Khi Tần Di rời đi, Thẩm Thanh Đường một mực nắm tay hắn, tiễn hắn đến bên ngoài hành lang bạch ngọc lơ lửng.
Hai người đứng đối diện nhau, trong gió đêm mát lạnh chăm chú nhìn vào đôi mắt ngời sáng của nhau, cả hai đều không nỡ nói lời tạm biệt.
Cuối cùng của cuối cùng, vẫn là Tần Di nói với Thẩm Thanh Đường: “Sư tôn nhờ ta chuyển lời tới Cung trưởng lão.
”
Thẩm Thanh Đường hơi ngạc nhiên: “Lời gì ạ?”
“Ba ngày sau, gặp nhau ở Hương Thủy Tạ, hắn có chuyện muốn nói với Cung trưởng lão.
”
Thẩm Thanh Đường gật đầu, sau đó không khỏi mím môi, có chút không vui nói: “Sư tôn của chàng còn biết chàng tới đây sao?”
Tần Di mỉm cười nói: “Ừm, cho nên trước khi ta tới, ta đã cố ý hỏi hắn có muốn chuyển lời gì đến Cung trưởng lão không, hắn suy nghĩ một hồi liền bảo ta chuyển lời này.
”
Thẩm Thanh Đường lập tức hiểu ra, không khỏi nở nụ cười: “Lan Đình thật thông minh.
”
Tần Di lúc này nhìn quanh bốn phía, nói: “Đã khuya rồi, bên ngoài gió lớn, em trở về trước đi.
”
“Vâng ạ”
“Trở về đi, ngủ thật ngon, ăn thật no.
”
Thẩm Thanh Đường cười khẽ, nói thêm: “Chàng cũng vậy nhé, mau lên Trúc Cơ nhé.
”
Tần Di hơi giật mình, lúng túng trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Được, ta sẽ nhanh chóng thăng cấp.
”
· ·
Cuối cùng Tần Di cũng rời đi.
Chẳng qua Thẩm Thanh Đường cũng không cô đơn quá lâu, Cung Phất Vũ đã trở về.
Cung Phất Vũ hôm nay mặc một chiếc áo bào màu xanh lam rực rỡ, trên người có trang sức bằng vàng và ngọc tinh xảo, lông mày còn bôi phấn vàng, đôi mắt sáng ngời, cả người trang điểm lộng lẫy như khổng tước.
Mà con khổng tước này, bây giờ đã say rồi.
Thẩm Thanh Đường vất vả đỡ Cung Phất Vũ vẫn đang xoay tròn bầu rượu bằng bạch ngọc, vội vàng gọi con rối bạch ngọc đến nấu canh giải rượu, đồng thời mở suối nước nóng để tắm.
Lúc này Cung Phất Vũ vừa hát vừa lượn một vòng, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì men say, lại xinh đẹp không gì sánh được.
Sau khi Thẩm Thanh Đường cực khổ đỡ Cung Phất Vũ ngồi xuống chiếc ghế dài mềm mại, Cung Phất Vũ lại kéo cậu vào lòng.
“Đồ đệ ngoan, con thật là tri kỷ.
” Cung Phất Vũ say lờ đờ nhìn Thẩm Thanh Đường đang mặc bạch y thuần khiết ở trước mặt, dáng vẻ thanh tú dịu dàng, không nhịn được rướn người tới, hôn bẹp một cái lên khuôn mặt trắng như tuyết đó, hôn cho mặt Thẩm Thanh Đường dính đầy nước miếng.
Thẩm Thanh Đường dở khóc dở cười.
Nhưng cậu cũng không cảm thấy bị xúc phạm chút nào, cậu chỉ lấy khăn tay ra lau mặt một cách bất đắc dĩ, tránh xa Cung Phất Vũ một chút.
Vừa lúc đó, canh giải rượu bưng đến, Thẩm Thanh Đường nhanh chóng rót một ít cho Cung Phất Vũ.
Canh giải rượu lúc này là thứ tốt, uống một lúc, đôi mắt say bí tỉ của Cung Phất Vũ trở nên thanh tỉnh hơn một chút, nhưng khi tỉnh táo lại, còn lại chính là uể oải và mệt mỏi.
“Sư tôn, suối nước nóng đã chuẩn bị xong, con đỡ người đi tắm nhé?” Thấy Cung Phất Vũ đã tỉnh hơn một chút, Thẩm Thanh Đường lại nghiêng người, nhẹ giọng nói.
Cung Phất Vũ nhướng mi, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường một cái, sau đó quay đầu đi, vùi người vào hai cánh tay, uể oải nói: “Con bế ta đi.
”
Thẩm Thanh Đường: …
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường đã tiếp xúc với Cung Phất Vũ được một thời gian dài, dần dần hiểu được tính tình của Cung Phất Vũ, lúc này cậu thực sự không có ý định tự mình ra trận, vì vậy cậu gọi một con rối bạch ngọc đến để bế Cung Phất Vũ.
Còn mình thì đi ở phía trước.
Lúc đầu, Cung Phất Vũ còn phản đối: “Đồ đệ con chỉ làm cho có lệ với ta như vậy sao?”
Nhưng phản đối đến cuối cùng, Cung Phất Vũ lại im lặng, lặng lẽ nép mình trong vòng tay của con rối bạch ngọc, thậm chí còn bắt đầu ngáy ngủ.
Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể thúc giục con rối bạch ngọc nhanh lên.
Khi đến suối nước nóng, Cung Phất Vũ đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, khi được đưa vào bể nước, y trượt thẳng xuống, ọc ọc ọc ọc bắt đầu thổi bong bóng.
Thẩm Thanh Đường chỉ có thể tự mình coi chừng, để một con rối bạch ngọc đỡ người trong khi con còn lại thì kỳ tắm.
Uầy… Thực sự còn rắc rối hơn cả chăm một đứa trẻ ba tuổi.
Cuối cùng sau khi đợi Cung Phất Vũ tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ quần áo lót trắng, Thẩm Thanh Đường đưa y trở về phòng ngủ, bản thân cậu cũng buồn ngủ quá chừng, ngã xuống giường, vừa chạm vào gối liền ngủ thiếp đi.
· ·
Ngủ một giấc tới sáng.
Cung Phất Vũ cảm thấy tinh thần sảng khoái, hôm nay y mặc một chiếc áo bào màu vàng tím, khiến cho những đường nét trên khuôn mặt hấp dẫn của y càng thêm cao quý và duyên dáng trong sự rực rỡ.
Nhưng Thẩm Thanh Đường tối hôm qua bị Tần Di và Cung Phất Vũ dằn vặt hai lần, có chút cảm lạnh, hiện tại cả người uể oải.
Thấy vậy, Cung Phất Vũ không khỏi cau mày nói: “Chính con bảo ta dạy con tu luyện, nhưng con lại không chăm chỉ học tập, thật là lãng phí tấm lòng của ta mà.
”
Thẩm Thanh Đường ấn huyệt thái dương đau nhức, vực dậy tinh thần nói: “Sư tôn dạy tiếp đi, con đang nghe đây.
”
Cung Phất Vũ: …
Ngay lập tức, Cung Phất Vũ nói: “Ta biết con tối qua đã gặp tên nhóc thúi họ Tần kia, yên tâm đi, ta không trách con, con cũng không cần phải cố tình giả vờ ham học hỏi như vậy, ta không có hảo cảm với học sinh giỏi đâu.
”
Thẩm Thanh Đường bật cười một tiếng, sau đó nói: “Sư tôn, người hiểu lầm rồi.
”
Cung Phất Vũ lườm Thẩm Thanh Đường, nhưng Thẩm Thanh Đường dường như lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói: “À đúng rồi, sư tôn nè, tối hôm qua Lan Đình đến có nói rằng Lê trưởng lão đã nhờ chàng ấy chuyển lời đến người một câu.
Nhưng tối qua người say quá con không có thời gian nói với người.
”
Vẻ mặt lười biếng ban đầu của Cung Phất Vũ đột nhiên thay đổi, y ngồi thẳng dậy hỏi: “Cái gì? Họ Lê kia có lời muốn nói với ta à? Không phải con cố ý lừa ta đó chứ?”
Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ cười cười: “Đương nhiên không phải.
”
Sau đó, cậu lặp lại với Cung Phất Vũ những gì Tần Di đã nói với cậu.
Cung Phất Vũ: …
Cung Phất Vũ vô thức mím môi, ý cười trên mặt tắt ngấm, cả người không hiểu sao lại lộ ra khí tức lãnh đạm.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng như vậy của Cung Phất Vũ.
Một lúc sau, Cung Phất Vũ rũ xuống đôi mi mảnh, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi.
”
Không có câu tiếp theo.
Nhìn vẻ mặt của Cung Phất Vũ, trong lòng Thẩm Thanh Đường đã hiểu rõ bảy phần, cũng biết điều mà không tiếp tục chủ đề này nữa, mà nói: “Sư tôn, con vẫn còn chút thắc mắc về việc ngưng tụ khí ở đan điền mà người vừa dạy lúc nãy.
Người có thể nói lại một lần nữa không?”
Cung Phất Vũ đột nhiên trừng lớn hai mắt, khôi phục lại trạng thái ngày thường, tức giận nói: “Không dạy nữa, tự mình đọc sách đi! Ngốc chết đi được.
”
Dứt lời, Cung Phất Vũ ném một mớ ngọc giản đến trước mặt Thẩm Thanh Đường, phất tay áo bỏ đi.
Nhưng nhìn dáng vẻ “nổi giận đùng đùng” rời đi của Cung Phất Vũ, Thẩm Thanh Đường luôn cảm thấy dù nhìn thế nào cũng thấy giống như y đang chạy trối chết.
Xem ra việc dạy đệ tử thực sự khó khăn đối với người như sư tôn của cậu.
Nhưng sau khi liếc nhìn những miếng ngọc giản do Cung Phất Vũ ném trên mặt đất, Thẩm Thanh Đường đọc sơ qua các ký hiệu và tiêu đề trên đó, thì phát hiện có rất nhiều ngọc giản ghi chép do hoàng tộc Thiên Hoàn lưu lại.
Trái tim Thẩm Thanh Đường đập loạn nhịp — Điểm này của Cung Phất Vũ lại giống như nguyên tác, không hề cất giữ làm của riêng.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường sắp xếp phân loại những ngọc giản này, để lại một số thứ mà cậu muốn đọc trong giai đoạn này, còn những thứ khác thì cất đi, dự định sau này sẽ từ từ đọc chúng.
Tần Di sắp tiến kỳ Trúc Cơ rồi, cậu cũng không thể rớt lại phía sau quá xa.
· ·
Những ngày tu luyện có chút vất vả, nhưng ngoài vất vả ra, không phải hai người không có cơ hội gặp nhau.
Dù sao vẫn còn nhiệm vụ cho Tiểu Giao ăn ba ngày một lần.
Tình cờ là ngày thứ ba là ngày Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong gặp nhau.
Trước khi Thẩm Thanh Đường ra ngoài, cậu nhìn thấy Cung Phất Vũ còn mặc áo ngủ trắng đơn giản ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại, đốt nhang, nhắm mắt lại như đang ngồi thiền nhưng lông mi lại hơi giật giật, cậu cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng trước khi ra ngoài, cậu vẫn nhỏ giọng nói: “Sư tôn, hôm nay là ngày Lê trưởng lão đã hẹn gặp mặt người.
”
Cung Phất Vũ đột nhiên mở mắt ra, cau mày nói: “Con mau đi đi, hôm nay ta phải ngồi thiền, sẽ không ra ngoài.
”
Thẩm Thanh Đường cố ý nói: “Vậy khi con đi ngang qua Võ viện sẽ thuận tiện nói với Lê trưởng lão rằng người sẽ không đến nhé? Để người ta khỏi phải đợi lâu.
”
Cung Phất Vũ nhất thời thẹn quá thành giận: “Bớt lo chuyện bao đồng, ta không đi thì để tự mình ta nói với hắn!”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười, cũng không vạch trần, bèn lễ phép nói: “Vậy Thanh Đường đi nhé.
”
“Đi mau, đi mau, nói nhảm nhiều như vậy.
”
· ·
Sau khi bị Cung Phất Vũ mắng mỏ, Thẩm Thanh Đường không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại rất vui vì sắp được gặp Tần Di.
Chỉ trong ba ngày này, Thẩm Thanh Đường đã tu luyện ngọc giản mà Cung Phất Vũ đưa cho cậu, hiện tại đã thành công nâng cảnh giới của mình lên Luyện Khí tầng bốn.
Tuy là vẫn sử dụng một số dược phẩm để hỗ trợ, cộng thêm cảnh giới của Thẩm Thanh Đường đã ổn định, cho nên thăng cấp khá dễ dàng, nhưng tốc độ này cũng thực sự khiến Thẩm Thanh Đường kinh ngạc.
Cậu muốn báo tin vui này cho Tần Di càng sớm càng tốt.
Trên đường đi, tâm trạng của Thẩm Thanh Đường tràn đầy hân hoan.
Sau khi gặp Tần Di, Thẩm Thanh Đường càng thêm kinh ngạc, vui mừng khôn xiết.
Cậu không nghĩ tới, Tần Di trong ba ngày này cũng đã tăng thêm một bậc, đạt tới Luyện Khí tầng tám!
Từ Luyện Khí tầng ba lên Luyện Khí tầng bốn không khó, nhưng càng lên cao thì càng khó, Tần Di… nhanh như vậy sao?
Chỉ là… Nhìn đôi mắt đỏ sậm vì mệt mỏi của Tần Di cùng với một vòm râu xanh nhạt dưới chiếc cằm gầy gò của hắn, Thẩm Thanh Đường biết Tần Di đã thực sự vất vả rồi.
Trầm mặc một hồi, Thẩm Thanh Đường cũng không hưng phấn xông tới, mà lẳng lặng đi tới, nắm lấy tay Tần Di, ngẩng đầu sờ vuốt vòm râu của Tần Di, tuy rằng trong lòng đau xót, nhưng lại cố ý dùng giọng điệu trách cứ nói: “Ra ngoài gặp em cũng không biết cạo râu sao?”
Tần Di mỉm cười, trong đôi mắt có chút mệt mỏi hiện lên một ý cười nhàn nhạt, sau đó nói: “Em chỉ để ý chuyện này thôi sao? Lần này ta thăng cấp nhanh như vậy, chẳng phải nên được khen thưởng sao?”
Thẩm Thanh Đường mím môi: “Nhưng em cũng thăng cấp mà.
”
Trong lời nói mang theo ý muốn được khen ngợi.
Tần Di tự nhiên cũng nhìn ra, lúc này hắn khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt cực kỳ sáng ngời nhu hòa: “Em muốn phần thưởng gì?”
Thẩm Thanh Đường mím môi, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tạm thời ghi nợ trước đi, suy nghĩ kỹ rồi em sẽ đòi sau.
”
Tần Di nhíu mày, ánh mắt khẽ động: “Vậy thì em thưởng cho ta trước đi.
”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt: “Thưởng gì á?”
Tần Di ngón tay thon dài nhẹ nhàng xòe ra, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén.
“Giúp ta cạo râu trước đi.
”
Thẩm Thanh Đường ngạc nhiên một hồi, mới ngẩng đầu nhìn đôi mắt chứa đầy ý cười của Tần Di, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm xúc ấm áp, lúc này cầm lấy con dao, liếc nhìn tiểu đình trên Lâm Thủy cách đó không xa, bèn nói: “Được ạ, chúng ta qua đó đi.
”
Tần Di thuận theo đáp: “Được.
”
Không lâu sau, Thẩm Thanh Đường ngồi bên lan can của tiểu đình, Tần Di nửa nằm trên đùi cậu.
Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ trong xanh gợn sóng lăn tăn, xung quanh vô cùng yên tĩnh êm đềm.
Thẩm Thanh Đường cầm con dao, nhúng vào nước, bắt đầu cẩn thận cạo râu trên cằm Tần Di.
Những ngón tay của Thẩm Thanh Đường trắng nõn, mềm mại, động tác nhẹ nhàng mà cực kỳ ổn định, nhanh chóng cạo sạch râu trên cằm Tần Di từng chút một.
Thẩm Thanh Đường rất chuyên tâm làm những việc này, hàng mi thanh mảnh lặng lẽ rũ xuống, ánh mắt cực kỳ dịu dàng trong sáng, trên khuôn mặt trắng như tuyết xinh đẹp lộ ra một tia nghiêm túc.
Nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di ở bên dưới nhịn không được muốn tiến lên hôn cậu.
Nhưng cuối cùng Tần Di vẫn nhịn xuống.
Khoảng thời gian một tách trà, Thẩm Thanh Đường đã cạo sạch râu cho Tần Di.
Cả người Tần Di lập tức cảm thấy tràn trề sức sống trở lại.
Nhưng ngay lúc Thẩm Thanh Đường cuối cùng cũng định rút dao về, cẩn thận nhìn Tần Di một lúc, thì đột nhiên có một con thủy điểu ở dưới hồ nhảy về phía bên này.
Thẩm Thanh Đường giật mình, theo bản năng muốn rút dao lại, nhưng Tần Di đã đột ngột đứng dậy, che chở cậu ở phía sau, đồng thời một phát chưởng bay con thủy điểu kia.
Con thủy điểu kêu lên một tiếng rồi lảo đảo bay đi.
Thẩm Thanh Đường hoảng hồn, vừa định vỗ vỗ lồng ngực, lại thoáng thấy vết máu ở trên con dao trong tay.
Tim Thẩm Thanh Đường run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Di.
Quả nhiên, chiếc cằm trắng nõn sạch sẽ của Tần Di lúc này rõ ràng có một miệng vết thương, máu còn đang rỉ ra.
Lúc này Tần Di không hề phát giác mình đã bị thương, chỉ ôm lấy Thẩm Thanh Đường, lạnh lùng nhìn chằm chằm hướng con thủy điểu bay đi.
Cho đến khi Thẩm Thanh Đường dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cằm hắn, lo lắng hỏi: “Có đau không?”
Tần Di bấy giờ mới phản ứng lại.
------oOo------