Toàn thân con quỷ lái xe đạp điện kia trông có vẻ bình thường, nhưng trên túi giữ nhiệt mơ hồ có tà khí lượn lờ.
Tà khí lúc có lúc không, mỏng đến mức gần như nhìn không ra, vậy nên lần đầu Cố Trường Sinh quan sát mới không phát hiện.
Chẳng lẽ đồ trong túi có vấn đề?
Theo lý thuyết có hai khả năng, xe đạp điện và túi giữ nhiệt đều do chấp niệm của thanh niên huyễn hóa ra, hoặc sau khi hắn chết, có người mua vàng mã hình xe đạp điện và túi giữ nhiệt, rồi đốt cho hắn. Nhưng nếu là vế sau, ai lại cẩn thận đến mức phục chế cả túi giữ nhiệt? Hơn nữa còn phục chế nhiều phần đồ ăn, xác suất thực sự quá thấp. Thoạt nhìn cái trước hợp lý hơn.
Có thể lúc còn sống, đồ ăn trong túi giữ nhiệt từng chứa tà khí, vì thế sau khi chết hắn tạo ra đồ ăn ảo, tà khí cũng được tạo ra theo? Vẫn không đúng lắm. Quỷ khi còn sống là một người bình thường, sao có thể cảm nhận được tà khí?
Cố Trường Sinh đến gần, mãi mới nhìn ra manh mối. Xe đạp điện là bằng giấy, nhưng túi giữ nhiệt và đồ ăn bên trong là do người trực tiếp đốt vật thật. Khả năng cao đồ ăn bên trong có liên quan đến nguyên nhân cái chết của hắn.
Bắt gặp tầm mắt của Cố Trường Sinh, nhân viên giao hàng lái xe đến trước mặt Cố Trường Sinh, dừng xe lại: “Xin hỏi anh có phải là anh Trần không ạ? Cơm hộp của anh đây.” Nhân viên giao hàng tưởng Cố Trường Sinh là khách đặt cơm.
Khương Thời Niên giơ tay, ngón trỏ điểm giữa trán thanh niên, hắn lập tức nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, đồng thời từ trạng thái hỗn độn tỉnh lại.
“Thì ra mình đã chết.” Động tác mở túi giữ nhiệt khựng lại, hắn không tỏ vẻ bi thương, ngược lại giống như vừa trút bỏ gánh nặng.
Tiền lương nhân viên giao cơm khá cao, nhưng yêu cầu chân tay lanh lẹ, tranh đơn hàng thật nhanh mới được. Nếu động tác quá chậm không tranh được đủ số lượng, hoặc bị khách hàng khiếu nại, không những không có lương mà còn có thể bị phạt tiền. Làm nghề này vừa khổ vừa mệt. Trời nắng bể đầu cũng phải đi, mưa to ướt người vẫn phải giao, kiếm tiền quá vất vả.
Nếu sống một mình, số tiền này đủ để tiêu xài thoải mái, còn có thể tích cóp tiết kiệm. Còn nếu nuôi cả gia đình thì không thừa được bao nhiêu, nhiều khi còn khó khăn túng thiếu. Thật ra hắn là một kẻ độc thân, một người ăn no cả nhà không lo chết đói, nhưng thấy giá nhà đất càng ngày càng cao, hắn cắn môi, quyết định vay tiền mua một căn.
“Sau khi mua nhà, sinh hoạt bắt đầu khó khăn. Mỗi ngày nhắm mắt đi ngủ đều nằm mơ về việc làm sao để tranh nhiều đơn đặt hàng hơn, làm sao để kiếm thêm tiền.” Nếu không kịp trả khoản vay mua nhà, thì chỉ còn nước cạp đất mà ăn.
Những người khác khi gặp chuyện này, còn có thể tìm bạn bè người thân vay tiền để vượt qua giai đoạn khó khăn. Còn hắn xuất thân từ cô nhi viện, chẳng có cha mẹ để dựa vào, đã thế còn có thói quen gửi tiền định kỳ tới viện phúc lợi, trợ cấp cho mấy đứa bé đáng thương.
Thậm chí phần lớn bạn bè xung quanh hắn đều có xuất thân giống hắn, hoặc là dứt khoát thân ai nấy lo. Người nào cũng có cuộc sống không quá tốt, dù hắn hỏi mượn chắc chẳng có để cho. Suy xét đủ kiểu, hắn vẫn quyết tự mình gồng gánh. Lúc nào hết tiền thì gặm màn thầu, đến mì gói cũng tiếc không dám ăn.
Cuộc sống như vậy quá gian nan, ép hắn không thở nổi. Dù biết chịu khó hai mươi mấy năm, trả xong khoản vay thì tốt rồi, nhưng hắn thực sự mệt mỏi, hai chữ thiếu tiền như khắc sâu vào xương cốt, thế nên dù đã chết hắn vẫn tiếp tục đưa cơm, sợ giao trễ sẽ bị phạt tiền.
“Có thể cho chúng tôi xem hóa đơn không?”
Nghe Cố Trường Sinh hỏi vậy, thanh niên cười nói: “Có gì đâu không thể?” Nếu hắn còn sống, không thể tùy tiện đưa hóa đơn cho người khác, nhưng bây giờ đã chết, đồ ăn cũng chẳng thể đến tay người nhận, cho ai xem mà chả được?
Thanh niên không chỉ đưa hóa đơn cho Cố Trường Sinh, thấy Cố Trường Sinh có vẻ rất tò mò túi giữ nhiệt, hắn chủ động mở túi giữ nhiệt để cậu nhìn đồ ăn bên trong.
“Đây là đồ ăn của một cửa hàng mới, buôn bán khá tốt, mỗi ngày đều có nhiều đơn đặt hàng, đặc biệt cơm hộp bán cực kỳ chạy.”
Đồ ăn được xếp chồng ba tầng, đầy ắp túi giữ nhiệt. Trong mắt Cố Trường Sinh, những hộp cơm màu trắng nửa trong suốt đã bị tà khí nhuộm thành màu đen. Không chỉ đồ ăn, ngay cả dấu mộc ngôi sao trên hóa đơn cửa hàng cũng nồng đậm tà khí. Hiển nhiên vấn đề bắt nguồn từ cửa hàng này. Nếu không hai loại đồ vật khác nhau, sao có thể đều chứa tà khí.
Cố Trường Sinh lập tức gọi điện cho Tần Dực, bảo hắn tra xem, có phải Phan Hạo Khôn từng đặt cơm hoặc từng xem thực đơn cửa hàng này không. Trước đó bọn họ đều đoán sai, phát hiện tà khí có thể di chuyển qua internet, liền tập trung tìm các trang web khả nghi, hoàn toàn không nghĩ tới việc tra ứng dụng đặt cơm qua mạng.
“Ẩn giấu quá kinh rồi, chúng tôi đã tìm tất cả các trang web Phan Hạo Khôn từng xem trong vòng một tháng gần nhất, ngay cả chỗ tải hình nền cũng không tha, không ngờ lại là ứng dụng đặt cơm hộp.” Bởi vì lượng công việc khá lớn, bọn họ không chú ý đến vụ cơm hộp, mà tập trung tra các công cụ liên lạc và mạng xã hội. Tần Dực nghĩ đến cảnh hai ngày nay tăng ca thêm giờ, một đống người nốc đủ loại cà phê cho tỉnh, hai con mắt thâm đen bận tối mày tối mặt, kết quả chả có tác dụng gì, sắc mặt không tốt lắm.
Cũng may rốt cuộc cũng có mục tiêu xác định, tiếp theo chỉ cần bắt được người là xong. Nghĩ vậy, Tần Dực không rảnh nói chuyện phiếm với Cố Trường Sinh, vội vàng cúp điện thoại.
Thanh niên giao cơm nghe Cố Trường Sinh nói chuyện điện thoại từ đầu đến cuối, biểu tình như thể vừa phát hiện ra đại lục mới. Hồi nãy hai người Cố Trường Sinh có thể thấy hắn, hắn đã bất ngờ lắm rồi, chỉ nghĩ là do bọn họ có Âm Dương Nhãn, còn có thể tiếp thu. Chờ đến khi nghe cậu gọi điện thoại, gì mà tà khí rồi cơm hộp rồi có cả ban ngành đặc thù, lặng lẽ liên hệ mấy từ kỳ lạ này với nhau, thanh niên thiếu chút nữa đã rớt cằm xuống đất.
Nhưng đến quỷ cũng có, thì mấy chuyện kỳ lạ này cũng là bình thường. Hắn không nghĩ Cố Trường Sinh đang nói dối, dù sao cũng chẳng mấy ai rảnh tới mức đi trêu quỷ, hơn nữa người ở đầu bên kia còn rất phối hợp.
Lấy lại tinh thần, thanh niên do dự một hồi, lúc này mới ấp a ấp úng nói: “Hai vị đại sư, có thể giúp tôi một việc không.” Ngày hôm đó mưa khá lớn, hắn lái xe đi đưa cơm, chạy được nửa đường thì xe trượt bánh bị tai nạn, xe cấp cứu chưa kịp tới đã tắt thở. Tuy không biết việc hắn chết cùng tà khí Cố Trường Sinh nhắc đến có liên quan đến nhau hay không, nhưng suy nghĩ kĩ thì cũng không có gì kì quái. Chủ yếu là do hắn lái xe quá nhanh, ngày mưa đường trơn trượt, dù không có tà khí cũng rất dễ bị té xe.
Tử vong đối với hắn không quá đáng sợ, hẳn chỉ hơi đau lòng căn nhà mới mua được hai năm. Cô nhi sau khi qua đời, nếu không có di chúc, tài sản sẽ bị quốc gia thu hồi. Hắn tuy có di chúc, nhưng di chúc viết trong sổ nhật ký, không phải một tờ giấy riêng lẻ, rất khó phát hiện. Lúc viện trưởng cô nhi viện đến hỗ trợ thu gom di vật, sợ nhìn vật nhớ người không dám mở sổ, cho nên di chúc có cũng như không.
“Tôi muốn để căn nhà lại cho cô nhi viện.” Trên người hắn căn bản không có tiền, cũng may vẫn còn nhà. Dùng nhà để cho thuê hoặc dứt khoát bán đứt đều hỗ trợ ít nhiều cho tài chính cô nhi viện. Tuy mỗi năm viện phúc lợi đều được nhà nước tăng tiền trợ cấp, nhưng viện lại to, nhiều thứ còn hữu hạn. Hắn cảm thấy bản thân không có năng lực gì ghê gớm, không giúp đỡ được nhiều, nhưng hắn hy vọng những đứa trẻ trong cô nhi viện có thể sống tốt hơn nữa.
Chuyện này không khó, Cố Trường Sinh sảng khoái đáp ứng. Nhân gian không còn chấp niệm nào để hắn lưu lại, sau khi tâm nguyện được đáp ứng, lập tức cảm nhận được lực hấp dẫn từ địa phủ.
Thanh niên vừa mới đi địa phủ xếp hàng đầu thai, Cố Trường Sinh liền nhận được điện thoại của Tần Dực: “Tra được gì rồi à?”
“Ừm ừm, mặc dù không thấy được, mau tới cục cảnh sát.” Tần Dực giục cậu.
Chuyện gì mà gấp dữ vậy?
Cố Trường Sinh còn chưa hỏi, Tần Dực đã tóm nhanh một lượt: “Không phải hồi nãy nghi ngờ ông chủ quán ăn ngôi sao có vấn đề sao? Bên chúng tôi vừa mới phái nhân viên đi điều tra, hình như đối phương đã sớm phát hiện mình bị lộ, thế là gắn bom lên người rồi chạy tới tòa cao ốc gần cục cảnh sát.” Gần cục cảnh sát có một khu chợ, lượng người qua lại cực kỳ đông, nếu bom nổ thật, số người thương vong khó có thể nghĩ nổi.
“Chưa kể tên đó còn cài sẵn bom ở nhiều chỗ trong tòa cao ốc, là bom hẹn giờ.” Mà loại bom hắn cài là bom tự chế, dùng thuốc súng trong pháo hoa pháo trúc gom lại mà thành. Bom tự chế không ổn định, dù đã cài sẵn thời gian, cũng có thể bất chợt phát nổ.
Cảnh sát vừa sơ tán người dân, vừa phải theo lời đối phương gọi đài truyền hình tới phát sóng trực tiếp. Họ cần tranh thủ thời gian giải quyết càng sớm càng tốt: “Tên đó chắc chắn có nhân cách phản xã hội.” Không phải nhân cách phản xã hội thì không dám làm những việc này.
Rất nhiều địa phương đều cấm đốt pháo hoa pháo trúc, gần như không có chỗ bán, nhưng chưa thể quản tới vùng nông thôn. Ông chủ quán ăn dựa vào lỗ hổng này, lấy cớ gia đình ở nông thôn chuẩn bị làm đám cưới, mua một lượng lớn pháo hoa pháo trúc.
“Bây giờ đã sơ tán gần xong, chúng tôi đang nghĩ cách trấn an khống chế hắn. Khổ là tạm thời chưa tìm thấy vị trí hắn giấu mấy quả bom trong cao ốc, cũng không rõ có bao nhiêu cái.” Thật ra lúc hắn ta kêu gào có nói là mười một quả bom, nhưng lời hắn nói, ai dám tin?
“Lẽ ra khi gặp trường hợp này, sẽ có nhân viên chuyên nghiệp và chó nghiệp vụ tới lục soát giải quyết. Nhưng đúng lúc tất cả chó nghiệp vụ trong thành phố đều đi tham gia huấn luyện.” Khu vực huấn luyện cách nơi này quá xa, đi máy bay cũng mất vài tiếng đồng hồ mới về tới, căn bản không kịp. Lần huấn luyện này quy mô rất lớn, mấy con chó nghiệp vụ ở các tỉnh chung quanh cũng đi tham gia hết. Vì phòng ngừa có trường hợp ngoài ý muốn, mỗi tỉnh có hai con ở lại.
Ai cũng không ngờ, bình thường quanh năm suốt tháng chẳng được mấy vụ án cháy nổ, cố tình ngay lúc này lại xuất hiện một vụ cực nghiêm trọng. Không đủ số chó nghiệp vụ, chỉ dựa vào các nhân viên có sẵn, gần như không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Dù khu vực lân cận có nhận được tin tức chạy tới, vẫn không kịp.
“Dùng phương pháp khoa học không được, tôi liên hệ vài đại sư nhờ hỗ trợ, đều nói không có biện pháp xử lý.” Thanh âm Tần Dực hiện rõ mệt mỏi và nóng nảy.
“Cho nên anh tìm tôi?” Cố Trường Sinh cảm thấy bản thân không có biện pháp gì hay cả. Cậu đâu thể rải một đống hạt đậu, kêu chúng nó lục soát toàn bộ mọi ngóc ngách trong cao ốc, lôi bom bị giấu ra.
Từ từ, hình như cũng không phải không thể?!
Hơn nữa còn có Tổ sư gia ở đây, Cố Trường Sinh nghĩ nghĩ, quyết định qua xem tình huống thế nào.
Màn thầu hay bánh màn thầu hoặc bánh bao ngọt là sản phẩm bánh được làm từ lúa mì lên men, có hoặc không có nhân thịt nhồi và được nấu chín bằng cách hấp. Đây là một dạng bánh đặc trưng của Trung Quốc vừa kết hợp đặc tính của bánh mì và lúa mì.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi
Chương 86
Chương 86