Lý Kinh Trọc nhớ trước kia mục tin tức từng nói có vài tên tội phạm đạo chích đi thám thính địa bàn sẽ có thói quen đánh dấu ký hiệu lên nhà gia chủ, dấu vết khác nhau lại có từng ý nghĩa khác nhau, chờ chủ nhân không ở nhà tranh thủ lẻn vào trộm cắp.
Ba dấu X này không biết là do ai vẽ, có thể là trẻ con nhà ai vẽ bậy, nhưng cũng có thể là ký hiệu người ngoài cố tình làm dấu.
Lý Kinh Trọc cảm thấy không an toàn, liền mượn thùng sơn của Nhị Mao quét đè lên ba cái dấu kia cho yên tâm.
Mọi người hút thuốc dùng trà xong đồng loạt giải tán, trời cũng đã tối mịt, nhưng Lý Kinh Trọc vẫn không tìm thấy bóng dáng Liễu Tức Phong.
Anh kiểm tra toàn bộ các phòng trong nhà mình lẫn nhà họ Trần, không nghĩ ra được hắn có thể chạy đi đâu.
Tắm một cái thôi cũng không đến mức tắm trôi cả người đi rồi chứ?
Anh lại nghĩ Liễu Tức Phong thích nói chuyện phiếm, liền đi sang mấy nhà hàng xóm sát vách xem thử, xác nhận hắn không ngồi ở nhà ai tán phét đến quên trời quên đất.
Không đi uống trà tán gẫu, chẳng lẽ là đi ngắm núi non ruộng đồng? Nhưng ban đêm ở nông thôn tối om thấy cái gì mà ngắm? Lý Kinh Trọc đứng trước cửa đợi nửa ngày, cũng suy nghĩ mất nửa ngày, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: Liễu Tức Phong lên trấn trên.
Nghĩ đến đây, Lý Kinh Trọc vội khóa kỹ cửa chính, đi thẳng lên trấn.
Ở quê không có đèn đường, anh phải lấy di động làm đèn pin, đi một lúc lâu gần đến đoạn cầu đá, bỗng nhiên điện thoại chiếu lên một thân hình rũ nghiêng trên lan can cầu, chân người nọ vẫn đứng trên cầu, phần thân trên lại gập xuống vắt ngang lên thanh vịn như thể sắp lộn ngược xuống nước.
Nhìn kỹ hơn còn trông thấy một mớ tóc dài rũ là là trên mặt sông cứ như ma nữ.
Lý Kinh Trọc hoảng hốt, đương nhiên không phải vì anh sợ ma, mà nhận ra người trên cầu chính là Liễu Tức Phong, chỉ không biết hắn đã xảy ra chuyện gì.
Tư thế kia của hắn giống hệt như...!có người muốn vứt xác xuống sông phi tang nhưng không khuân hoàn toàn xuống được, chỉ có thể để cái xác vắt vẻo trên lan can cầu đá.
"Liễu ——" một tiếng còn chưa gọi xong, Liễu Tức Phong đã uể oải đứng thẳng người dậy.
Lý Kinh Trọc không hiểu nổi: "Anh đang làm gì thế?"
Liễu Tức Phong đáp: "Suy nghĩ."
"Nhất định phải suy nghĩ theo cách đó?"
Liễu Tức Phong càu nhàu: "Tóc đang ướt, dán lên lưng rất khó chịu."
Lý Kinh Trọc hỏi: "Không dùng máy sấy khô được à?"
Liễu Tức Phong oán trách: "Nhà cậu không có máy sấy tóc, mười hai loại máy sấy của tôi thì không biết bị cậu đóng vào cái thùng nào rồi."
Tìm Liễu Tức Phong rất lâu, vừa tìm được hai người lại đối thoại kiểu này, sau một lúc Lý Kinh Trọc mới nhớ ra rốt cuộc anh muốn tìm Liễu Tức Phong làm gì, liền hỏi ngay: "Anh không giận?"
Liễu Tức Phong nói: "Giận chuyện gì? À, chuyện cậu có ý đồ muốn hại tôi ngộp chết hả."
Lý Kinh Trọc biện giải: "Tôi không có ý muốn làm anh ngộp chết."
Liễu Tức Phong hỏi lại: "Thế cậu muốn làm gì?"
Lý Kinh Trọc ậm ừ: "Thì là..."
Liễu Tức Phong liếc anh một cái, "Giấm vương."
"Hóa ra anh biết."
"Cần gì phải nghĩ, toàn bộ giấm của tỉnh Sơn Tây cũng không đủ cho cậu ăn một ngày."
Lý Kinh Trọc: "Anh đừng xem thường tỉnh Sơn Tây."
Liễu Tức Phong nói: "Ừ tôi không dám xem thường cậu."
Hai người quay trở về.
Trên đường đi, Lý Kinh Trọc thông báo: "Đồ đạc của anh dọn sắp xong hết rồi.
Nhị Mao gọi người tới hỗ trợ nên tương đối nhanh.
Bây giờ chỉ còn đồ trong bàn làm việc là chưa dọn thôi." Anh nhìn sườn mặt Liễu Tức Phong trong bóng đêm, mái tóc dài vừa gội xong mềm mại hơn ngày thường, đường cong bên má vẫn xinh đẹp như cũ.
Anh chợt có một ý nghĩ, nếu tất cả mọi người được tạo hóa dùng bút vẽ ra, có vài người nhất định là phải tốn không ít công sức tỉa tót tỉ mỉ, vài người khác thì chỉ cần vài nét bút vung lên qua loa là xong, thật không công bằng.
Liễu Tức Phong không đáp, Lý Kinh Trọc lại nói tiếp: "Bàn của anh để lát nữa dọn hay chờ đến mai?"
Liễu Tức Phong nói: "Về nhà sẽ dọn ngay, để tôi tự làm."
Lý Kinh Trọc cố hỏi: "Không cần tôi giúp một tay?"
"Trời đất rộng lớn, có mỗi cậu là sức dài vai rộng thôi nhỉ."
Lý Kinh Trọc muốn hỏi thêm cũng không hỏi ra miệng được nữa, anh không có bản lĩnh như Liễu Tức Phong, lòng vòng mãi vẫn không vòng được đến tập bản thảo giấu trong ngăn bàn.
Hai người về nhà, ăn cơm xong, Liễu Tức Phong hỏi: "Tôi ngủ ở phòng nào?"
Lý Kinh Trọc đáp: "Lầu hai có bốn phòng ngủ, tự dưng bị thiếu mất hai hậu viện, anh hạ cố chấp nhận đỡ đi."
Liễu Tức Phong nói: "Thiếu hai cái cũ nhưng thêm một cái mới, tôi dùng tạm cũng được."
Lý Kinh Trọc nghe chưa hiểu, "Cái gì mới?"
Liễu Tức Phong chăm chú nhìn Lý Kinh Trọc, cố ý rà từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân, nở nụ cười đầy thâm ý mà không nói thêm gì.
Lý Kinh Trọc đột nhiên hiểu ra, mặt đỏ phừng một cái, chỉ vào chính mình: "Tôi là cái mới? Hậu viện?"
Liễu Tức Phong nhấc đũa gắp đồ ăn, cười không đáp.
Tâm tình Lý Kinh Trọc nhộn nhạo nửa ngày mới lấy lại phản ứng: "Cái gì gọi là dùng tạm? Tôi cho anh ngủ anh còn cảm thấy chỉ là dùng tạm? Mà không đúng, dùng là sao? Ai cho anh dùng?"
Liễu Tức Phong gác đũa, thản nhiên dùng trà thuận tiện xem Lý Kinh Trọc đỏ mặt giậm chân tức tối, trong miệng lẫn trong lòng đều là dư vị tốt đẹp.
Sau khi ăn xong, Lý Kinh Trọc giúp Liễu Tức Phong dọn đồ tiếp, thuận tiện đặt một chai thuốc khử trùng và một hộp khăn giấy lên đầu giường, "Tạm thời trong nhà chỉ thừa một chai, mấy phòng ngủ khác để từ từ tôi mua thêm."
Liễu Tức Phong nhìn hai thứ kia, ám chỉ sâu xa: "Cậu cảm thấy tôi ở trong phòng ngủ làm gì mà cần khử trùng tay, lại còn dùng khăn giấy?"
Lý Kinh Trọc bỏ qua ám chỉ của Liễu Tức Phong: "Anh thích chơi với mèo, trước khi ngủ nhớ phải khử trùng tay cho sạch, khăn giấy là sợ anh mang sách lên giường đọc, có thể xịt nước khử trùng lên giấy tiêu độc cho sách luôn."
Liễu Tức Phong hỏi: "Không phải cậu đã tắm cho mèo, còn đưa nó đi tiêm vaccine phòng bệnh rồi sao?"
Lý Kinh Trọc nói: "Mỗi ngày nó chui rúc vào xó xỉnh nào ai mà biết được."
Liễu Tức Phong cãi: "Mỗi ngày tôi cũng chui rúc vào cả đống xó xỉnh vậy."
Lý Kinh Trọc: "Nhưng mỗi ngày anh đều tắm rửa."
Liễu Tức Phong nói: "Thủ tục ký cam kết của khách trọ nên đưa trước khi người ta vào nhà mới đúng.
Đây cậu dụ dỗ tôi vào thành công rồi mới ném ra mười ngàn cái nội quy bắt tôi tuân thủ."
Lý Kinh Trọc nghĩ thầm trong đầu: Vẫn còn 9999 điều tôi chưa nói đâu, anh chờ mà xem.
Ngoài miệng lại nói: "Chỉ là trước khi đi ngủ phải khử trùng tay thôi, mỗi một cái."
Liễu Tức Phong nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
Rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện ra tất nhiên không chỉ có mỗi một quy định này.
Ví dụ như Lý Kinh Trọc mà rửa bát sẽ vừa rửa vừa giáo dục hắn: Trước hết phải rửa loại có độ sạch cao, sau đó mới rửa đến loại có độ sạch thấp, giống như có hai ca phẫu thuật, ca nào yêu cầu độ vô trùng cao hơn thì tiến hành trước, ca yêu cầu thấp hơn thực hiện sau.
Lại ví dụ như, bất kỳ vật gì có nắp đậy, nếu đã giở nắp lên phải quay mặt tiếp xúc với vật chứa bên trong lên trên, không được úp xuống mặt bàn.
Hoặc là dao, thớt, đĩa đựng đồ sống và đồ đã nấu chín phải dùng riêng, đặt riêng ra hai chỗ, không thể dùng lẫn lộn.
Liễu Tức Phong phàn nàn: "Trước kia tôi nấu cơm chung với cậu, vì sao cậu không có mấy yêu cầu này?"
Lý Kinh Trọc nói: "Trước kia giống như đi ra ngoài du lịch vài ngày, khách sạn hay tiệm ăn không đạt tiêu chuẩn như mong muốn cũng phải tạm chấp nhận.
Bây giờ..." Anh cúi đầu rửa bát, mặt đầy ý cười.
Bây giờ đã tính đến chuyện lâu dài, anh nghĩ, chuyện lâu dài không thể tạm bợ cho qua.
Rửa bát xong, Lý Kinh Trọc lại dẫn Liễu Tức Phong vào phòng học: "Phòng này tôi để cho anh, tôi dùng phòng khách nhỏ để đọc sách vẽ tranh là đủ rồi.
Phòng làm việc và phòng ngủ, nếu anh không có mặt tôi sẽ không bước vào, cứ yên tâm sử dụng."
Buổi tối, Liễu Tức Phong ngồi trong phòng học viết bản thảo, Lý Kinh Trọc không quấy rầy, chỉ gõ cửa phòng một lần trước khi đi ngủ để cho hắn xem bức tranh mới, sau đó nhìn thấy một thùng rác đầy giấy gói kẹo, liền tịch thu một lọ kẹo sữa của Liễu Tức Phong.
Hắn đau khổ nhìn lọ kẹo sữa, rên rỉ cứ như vừa gặp cướp ngày: "Đó là kẹo của tôi mà, không ai có quyền xâm phạm tài sản của công dân.
Tôi mới vào nhà cậu có một ngày cậu đã đụng chạm tài sản cá nhân của tôi, cứ thế sau này an toàn tính mạng của tôi có được đảm bảo hay không?"
Lý Kinh Trọc nói không lại hắn, chỉ có thể lời ít ý nhiều đánh thẳng vào chỗ trọng yếu: "Anh ăn nhiều quá rồi."
Liễu Tức Phong vô tội: "Mới ăn có nửa lọ."
Lý Kinh Trọc kinh ngạc nhìn nhãn dán trên lọ: "Ăn hết nửa lọ? Cái lọ này ghi 500g, tức là một cân anh có biết không hả? Nửa lọ kẹo này đã ngang bằng với tổng lượng carbohydrate mà một nam giới trưởng thành cần trong một ngày, mà hôm nay anh đã ăn cơm ăn bánh uống trà rồi."
"Một ngày Balzac uống năm mươi ly cà phê, Sartre không thể sống thiếu corydrane*, lúc tôi viết lách đến thuốc lá cũng không hút, chỉ ăn mấy viên kẹo mà thôi." Liễu Tức Phong lên án, "Đến kẹo mà cậu cũng không cho tôi ăn? Không có kẹo tôi không sáng tác được."
*Corydrane là một chất kích thích (hoặc gây phấn khích) có vị đắng mạnh rất phổ biến vào những năm 1950, đã bị rút khỏi thị trường Pháp vào năm 1971 do tính chất gây nghiện.
Lý Kinh Trọc lập tức bị úp sọt là đến kẹo cũng không cho ăn, bất đắc dĩ nói: "Tôi đi rót cho anh ly sữa đậu nành được chưa?"
Liễu Tức Phong vẫn lưu luyến nhìn theo nửa lọ kẹo, Lý Kinh Trọc nói: "Đêm nay tuyệt đối không được ăn cái này nữa." Còn đe dọa thêm, "Anh gặp bệnh nhân biến chứng tiểu đường rồi mà, nếu còn ăn thì sẽ biến thành như vậy."
Liễu Tức Phong nhớ đến cái chân của Vương Tứ Đa, bèn thỏa hiệp: "Thôi được."
Lý Kinh Trọc đi rót sữa đậu nành, Liễu Tức Phong lại nói với theo sau lưng: "Sữa phải cho đường, năm muỗng."
Lý Kinh Trọc cười thầm trong bụng: Một muỗng cũng đừng hòng.
Lúc pha sữa đậu nành anh đã dự đoán được lát nữa Liễu Tức Phong nhất định sẽ la lối là sữa không ngọt, vì thế lấy di động ra tra cứu về cuộc đời của Balzac và Sartre.
Anh phát hiện ra mình đã dần học được cách chế phục Liễu Tức Phong rồi.
Đến lúc quay lại phòng học, hắn nếm thử một ngụm sữa, quả nhiên nói: "Không có đường sữa đậu nành không thể gọi là sữa đậu nành, cậu cho tôi uống nước luộc đậu đấy à?" Hắn lại chỉ vào giấy bản thảo của mình, "Tôi đang sáng tác đấy, mấy người Balzac bọn họ ——"
"Suốt cuộc đời Balzac uống năm mươi ngàn ly cà phê đặc, cho nên chỉ sống đến năm năm mươi mốt tuổi." Lý Kinh Trọc đã sớm có chuẩn bị, "Sartre dùng Corydrane là một loại thuốc kích thích có thành phần từ aspirin và amphetamine, trong amphetamine có ephedrine, nếu lạm dụng sẽ dẫn đến nghiện.
Sao anh không học Murakami Haruki ấy, không sáng tác được liền đi chạy bộ?"
Liễu Tức Phong nói: "Tôi không thích Murakami Haruki."
Lý Kinh Trọc hỏi: "Thế anh thích ai? Tôi không tin anh tìm không ra một vị tác giả nào có sở thích lành mạnh."
Liễu Tức Phong quay ngoắt đầu đi: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, tôi muốn tiếp tục viết."
Lý Kinh Trọc nhìn hắn nghiêm túc như vậy, đành phải nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn không thôi hoài nghi thái độ cần cù bất thường kia, bèn mở hé cửa ra nhìn lén một cái.
Liễu Tức Phong cầm bút ngồi yên một lúc lâu, chưa viết lấy một chữ, cào cào tóc mấy cái lại lấy từ trong hộc tủ ra một lọ kẹo dâu tây còn chưa mở, vui vẻ vừa ăn vừa viết, chẳng bao lâu sau đã ăn hết mấy viên.
Thời điểm Lý Kinh Trọc đẩy cửa hắn đang nhét kẹo vào miệng, lập tức bị bắt tận tay.
"Cậu đã nói sẽ không tự tiện vào phòng tôi." Động tác ăn kẹo của Liễu Tức Phong cứng lại, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không có một chút chột dạ hay áy náy nào.
Lý Kinh Trọc giật viên kẹo vừa lột ra còn chưa kịp cho vào miệng trên tay Liễu Tức Phong: "Tôi chỉ nói những lúc không có anh tôi sẽ không tự ý vào."
Liễu Tức Phong cãi: "Cậu xông vào phòng mà không gõ cửa, thói quen này không tốt đâu, rất dễ sinh ra nguy cơ không tin tưởng lẫn nhau."
Lý Kinh Trọc dí viên kẹo đến trước mặt Liễu Tức Phong: "Tôi mới là người nên sinh ra nguy cơ mất tín nhiệm với anh, phòng này còn giấu bao nhiêu kẹo nữa?"
Liễu Tức Phong đứng lên đi ra ngoài: "Tôi muốn đi ngủ."
Lý Kinh Trọc đi theo hắn: "Trong phòng ngủ có kẹo à?"
Liễu Tức Phong không thèm để ý, vòng vào phòng tắm nhốt Lý Kinh Trọc ở ngoài.
Lát sau hắn đi ra mang theo gương mặt đầy nước, đến tóc tai cũng dính ướt rượt.
"Lý Kinh Trọc, tôi viết tiểu thuyết mười năm cũng ăn kẹo hết mười năm, cậu cứ khăng khăng bắt tôi sống mà không ăn kẹo, tương đương với kêu tôi đừng viết nữa." Liễu Tức Phong đi lên phòng ngủ trên lầu hai, không thèm nhìn mặt Lý Kinh Trọc, "Cậu chỉ nhìn thấy tác phẩm, không thấy những gì tôi phải trả giá."
Lý Kinh Trọc đi theo sau hắn ôn tồn khuyên bảo: "Có chuyện gì đủ đáng giá phải đánh đổi bằng sức khỏe?" Nếu chuyện khác Lý Kinh Trọc có thể nhường nhịn, chỉ duy có vấn đề liên quan đến thân thể của Liễu Tức Phong là anh không muốn nhường.
Tính gây nghiện của đường cao hơn thuốc lá, ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe, vẫn có thể ăn, nhưng ăn như Liễu Tức Phong là quá nhiều, tuổi còn trẻ có lẽ chưa thấy, nhưng về già nhất định sẽ sinh ra một đống bệnh tật.
Liễu Tức Phong nện từng bước lên cầu thang, không nói một lời.
Lý Kinh Trọc vẫn đi theo sau đuôi thay hắn kéo từng ngọn đèn hành lang, mấy ngọn đèn lần lượt sáng lên, bóng Liễu Tức Phong bị kéo ra lúc dài lúc ngắn, khi chớp khi tắt.
Đến trước cửa phòng ngủ, Liễu Tức Phong mới mở miệng: "Vấn đề cậu vừa nói."
Bước chân Lý Kinh Trọc dừng lại theo: "Cái đó không được tính là vấn đề, tôi chỉ muốn nói là không có chuyện gì đủ đáng giá phải đánh đổi bằng sức khỏe."
Liễu Tức Phong nói: "Có."
Lý Kinh Trọc hỏi: "Cái gì?"
Liễu Tức Phong: "Tất cả mọi thứ."
Lý Kinh Trọc vừa định mở lời, Liễu Tức Phong đã nói tiếp: "Tất cả mọi người đều giống như cái này." Liễu Tức Phong chỉ lên ngọn đèn trên đầu, "Sợi vonfram có sinh mệnh, đốt hết biến thành một khoảng thời gian chiếu sáng.
Con người cũng có sinh mệnh, đốt hết sẽ biến thành những thứ khác, ví như tôi thiêu đốt xong bản thân sẽ biến thành câu chữ trên trang sách.
Tôi tình nguyện."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cuộc đối thoại vang lên bên tai, những lời Lý Kinh Trọc muốn nói bị tắc lại ở cổ.
Rất lâu sau anh mới lên tiếng: "Nhưng tôi hy vọng anh đừng thiêu đốt mình nhanh như vậy, nên đốt chậm một chút."
Liễu Tức Phong yên lặng rồi chậm rãi nói: "Trên bầu trời vĩnh hằng, một ngôi sao băng vụt qua chỉ như cái chớp mắt, quan trọng ở chỗ nó có rực rỡ hay không chứ không phụ thuộc vào thời gian bay dài hay ngắn."
Lý Kinh Trọc nhìn Liễu Tức Phong nửa ngày, á khẩu không trả lời được.
Trên người Liễu Tức Phong mang theo một loại yên tĩnh đậm đặc, thậm chí còn có hơi hướng cảm khái thế sự vô thường.
Hắn chậm rãi đóng cửa phòng ngủ, chậm rãi xoay người, mái tóc dài lướt qua cửa bị gió thổi hơi tung lên, dường như mọi thứ đều chuyển động như một thước phim quay chậm.
Không biết vì sao Lý Kinh Trọc lại nghĩ đến vũ trụ xa xôi, đến cành cây ngọn cỏ tùy tay là có thể với tới, những kiếp người ngắn ngủi đã trôi qua...
Không đúng!
Có chỗ nào rất không đúng.
Đây là Liễu Tức Phong, người trước mắt là Liễu Tức Phong.
Là Liễu Tức Phong mở miệng ra có thể biên được một đống chuyện xưa thật giả lẫn lộn, diễn sâu cực kỳ.
"Liễu Tức Phong!" Lý Kinh Trọc bỗng nhiên bừng tỉnh, dùng một tay chặn cửa lại nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh muốn ăn kẹo thì cứ nói là muốn ăn kẹo đi, bày đặt kể lể cái gì mà sợi vonfram, sinh mệnh, trời cao rồi sao băng? Bốc phét như thật ấy nhỉ."
Liễu Tức Phong nhanh chóng xoay người thò cái đầu khỏi cửa, bi thương trên người hóa thành hư không, còn trưng khuôn mặt tươi tỉnh đầy chờ mong ra.
Lý Kinh Trọc suýt nữa bị hắn làm cho tức chết.
Cái người này! Chỉ vì một lọ kẹo mà có thể bịa ra mười ngàn chữ không vấp một lần!
"Ăn ăn ăn.
Không cho ăn, trời sắp bị anh nói cho sập rồi.
Lỡ như ăn thành đổ bệnh..."
Còn chưa nói xong, Liễu Tức Phong đã lập tức hôn chóc lên môi Lý Kinh Trọc một cái rồi phi như gió xuống lầu, tìm được hai lọ kẹo anh giấu trong phòng khách nhỏ, mỗi tay ôm một lọ hồ hởi chui vào phòng học..