Quảng trường Thiên Nhãn
Bất luận là học sinh của trường, hay là nhân viên và vận động viên của đại hội thể thao lần này thì đều tập hợp lại đây, mặc dù các giáo viên viên chức đang trấn an, nhưng những yêu tộc này cũng không phải là con nít cái gì cũng không hiểu, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nôn nóng.
Đùa gì đấy, bọn họ nhìn thấy phía Kim Uyển chốc thì khói đen bốc ra, chốc thì lóe lên kim quang, ai biết được là đã xuất hiện thứ kì quái gì rồi chứ!
Không ít học sinh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thấy tình thế không ổn, bọn họ lập tức sẽ phi đi bằng tốc độ như thi đấu điền kinh tám ngàn dặm.
Thời gian dần trôi, vào lúc dự cảm trong lòng mọi người càng lúc càng mãnh liệt, Thôi Giác dẫn theo một nhóm giáo sư và một con quái đầu heo xuất hiện, “Thật ngại quá, vừa rồi xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, khiến mọi người lo lắng rồi.”
Quái đầu heo lạ mắt kia cũng mở miệng nói: “Về chuyện ngày hôm nay, ban tổ chức chúng tôi và phía Hoa Linh sẽ cùng nhau đưa ra thông báo, đến lúc đó sẽ giải thích tường tận chuyện xảy ra hôm nay cho mọi người. Trước mắt chúng tôi có thể tuyên bố là mối nguy đã được giải trừ, mọi người có thể trở lại ký túc xá hoặc lớp học an toàn rồi.”
Đám người ở quảng trường im lặng một chốc, rồi bắt đầu nháo nhào cả lên.
“Đậu má, đầu heo này là trọng tài Tạ? Tôi không nghe nhầm đó chớ?”
“Ông chú đẹp trai phong độ nhẹ nhàng của tôi đâu mất rồi, đầu heo đi ra đi!”
“Hu hu hu đừng như thế mà, nhất định là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trọng tài Tạ vì bảo vệ mọi người mới không màng mạo hiểm chính mình, bị nổ thành đầu heo, các cậu còn nhớ mới nãy bên kia có khói đen không?”
Tạ Như Lâm: “…”
Tạ Như Lâm đen mặt nói: “Mọi người có thể trở ký túc xá rồi.”
Căn bản không ai để ý tới ông, vẫn đang bận thảo luận rốt cuộc là cái giống gì đã đánh Giải Trãi thành ra như này.
Thôi Giác nhỏ giọng nói: “Tạ huynh, tôi thấy chúng ta cứ nói là anh bị Tham đánh đi.”
Trong thông báo được đưa ra vào ngày mai, đương nhiên sẽ không thể nào có toàn bộ chân tướng được, bọn họ sẽ lược đi một vài phần quan trọng có liên quan đến Châu Mộ, chỉ nói đến chuyện của Thư Lâm.
Đây cũng là ước định mà nhà trường đã giao với Châu Mộ lúc mới nhập học, bọn họ không muốn làm cho mọi người hoang mang, cũng không được phép tự tiện tiết lộ việc riêng tư của học sinh, nên trước khi Châu Mộ thu thập xong tất cả ma khí, họ sẽ không tiết lộ thân phận của cậu, điều này cũng được đưa vào nội quy nhà trường rồi.
Tạ Như Lâm trầm mặc nửa ngày: “…Đồng ý.”
Từ hôm nay trở đi, vết thương trên mặt ông chính là vì bảo vệ mọi người, liều chết chiến đấu với Tham nên mới có!
……
Đã tuyên bố gỡ bỏ cảnh báo rồi, học sinh cũng tụm năm tụm ba buôn dưa lê đi về.
Khi học sinh lầu 5 đi tới gần tòa ký túc, bỗng nhìn thấy bóng dáng Du Kỳ và bạn cùng phòng, ở quảng trường có nhiều người như thế, mọi người cũng sẽ không nghĩ tới chuyện lúc nãy không nhìn thấy bọn họ ở đó.
Nhưng giờ đây chuyện làm cho người ta nghi hoặc chính là, hai con người trước nay luôn Tiêu không rời Mạnh* giờ lại tách nhau ra, Châu Mộ lại còn đi cùng Xuân Mười Chín lúc trước tránh còn không kịp.
(*焦不离孟: Tiêu và Mạnh là chỉ hai viên đại tướng Tiêu Tán và Mạnh Lương dưới trướng Dương Diên Chiêu, hai người là huynh đệ kết nghĩa, không thể tách rời. Câu này để chỉ mối quan hệ rất bền chặt và sâu sắc giữa hai người với nhau.)
Ba người đều rất lặng im, đặc biệt là Xuân Mười Chín và Du Kỳ, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
Đợi đến tầng mười hai, Châu Mộ thế mà lại mở toang cửa ra, bắt đầu hì hục thu dọn hành lý.
Sao lại thu dọn hành lý? Chẳng lẽ không chịu nổi sự đe dọa của Dù Kỳ nữa, muốn thôi học?
Các bạn học cùng tầng hoặc là bám vào cửa ký túc xá, hoặc là giả vờ đi ngang qua, lén nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Trong phòng ký túc xá là một trận trầm mặc áp suất thấp, Châu Mộ dọn được một nửa, lúc lấy máy tính của mình, cậu cũng nhìn thấy tin nhắn của ba trên màn hình, theo bản năng liếc nhìn Du Kỳ một cái.
Du Kỳ cũng đang nhìn cậu, tự giễu nghĩ thầm, ừm, bây giờ hắn biết nghĩa của câu kia rồi, Châu Mộ chẳng những muốn ăn hắn, thậm chí còn từng thảo luận mùi vị của hắn với người nhà.
Du Kì, vốn cũng nằm trong thực đơn của nhà bọn họ, lại nói tiếp, có phải Châu Mộ cũng muốn học hỏi kinh nghiệm của mẹ cậu, lấy vài công thức nấu Du Kì không.
Châu Mộ biết câu này có hơi mập mờ, có điều hình như cậu cũng không biết nên nói gì cả, hơn nữa, Du Kì thật sự là khá ngon. Vì thế cậu nặng nề đóng laptop lại, nhìn về phía Xuân Mười Chín, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ: “Sao anh lại đứng đó, anh không muốn ở cùng tôi sao?”
Xuân Mười Chín đứng bên cạnh thiếu chút nữa liền bật khóc, lại là tôi.
Mẹ nó chứ tôi đứng kế cậu mà còn dám có động tác thừa gì à, hơn nữa cậu đây không phải là đang trút giận lên người tôi đó chứ?
Rốt cuộc là tại sao, tại sao gã phải chịu tổn thương như này?
Là bởi vì hôm nay gã tốt bụng đi đến đó cùng Châu Mộ, cho nên được lấy oán trả ơn à?
Ở Kim Uyển, bọn họ đều nhìn thấy Châu Mộ còn khủng bố hơn con Tham kia nhiều, vừa nhìn liền biết là không hề có tí đạo đức nào cả, gã căn bản không biết nếu cậu còn nổi điên lên như hôm nay, nội quy nhà trường sẽ ràng buộc được cậu bao lâu nữa.
Ở cùng cậu không biết còn nguy hiểm hơn ở với Cùng Du Kỳ gấp bao nhiêu lần, chí ít thì trên mặt Du Kỳ còn có cấm chế.
“Tôi, tôi muốn.” Xuân Mười Chín nuốt nước đắng, tiến lên giúp Châu Mộ thu dọn hành lý, Châu Mộ cũng không nhúc nhích nữa, ánh mắt hiển nhiên đang chất vấn hành vi đứng như trời trồng của gã ban nãy là không hiểu chuyện đến nhường nào.
Châu Mộ cầm một chiếc vali đã thu dọn xong lên, trực tiếp đi qua ký túc xá đối diện.
Lúc đi tới cửa, Hộ Môn Thảo ưỡn thân, cân nhắc xem mình có nên mắng người hay không—— Châu Mộ này đã sắp chuyển đi rồi, sẽ không còn là người nhà mình nữa, mà còn là ở bên phía Xuân Mười Chín, vậy không phải có nghĩa là, mình nên tặng cậu ta vài câu sao?
Nhưng Châu Mộ như là biết nó đang nghĩ gì, lạnh lùng liếc mắt một cái.
Vì cái liếc mắt này, Hộ Môn Thảo liền câm như hến, phiến lá cũng bị dọa cho héo queo…
Các bạn học đang lặng lẽ vây xem cũng không rõ chi tiết sự việc, khi thấy Châu Mộ xách hành lý qua phòng đối diện thì đều ngạc nhiên. Não nhanh chóng nhảy số, Châu Mộ đây là, muốn chuyển đến chỗ của Xuân Mười Chín hả?
Ghê thật, thảo nào lúc nãy sắc mặt của Du Kỳ với Xuân Mười Chín lại khó coi như thế, e là đã nổi lên tranh chấp vì Châu Mộ.
Như thế xem ra, Xuân Mười Chín cũng có chút bản lĩnh đó, thế mà còn đoạt được thức ăn ở dưới miệng Du Kì!
Xuân Mười Chín ở lại phòng 1203 với Du Kỳ, gã thu xếp hành lý của Châu Mộ, Du Kỳ dùng ánh mắt âm u nhìn gã, cho dù Xuân Mười Chín không quay đầu lại thì cũng nhận ra được cảm xúc bên trong ánh mắt kia.
Là gì, là địch ý, là sát ý, là ác ý.
Xuân Mười Chín bị nhìn đến chịu không nổi nữa, mắc gì tôi phải bị hai người các người ức hiếp chứ! Có bản lĩnh thì cậu đi tìm cậu ta đi kìa, không lẽ tôi muốn ở cùng cậu ta chắc?
Gã muốn đập bàn rống to, nhưng giờ đây Du Kỳ cũng không được bình tĩnh lắm, dục vọng cầu sinh đã được khắc sâu trong gen sinh vật của gã.
Xuân Mười Chín nhịn xuống cơn tức này, quay đầu cười nói: “Đúng, trừng tôi thêm vài cái nữa đi, nói không chừng lúc nào đó lại không gặp được tôi nữa, tôi cũng không đủ nhét đầy cái họng của cậu ta đâu.”
Dù Kỳ: “…”
Du Kỳ nhìn Xuân Mười Chín chuyển từng chút từng chút đồ của Châu Mộ đi, nửa căn phòng cứ thế mà trống rỗng.
Rõ ràng hồi mấy tháng trước, đây mới là trạng thái căn phòng hắn đã ở nhiều năm, nhưng cớ sao giờ đây hắn lại cảm thấy xa lạ như thế, hắn không quen.
Xuân Mười Chín mở tủ ra, lấy đồ ăn vặt của Châu Mộ, đó đều là Du Kỳ mua về, sau đó xếp ngay ngắn vào cho cậu, hắn nhìn thấy Xuân Mười Chín lấy ra, liền cảm thấy lòng mình cũng trống rỗng theo.
Dù Kỳ chợt đứng lên, hắn không thể ở lại đây được nữa, cất bước ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng hai bên đều mở toang, Châu Mộ cũng có thể nhìn thấy Du Kỳ rời đi, cậu ngẩn người hai giây, lập tức đóng cửa lại.
Du Kỳ nghe được âm thanh, cơ thể hơi khựng lại một chốc, quay đầu lại nhìn, không dám tin Châu Mộ lại máu lạnh đến vậy.
Hắn chỉ cảm thấy cả người rét run, buồn bực túm một nắm tóc, đi thẳng xuống dưới lầu.
Máy bán hàng tự động ở tầng một đang có hai học sinh đứng nhìn, lúc đang định mua đồ thì thấy Du Kỳ xuất hiện, lại nhất thời chần chờ.
Từ khi Châu Mộ nhập học tới nay, cậu thường xuyên càn quét máy bán hàng, có đôi khi Du Kỳ còn đi mua thay, nhờ vào chiêu cáo mượn oai hùm này, mọi người đều không dám tranh với cậu.
Nhưng mà, lúc này không phải Châu Mộ sắp chuyển đến phòng của Xuân Mười Chín rồi sao? Bọn họ biết quà vặt đều là mua cho Châu Mộ ăn, thế bây giờ, bọn họ hẳn là có thể mua, nhỉ?
Hai người sợ hãi ấn nút một cái…
Du Kỳ phất tay, một lưỡi dao gió liền bắn tới, lướt qua bàn tay kia, người nọ sợ tới mức rụt tay lại, lùi hai bước.
Du Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn, bước ra ngoài, đồng thời mặt không đổi sắc nói: “Không cho mua.”
……
Rốt cuộc Xuân Mười Chín cũng coi như là chuyển xong hết đồ, chỉ còn lại một túi quần áo cuối cùng, gã xách lên đi qua phòng đối diện.
Trên hành lang, một bạn học phòng cách vách giả vờ đi ngang qua, cười với Xuân Mười Chín, còn wink thêm một cái.
“Người anh em, chúc mừng cậu được như ý nguyện nha. Không phải cậu luôn nói, sớm muộn gì cũng có một ngày Châu Mộ sẽ chủ động chuyển đến phòng cậu sao? Hì hì, tận hưởng thỏa thích nhé.”
Đúng, nhớ lại rồi, gã đã từng nói, nói ở mọi nơi, gã còn thả ra câu này trước mặt Châu Mộ nữa.
Xuân Mười Chín: “Ọc!”
Gã phun ra một ngụm máu.
“Đệt, nhớ bảo trọng thân thể đó.” Bạn học hoảng sợ nhìn gã, bước ra chỗ khác, sợ bị lây.
“Không sao, báo ứng thôi mà.” Xuân Mười Chín lau vệt máu, đi vào ký túc xá cất nốt quần áo.
Sợ Châu Mộ lại kiếm chuyện với mình, gen cầu sinh lại rục rịch, gã đi qua, hèn mọn nói: “Mấy ngày nữa là diễn ra vòng loại hạng mục võ tự do theo đội rồi, ngài và Du Kỳ cùng một đội, ngài có định bỏ thi không?”
Để cho Châu Mộ và Du Kỳ chạm mặt, hai người họ nổi điên lên, không phải sẽ lại trút giận lên những người vô tội như bọn gã sao.
Với ý kiến khiêm tốn của Xuân Mười Chín, tốt nhất là để cho bọn họ tự bình tĩnh lại đã.
Không thấy Du Kỳ cũng tự chạy đi rồi à.
Châu Mộ suy nghĩ, bỏ thi?
Cậu và Du Kỳ vốn không cùng một chuyên ngành, không có bất kỳ tiết nào học cùng nhau, phòng học cũng cách nhau rất xa, thời khóa biểu cơ bản cũng khác nhau. Sau khi chuyển đi, có thể nói là có rất ít cơ hội để gặp mặt.
Nếu như bỏ thi, vậy có lẽ một tuần cũng chưa chắc gặp được một lần.
Cái ý nghĩ này chỉ thoáng xuất hiện trong đầu Châu Mộ, mắc gì cậu phải trốn tránh Du Kỳ chứ, chưa nghe Thao Thiết sẽ tránh ai bao giờ.
Ngón tay thon dài của Châu Mộ chống cằm, gõ nhẹ hai cái, thản nhiên nói: “Tôi không thi thì sao lấy tiền thưởng được? Anh có dụng ý gì?”
Được rồi, phán đoán sai rồi.
Xuân Mười Chín cúi đầu giải thích: “Tôi chỉ sợ ngài nhìn thấy cậu ta thì lại không vui, nếu ngài cần tiền, chỗ tôi vẫn còn mà.”
Châu Mộ ngoắc ngoắc tay với Xuân Mười Chín, hừ, không phải thích gần gũi với cậu lắm à, “Tôi không tin, lại đây, để tôi kiểm tra xem TDEE* của anh là bao nhiêu kilo calo nào.”
(*TDEE: là tổng số năng lượng mà cơ thể bạn đốt cháy trong 1 ngày. 1 kilo calo (kcal) = 1000 calo (cal).)
Xuân Mười Chín: “……”
…Đây tuyệt đối là đang trả đũa gã mà! Ai lại đi tin cậu ăn đồ ăn mà còn cần xem TDEE chứ?!
Tác giả có lời muốn nói:
Xuân Mười Chín: Tôi là thức ăn rác*, cảm ơn.
(*Thức ăn rác hay thực phẩm vớ vẩn, tên gốc tiếng Anh là Junk food, là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và muối có hại cho cơ thể.)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Ngon Luôn
Chương 22
Chương 22