Khi Tống Dữ Tinh hỏi Lục Tứ tại sao lại xuất hiện ở nơi này, Lục Tứ hiếm khi lúng túng như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là vì mấy ngày nay Tống Dữ Tinh không nhắn tin cho hắn nên hắn mới tới đây.
Dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không hỏi tại sao người kia không tìm hắn, việc này quá mất thể diện, không phải phong cách hành xử của Lục tổng, sẽ khiến cho hắn có vẻ rất để ý.
Lục tổng ngẩng đầu nhìn trời, nói như không có chuyện gì xảy ra: "Tìm chỗ nào ngồi chút đi."
Tống Dữ Tinh: "Được."
Lục Tứ từng học ở đại học Bắc Thành bốn năm, hiển nhiên còn quen thuộc mỗi chỗ trong trường hơn là sinh viên năm nhất như Tống Dữ Tinh.
Cách chỗ họ không xa có một quán cafe hạng sang, đi bộ chừng mười phút là đến, chỗ đó vô cùng yên tĩnh, trước kia Lục Tứ hay đến đó để học, đặc biệt là thời gian gần tới lúc thi cuối học kỳ.
Hai người sóng vai đi trên đường, đèn đường kéo dài bóng họ.
Luôn luôn có bạn học đi ngang qua rồi liếc nhìn họ, dẫu sao tướng mạo của họ cũng là kiểu hạc giữa bầy gà.
Một người mặc âu phục giày da đắt tiền, rất ra dáng tinh anh xã hội, người kia thì mặc áo phông quần jean thông thường, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, bộ dạng nam sinh trẻ trung non nớt, nhìn rất xứng đôi.
Tống Dữ Tinh lặng lẽ nhích lại gần Lục Tứ, khóe miệng nâng lên thành một độ cong vui vẻ, "Anh nhìn này, bóng hai chúng ta dính sát vào nhau."
Lục Tứ nhìn theo ánh mắt cậu, bóng của bọn họ bị ánh đèn đường kéo dài ra quả thật đang dính liền vào nhau trên mặt đất, vô cùng thân mật.
"Anh, em cứ nghĩ anh không để ý đến em."
Lục Tứ ghé mắt nhìn cậu, người thanh niên rũ mắt, hàng mi dày cong khẽ run, gò má đặc biệt nhu hòa dưới ánh trăng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi bóng loáng.
Cặp mắt thâm thúy của người đàn ông xẹt qua mấy tia ưu tư khác thường trong bóng tối.
Hắn mím môi, không lên tiếng.
Tống Dữ Tinh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em...!Em không dám nhắn tin cho anh, sợ anh chê em phiền."
"Anh, anh nhất định cảm thấy em rất phiền đúng không, cho nên mới không muốn phản ứng với em, em thì một chút chuyện nhỏ cũng nhắn tin cho anh."
"Mấy ngày nay em tận lực khống chế mình, nhưng em thực sự rất nhớ anh, muốn tìm anh..." Tống Dữ Tinh len lén cấu cánh tay mình, nhất thời đau đến nhăn mày, trong mắt tràn ngập hơi nước, giọng nói mềm mại có chút ủy khuất, nhìn mà thương.
Lúc trước Lục Tứ nghĩ đến rất nhiều trường hợp, Tống Dữ Tinh muốn lạt mềm buộc chặt, hoặc là gặp chuyện gì, lại bị người ta bắt nạt, ngay cả chuyện điện thoại bị hỏng không có tiền mua cái mới hắn cũng nghĩ đến.
Bây giờ nghe được câu trả lời từ người trong cuộc, kết quả lại khiến hắn vui thích một cách bất ngờ.
Nhưng mà, cảm xúc này không kéo dài bao lâu, sắc mặt hắn dần dần trở nên thâm trầm, hắn không nói câu nào.
Tống Dữ Tinh bên cạnh đợi đã lâu mà không thấy Lục Tứ trả lời, lén lút liếc nhìn người đàn ông một cái, gương mặt người kia có vẻ rất căng thẳng, nhìn là biết tâm trạng không tốt.
Sao rồi? Cậu lại nói sai à?
Tâm tư của người này thật khó đoán.
Tống Dữ Tinh nghĩ mãi không ra đành phải yên lặng, nhắm mắt đi theo sau người đàn ông.
Sự yên lặng này một mực duy trì cho đến khi hai người đi vào quán cafe.
Lục Tứ chọn một góc gần cửa sổ ngồi xuống, Tống Dữ Tinh rụt rè ngồi đối diện hắn.
Nhân viên phục vụ đi tới, "Xin hỏi hai vị muốn uống gì?"
Lục Tứ: "Một ly latte."
Tống Dữ Tinh nhìn thực đơn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trở nên lúng túng, "Cho tôi một ly nước đá là được, cảm ơn."
Đồ uống chỗ này giá không hề rẻ.
Lục Tứ mặt không đổi sau bổ sung: "Cậu ấy uống giống tôi là được, thêm một phần tiramisu."
"Vị dâu tây." Hắn lại nói.
Nhân viên phục vụ cảm thấy kì quái, nhưng rõ ràng là nghe theo vị tiên sinh anh tuấn khí chất bất phàm hơn, "Được, tiên sinh, hai vị chờ một lát."
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Tống Dữ Tinh mới dè dặt nhìn người đàn ông sắc mặt vẫn không tốt, "Anh, vừa nãy sao anh không nói gì, anh tức giận ư?"
Lục Tứ: "Không." Dừng một chút, hắn lạnh nhạt hỏi: "Vừa nãy sao mấy người kia bắt nạt cậu, như lời bọn họ nói sao?"
Tống Dữ Tinh ừ một tiếng, nụ cười có chút khổ sở, "Em cũng không biết vì sao, nữ sinh trong lớp thích nói chuyện với em, Lưu Phi, chính là nam sinh vừa rồi, nhìn em không vừa mắt, nói em là tiểu bạch kiểm, ẻo lả, luôn nhằm vào em..."
"Nếu vừa nãy không gặp anh, em thật sự không biết nên làm gì, em không đánh lại bọn họ được."
Lục Tứ coi như đã hiểu, mấy tên kia ghen tị với nhóc giả vờ dáng dấp đẹp mặt, được con gái hoan nghênh nên cố ý gây phiền phức với cậu.
Nhìn tay chân cậu nhỏ như vậy, làm sao đánh nhau với người ta được, có khi người ta đánh một quyền là cậu phát khóc.
"Anh, dù em có hơi trắng trẻo, nhưng em không ẻo lả, thật đấy!" Người thanh niên mở to đôi mắt trong suốt, nghiêm túc nói.
Ngũ quan của Tống Dữ Tinh mặc dù tinh xảo đẹp đẽ nhưng không liên quan gì đến cái gọi là ẻo lả, tướng mạo cậu rất được, tuấn tú nhưng không diễm lệ, trên mặt còn có dáng vẻ trẻ trung của thiếu niên, mấy năm nữa sẽ thành thục hơn thì lại càng có mị lực.
harry potter fanfic
Lục Tứ không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, đưa tay chống cằm, nhàn nhã đánh giá tư thế ngồi đoan chính của người kia, giọng nói từ tính mang theo vẻ nghiền ngẫm và đùa giỡn, "Không phải ẻo lả, mà là con gà luộc."
Tống Dữ Tinh: "..."
"Hai vị, đây là cafe và tiramisu của hai vị."
Nhân viên phục vụ bưng khay tới, để hai ly latte trước mặt hai người, đĩa tiramisu thì ở giữa.
"Mời dùng."
"Cảm ơn."
Lục Tứ đẩy đĩa tiramisu cực kì ngon miệng kia đến trước mặt Tống Dữ Tinh.
"Cho em ư?" Gương mặt thanh niên vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Lục Tứ ừ một tiếng, "Tôi không thích ăn đồ ngọt."
Tống Dữ Tinh: "Vậy sao anh biết em thích đồ ngọt?"
Lục Tứ không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao? Không thích?"
"Thích thích, cảm ơn anh, vậy em sẽ không khách khí!"
Lục Tứ lạnh lùng ừ một tiếng.
Đại khái là do...!Bộ dáng Tống Dữ Tinh có vẻ như thích ăn đồ ngọt.
Tống Dữ Tinh cúi đầu ăn, mùi vị tiramisu không tệ, rất ngon, ngọt mà không ngấy, phía trên còn trang trí bằng một lớp dâu tây tươi mọng.
Ha...!Quả nhiên Lục Tứ thích dâu tây.
Thật ra Tống Dữ Tinh không hiểu lắm về việc thưởng thức, bánh ngọt mấy tệ và mấy chục tệ cậu ăn không thấy có gì khác nhau, trước kia cũng không có điều kiện ăn loại bánh đắt đỏ như thế này, chỉ cần một hộp cơm mấy tệ thôi là cậu cũng có thể ăn vui vẻ rồi, chắc là heo núi không quen cám đắt, dù sao thì ngon là được.
"Anh, sau này em còn có thể nhắn tin cho anh nữa không?"
Lục Tứ uống một ngụm cà phê, "Đó là quyền tự do của cậu."
Tống Dữ Tinh lúng túng cười cười, nhỏ giọng lầu bầu: "Em sợ anh chê em quá phiền, kéo đen Wechat của em."
Lục Tứ: "Sẽ không."
"Thật ạ!?"
"Ừ."
"Cảm ơn anh! Em biết anh bận rộn công việc, không trả lời em cũng được."
Lục Tứ đặt ly cafe trong tay xuống, hai bàn tay đan nhau đặt trên bàn, ánh mắt có chút phức tạp nhìn người đối diện đang cúi đầu ăn bánh ngọt.
Dường như cậu rất dễ thỏa mãn, chẳng qua chỉ là ăn bánh ngọt thôi, mắt cậu cũng sáng lên vui vẻ.
"Tống Dữ Tinh, cậu thật sự thích tôi như vậy sao?"
Nghe lời này, Tống Dữ Tinh thiếu chút nữa bị nghẹn, "Khụ..."
Cậu mờ mịt nhìn về phía người kia, Lục Tứ vẫn rất bình tĩnh.
Tống Dữ Tinh cố làm ra vẻ rụt rè, rồi ngượng ngùng gật đầu sau đó cúi xuống, không dám ngẩng lên, nhưng đáy mắt toát ra một nụ cười nghiền ngẫm, Lục Tứ lấy đâu ra sự tự tin thế?
Lục tổng không phát hiện ra điều gì, chỉ nhìn thấy vẻ thẹn thùng của cậu, trong lòng khẽ rung động.
Hắn rút khăn giấy, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng lau vệt kem bên khóe miệng Tống Dữ Tinh, môi của cậu rất đẹp, hơi nhạt màu, vì ăn bánh mà có chút ướt át, nhìn rất mềm mại, nếu hôn lên thì chắc sẽ thích lắm.
Quả thực Tống Dữ Tinh không nghĩ tới Lục Tứ sẽ lau miệng giúp cậu, lúc trước thái độ của Lục Tứ đối với cậu không tính là tốt, không có khả năng sẽ làm hành động thân mật như thế này.
Tống Dữ Tinh ngước mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông.
Theo động tác ngẩng đầu của cậu, đầu ngón tay Lục Tứ không tránh được mà đụng vào mặt cậu, da mặt người thanh niên non mềm như đậu hũ, xúc cảm vô cùng tốt, ngón tay thon dài của người đàn ông hơi cuộn lại, hắn ho nhẹ một tiếng, thu tay về như không có chuyện gì xảy ra.
"Có lẽ, chúng ta có thể thử một chút."
"A?" Tống Dữ Tinh ngơ ra.
Lục Tứ hiếm khi kiên nhẫn mà lặp lại, "Chúng ta có thể thử yêu đương."
Hắn trấn định nhìn Tống Dữ Tinh, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra chút ý cười tự phụ, giống như đang ban ân vậy.
Nghe lời này, hẳn là tên nhóc nên vui vẻ đi.
Dẫu sao cậu ta thích mình như vậy, rốt cuộc cũng được như mong muốn.
Tống Dữ Tinh ngu người, cứ thế thôi? Thế thôi hả? Thế thôi đã xong rồi ư?
Chẳng qua cậu chỉ lùi một bước tiến ba bước, lờ Lục Tứ đi mấy ngày thôi mà.
"Sao? Ngốc rồi à?" Dường như Lục Tứ rất hài lòng với phản ứng nhỏ của thanh niên, vui vẻ mà cũng ngây ngẩn, như một đứa ngốc, hắn tốt bụng nhắc nhở: "Yên tâm, là thật, em không nằm mơ."
Khóe miệng Tống Dữ Tinh giật giật hai phát rất khẽ, "???"
Yên lặng hai giây, cậu phục hồi tinh thần, quả thực không biết làm sao để biểu đạt cảm xúc lúc này, đành liều mạng cấu bắp đùi mình, lập tức mắt cậu đỏ ửng lên.
Cậu đứng bật dậy, mở to đôi mắt màu hổ phách, ra vẻ không thể tin nổi mà nhìn Lục Tứ, giọng nói hơi run rẩy, "Thật...!Thật sao? Anh anh, anh đồng ý qua lại với em ư?"
Lục Tứ cũng trầm tư một chút rồi gật đầu.
"Là thật...!Đây là thật!" Tin vui đến quá đột ngột, người thanh niên cao hứng đến mức bả vai run lên.
Nhưng cậu cũng chỉ vui mừng trong chốc lát rồi lại mất mát rũ đầu, hai tay siết chặt vạt áo mình, luống cuống, "Người như em, làm sao xứng được với anh đây..."
Lục Tứ không đồng ý với lời này của cậu, cũng ghét nhìn dáng vẻ tự ti hèn yếu của cậu.
"Tống Dữ Tinh, không được tự coi thường chính mình.".