Tống Dữ Tinh yên lặng nhìn chằm chằm tin nhắn do trợ lý Diệp gửi tới trong hai phút, trong đầu hiện lên bộ dạng mình mặc váy ngắn...
Quá điên! Điên nhất luôn rồi!
Tống Dữ Tinh như đang cầm phải một củ khoai nóng, vội vàng ném điện thoại sang một bên rồi lắc đầu thật mạnh, xua tan hình ảnh trong trí não.
Đeo tai mèo đã chạm vào giới hạn của cậu rồi.
Cậu, Tống Dữ Tinh, người đàn ông mạnh mẽ sắt thép, sao có thể mặc váy ngắng được.
Há, chê!
Tiếp tục như bây giờ là được, không phải là rất đơn giản sao.
Nghĩ đến vẻ mặt khổ sở của Hoắc Ninh khi nãy, Tống tiểu thiếu gia càng ngày càng thấy hưng phấn.
Trong phòng khách, Hoắc Ninh lén lút ngồi gần Lục Tứ hơn chút, cười hỏi: "A Tứ, hai người ở chung từ khi nào, sao không nói cho tôi, tôi xông vào nhà hai người như vậy thì thật sự quá thiếu suy nghĩ."
Lục Tứ còn đang nghĩ đến dáng vẻ làm nũng của Tống kiều kiều, khóe môi hơi cong, ngũ quan lạnh lùng trở nên nhu hòa hơn hẳn.
"Cũng chưa lâu, chắc khoảng nửa tháng."
A Tứ không kiên nhẫn với Tống Dữ Tinh, nhưng lại cười với mình, ý thức được điểm này, tâm trạng Hoắc Ninh trong nháy mắt đã tốt lên một chút.
"Vậy sao..." Hoắc Ninh đang nói dở, đột nhiên nhìn thấy Dâu Tây Nhỏ đang nằm ngủ dưới bàn trà, trên mặt y lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc vui vẻ, y bế Dâu Tây Nhỏ lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu xù của nó, "Mèo con đáng yêu quá, cậu nuôi từ khi nào vậy?"
Dâu Tây Nhỏ xù lông, hung ác rít lên với y mấy tiếng rồi nhảy ra khỏi người y.
Hoắc Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi nhích lại gần Lục Tứ hơn, gần đến mức hai bả vai dường như cũng chạm nhau luôn rồi, "Hình như nó không thích tôi."
Giọng nói của y có vẻ mất mác và tủi thân, hốc mắt đỏ ửng, y hít mũi, nghẹn ngào, "Xin lỗi, tôi lại nghĩ đến chuyện chia tay, sớm biết như vậy thì ban đầu tôi không qua lại với cậu ta."
Bây giờ thì hối hận rồi chứ gì, muộn rồi, ai bảo cậu mù, Lục Tứ nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn an ủi mấy câu cho phải phép.
Hắn kín đáo dịch người ra xa, kéo giãn khoảng cách với Hoắc Ninh rồi vỗ vai y một cái, "Không sao, cậu ta không xứng với cậu, cậu sẽ tìm được người tốt hơn."
Nói thì nói đi, sao phải ngồi sát hắn như vậy làm gì, bây giờ hắn là hoa đã có chủ, phải tuân thủ đạo đức.
Hoắc Ninh không hề ý thức được điều gì, y ngước mắt nhìn người đàn ông đầy mông lung, nhỏ giọng khẩn cầu: "A Tứ, có thể cho tôi mượn bả vai của cậu một lúc không, chỉ một lúc thôi."
Đương nhiên là không, bả vai của hắn chỉ có thể để Tống cục cưng dựa thôi.
Lục Tứ đang định mở miệng từ chối, Hoắc Ninh đột nhiên ôm cánh tay hắn, tựa đầu vào vai hắn, ngay lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm mềm nhũn nũng nịu:
"Em tắm xong rồi ~"
Lục Tứ thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng đẩy Hoắc Ninh ra, nhanh chóng đứng lên.
Nhưng một màn này vẫn bị Tống Dữ Tinh nhìn thấy, nụ cười trên mặt cậu càng rạng rỡ, bỗng chốc nhớ ra vai diễn của mình, cậu lại đi tới bên cạnh Lục Tứ, thân mật ôm cánh tay người đàn ông, híp mắt cười với Hoắc Ninh, "Anh Hoắc Ninh, có phải anh bị lạnh không?"
Thân thể Lục Tứ hơi cứng ngắc, hắn chưa làm gì cả, hắn đẩy Hoắc Ninh ra luôn mà.
Hoắc Ninh vẫn chưa kịp hoàn hồn khỏi việc bị Lục Tứ đẩy ra, "A?"
"Nếu như không phải vì lạnh thì tại sao anh phải ôm bạn trai của người ta chứ." Giọng nói của Tống Dữ Tinh tràn ngập vẻ nghi ngờ, dường như cậu không hiểu thật.
Lục Tứ: Đây rồi, lại cái vẻ âm dương quái khí quen thuộc này.
Nhưng mà, Tống cục cưng gọi hắn là bạn trai, chẳng lẽ ghen>
Sắc mặt Hoắc Ninh lập tức thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, y há miệng nhưng không nói ra lời.
Y cúi đầu, vẻ mặt khó chịu, cố nén đau xót, Xin lỗi, tôi chỉ khổ sở một chút, cũng không cố ý."
Khóe môi Tống Dữ Tinh hơi nhếch lên thành một nụ cười nhìn có vẻ rất ngây thơ trong sáng, "Người ta chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi, cũng không có ý trách cứ anh."
"Vậy thì tốt rồi." Hoắc Ninh cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, nắm tay cuộn chặt cuối cùng cũng buông lỏng.
Tống Dữ Tinh này không hề đơn giản như bề ngoài.
Tống Dữ Tinh đã thu hồi tầm mắt, nhìn về phía người đàn ông với sắc mặt cực kỳ thú vị bên cạnh, nũng nịu lắc lắc cánh tay hắn, sức lực không hề nhỏ, "Anh, người ta muốn ăn bánh donut của Tân Vị Phường."
Lục Tứ bị siết đau, chỉ có thể làm mặt lạnh mà chịu đựng, không sao, Tống cục cưng ghen, hắn bị đau một chút cũng không quan trọng.
"Bây giờ muộn rồi, không được." Lục tổng vẫn nhớ kỹ mấy từ bình tĩnh, rụt rè.
Tân Vị Phường là cửa hàng đồ ngọt cao cấp nổi tiếng Bắc Thành, cách khu biệt thự một quãng, lại không bán online, lái xe đi về cũng mất hơn nửa giờ đồng hồ.
Tống Dữ Tinh còn lâu mới muốn ăn cái gì mà bánh donut, cậu cố ý thì có.
"Không được đâu, người ta muốn ăn bây giờ cơ, ngày mai cũng không được, anh Lục Tứ..."
Ngay trước mặt Hoắc Ninh, công lực nũng nịu của Tống Kiều Kiều không hề giảm chút nào.
Cậu ôm eo Lục Tứ, cọ vào ngực hắn như chú cún con, còn chọc ngón tay vào ngực hắn rồi di vòng quanh.
"Nếu anh không mua cho em, hôm nay em sẽ không để ý anh, ngày mai cũng không để ý anh, ngày mốt và ngày mốt mốt cũng không để ý anh, hứ!"
Bộ dạng khóc lóc om sòm ăn vạ vô cùng kiêu căng, ngang ngược.
Ngôn Tình Trọng Sinh
Hoắc Ninh thấy vậy thì lại lần nữa kinh ngạc, biểu cảm khó có thể diễn tả thành lời.
Lục Tứ thật sự không thích kiểu người nũng nịu hay ra vẻ, cả về sinh lý lẫn tâm lý.
Nhưng nếu đó là Tống Dữ Tinh...!thì khác.
Tống cục cưng sao lại có thể mỗi hành động, mỗi câu nói đều đáng yêu vậy chứ.
Hơn nữa cậu vừa mới tắm xong, trên người còn có mùi sữa tắm thoang thoảng, đôi mắt ướt nhẹp, khi nhìn người khác là thấy dễ thương không chịu nổi.
Không! Thể! Chịu! Nổi!
Yết hầu của Lục Tứ chuyển động, giọng hắn có hơi khàn: "Được, mua cho em."
"Ưm, em biết anh Lục Tứ là tốt nhất mà!"
Tống Dữ Tinh lập tức mặt mày hớn hở, đôi mắt màu hổ phách cong thành hình bán nguyệt, hai chiếc răng nanh nho nhỏ cũng lộ ra.
Lục Tứ khống chế cái tay đang muốn đưa ra sờ đầu cậu, trong lòng niệm "bình tĩnh, dè dặt" mấy lần.
Hoắc Ninh bắt đầu hoài nghi đời người, A Tứ thật sự đồng ý sao? Nào chỉ là đồng ý, Lục Tứ đã cầm chìa khóa xe chuẩn bị thay giày đi ra cửa rồi kìa.
Hoắc Ninh sợ run, chốc lát sau mới đuổi theo, "A Tứ, tôi đi cùng cậu."
Lục Tứ vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ tới việc Tống cục cưng và Hoắc Ninh ngồi chung với nhau thì không biết sẽ thành cái gì nên đành phải gật đầu.
Cho đến khi nghe tiếng đóng cửa, Tống Dữ Tinh mới đặt mông ngồi bệt xuống sàn, xoa xoa gò má cứng nhắc vì cười, chà xát cánh tay nổi đầy da gà.
Thật sự không dễ dàng, cậu thật sự không dễ dàng.
Cũng không biết Hoắc Ninh sẽ nói gì với Lục Tứ, nghĩ đến vẻ mặt như nuốt phải ruồi của đối phương, tiểu thiếu gia xấu bụng lập tức cười ra tiếng.
Đấu với ông đây thì còn mơ mới có cửa.
Tống Dữ Tinh ôm lấy Dâu Tây Nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ với nó, "Dâu Tây Nhỏ, lát nữa tên họ Hoắc kia về, mày phải cắn anh ta cho tao!"
Dâu Tây Nhỏ ôm con cá đồ chơi, vô tội nhìn cậu, "Meo meo ~"
Tống Dữ Tinh lại gọi Oreo đang chơi bóng tới, ôm đầu chó của nó, hung tợn nhe răng, "Còn mày nữa, cũng phải cắn cho tao, có nghe không hả?"
Oreo liếc cậu một cái, "Ngao ~"
Bên kia, xe hơi đã rời khỏi khu biệt thự.
Lục Tứ lái xe, Hoắc Ninh ngồi ghế phó lái nhưng vẫn lén lút liếc nhìn vẻ mặt của người đàn ông, vẻ lạnh lùng giữa hai lông mày của đối phương dường như đã nhiễm chút ý cười sung sướng, nhìn không có vẻ tức giận.
Tống Dữ Tinh mới quậy như vậy, A Tứ lại không tức giận, trong ấn tượng của y, tính khí Lục Tứ trước giờ đều không tốt.
Y ra vẻ tùy ý nói: "A Tứ, không nghĩ tới cậu sẽ thích mấy đứa trẻ như vậy."
Lục Tứ cũng thuận miệng đáp: "Như vậy là như nào?"
"Thì...!khả ái đáng yêu, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy hình như không hiểu chuyện."
"Tối muộn như vậy, cậu ấy đòi ăn đồ ngọt thì thôi đi, cậu còn phải tự mình đi xa như vậy để mua, không đồng ý thì càn quấy, không hề thông cảm cho cậu chút nào."
Hoắc Ninh cười một tiếng, "Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu đừng để ý, chẳng qua là tôi thấy hơi thương cậu, đi làm mệt mỏi như vậy, về nhà còn phải chăm lo cho cậu ấy."
"Nếu là tôi, nhất định sẽ không làm vậy."
Lục Tứ cau mày khó hiểu, Hoắc Ninh quanh co lòng vòng như vậy cuối cùng là để làm gì?
Cảm giác âm dương quái khí quen thuộc kia lại xuất hiện, còn có mùi trà xanh nồng đậm phả vào mũi.
Khả ái đáng yêu thì là đúng, nhưng Tống cục cưng không hiểu chuyện chỗ nào? Càn quấy chỗ nào? Rõ ràng em ấy ôm tay hắn nũng nịu ăn vạ nhìn đáng yêu như vậy! Từ đầu đến chân, đến từng cọng tóc cũng đều đáng yêu hết!
Tống cục cưng đáng yêu muốn chết đi được!
Hơn nữa, hết thảy đều là Tống cục cưng giả vờ, phí hết tâm tư muốn làm hắn chán ghét, nhóc con kia bây giờ chỉ mong được dọn ra khỏi nhà hắn kìa.
Nghĩ tới đây, Lục Tứ không nhịn nổi mà thở dài.
"Nếu như em ấy như vậy thật thì tốt rồi, tôi chỉ muốn nuông chiều em ấy thôi."
Nghe vậy, Hoắc Ninh không phản ứng kịp, "Hả...!Gì cơ?"
"Không có gì." Lục Tứ thu hồi vẻ mặt, mắt nhìn thẳng, mặt không đổi sắc nói: "Còn nữa, sau này đừng nói như vậy về em ấy trước mặt tôi, tôi không thích nghe những lời này."
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, không có chút dao động nhưng vô hình trung lại có vẻ không vui và cảnh cáo.
Hoắc Ninh lại ngẩn người, y không thể nào nghĩ tới việc Lục Tứ sẽ vì Tống Dữ Tinh mà không khách khí với mình, người Lục Tứ thật sự thích không phải y sao?
Tống Dữ Tinh chỉ là kẻ thay thế.
"Xin lỗi." Hoắc Ninh hơi rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi là bạn cậu nên thấy đau lòng cho cậu, nhất thời lỡ miệng, nếu như cậu không thích thì sau này tôi không nói vậy nữa."
Vừa rồi yếu thế trước Tống Dữ Tinh, bây giờ lại bị Lục Tứ nói như vậy, y khó chịu là thật, cảm giác khổ sở trong lòng cũng không phải là giả.
Lục Tứ vẫn nhìn thẳng về phía trước như cũ, "Hy vọng thế.".