Dư Chu hơi nhướn mày một cái, tình cảnh ngày đó sau khi từ trên núi Thanh Nham trở về hắn còn nhớ rất rõ, mặc dù dáng vẻ của Hạ Vân Kỳ lúc đó đúng là có chút mệt mỏi thế nhưng trạng thái vẫn được coi là khá tốt, không nên mệt tới mức bị bệnh mới phải.
Những hạ nhân gặp được trên quãng đường từ bên ngoài cổng chính đi tới viện Triêu Hà cũng đều kính cẩn khách khí cho nên chắc không phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó.
Dư Chu thực nghi vấn khó hiểu nhưng cũng ngại mở miệng dò hỏi Tiểu Trúc, nên chỉ có thể tăng nhanh tốc độ đi theo sau Tiểu Trúc tới chỗ ở của Hạ Vân Kỳ.
Dư Ôn Lương còn khá nhỏ nên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi nghe Tiểu Trúc nói Hạ Vân Kỳ bị cảm vẫn chưa khỏi liền lo lắng hỏi:
"Vậy Hạ đại ca đã khoẻ hơn chưa?"
"Đã tốt hơn nhiều so với hai ngày trước rồi," Tiểu Trúc nói,
"Khoảng thời gian gần đây công tử nhà ta vẫn thường làm theo đề nghị của Dư công tử tăng cường vận động thân thể, đại phu cũng nói sức khoẻ của công tử nhà ta đã tốt hơn so với trước đây rất nhiều cho nên bệnh tình cũng chuyển tốt khá nhanh."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh đã tới được viện Triêu Hà của Hạ Vân Kỳ, sau khi đi xuyên qua cổng chính cùng với đình viện liền tiến thẳng vào gian sảnh đường ở chính giữa.
Bên trái sảnh đường sát cạnh sân là một gian thư phòng nhỏ, ở giữa được ngăn cách bởi một tấm bình phong, phía sau có lẽ chính là phòng ngủ của Hạ Vân Kỳ.
Hạ Vân Kỳ cùng với Đào Khương đang ngồi đợi hai người họ tại gian thư phòng nhỏ kia.
Thấy Dư Chu cùng với Dư Ôn Lương tiến vào hai người lập tức đứng dậy chào hỏi, đợi hai người ngồi xuống Hạ Vân Kỳ mới tạ lỗi nói:
"Vốn dĩ nên tiếp đón Dư huynh cùng với tiểu Lương ở bên ngoài sảnh chính mới đúng, khổ nỗi mấy ngày gần đây thân thể ta không may bị nhiễm bệnh nhẹ, đại phu không cho phép ta ra khỏi phòng nên mới thực thất lễ với hai vị, vẫn mong hai vị thứ lỗi."
"Hiền đệ cũng quá khách khí rồi," Dư Chu nói, "Mấy người chúng ta tụ hội kết giao cùng một chỗ cũng bởi vì ý trí tương đồng, dù có là thâm sơn cùng cốc cũng có thể đàm luận tới tận hứng, hà tất chi phải để ý tới những nghi thức rườm rà đó chứ."
Đào Khương nghe vậy liền nhướn mày nói:
"Ta đã nói mà, dựa theo tính cách của Dư huynh khẳng định sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy."
Hạ Vân Kỳ liếc gã một cái, nhẹ giọng khiển trách: "Ngươi đã không ra ngoài tiếp đón thì cũng thôi đi, hiện giờ ngược lại còn rất biết lí lẽ nữa nhỉ?"
Đào Khương vừa nghe Hạ Vân Kỳ nói vậy lập tức nằm bò ra bàn lẩm bẩm nói:
"Một ngày nào đó biểu ca nhất định sẽ biến thành lão cổ hủ giống như đại cữu vậy."
Hạ Vân Kỳ bất đắc dĩ liếc gã một cái, tiếp đó mới quay về phía Dư Chu và Dư Ôn Lương nói:
"Nếu như đã nói không cần để ý tới những nghi thức rườm rà này mà Dư huynh cùng tiểu Lương lại mang theo nhiều đồ vật tới đây như vậy thì bảo ta biết nhận thế nào đây."
"Đều không phải thứ gì quý giá hết, mấy ngày trước phu lang nhà ta nghe nói tổ mẫu hiền đệ thực thích ăn điểm tâm do đệ ấy làm nên mới làm thêm vài loại để ta mang tới."
Nói tới đây Dư Chu lại đưa mắt nhìn sắc mặt của Hạ Vân Kỳ một chút mới tiếp tục nói:
"Vừa rồi ta nghe Tiểu Trúc nói hiền đệ là bị nhiễm lạnh, trong mấy thứ này đúng lúc có món kẹo gừng vừa vặn thích hợp với hiền đệ."
Dư Ôn Lương cũng nói theo: "Ta cũng chỉ mang tới chút thổ sản vùng núi trong nhà tự phơi khô mà thôi.".
||||| Truyện đề cử: Nợ Tình |||||
"Vậy thì ta cũng không khách khí thêm nữa." Hạ Vân Kỳ mỉm cười nói.
Nói xong Hạ Vân Kỳ liền phân phó Tiểu Trúc ngoại trừ giữ kẹo gừng ra thì đều đưa qua chỗ tổ mẫu.
Đợi Dư Chu và Dư Ôn Lương ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc, mấy người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm không lâu thì chủ đề nhanh chóng được chuyển rời tới phần chuyện còn dang dở trên núi Thanh Nham ngày đó.
Nhưng mà dù sao thì Hạ Vân Kỳ trong người vẫn đang bị bệnh nên tán gẫu được khoảng nửa canh giờ thì tinh thần cậu ta thể hiện rõ có chút chống đỡ không nổi.
Dư Chu với Đào Khương trao đổi ánh mắt một cái liền cực kì ăn ý bắt đầu chuyển hướng khỏi chủ đề đang nói.
Sau khi Hạ Vân Kỳ cảm nhận được liền mỉm cười nhìn về hai người họ mà không nói gì.
Tiếp đó mấy người họ chỉ lựa chọn một số chuyện nhẹ nhàng thoải mái, không cần thiết phải suy tư tiêu phí tinh thần để suy nghĩ mà nói, bởi vậy dáng vẻ của Hạ Vân Kỳ cũng không đến nỗi mệt mỏi như trước nữa.
Dư Chu thấy vẻ mặt cậu ta vẫn luôn chứa đựng lo âu buồn phiền liền nhịn không được hỏi:
"Ngày hôm đó từ núi Thanh Nham trở về Hạ huynh gặp phải chuyện không vui gì sao? Vậy mới dẫn đến..."
Hắn còn chưa nói xong thì Hạ Vân Kỳ đã mất tự nhiên chầm chậm nghiêng đầu tránh đi ánh mắt tò mò của Dư Chu và Dư Ôn Lương.
Đào Khương thì lại không kiềm chế được mà cười lớn ở bên cạnh, về sau còn cười tới nằm bò ra mặt bàn luôn.
Dư Chu thấy bộ dáng đó của Đào Khường liền biết cũng không phải chuyện gì lớn, thế nên trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hạ Vân Kỳ bị Đào Khương cười cho cả khuôn mặt lẫn vành tai đều nhanh chóng đỏ ửng lên, đợi thật lâu cũng không đợi được Đào Khương dừng tiếng cười lại, cuối cùng chính là thẹn quá hoá giận nói:
"Ngươi còn dám cười tiếp ta liền đem chuyện ngươi kẹp thoại bản bên trong cuốn Mạnh tử nói lại với cha ta."
Đào Khương lập tức nín cười, ngạc nhiên tới trợn mắt há mồm nói:
"Ngươi chỉ đang hù doạ ta thôi phải không biểu ca, mấy cái hành vi như đi cáo trạng này thực không phù hợp với phong cách của ngươi nha."
Hạ Vân Kỳ lạnh mặt nói: "Không tin thì ngươi cứ thử xem."
Nếu như là ngày đầu tiên quen biết với Hạ Vân Kỳ mà thấy được dáng vẻ đàng hoàng trang nghiêm này của cậu ta thì Dư Chu còn có thể tin tưởng một chút, thế nhưng sau khi đã quen thuộc liền hiểu rõ dáng vẻ này của cậu ta chẳng qua cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Đào Khương là huynh đệ ruột thịt với cậu ta tất nhiên là càng quen thuộc hơn nhiều, sau khi hiểu rõ sẽ không có chuyện gì xảy ra liền thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể lẩm bầm nói:
"Này cũng không thể trách ta được, ai bảo dáng vẻ đó của huynh thực làm người ta mắc cười"
"Như thế nào?" Sự tò mò của Dư Chu cũng bị câu ra theo.
Đào Khương lén liếc mắt nhìn biểu ca nhà mình một cái, thấy huynh ấy không gật đầu đồng ý nhưng cũng không có ý định can ngăn liền cười hì hì nói:
"Ngày hôm đó sau khi từ trên núi Thanh Nham trở về liền nghe nói đại cữu nhà ta đã sắp xếp một mối hôn sự cho biểu ca rồi."
Tuổi Dư Ôn Lương còn nhỏ nên vừa nghe tới hai chữ hôn sự liền cúi thấp đầu không có thêm bất cứ phản ứng nào nữa.
Dư Chu thì không giống vậy, hắn không chỉ đã thành thân rồi mà còn từng sinh sống trong môi trường khác biệt hoàn toàn so với nơi đây, căn bản là không biết ngại ngùng khi nói về vấn đề này, thấy Đào Khương nói những lời này liền suy ngẫm một hồi mới nhìn về phía Hạ Vân Kỳ hỏi,
"Ngươi rất ghét người được định hôn cho mình à?"
"Cũng...!cũng không phải." Hạ Vân Kỳ không quá tự nhiên trả lời.
Nói xong cậu ta dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Đào Khương, thấy Đào Khương lộ ra vẻ mặt chờ mong gõ nhẹ quạt xếp trong tay liền thu ánh mắt lại, cụp mắt nói:
"Trước đây hai chúng ta học chữ trong cùng một thư viện, đã quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ, trước đây y thực thích làm khó ta vậy nên không ngờ rằng mới không gặp hai năm mà y lại chủ động đến đề nghị...!kết thân."
Mặc dù cậu ta nói rất chung chung nhưng Dư Chu vừa nghe xong đã có thể hiểu được, bởi vì nhìn từ góc độ của đối tượng định thân với Hạ Vân Kỳ có thể nói đây chính là câu chuyện về một đôi đánh là thương mắng là yêu, thế nhưng nhìn thái độ của Hạ Vân Kỳ thì có vẻ còn cách cái chuyện tình đánh mắng yêu thương này thực xa lắm.
Vả lại nếu có thể học chữ trong cùng một thư viện với Hạ Vân Kỳ thì đối phương chắc chắn không phải là nữ tử mà sẽ là một ca nhi.
Đào Khương nguyên bản làm tốt chuẩn bị ngồi im xem Hạ Vân Kỳ sẽ nói như thế nào, kết quả biểu huynh nhà mình chỉ nói ra được vỏn vẹn có mấy từ như vậy thực khiến gã vừa cảm thấy buồn chán lại vừa thất vọng, vậy nên nhịn không được mà vẫy quạt nói:
"Vẫn là để ta nói đi thôi."
Đuôi lông mày của Hạ Vân Kỳ khẽ nảy lên một cái, đang định ngăn cản không cho Đào Khương nói thì lại nghe thấy Dư Chu cổ động nói:
"Được đấy."
Hạ Vân Kỳ chỉ có thể lặng im khép miệng lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt cảnh cáo Đào Khương không được ăn nói bừa bãi.
"Chuyện là như vầy," Đào Khương học theo dáng vẻ của tiên sinh kể chuyện bên trong các trà lâu nói, "Thư viện trước đây chúng ta cùng học chữ có một ca nhi tên là Châu Ninh, cậu ta là đứa con út của nhà họ Châu ở phố Đa Bảo tại trấn Tây, từ nhỏ đã được phụ thân cùng các ca ca trong nhà cưng chiều vô cùng cho nên tính cách có hơi..."
Nói tới đây gã liếc nhanh về phía Hạ Vân Kỳ một cái mới nói tiếp:
"Khó tránh có chút kiêu căng một chút, lúc mới đầu ở trong thư viện cũng là người không ưa biểu ca nhà ta nhất, cậu ta cảm thấy bộ dáng quân tử đoan chính của biểu ca nhà ta đều là giả vờ giả vịt mà thôi, mà tính cách của biểu ca nhà ta thì các ngươi cũng biết rồi đấy, chưa nói đối phương còn chỉ là một cái ca nhi, cho nên huynh ấy chủ yếu đều là nhẫn nhịn cho qua, tuổi tác lớn dần thì đại khái là đối phương nảy sinh những tình cảm không giống trước với biểu ca nhà ta nên mới để người nha mời bà mối tới đề nghị chuyện kết thân."
"Lại nói mấy người tổ mẫu nhà ta đều cho rằng biểu ca cùng với Châu Ninh có quen biết từ trước, gia cảnh cũng được tính là môn đăng hậu đối với nhà ta, điều quan trọng nhất chính là Châu Ninh còn một lòng một dạ có trời đất chứng giám với biểu ca nhà ta nữa, vậy nên mới đồng ý với mối hôn sự này."
Dư Chu:...
Hắn thực không biết nói gì với mấy vị trưởng bối chưa từng được gặp qua của Hạ Vân Kỳ nữa, nhân lúc hài tử không có ở nhà liền giúp hài tử nhà mình đặt ra mối hôn sự như vậy, đây thật sự là cha ruột; mẹ ruột; bà nội ruột đấy hả?
Có điều bên trong lời kể của Đào Khương để lộ ra vài chi tiết làm Dư Chu cảm thấy kì thực mấy vị trưởng bối Hạ gia vẫn khá là hiểu rõ con người Hạ Vân Kỳ.
Vì vậy hắn nhướn mày mỉm cười hỏi Hạ Vân Kỳ,
"Mấy ngày hôm nay cũng không có hiện tượng thời tiết thay đổi đột ngột, ngày hôm đó tại sao hiền đệ lại bỗng nhiên bị cảm lạnh thế này hả?"
Hạ Vân Kỳ cứ cảm thấy nụ cười này của Dư Chu thực quái lạ, cậu ta bất giác ngồi thẳng người nhớ lại chuyện hôm đó nói:
"Tối hôm đó ta có hơi mất ngủ liền...!đứng dậy ra ngoài sân đi bộ hai vòng."
Dư Chu nghe xong mấy lời này liền không còn che giấu vẻ đùa cợt trên mặt mình nữa.
Đào Khương cũng thực thông minh, thấy vậy lập tức quay đầu kinh ngạc nhìn Hạ Vân Kỳ nói,
"Ý của ngươi là biểu ca nhà ta cũng?" nói xong lại sờ sờ cằm buồn cười nói: "Mấy năm nay vậy mà ta lại không nhìn ra nha."
Dư Chu không trả lời mà hỏi: "Dựa vào tài trí của biểu ca nhà ngươi nếu như hắn không muốn để cho Châu Ninh làm khó mình thì ngươi nghĩ rằng suốt bao nhiêu năm nay đều sẽ không tìm được cơ hội làm cho đối phương thu tay lại sao?"
Hạ Vân Kỳ cảm thấy lời này của Dư Chu dường như chọc trúng điểm nào bên trong lòng mình, nhưng lại không quá có lý nên phản bác nói:
"Ta...!không có."
Đào Khương mới không thèm quản nhiều như vậy, suy nghĩ một hồi liền gật đầu hùa theo,
"Ta thấy những lời Dư huynh vừa nói đúng là rất có lý."
Ngừng một lúc gã lại hỏi Dư Chu, "Sao ngươi lại biết nhiều thế hả, thật giống với nhân vật trong cuốn thoại bản của tiên sinh Khách ngoại thế vậy."
Lúc Dư Chu nghe tới ba chữ Khách ngoại thế thì trong lòng có hơi giật thót một cái, có điều trên mặt lại không có biểu cảm gì, còn làm ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt nói,
"Ngươi còn dám nhắc tới thoại bản, thật không sợ biểu ca nhà ngươi nhất thời tức giận mà đi cáo trạng hả, huống hồ còn có Ôn Lương ở đây đấy, ngươi nói những lời này ở trước mặt cậu nhóc như vậy cũng được hả?"
"Vừa nãy chúng ta đã thảo luận không ít, bây giờ mới nói không được thảo luận trước mặt Ôn Lương thì đã muộn mất rồi." Đào Khương lẩm bẩm nói, sau đó dưới ánh nhìn ghét bỏ của Dư Chu và Hạ Vân Kỳ mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thậm chí còn nhích cái ghế mình đang ngồi về sát phía Dư Ôn Lương, ngồi đó giả trang thành hai bức tranh treo tường cùng với Dư Ôn Lương.
Dư Chu cũng không nói gì nữa.
Hạ Vân Kỳ suy nghĩ nửa ngày mới do dự nói:
"Chuyện ngươi vừa nói...!ta cũng không xác định cho lắm."
"Không xác định thì tìm cách để xác định thôi," Dư Chu khoanh tay nói, "Nếu như hôn sự của ngươi và cậu ta đã được định rồi thì chắc đã không còn chỗ để mà hối hận nữa đúng không?"
Hạ Vân Kỳ mím môi lắc đầu.
Dư Chu: "Vậy thì không phải dễ giải quyết rồi sao, nếu như đã là phu lang đính ước của ngươi rồi thì ngươi chỉ cần hẹn cậu ta gặp mặt một lần, ta tin tưởng ngươi có thể nhìn thấu những suy nghĩ thật sự sâu trong lòng mình."
Hạ Vân Kỳ có chút do dự nói: "Như vậy...!không phù hợp lễ nghĩa."
Dư Chu thầm than trong lòng, thượng để thực sự rất công bằng nha, người có tư chất thông minh như Hạ Vân Kỳ lại cực kì đần độn trong vấn đề tình cảm.
Hắn thở dài một hơi vỗ mấy cái lên vai Hạ Vân Kỳ nói,
"Ngươi không biết đường chọn thời gian hợp lý một chút sao? Mặc dù thất tịch đã qua, nguyên tiêu còn xa lắm nhưng trong khoảng thời gian này chắc chắn có thể tìm được một cơ hội hợp lý nào đó đi."
Đào Khương giành nói trước: "Qua gần một tháng nữa thì trên trấn chúng ta có lễ hội đèn lồ ng hết tiết thu hoạch vụ thu."
Hạ Vân Kỳ nghe vậy lại chìm sâu vào trong suy tư, Dư Chu cười tủm tỉm chuyển rời ánh mắt về phía Đào Khương.
Đào Khương lập tức hiểu được ý tứ trong ánh mắt của hắn, phất mở quạt phe phẩy nói:
"Dư huynh có thể yên tâm, một tài tử biết thấu hiểu biết quan tâm lại từng đọc qua vô số thoại bản như ta về sau chắc chắn sẽ không cần ngươi chỉ giáo trong vấn đề tình cảm này."
Dư Ôn Lương chịu ảnh hưởng từ Đào Khương cũng nhỏ giọng nói:
"Ta vẫn còn nhỏ."
Người dịch: Hana_Nguyen.