TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi
Chương 74

Dị ứng, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nhẹ thì bị ngứa da như phát bệnh sởi, nghiêm trọng thì nguy hiểm đến tính mạng. Phó Mạn Nhu không muốn lấy mạng Tần Điềm Dung, chỉ cần Tần Điềm Dung bị dị ứng nặng phải nhập viện, nghỉ dài hạn để bỏ lỡ cơ hội thăng chức lúc này.

Nếu dị ứng có thể ảnh hưởng thời gian tổ chức hôn lễ, trên tay lưu lại vết sẹo xấu xí thì càng tốt. Người ta thường nói đôi tay như khuôn mặt thứ hai của người phụ nữ. Phó Mạn Nhu không dám hủy dung, nhưng có thể phá hủy gương mặt thứ hai của Tần Điềm Dung, cô ta đã cảm thấy thỏa mãn.

Không có tên đàn ông nào không thấy buồn nôn khi đối mặt với một đôi tay ghê tởm. Một khi bạn trai Tần Điềm Dung tỏ ra bất cứ phản ứng khó chịu nào, đều sẽ tạo thành đả kích thứ hai với Tần Điềm Dung.

Làm một đồng nghiệp tốt, đương nhiên cô ta sẽ an ủi Tần Điềm Dung. Để Tần Điềm Dung biết cô ta vô cùng áy náy, không ngờ người vẽ tay tại khách sạn lớn lại là kẻ như vậy. Cô ta chỉ muốn bắt chước trào lưu trên mạng thôi mà. Hơn nữa hoa văn xinh đẹp, ngụ ý tốt đẹp, muốn giành lời chúc phúc tốt nhất cho Tần Điềm Dung thì sai chỗ nào? Có sai chính là khách sạn.

Hình xăm Henna gần đây rất nổi, khách sạn chỉ có một thầy vẽ tay, người tới xăm thì rất nhiều. Nghe Phó Mạn Nhu kể hình xăm có nhiều điểm hay, hơn nữa nhìn kiểu dáng đúng là rất đẹp, không ít đồng nghiệp đi chung đều tính vẽ một cái. Dù sao sau hai tuần hình xăm sẽ phai màu, không có gì đáng ngại.

Có người muốn vẽ màu đen, có người lại thích màu cam nâu. Nhiều người muốn vẽ cùng một lúc, thầy vẽ tay loay hoay một hồi thì nhớ nhầm.

Vốn Phó Mạn Nhu có thể phát hiện, nhưng đầu óc cô ta lúc này chỉ toàn nghĩ về cách giải quyết hậu quả, làm thế nào trốn tránh trách nhiệm. Cô ta nghĩ đến mức thơ thẩn, nên không biết thầy vẽ tay chọn nhầm màu sắc.

Phó Mạn Nhu vẽ trước, thầy vẽ tay chấm thuốc màu, bắt đầu vẽ lên cánh tay cô ta. Trước khi lớp màu phía trên được bóc ra, bằng mắt thường không thể nhìn ra khác biệt giữa hai màu thuốc nhuộm.

Vẽ tay chính tông tương đối phức tạp, mất bảy tám tiếng đồng hồ mới có thể hoàn thành. Nhưng tại đây, mọi người đều chỉ vẽ chơi, cũng không có ai rảnh mà ngồi chờ lâu, nên các hình xăm ở chỗ này chỉ toàn loại đơn giản, hơn 10 phút là hoàn thành một cái. Mãi đến lúc vẽ xong, Phó Mạn Nhu vẫn không có cảm giác gì bất thường. Phản ứng bỏng chất hóa học không xảy ra ngay, cô ta tươi cười đứng dậy, nhường ghế cho Tần Điềm Dung.

Tần Điềm Dung không chọn hoa văn phức tạp, sợ không phù hợp với váy cưới, nên chỉ chọn hình xăm nhỏ giống trang trí trên lắc tay hoặc nhẫn. Vừa vẽ xong, bỗng có tiếng động lớn vang lên ngoài cửa khách sạn.

“Con trai tôi vẽ một hình xăm ở chỗ mấy người, sau khi về nhà thì biến thành thế này, bác sĩ nói rằng nó sẽ bị lưu sẹo cả đời!” Âm thanh cao vút, nghe loáng thoáng phát ra từ chỗ người phụ nữ bị bảo vệ chặn ngoài cửa.

“Con trai? Con trai thì sao, con trai thì không cần quan tâm vẻ ngoài à? Nó như vậy thì sau này cưới vợ kiểu gì?”

“Chuyện cưới vợ là chuyện tương lai, còn chưa có tính.” Giọng nữ bén nhọn, gần như chói tai: “Hiện tại nó còn đang nằm ở bệnh viện, chẳng biết bao giờ thì khỏe lại. Mỗi ngày đều phải truyền chất kháng sinh, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng. Khách sạn mấy người chỉ nói một câu có lệ như vậy thôi hả?”

“Trong thuốc màu có chất hóa học sao mấy người không cảnh báo từ trước? Tôi mà biết nó chứa chất nguy hiểm, ngu gì để con tôi vẽ lên tay? Trẻ con ham chơi, thấy mới lạ thì muốn thử, chúng tôi làm cha mẹ đương nhiên không cấm cản. Không phải con mấy người, tất nhiên mấy người không biết đau lòng!”

“Bỏng chất hóa học đó, cả cánh tay nổi đầy bọt nước. Con trai tôi bị tra tấn đến mức kêu đau mỗi ngày, ăn không ngon ngủ không yên, cả người gầy đi hẳn. Tiền thuốc men thì cao chót vót, giờ mấy người chỉ ném một câu xin lỗi rồi nói không phải trách nhiệm của mấy người thì coi như không có gì xảy ra à?” Người phụ nữ xông vào khách sạn, liền nhìn thấy thầy vẽ tay: “Cái quầy vẽ tay hại người này vẫn còn tồn tại?!”

Người phụ nữ không thể khống chế cảm xúc bản thân, tiến lên lên lật cái bàn đặt toàn bộ thuốc màu và bút vẽ: “Hại con trai tôi cho đã rồi còn muốn hại người khác!” Lật xong bàn, người phụ nữ xô đổ tất cả ghế dựa xung quanh, thầy vẽ tay nhanh chân trốn sang một bên, suýt chút nữa bị thương.

Thấy thế, trong lòng Phó Mạn Nhu căng thẳng, nhưng liếc nhìn hình xăm trên tay Tần Điềm Dung, cô ta lại thả lỏng. Cũng may là đã vẽ xong, dù có người làm loạn cũng không sao.

Người phụ nữ phát tiết một lúc, cuối cùng cảm xúc cũng dịu xuống. Người phụ nữ nhìn về phía đám người Phó Mạn Nhu, chú ý tới hoa văn trên tay họ thì lấy di động ra, đưa ảnh chụp con trai mình cho họ xem, tận tình khuyên bảo: “Mấy cô mau rửa sạch thuốc màu trên tay đi, đẹp cũng không thể giữ lại. Con trai tôi chính vì thấy đẹp nên bây giờ biến thành thế này.”

Ảnh chụp cực kỳ ghê người. Trên cánh tay đứa bé nổi đầy vết phồng rộp sưng đỏ, vừa nhìn đã thấy đau. Tần Điềm Dung theo bản năng kéo tay Phó Mạn Nhu: “Khách sạn có nhà vệ sinh, chúng ta mau vào rửa sạch đi.”

“Chúng ta nào có xui xẻo đến vậy, vẽ thì đã vẽ rồi, giữ lại một thời gian rồi tẩy sau.” Phó Mạn Nhu có ý đồ riêng, đương nhiên không chịu rửa ngay. Thời gian chất hóa học lưu lại trên da quá ngắn, ai biết nó có tác dụng hay không?

“Cô nói ai xui xẻo?” Người phụ nữ bất mãn, nhưng người quản lý khách sạn đã tới, bà ta chỉ trừng mắt nhìn Phó Mạn Nhu một cái, rồi quay sang cãi cọ với quản lý khách sạn.

Phó Mạn Nhu không chịu rửa, nhưng Tần Điềm Dung bị dọa sợ, kiên quyết muốn rửa sạch, hơn nữa bạn trai cô ấy cũng đồng ý, đồng nghiệp xung quanh cũng thấy nên rửa sạch, không cần mạo hiểm giữ lại. Phản đối nữa thì quá bất thường, Phó Mạn Nhu đành thỏa hiệp, hai người vào nhà vệ sinh tẩy sạch hình xăm.

Hình xăm rửa nước thôi thì không hết, bình thường phải đợi da trao đổi chất thì hình xăm sẽ dần phai màu tự nhiên. Trong trường hợp gấp quá thì có thể dùng nước tẩy trang để làm sạch. Trong túi xách con gái luôn có sẵn dụng cụ trang điểm, nhưng chỉ có buổi tối về nhà mới tẩy trang, vậy nên không ai mang theo nước tẩy trang hoặc dầu tẩy trang.

Cuối cùng vẫn là bạn trai Tần Điềm Dung lo lắng có chuyện ngoài ý muốn, chạy đến cửa hàng mỹ phẩm bên ngoài khách sạn mua một lọ nước tẩy trang mới.

Diện tích hoa văn trên tay Tần Điềm Dung tương đối ít, hơn nữa mới vẽ xong, thuốc chưa kịp bám vào da, tẩy rửa khá dễ. Phó Mạn Nhu thì hơi xui, hình xăm cô ta chọn có nhiều họa tiết, thuốc màu đã gần khô hẳn. Cô ta vất vả rửa sạch hình xăm, da tay bị cọ xát đến mức đau rát.

“Khó chịu muốn chết, biết thế đã không vẽ.” Phó Mạn Nhu oán giận bất mãn nói. Thật ra trong lòng cũng có chút hối hận. Nếu không phải sợ làm người khác hoài nghi, cô ta đã không chịu khổ thế này đâu!

Bởi vì vụ ồn ào này, ai cũng không còn hứng thú vui chơi, tất cả đều về nhà mình. Sau khi về đến nhà, Tần Điềm Dung và bạn trai vẫn còn cảm giác sợ hãi, may mà biết sớm, chứ cứ thể thứ nguy hiểm đó lưu lại trên da một thời gian dài thì quá liều mạng. Bạn trai Tần Điềm Dung cố ý lên mạng tra các thông tin về hình xăm Henna, phát hiện có rất nhiều trường hợp thực tế bị bỏng da do chất hóa học trong thuốc màu, hai người càng cảm thấy may mắn.

“P-Phenylenediamine?”

Vào một trang web giới thiệu về hình xăm Henna, A Kiệt chú ý tới ba chữ này, nhíu mày. Màu đen Henna được bỏ thêm chất hóa học, màu cam nâu thì không. Lại liên tưởng đến việc đồng nghiệp bạn gái mình biết vẽ hình xăm có thể sẽ bị bỏng da, để lại sẹo vĩnh viễn nhưng không có bộ dáng nóng nảy, hắn lại nhịn không được nghĩ nhiều.

“Liệu đây có phải là cố tình?” Nghe bạn trai phân tích, Tần Điềm Dung có chút dao động, nhưng không chịu tin: “Em thấy cô ấy không phải người như vậy.” Nhưng chọn khách sạn Phúc Nguyên để tụ hội, còn rủ đi vẽ hình xăm, đều là do cô ta đề nghị, cho dù trong lòng không muốn nghi ngờ, nhưng càng lúc cô càng nghĩ theo hướng suy đoán của bạn trai.

“Cô ta có biết em bị dị ứng p-Phenylenediamine không?”

Bị bạn trai nhắc nhở, sắc mặt Tần Điềm Dung lập tức biến đổi: “Biết, lúc bọn em vừa vào công ty, có đi cắt tóc cùng nhau, lúc đó thợ tạo mẫu tóc khuyên em nên nhuộm, em có nói qua. Rồi mới hai ngày trước, cô ấy rủ em đi nhuộm tóc, thì em mới bảo em bị dị ứng không đi, nói cô ấy rủ người khác.” Điểm khác thường quá nhiều, không nghi ngờ Phó Mạn Nhu cũng khó.

Không ngờ đồng nghiệp hay nói nói cười cười lại giấu diếm tâm tư ác độc đến vậy. Tần Điềm Dung ngẩn người nửa ngày, không biết về sau phải đối xử với cô ta như thế nào. May mà quan hệ hai người chỉ ở mức đồng nghiệp hơi tốt một chút, chứ không phải thân thiết, nếu không thì buồn nôn chết mất.

“Đi bệnh viện kiểm tra xem.” Tuy hiện tại bạn gái hoàn toàn không có phản ứng gì, nhưng việc dị ứng rất khó đoán, vẫn nên đi kiểm tra cho yên tâm, miễn để tâm trạng luôn lo lắng đề phòng không yên.

Hai người cùng đi bệnh viện, kết quả có rất nhanh, làm bọn họ có chút ngơ ngác.

“Không tiếp xúc với p-Phenylenediamine?” Không thể nào.

Ngay khi bọn họ tưởng rằng mình hiểu lầm Phó Mạn Nhu, trong lòng sinh áy náy, thì thấy Phó Mạn Nhu đi vào bệnh viện.

Từ cánh tay trải dài đến đầu ngón tay của Phó Mạn Nhu, tất cả vị trí từng vẽ hình xăm đều có bọt nước sưng vù.

Bệnh viện trị da liễu tốt nhất thành phố A chính là chỗ này, đương nhiên hai bên dễ đụng mặt nhau. Nhìn đôi tay Tần Điềm Dung vẫn trắng nõn như cũ, gương mặt Phó Mạn Nhu khó giấu nổi sự phẫn hận. Tuy cô ta nhanh chóng quay đầu tìm bác sĩ, nhưng cả hai người đều thấy rõ biểu tình của cô ta.

Sau đó họ quay lại khách sạn tìm hiểu kỹ hơn, thầy vẽ hình xăm đã từ chức, nhưng hồ sơ người vẽ hình xăm vẫn còn. Thì ra là thầy vẽ hình xăm bị nhầm nên đổi loại màu vẽ của hai người cho nhau. Lại liên tưởng đến phải ứng của Phó Mạn Nhu.

Hiểu lầm? Chắc chắn không phải.

Vì hai tay bị chất hóa học làm bỏng, trên da tay nổi hàng loạt các bọt nước lớn lớn bé bé, căn bản không thể làm việc bình thường. Hơn nữa trị bệnh là cả một quá trình dài, Phó Mạn Nhu chỉ có thể xin nghỉ dài hạn.

Các đồng nghiệp cùng đi khách sạn ngày đó, ban đầu còn có chút đồng cảm với Phó Mạn Nhu, nhưng sau khi nhận ra thái độ khác thường của Tần Điềm Dung, nhiều người cẩn thận cân nhắc nghĩ kỹ lại, trong lòng có chút suy đoán. Đặc biệt vài ngày sau, tin tức Tần Điềm Dung được thăng chức truyền ra, thì họ càng chắc chắn.

Đường thăng tiến quả là hung hiểm. Môi trường làm việc trong công ty khá đơn thuần, tuy vẫn còn vài chỗ không công bằng, nhưng nội bộ vẫn bảo trì mọi thứ ở mức vừa phải, không ai quá phận. Thủ đoạn âm hiểm như vậy họ chỉ từng thấy trong phim truyền hình, chứ thực tế, người trong công ty lục đục đấu đá lẫn nhau, cùng lắm chỉ khiến người ta từ chức thôi, hoàn toàn không đến mức làm tổn thương đến mạng người.

Tần Điềm Dung dị ứng p-Phenylenediamine, rất nhiều người đều biết. Các đồng nghiệp sau khi tìm hiểu về hình xăm henna, đều cẩn thận giữ khoảng cách với Phó Mạn Nhu.

Thật đáng sợ!

Vì một cơ hội thăng thức mà dám ra tay ác độc.

Đấy là chưa kể có rất nhiều người cạnh tranh vị trí này trong công ty, mà Phó Mạn Nhu không có ưu thế vượt trội. Dù không có Tần Điềm Dung, người lên chức cũng sẽ là người khác.

Gấu: Dạo này bận học + chuẩn bị bài thi quá, mãi mới rảnh để quay lại edit:<

- -----oOo-----

Đọc truyện chữ Full