cho hắn.
Bạch Cảnh Từ nhìn tiến độ nhảy đến 30% cũng rất kinh ngạc, nhanh như vậy đã được 30% rồi? Xem ra, vai chính cùng nhị hoàng tử sớm đã ở trong tối bắt đầu đối chọi với nhau đâu.
___________________
Kịch trường nhỏ:
256: Phi! Tra nam tránh xa cộng sự của tôi ra!
Mộ Tinh Vũ: Tra nam!
Mộ Thần Dật: +1
Bạch Cảnh Từ: +n
Tô Tử Sâm:....
Tác giả có lời muốn nói:
Cíu mạng, bệnh lười của tôi bắt đầu tái phát rồi! Cầu mọi người cho động lực đuổi đi cái lười _( ཀ 」∠): _.