Sau khi từ thư phòng đi ra, La Nhất Phong bèn ngăn Lê Lâm lại:
"Thế tử đợi đã."
Lê Lâm quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn hắn:
"Phong huynh còn có việc gì sao?"
Chỉ thấy La Nhất Phong tiến lên vài bước, vẻ mặt nghiêm túc hỏi y:
"Thế tử mấy ngày nay phái người ra ngoài có nghe được chút tin tức gì về hai vị đệ đệ của ta không?"
Lê Lâm khẽ nhíu mi đáp:
"Vẫn chưa có tin gì cả.
Có khi nào bọn họ đã quay trở lại sơn trại hay không?"
La Nhất Phong rất quả quyết nói:
"Không có chuyện đó đâu."
Hắn hiểu rõ hai thằng nhóc kia nhất, La Tứ Thiếu được sư phụ phái đi tìm La Tam, cho nên khi chưa tìm thấy thì tuyệt đối sẽ không trở về.
Còn La Tam Si, đừng nói là hắn không biết đường, cho dù có người dẫn đường thì cũng nhất định sẽ không trở về giờ này để bị sư phụ trách phạt.
La Nhất Phong suy nghĩ một lát mới nói:
"Thế tử thử cho người hỏi thăm các thôn trấn dọc đường đi từ núi Ngưu đến kinh thành xem sao.
Biết đâu lại có tin tức."
"Phong huynh yên tâm, ta đã sắp xếp rồi." Lê Lâm gật đầu đáp.
"Làm phiền thế tử." La Nhất Phong cũng ôm quyền đáp lại.
"Ai..
chúng ta mới là người làm phiền đến mọi người ah.
Dù sao nếu không vì giúp hầu phủ, các huynh đệ trong sơn trại cũng sẽ không mỗi người một ngả như bây giờ." Hắn có chút áy náy nói.
"Thế tử không cần tự trách, là sơ xuất của chúng ta."
La Nhị Gia: "..."
Hai người các ngươi đủ rồi ah, có thôi ngay đi không hả?
Hắn gấp quạt, có chút mất kiên nhẫn nói:
"Được rồi đại ca, việc này cứ giao cho thế tử lo liệu.
Chúng ta cũng nên đi chuẩn bị một chút.
Sớm giải quyết xong chuyện ở nơi này cũng có thể nhanh chóng đi tìm người."
La Nhất Phong khẽ gật đầu, quay sang phía Lê Lâm nói:
"Mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Thế tử, chúng ta xin phép đi trước." Nói xong cũng không đợi người ta phản ứng đã nhanh chóng rời đi.
Lê Lâm: "..."
Hai cái tên này thật là..
Trong lòng có chút phun tào không ra.
Mà lúc này ở phía xa.
"Đại ca, việc do thám của chúng ta khi nào thì bắt đầu tiến hành?" La Nhị Gia vừa đi vừa hỏi.
La Nhất Phong nhíu mày nói:
"Đợi tiểu Lục chế thêm một ít thuốc bột cần dùng rồi đi.
Dù sao đó cũng là thiên lao, phải đảm bảo an toàn một chút."
Huynh đệ hai người vừa đi vừa bàn bạc, lúc chuẩn bị vòng qua một khúc cua thì bất ngờ chạm mặt với hai thiếu nữ đang đi tới.
Hai bên đều có chút sửng sốt.
La Nhất Phong phản ứng đầu tiên, hơi bối rối khẽ gật đầu chào nói:
"Lê tiểu thư!"
Hai người phía trước cũng cúi người thi lễ, một nữ tử mặc thanh y lên tiếng:
"Tiểu nữ gặp qua hai vị công tử."
La Nhị Gia cũng chắp tay đáp lễ, nho nhã nói:
"Lê tiểu thư khách khí, hai vị là đang đi đâu sao?"
Lê Vân khẽ mỉm cười đáp:
"Chỉ là đi loanh quanh một chút.
Không ngờ lại trùng hợp gặp hai người ở đây."
La Nhất Phong nghe nàng nói vậy, trong lòng không khỏi nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Thật là một sự trùng hợp khiến tim không nhịn được mà lạc nhịp ah.
Lê Vân nói xong khẽ liếc mắt nhìn La Nhất Phong đang nghiêm túc đứng đó, khuôn mặt nho nhỏ không kiềm được mà đỏ lên, bèn hỏi:
"Hai vị công tử mới vừa đi gặp phụ thân sao?"
La Nhị Gia mỉm cười nói:
"Đúng vậy!"
La Nhất Phong nhìn bọn họ ta một câu ngươi một câu, chân mày khẽ nhíu, có chút khó chịu xen vào:
"Chúng ta đang có việc gấp, không quấy rầy tiểu thư đi dạo nữa.
Hẹn gặp lại!"
Mắt đẹp của Lê Vân có chút ngạc nhiên, cả người hơi cứng ngắc, gượng cười nói:
"Vậy tiểu nữ không làm phiền hai vị nữa.
Hai vị xin cứ tự nhiên."
Nói rồi bước qua một bên nhường hai nam nhân đi trước.
La Nhị Gia để ý nét mặt của hai người một chút, giống như hiểu rõ mà nhếch lên khóe môi.
Ai nha, chẳng lẽ mùa xuân của đại ca đến rồi? Phải nhanh báo việc này cho sư phụ biết thôi.
La Nhất Phong không biết tâm tình của hắn, lúc này hắn đang vô cùng ảo não.
Thật sự muốn tát chính mình một cái ah.
Khó khăn lắm mới gặp được người ta, vậy mà cũng không nói được câu nào tử tế.
Quay sang nhìn vị nhị đệ đang nhếch môi không biết cười cái gì.
Trong lòng không khỏi hừ một tiếng.
Đều tại tên này cả, đang yên đang lành nói nhiều thế làm gì?
La Nhị Gia mà nghe được tiếng lòng của hắn chắc sẽ nhảy dựng lên mà chỉ vào mặt hắn, hô to oan uổng ah.
Hắn mới nói có hai câu nha, bình giấm này liền đổ ra một tá.
Quả nhiên nam nhân lúc yêu là không nói lý gì cả.
Đinh Hương nhìn tiểu thư nhà mình đang lâm vào buồn bã.
Tròng mắt khẽ chuyển, nói:
"Tiểu thư, người đừng buồn nữa.
Có lẽ La công tử thật sự có việc gấp gì đó mới lãnh đạm như vậy."
"Đinh Hương, em nói xem có phải huynh ấy không thích ta không?" Lê Vân ngắt một nhánh hoa, nhẹ nhàng vuốt ve từng cánh nói.
Nàng chưa bao giờ biết thích một người lại khó chịu như thế.
Từ nhỏ nàng đã thông minh, lớn lên lại càng ngày càng chói mắt.
Nam nhân ngưỡng mộ nàng rất nhiều, thế nhưng nàng lại không rung động với bất kỳ người nào cả.
Giờ vất vả mới có một nam nhân khiến mình để ý, thế nhưng người ta lại không để ý đến mình ah.
Lê Vân có chút buồn bã mà tự giễu cười ra.
Cũng không biết từ lúc nào, nàng đã âm thầm dõi theo thân ảnh của hắn.
Có lẽ là từ lúc thấy hắn ở trong đám người kia đi.
Bộ dáng trong ngoài bất nhất, chính mình không nghiêm nhưng vẫn luôn chê bai người khác thật sự có điểm thú vị.
Khiến cho nàng không nhịn được mà muốn tìm tòi khám phá, cuối cùng lại không thể dứt ra.
Trông thấy tiểu thư cứ luôn thất thần như vậy, Đinh Hương bỗng nói ra suy nghĩ của mình:
"Tiểu thư, em nghĩ La công tử có thích tiểu thư hay không thì chỉ cần thử là biết." Đoạn dừng một chút mới dè dặt nói:
"Chỉ là tiểu thư có muốn thử hay không?"
Lê Vân hoàn hồn lại, có hơi tò mò:
"Thử như thế nào?"
Chỉ thấy Đinh Hương ghé vào tai nàng nói nhỏ, mặt Lê Vân phút chốc liền đỏ lên.
Hồi lâu sau mới giống như hạ quyết tâm, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bởi vậy, La Nhất Phong trong lúc không biết gì sắp đón một hồi vừa kinh vừa hỷ ah..