TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 93: 93: Hải Đường Và Phong Lan


Nhìn vẻ mặt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường đoán được có chuyện quan trọng nên không hỏi thêm nữa, chỉ nắm chặt tay Tần Di, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta về trước.


Tần Di khẽ mỉm cười, nắm lại tay Thẩm Thanh Đường.

Hai người theo con đường mòn xuống núi trở về phòng.

Tần Di biết bây giờ Lê Trường Phong vẫn còn đang ở chung với Cung Phất Vũ, vì vậy hắn đưa Thẩm Thanh Đường đến nơi ở mà Thủ Dương Tông sắp xếp cho Lê Trường Phong, tìm một căn phòng nhỏ, đóng cửa lại rồi hạ cấm chế ở xung quanh, hắn mới yên tâm xoay người lại.

Thấy Tần Di cẩn thận như vậy, Thẩm Thanh Đường càng thêm chắc chắn đây là một việc hệ trọng, lúc này, đợi Tần Di hạ cấm chế xong, cậu mới nhẹ giọng hỏi: “Có việc trọng đại gì khiến chàng phải lo lắng như vậy?”
Tần Di không trả lời, trực tiếp lấy thẻ bài từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho Thẩm Thanh Đường.

“Em xem đi.


Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di, nghe lời cầm lấy thẻ bài, rót linh thức của mình vào trong.

Một lát sau, Thẩm Thanh Đường thu hồi thần thức, đôi mày thanh tú cũng hơi cau lại.

Qua một lúc, Thẩm Thanh Đường yên lặng trả lại thẻ bài cho Tần Di: “Hủy nó đi.


Tần Di không nói một lời, cầm lấy ngọc bài, bóp nát nó trong lòng bàn tay.

Hắn thu tất cả bột phấn của thẻ bài bị bóp nát vào nhẫn trữ vật, đợi lần sau đi ra ngoài sẽ vứt chúng đi.

Thẩm Thanh Đường nhìn hành động của Tần Di, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Người truyền tin cho Lan Đình chính là vị trưởng bối yêu thú lúc trước đã chỉ điểm cho chàng sao?”
Tần Di nói: “Là ông ấy.


Thẩm Thanh Đường vô thức mím môi, lộ ra vẻ suy tư.

Người đàn ông đó đã nói ba việc trong thẻ bài.

Việc đầu tiên là yêu cầu Tần Di báo cho Thẩm Thanh Đường biết, cuộc thi lần này cậu phải thua càng sớm càng tốt, đừng tranh giành vị trí đầu tiên, nói rằng bên trong có trá.

Nhưng ông ấy không nói cụ thể là có trá như thế nào.

Việc thứ hai là hỏi Tần Di tại sao hắn lại có một chiếc mặt nạ có hoa văn giống như của Cung Minh Trạch, chiếc mặt nạ đó có thể liên quan đến thân thế của Tần Di, bảo Tần Di tự suy nghĩ cẩn thận.

Việc thứ ba, chính là hẹn Tần Di ngày mai gặp nhau ở bên ngoài Thủ Dương Môn, bất cứ nơi nào cũng được, chỉ cần Tần Di xuất hiện là được.

Cuối cùng, người này để lại lời nhắn nói rằng chi tiết của hai vụ việc đầu tiên nên gặp mặt nói trực tiếp.


Xem xong thẻ bài liền hủy.

Vốn dĩ nếu vị tiền bối kia chỉ cần yêu cầu gặp mặt Tần Di, Tần Di có lẽ sẽ trực tiếp đi đến đó, cũng sẽ không giấu diếm chuyện gì.

Tuy nhiên, hai vấn đề mà vị tiền bối này đề cập đến đều liên quan đến Thẩm Thanh Đường.

Tần Di phải thận trọng.

Thẩm Thanh Đường suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Tần Di nói: “Lan Đình, chàng có muốn đi gặp ông ấy không?”
Tần Di hơi do dự.

Thành thật mà nói, mặc dù vị tiền bối đó có tính khí kỳ lạ, còn không muốn gặp Thẩm Thanh Đường, nhưng ông ấy đối với hắn không tệ, công pháp trong ngọc giản rất hữu ích, sau khi luyện xong công pháp đó, Tần Di rõ ràng cảm thấy khi hắn vận dụng linh lực của mình không còn thấy hơi đau rát giống như trước nữa.

Nếu như hiện tại Tần Di vẫn còn đơn độc một mình, hắn có thể đi rồi.

Nhưng bây giờ hắn không phải người độc thân, hắn có Thẩm Thanh Đường…
Hắn phải suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng Thẩm Thanh Đường nhìn dáng vẻ rối rắm của Tần Di, trong lòng đã có đáp án, lúc này đẩy nhẹ Tần Di một cái, nói: “Đã như vậy rồi, Lan Đình nên đi đi.


Tần Di lấy lại tinh thần, không khỏi nhíu mày: “Gì cơ?”
Rõ ràng hắn còn chưa nói gì mà.

Thẩm Thanh Đường ánh mắt khẽ động, cười nói: “Lan Đình chàng là một người có tâm đề phòng nặng như vậy lại do dự, chứng tỏ vị tiền bối kia đối xử với chàng không tệ.


Hơn nữa, trong nguyên tác, Tần Di hẳn là ở giữa quá trình đạt được một ít cơ duyên mới có thể trong một thời gian ngắn tiến bộ nhiều như vậy, chẳng lẽ cơ duyên kia chính là vị tiền bối này?
Có cơ hội tốt như vậy, Thẩm Thanh Đường không muốn Tần Di từ bỏ.

Nghe xong những lời này của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không khỏi ngẩn ra.

Sau đó, trước khi hắn kịp nói gì, Thẩm Thanh Đường đã đưa tay ra, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ trên mặt hắn xuống rồi nói: “Tuy rằng Thái Tử ít khi đeo chiếc mặt nạ đó, nhưng nếu đã có người để ý thấy, Lan Đình, sau này chàng hãy đeo một chiếc mặt nạ khác đi.


Vốn dĩ Tần Di giữ chiếc mặt nạ đó là vì Thẩm Thanh Đường, lúc này Thẩm Thanh Đường bảo hắn đổi, hắn không chút do dự đáp: “Được.


Nghĩ xong, Thẩm Thanh Đường mím môi, cười nói: “Lát nữa em sẽ khắc cho chàng một cái mới đẹp hơn.


Vẻ mặt Tần Di càng thêm dịu dàng: “Được, vậy ta làm khung, em điêu khắc.



“Dạ~”
·
Không lâu sau, Tần Di tìm thấy một mảnh gỗ tuyết tùng đỏ đẹp đẽ và nghiêm túc đánh bóng nó.

Thẩm Thanh Đường chỉ ngồi bên cạnh quan sát, nhân tiện cầm chiếc mặt nạ gỗ mà Tần Di đeo lúc trước lên nhìn kỹ.

Thẩm Thanh Đường nhìn một hồi, hơi kinh ngạc: “Hơn mười năm rồi mà chiếc mặt nạ này vẫn còn mới như vậy sao?”
Động tác cưa gỗ của Tần Di dừng một chút, một lúc sau mới nói: “Cái này là ta bắt chước làm theo.


Cái đầu tiên đã bị hắn khi còn nhỏ đeo hư rồi.

Nghĩ đến chuyện này, Tần Di vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Thanh Đường mím môi, cảm thấy ghen tị không hiểu nổi — mặc dù biết Tần Di không biết mình là người xuyên sách, nhưng cậu vẫn cảm thấy, mình chưa từng cùng Tần Di chia sẻ những ký ức năm xưa, thật ghen tị thật hâm mộ với Thẩm Thanh Đường khi đó…
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc mặt nạ trên tay xuống, đi đến sau lưng Tần Di, hai tay ôm lấy cổ Tần Di.

Một mùi thơm dịu nhẹ bao phủ lấy, mái tóc đen của Thẩm Thanh Đường xõa xuống, rơi xuống bên mặt Tần Di, khiến bàn tay đang cầm cưa của Tần Di lập tức khựng lại.

Tần Di cảm nhận được sự thân mật và nũng nịu khác thường của Thẩm Thanh Đường, hắn liền biết Thẩm Thanh Đường có chuyện, bởi vì ngoại trừ có chuyện, Thẩm Thanh Đường sẽ không bao giờ quấy rầy hắn khi hắn đang nghiêm túc làm việc.

Nghĩ đến đây, Tần Di yên lặng đặt mảnh gỗ và cưa ở trong tay xuống, dùng tay trái nắm lấy bàn tay đang buông xuống bên ngực hắn của Thẩm Thanh Đường, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, tự nhiên lại làm nũng nữa rồi?”
Thẩm Thanh Đường dùng ngón tay thon dài trắng nõn gãi gãi lòng bàn tay Tần Di, sau đó quay đầu nhìn vào mắt Tần Di.

Tần Di cũng chăm chú nhìn cậu, sự lạnh nhạt và lệ khí trong đôi mắt màu đỏ kia đã sớm biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh và dịu dàng.

Thẩm Thanh Đường và Tần Di nhìn nhau một lúc, không hiểu sao có chút nhẹ nhõm, sau đó cậu thu hồi ánh mắt, yên lặng cười cười, kề vào mặt Tần Di, nhẹ giọng nói: “Em đang nghĩ, em còn một bí mật nhỏ chưa nói với Lan Đình.


Tần Di ánh mắt khẽ động: “Bí mật gì?”
Thẩm Thanh Đường đảo mắt, thần bí thì thầm: “Tạm thời không nói cho chàng biết, sau khi cuộc thi kết thúc em sẽ nói cho chàng biết.


Tần Di: “Em cũng học được cách làm cho người ta kinh ngạc rồi sao?”
Thẩm Thanh Đường cười nói: “Không phải không phải, chỉ là bầu không khí bây giờ không thích hợp thôi.


Tần Di: …
Nhưng cuối cùng Tần Di cũng không trách Thẩm Thanh Đường cố ý câu hắn, hắn chỉ đưa tay chọt chọt cái trán trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, nói: “Nếu bây giờ không nói thì em đứng dậy đi, ta phải làm xong mặt nạ, ngày mai còn phải ra ngoài gặp người, không thể không đeo.



Thẩm Thanh Đường thực sự quyến luyến đứng dậy.

Tần Di bình tĩnh cười cười, tiếp tục làm mặt nạ.

Khoảng nửa giờ sau, khung mặt nạ được làm xong, Tần Di thổi bay mùn cưa nổi trên đó rồi đưa mặt nạ cho Thẩm Thanh Đường.

“Việc còn lại là của em, đừng có làm xấu quá.

” Tần Di hàm súc nói.

Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di, nhỏ giọng hừ một tiếng nhưng không tức giận, mà quay đầu một mặt chờ mong cầm lấy con dao điêu khắc ở bên cạnh.

Tần Di lúc này mới nói: “Em khắc đi, ta đi pha một chén trà.


Thẩm Thanh Đường hiểu tâm tư của Tần Di, vội vàng đáp: “Chàng đi đi, từ từ trở về.


Tần Di: …
Tần Di mở cửa đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Đường cầm lấy con dao khắc, bắt đầu chạm khắc lên mặt nạ gỗ bóng loáng và đẹp đẽ.

Khoảng một canh giờ trôi qua.

Tần Di ở bên ngoài “uống trà” cũng không đợi được nữa, nhíu mày, đi tới gõ cửa: “Em làm xong chưa?”
Không ai trả lời.

Tần Di đoán được gì đó, sau đó nhẹ giọng nói: “Em khắc hỏng cũng không sao, ta làm một cái khác là được.


Vẫn không có ai trả lời.

Sắc mặt Tần Di trở nên ngưng trọng.

Sau đó Tần Di gọi tên Thẩm Thanh Đường hai lần, vẫn không có người đáp lại.

Trái tim Tần Di nhảy lên, sắc mặt trầm xuống, giơ tay muốn tông cửa đi vào, nhưng cùng lúc đó, cửa gỗ phát ra một tiếng cọt kẹt mở ra.

Một quả cầu tuyết trắng nhảy xổ vào lòng hắn.

Sau đó, một chiếc mặt nạ bằng gỗ tuyết tùng cực kỳ tinh xảo, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt xuất hiện trước mặt Tần Di.

Nhìn chiếc mặt nạ ở cự ly gần, hô hấp Tần Di có chút đình trệ.

Chiếc mặt nạ này… rất độc đáo.

Bên trái là cây hoa hải đường, các cánh hoa và lá được chạm nổi giống như thật, các cành hoa xòe ra, kéo dài tới phía trên mặt nạ.


Sau đó, có một cánh hoa mềm mại rơi xuống, đáp xuống bên gốc cây phong lan ở góc dưới bên phải, những đường nét tinh xảo của cây phong lan được chạm rỗng, bên trong đính vài sợi dây xích bạc mỏng, rất giản dị mà thanh lịch.

Điều quan trọng nhất…tất nhiên là ý nghĩa của hải đường và phong lan.

Lồng ngực Tần Di tràn ngập ấm áp không còn một kẽ hở.

“Có đẹp không?” Thẩm Thanh Đường mở to đôi mắt đen láy xinh đẹp đầy mong đợi, nhìn Tần Di một cách nghiêm túc như thể đang tranh công.

Lúc này, Tần Di rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, sau đó vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng cầm lấy chiếc mặt nạ từ tay Thẩm Thanh Đường, khàn giọng nói: “Rất đẹp.


“Đây là chiếc mặt nạ đẹp nhất ta từng thấy…”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Di, Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, thấy hơi xấu hổ.

Nhưng lúc này tâm trạng vui vẻ của cậu rất nhanh đã che lấp đi sự xấu hổ, cậu nắm lấy tay Tần Di, thúc giục Tần Di nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ mới vào.

Tần Di lặng lẽ đeo mặt nạ vào.

Chiếc mặt nạ mới này ít cồng kềnh hơn nhiều so với chiếc mặt nạ cũ, nó nhỏ và độc đáo, vừa đủ che đi toàn bộ vết sẹo của Tần Di, để lại làn da trắng nõn mịn màng trên chiếc quai hàm thon gọn và duyên dáng của Tần Di.

Đường nét mềm mại của mặt nạ kết hợp với dáng vẻ hoàn mỹ của Tần Di, khiến hắn trông có vài phần khí chất của quý công tử.

Chiếc mặt nạ lúc trước… thật sự rất xấu xí giống như ăn mày trên đường vậy, sau khi nhìn thấy, khó trách những đệ tử kia cho rằng Tần Di xấu xí.

Nhưng chiếc mặt nạ bây giờ thì khác, sau khi đeo vào, nó phô bày hoàn hảo tất cả ưu điểm của Tần Di, khéo léo che đi khuyết điểm của hắn, khi tua rua đung đưa, ngược lại càng tăng thêm một phần mị lực cho Tần Di.

Thẩm Thanh Đường nhìn Tần Di đang đeo mặt nạ mới, không dời mắt đi được.

“Lan Đình thật đẹp, mặt nạ cũng thật đẹp.

” Thẩm Thanh Đường nắm tay Tần Di, trong mắt không che giấu được yêu thương cùng vui sướng.

“Tóm lại là ta đẹp hay mặt nạ đẹp?” Tần Di đột nhiên thấp giọng hỏi.

Thẩm Thanh Đường sững sờ một lúc, sau đó cậu chăm chú nhìn Tần Di với đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là Lan Đình đẹp nhất rồi, không có Lan Đình đeo nó, chiếc mặt nạ này cũng sẽ không đẹp đâu.


Tần Di: …
Nhưng cũng chính những lời này khiến ánh mắt hắn nhìn Thẩm Thanh Đường càng thêm dịu dàng hơn.

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, hai người yên lặng nhìn nhau.

Gió trong sân lúc này cũng dường như dịu đi.

Cuối cùng, tay Tần Di cũng chậm rãi chạm lên gò má trắng nõn và xinh đẹp hơn dưới ánh nắng của Thẩm Thanh Đường, sau đó hắn đeo mặt nạ, nhắm mắt lại hôn lên đôi môi mỏng đỏ mọng mềm mại đó.

 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full