Trợ lý Diệp phát hiện ra, hai ngày nay tổng giám đốc của cậu lại thấy không vui nữa rồi, thất thần đã thành chuyện thường như cơm bữa, hôm qua đang họp còn đơ ra đến hai lần, ngồi tại chỗ như một pho tượng, cao tầng của công ty đều đang nhìn, trợ lý Diệp chỉ có thể lặng lẽ nhắc nhở.
Lục tổng phục hồi tinh thần ngay, nhưng mà ---
"Họp xong chưa? Tan họp."
Nói xong, hắn liền thu dọn đồ đạc, rời đi, để lại mọi người trố mắt nhìn nhau, tình cảnh cực kỳ ngượng ngùng.
Không chỉ thường xuyên ngây ngốc, hai ngày này sắc mặt Lục tổng cũng không tốt, đáy mắt còn có quầng thâm.
Vốn dĩ ngũ quan hắn nhìn đã không dễ chọc, bây giờ mặt mũi lại âm trầm như bị cắm sừng, nhân viên nữ gặp hắn là tránh, rất sợ chọc phải vảy ngược của Lục tổng.
Không phải nói quá, mặt mũi như thế tuyệt đối có thể làm cho trẻ con khóc nức nở.
Dĩ nhiên, câu chuyện tình yêu thê lương của Lục tổng có rất nhiều phiên bản được lưu truyền.
"Nghe nói có người theo đuổi Lục tổng, nhưng Lục tổng không quan tâm người ta, người nọ thay đổi rồi, Lục tổng bèn hối hận!"
"Nghe nói Lục tổng có bạch nguyệt quang nhưng không thể yêu, bèn tìm một tiểu thế thân, ngược thân ngược tâm, cuối cùng tiểu thế thân bỏ đi, Lục tổng hối hận, bây giờ đang truy thê khẩn cấp..."
"Sai rồi sai rồi, tiểu thế thân không bỏ đi, cậu ấy và bạch nguyệt quang của Lục tổng bị bắt cóc, Lục tổng chọn cứu bạch nguyệt quang, tiểu thế thân chết nên Lục tổng mới hối hận!"
"Sao tôi lại nghe nói là tiểu thế thân của Lục tổng bị tai nạn giao thông nên đã bỏ mình, lúc này Lục tổng mới tỉnh ngộ nhưng đã muộn...!Mấy cô nói xem, có khi nào ba năm sau tiểu thế thân sẽ nghịch tập trở về, mang theo một bé con cực kì giống Lục tổng..."
"Phải, có thể lắm!"
Lục Tứ ngồi trong phòng làm việc, nghe trợ lý Diệp thuật lại tin vịt được các nhân viên truyền miệng một cách cực sống động, sắc mặt càng ngày càng phức tạp, cũng càng ngày càng khó nhìn, nắm tay cũng siết chặt lại.
"Lục...!Lục tổng, trước mắt tôi mới biết được những phiên bản thế này thôi." Trợ lý Diệp nơm nớp nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của sếp, cố gắng nặn ra một nụ cười sượng ngắt, "Bọn họ toàn nói lăng nhăng, Lục tổng ngài đừng để ý."
Lục Tứ: "Tôi thấy công việc của các cô các cậu ít quá rồi, báo xuống dưới, tối nay tất cả các phòng ban ở lại tăng ca, viết bản kiểm điểm 5000 chữ trở lên, một chữ cũng không được thiếu!"
Trợ lý Diệp: "A?"
Lục Tứ: "Ý kiến gì?"
"Không ạ không ạ, bây giờ tôi đi thông báo ngay đây!"
Cái gì mà tiểu thế thân, bị bắt cóc, bỏ mạng vì tai nạn giao thông!
Nói lung tung cái gì không biết, đúng là không thể trông mong được gì!
Lục tổng bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại gọi cho Tống Vân Tu.
Tống Vân Tu: "Alo?"
Lục Tứ: "Bây giờ ra ngoài uống rượu với tôi, cậu mà từ chối là tôi nhảy lầu tự sát."
Tống Vân Tu: "..."
Bị điên hả?
Một giờ sau.
Quán bar XX --
Tống Vân Tu bất đắc dĩ chạy từ công ty đến, tìm một lượt mới thấy Lục tứ ngồi trong góc uống rượu giải sầu.
Anh kiềm chế ý muốn đá hắn một cái, ngồi xuống bên cạnh, nặng nề vỗ vai Lục Tứ, giọng nói khó tránh khỏi cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi: "Nói đi, có phải lại vì Hoắc Ninh không?"
Lục Tứ ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu còn lại, nâng mu bàn tay lau mép một cái rồi hỏi: "Hoắc Ninh là ai?"
Chết thật, xem ra bệnh của Lục Tứ không hề nhẹ.
Tống Vân Tu im lặng một chút sau đó thành khẩn nói: "Người anh em, cậu gặp chuyện bao lâu rồi, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện khám chút nhé."
Anh sợ có ngày Lục Tứ thật sự nhảy lầu.
Lục Tứ: "À...!Tôi nhớ ra rồi, chuyện tôi định nói không phải là về Hoắc Ninh."
Tống Vân Tu nhìn hắn như thể hắn bị tâm thần, "Cậu hết tình cảm rồi?"
"Có lẽ thế, tháng trước ở quán bar, tôi cứu một cậu nhóc, gọi là nhóc ăn vạ..."
Tống Vân Tu không khỏi nhíu mày, nhóc ăn vạ? Đây mà là tên người à?
Lục Tứ mặt đầy tâm sự lắc lắc ly rượu, đắm chìm trong thế giới riêng của mình, "Nhóc ăn vạ đối với tôi là vừa gặp đã yêu, em ấy quá thích tôi, tôi cũng chịu, em ấy cứng rắng muốn theo tôi về nhà, ngày ngày nhắn tin cho tôi, mở miệng ra là gọi "Anh", rất dính người."
"Cậu không biết nhóc ăn vạ nghe lời như thế nào đâu, còn thích làm nũng, dáng dấp ưa nhìn, cái này không trách tôi được, ai mà chịu nổi chứ..."
Nghe được câu cuối cùng, Tống Vân Tu ngu người, sắc mặt hết sức xuất sắc.
Anh yên lặng hồi lâu rồi một lời khó nói hết nhìn Lục Tứ mặt đầy ưu sầu.
Có phải em trai nhóc ăn vạ kia mắt có vấn đề không, sao lại vừa ý với tên Lục Tứ đầu óc có bệnh này chứ?
"Vì thế, vốn dĩ cậu chỉ muốn vui đùa với người ta? Nhưng phát hiện mình thật sự thích cậu ấy?"
Lục Tứ gật đầu một cái, vô cùng chân thành, "Ừ, biết sao được, tôi cũng cần thể diện mà."
Tống Vân Tu nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười, "Mẹ nó chứ rốt cuộc cậu còn ra vẻ cái gì, nếu như để người ta chạy mất thì cậu tìm chỗ mà ngồi khóc đi."
"Người anh em, chờ những lời này của cậu đó." Lục Tứ đứng dậy, vỗ vai anh "bộp" một cái, "Tôi đi trước, cảm ơn cậu."
Tống Vân Tu: "..."
Anh tạo cái nghiệt gì thế này, cố ý bỏ công bỏ việc chạy đến đây chỉ để nghe câu chuyện tình yêu kiểu học sinh tiểu học của Lục Tứ.
Tuyệt giao, anh không có bạn bè thiểu năng trí tuệ như vậy, nói ra cũng thấy mất mặt.
Mẹ anh lần trước ngồi ăn cơm còn gán ghép Lục Tứ với bé cưng, tuyệt đối là không thể nào!
____
"Tinh ca, cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái như thế này, thật sự là vì gần đây tôi đang theo đuổi một cô em, cố ấy thích xem tiểu thuyết kiểu vậy nên tôi mới đọc, chỉ là muốn có chung đề tài với cô ấy thôi, tôi thật sự không phải biến thái đâu!"
"Tôi cũng không dễ dàng gì mà!"
Tống Dữ Tinh kỳ quái nhìn Hàn Dã, "Tôi cũng không nói cậu là biến thái, cậu vội cái gì?"
"Tôi thật sự không có..."
"Các đàn em, cũng chuẩn bị đến căng tin đúng không, đi cùng nhau nhé?"
Chu Thắng và Lâm Đình Hiên đi tới, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
"Được, đi thôi!"
Lúc này mọi người đều đã quen với nhau, ngoại trừ Lâm Đình Hiên vẫn còn tương đối lãnh đạm.
Bốn người cùng nhau đến căng tin, cười nói vui vẻ.
Chu Thắng là người tùy tiện, khoác vai Tống Dữ Tinh, người cao to như con gấu nên thành ra giống như đang ôm cậu trong ngực, còn tò mò nhéo má cậu, hết sức ngạc nhiên, "Tinh Tinh, cậu nói xem cậu là nam, sao da lại vừa trắng vừa mềm như đậu hũ vậy?"
Lâm Đình Hiên bên cạnh thấy động tác của Chu Thắng thì không khỏi cau mày, "Chu Thắng, bỏ tay cậu..."
"Tống, Dữ, Tinh!"
Phía trước đột nhiên truyền tới giọng nói trầm thấp tràn ngập phẫn nộ, cắt ngang câu nói của hắn.
Bốn người nghe tiếng thì lập tức nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn mặc áo sơ mi đen quần tây đi về phía họ, chân hắn dài, sải bước rất nhanh, sắc mặt âm trầm, quanh người tỏa ra khí thế hung hăng như đến để đánh nhau vậy.
Lục Tứ nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm bả vai Tống Dữ Tinh của Chu Thắng, cũng mới vừa nãy bàn tay kia còn hết sức thân mật nhéo má Tống Dữ Tinh.
Hai giây sau, Lục Tứ đã tới trước mặt họ, không nói lời nào kéo Tống Dữ Tinh đến bên cạnh mình.
Ba người kia khó khăn lắm mới phản ứng kịp.
Mắt Hàn Dã trợn thật to, con bà nó đây không phải vị Lục tổng kia sao, mới ngày thứ tư đã không kiềm chế được mà đến tìm Tinh ca của cậu!
Cậu nói quả nhiên không sao, Tinh ca còn chưa tin!
Chu Thắng vẻ mặt mông lung, "Đại ca này, anh là ai? Sao lại cướp Tinh Tinh của chúng tôi vậy?"
Tinh Tinh? Thân mật ghê, hắn còn chưa gọi như vậy đâu.
Lục Tứ bất thiện nhìn Chu Thắng, ngũ quan hắn vốn bén nhọn phách lối, lúc này ánh mắt hung ác như dã thú bị xâm phạm lãnh thổ.
Chu Thắng bị ánh mắt này chiếu vào, trong lòng sợ hãi.
Sao anh như thể mới cướp vợ của người đàn ông đẹp trai này vậy?
Lục Tứ dời mắt, không nói gì, định dắt Tống Dữ Tinh đi.
Trong nháy mắt, tay còn lại của Tống Dữ Tinh bị một người khác nắm lấy.
Là Lâm Đình Hiên.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Tứ, nhàn nhạt nói, "Buông cậu ấy ra."
Lục Tứ dĩ nhiên không buông tay, hắn nhíu mày một cái, nhìn Lâm Đình Hiên từ trên xuống dưới, cũng cao ráo ưa nhìn đấy.
Trong lòng hắn càng khó chịu, lãnh đạm nói: "Cậu nên biết rõ, cậu ấy là người của tôi, người phải buông tay hẳn là cậu mới đúng."
Tống Dữ Tinh: "..."
Không nghĩ tới cậu cũng đến lúc lâm vào tình cảnh làm cho hai người đàn ông đánh nhau vì mình!
Còn nữa, có chuyện gì với Lâm Đình Hiên vậy?
Hàn Dã và Chu Thắng đứng hóng hớt đã trợn mắt há mồm.
Hai người kia giằng co không thôi, phạm vi mười thước xung quanh toàn mùi khói thuốc khiến cho rất nhiều bạn học đi ngang qua đứng lại nhìn.
Tống Dữ Tinh vẫn sĩ diện, cậu không muốn bị người ta soi mói cả ngày đâu.
Cậu cố gắng cười mỉm, nói với Lâm Đình Hiên: "Ừm, đàn anh, tôi và anh ấy có chuyện cần nói, anh buông tay trước được không?"
Người trong cuộc đã lên tiếng, Lâm Đình Hiên mím môi, dù không tình nguyễn thì vẫn thả tay ra.
Lục Tứ quét mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lạnh lùng là sự cảnh cáo và bất thiện.
Như đang tuyên bố quyền sở hữu, người đàn ông ôm eo thon của Tống Dữ Tinh, cường thế kéo cậu đi.
Chu Thắng: "Ủa ủa ủa...!Chuyện gì vậy?"
Chậc chậc...!Bóng lưng này đúng là bá đạo tổng tài và tiểu kiều thê rồi, Hàn Dã cười thần bí, "Không sao không sao, chúng ta cứ đi ăn đi."
"Hai người đi đi, tôi không đi." Lâm Đình Hiên thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía kí túc xá.
"Này Đình Hiên? Thế là thế nào?"
...
"Anh...!Sao anh tới đây, anh dẫn em đi đâu vậy?"
Lục Tứ mấp máy môi nhưng không nói gì, ỷ vào mình thân cao chân dài nên đi rất nhanh.
Tống Dữ Tinh vẫn bị hắn ôm eo, cơ hồ là bị hắn kéo đi thì đúng hơn.
Lát sau, họ đã đến bãi đỗ xe ở cạnh tòa kí túc xá.
Lục Tứ mở cửa ghế phụ, nhét Tống Dữ Tinh vào rồi giây sau, hắn lấn người tới, dùng sức siết cổ tay thon gầy của thanh niên, giam cậu trong lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu..