TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sơn Tặc Du Ký
Chương 53: 53: Lời Trăn Trối


Đám người La Nhất Phong sau khi bàn bạc xong kế hoạch, để tránh đêm dài lắm mộng, ngay tối hôm sau bọn họ dẫn theo La Tiểu Lục lần thứ hai xâm nhập hoàng cung.

Lần này là tìm đến tẩm cung của hoàng đế.
Sau khi gây mê đám cung nữ thái giám canh gác, La Nhất Phong dẫn La Tiểu Lục đi vào bên trong.

Nhìn nam nhân trung niên mặt mày già nua như một ông lão bảy, tám mươi tuổi.

La Tiểu Lục nói với người bên cạnh.
"Đại ca, đây là hoàng đế bệ hạ sao? Trông chẳng giống thái tử gì cả."
Thái tử có một đôi mắt phượng rất đẹp, mặc dù bây giờ vẫn còn non tơ, thế nhưng trong tương lai chắc chắn sẽ là một mỹ nam tử, đâu giống cái người nam nhân trung niên trông rất bình thường này.

Chẳng lẽ thái tử thật sự là con của nam nhân khác? Ai..

sao hắn nghĩ nhiều thế nhỉ, có thể là thái tử thừa hưởng dung mạo từ mẫu thân đi.
"Đệ thắc mắc cái này làm gì, mau kiểm tra xem ông ta có bị làm sao không, chúng ta không có nhiều thời gian dây dưa đâu đấy."
La Tiểu Lục khẽ bĩu môi, đi đến bên giường cầm tay của hoàng đế bắt đầu chẩn mạch, lại vạch mí mắt của ông lên xem, loay hoay một hồi mới quay sang nói với La Nhất Phong đang khoanh tay đứng đó.
"Ông ấy trúng độc mạn tính đã được một thời gian rồi, độc cũng đã ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, không thể chữa trị được nữa.

Đệ chỉ có thể khiến ông ấy tỉnh lại một lúc thôi."
La Nhất Phong thở phào, hắn chỉ lo lắng người không tỉnh lại sẽ khó khăn cho kế hoạch của bọn họ.
"Vậy đệ có thể làm cho ông ấy tỉnh lại ngay lúc này hay không?"
La Tiểu Lục chớp chớp mắt: "Đại ca, đệ cũng không phải thần tiên nha.

Cái gì cũng phải từ từ chứ, để đệ thử châm cứu một chút xem."

Nói rồi liền móc trong người ra một bao mỏng đựng kim châm, bắt đầu cắm từng cây lên người lão hoàng đế.
La Nhất Phong chăm chú quan sát, nhíu mày hỏi:
"Hoàng đế rốt cuộc là trúng độc gì vậy, chẳng lẽ ngay cả thái y cũng không biết hay sao?"
"Không phải! Theo hiểu biết của đệ thì đây là một loại mê độc.

Nó có thể gây ra tình trạng suy kiệt cơ thể, đồng thời phá hủy tư duy ý thức của người trúng, mặc dù hơi khó giải quyết, thế nhưng lấy trình độ của thái y trong cung thì không phải là không thể trị.

Chắc hẳn có người không muốn ông ấy sống lâu nên âm thầm ngăn cản thôi." La Tiểu Lục nói ra phán đoán của mình.
La Nhất Phong nghe tới đây còn có gì mà không hiểu, rõ ràng đây là âm mưu của cha con thừa tướng.

Rốt cuộc lão hoàng đế này ngu ngốc đến mức nào mới để cho bọn chúng lộng hành như vậy a.
Một lúc lâu sau, La Tiểu Lục lặng lẽ thu châm về, vuốt mồ hôi trên trán.
"Đợi một lát nữa xem sao, nếu như hoàng thượng không tỉnh lại được, vậy phải đợi đệ về chế giải dược giảm bớt sự suy kiệt của cơ thể ông ấy, lúc đó may ra mới có thể cứu tỉnh."
La Nhất Phong gật đầu, La Tiểu Lục đứng lên hoạt động gân cốt một chút, châm cứu tốn rất nhiều tinh lực, hắn bấy giờ mới có dịp quan sát kĩ càng nơi này, vừa đi khắp nơi trong tẩm cung thăm thú vừa đưa tay chạm vào đồ vật trong phòng, miệng không nhịn được cảm thán:
"Tẩm cung của hoàng đế có khác, nhiều đồ vật quý giá ghê."
Tròng mắt khẽ đảo, hắn quay sang nói với La Nhất Phong:
"Đại ca, hay là chúng ta lấy một ít đem về?"
La Nhất Phong liếc hắn: "Đệ đừng có lộn xộn, mấy thứ này là đồ trong cung, có đem ra ngoài cũng không bán được đâu." Nếu không hắn cũng đã vớt rồi còn để đến giờ này à.
La Tiểu Lục bĩu môi: "Khó khăn lắm mới có dịp vào cung, vậy mà không" cướp "được cái gì, thật chán."
"Được rồi, đệ mau lại kiểm tra hoàng đế xem."
La Tiểu Lục tiếc nuối buông cái lư hương bằng vàng xuống, đi đến bên giường xem xét.
"Không được rồi, có vẻ như ông ấy trúng độc quá nặng, rất khó tỉnh lại."
La Nhất Phong nghe vậy có hơi thất vọng, trên mặt vẫn là một vẻ nghiêm túc.
"Vậy thì chúng ta về thôi, đợi chuẩn bị xong dược lại tiến cung chữa trị."
La Tiểu Lục gật đầu đứng dậy, lúc đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên tay của người trên giường khẽ nhúc nhích.

Hắn có chút không xác định mà ghé tới gần quan sát, lại cẩn thận dò mạch đập của lão, rất nhanh liền vui vẻ kêu lên:
"Đại ca, chậm đi đã, đệ muốn thử lại một chút xem sao."
La Nhất Phong quay đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
"Sao bảo phải cần thuốc giải mà, đệ muốn làm gì?"
La Tiểu Lục không trả lời, hắn đang bận rộn tìm kiếm thuốc giải độc trước lúc đi đã phòng hờ mang theo.

Sau khi lôi ra vài chai lọ nhỏ liền bắt đầu lấy ra bộ kim châm cứu.
Trước tiên cho hoàng đế uống vài viên thuốc trợ lực, đợi lão nuốt xuống mới cắm châm lên.

Lần này hắn sử dụng ít châm hơn thế nhưng lại có vẻ rất thuận lợi, kim vừa rút ra thì người cũng mở mắt.
Lão hoàng đế khẽ chớp đôi mắt vẫn đục, đợi đến khi lấy được tiêu cự thì liếc mắt nhìn hai người bên giường, trong mắt không giấu được sự nghi hoặc.
La Nhất Phong thấy lão mấp máy môi nhưng không thốt ra lời liền nghiêm túc giải thích:
"Bệ hạ, chúng ta là người của Bình An hầu, hôm nay mạo muội xâm nhập tẩm cung của bệ hạ là có chuyện muốn báo cho ngài biết."
Đoạn nhanh chóng kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây cho lão nghe, đồng thời vạch trần âm mưu soán ngôi của thừa tướng.

Bọn họ không có nhiều thời gian nữa, phải nhân lúc hoàng thượng còn tỉnh táo mà khiến lão viết chiếu chỉ truyền ngôi.
Ngoài ý muốn của hắn, hoàng đế nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn.


Ông cố gắng máy môi, muốn nói gì đó nhưng do thời gian dài lâm vào hôn mê, yết hầu chỉ phát ra vài âm tiết không rõ mang theo chút khàn khàn.
"Ở..

b..

ên..

dưới..

án..

th..

thư..

thư..

ph..

phòng."
La Nhất Phong có chút sửng sốt:
"Bệ hạ, ý của người là gì? Chẳng lẽ người giấu gì đó ở thư phòng sao?"
Hoàng đế khó khăn gật đầu, giọng nói khàn đặc lại vang lên:
"N..

nói..

Bình..

An..


hầu..

gi..

giúp..

trẫm..

phò..

trợ..

th..

thái tử."
La Nhất Phong khẽ gật đầu với lão, không đợi bọn hắn nói gì thêm liền nghe thấy lão thều thào nói nhỏ: "Đi..

đi."
La Nhất Phong xem thấy thần sắc mệt mỏi trên gương mặt lão nhân, có vẻ như nói vài câu đã rút cạn sức lực của ông, hắn bình tĩnh ôm quyền đáp:
"Bệ hạ yên tâm, chúng ta sẽ cố hết sức bảo vệ thái tử."
Lão hoàng đế đã nhắm hai mắt lại, cũng không biết có nghe thấy lời nói này hay không.

La Nhất Phong ra hiệu cho lục đệ vẫn luôn im lặng đứng một bên:
"Đi, chúng ta đến thư phòng hoàng đế xem thử.".


Đọc truyện chữ Full