Cẩm Xuyên vừa thấy Dư Chu hơi nhướn mày một cái liền biết khoai lang nhà mình đã bị người ta trộm mất.
Có điều hôm nay hai người họ mời vài người trong thôn đến hỗ trợ nên Dư Chu cũng không đem chuyện trộm cắp này nói ra, vậy nên cậu cũng sẽ không nhắc tới.
Mặc dù Trần Phong không có hiểu biết ăn ý được như Cẩm Xuyên với Dư Chu nhưng hôm qua lúc Dư Chu làm kí hiệu trên ruộng thì anh ta cũng đứng ở bên cạnh nhìn, hôm nay vừa nhìn liền cảm thấy có điểm không đúng lắm liền hỏi:
"Có người nhân lúc đêm tối tới trộm khoai lang rồi đúng không?"
"Trộm mất khoảng một sọt." Dư Chu nhặt mấy khối khoai lang bị đào gãy la liệt trên luống lên đưa qua cho Trần Phong đang ngó qua đây, "Hôm qua lúc chúng ta đào đều cực kì cẩn thận nên không có bao nhiêu củ bị hỏng hết, mà dù có bị đào phải thì cũng được nhặt mang về hết, mà người tới trộm khoai lang thì bởi vì không dám đốt lửa, chỉ có thể nương nhờ vào ánh trăng đêm để đào cho nên làm rớt mấy khối khoai bị đào gãy ở trong ruộng."
"Mà đất chỗ này nhìn ẩm ướt hơn đất chỗ hôm qua chúng ta đào một cách rõ ràng, chắc hẳn là khoảng hơn nửa đêm mới tới đây đào trộm."
Một loạt những phân tích vừa có chứng cứ vừa có lý lẽ rõ ràng của hắn làm mấy vị hán tử tính cách có chút nóng nảy hôm nay tới đào khoai cùng lập tức nhao nhao nói:
"Thật quá đáng, tới tận trong ruộng nhà người ta trộm cắp như thế này thử hỏi về sau buổi tối còn ai dám yên giấc ngủ được nữa chứ."
"Đúng vậy, nhà nào cuối năm cuối vụ mà không có chút đồ chưa thu hoạch xong ở bên ngoài cơ chứ, Chu tiểu tử ngươi nhanh đi tới nhà lý chính một chuyến nhờ ngài ấy nhất định phải bắt bằng được tên trộm cắp này mới tốt."
Cũng có người tỏ ý nghi ngờ nói: "Dân phong thôn chúng ta từ xưa tới nay đều khá tốt, nhiều năm nay cũng không nghe nói có nhà nào bị mất mát thứ gì, chỉ vì chút khoai lang mà làm như vậy có vẻ không đáng lắm."
Người vừa nói mấy lời này tựa hồ sợ Dư Chu hiểu lầm ý của mình vội vàng giải thích thêm:
"Không phải ta đang nghi ngờ chuyện ngươi nói khoai lang bị trộm là giả mà chỉ thực không nghĩ ra kẻ nào lại có thể không biết xấu hổ làm mấy cái chuyện trộm cắp như vậy mà thôi."
Dư Chu sinh sống tại thôn Dư gia lâu như vậy nên không cần người khác nói thì hắn cũng hiểu rõ về cách sống của người dân trong thôn làng như thế nào, vậy nên sau khi nghe người kia nói như vậy liền đáp:
"Ta hiểu được ý của Liễu thúc, chuyện này tạm thời gác lại đã, hôm nay vất vả mọi người giúp ta thu hoạch hết số khoai lang này trở về nhà trước."
Tục ngữ nói bắt trộm phải bắt tận tay, lúc người ta đào trộm khoai lang mà ngươi không bắt tận tay day tận trán được thì coi như đã đánh mất đi thời cơ tốt nhất.
Sau đó dù có làm lớn chuyện muốn lý chính tra xét thì chưa chắc có thể tra ra được, dù sao tên trộm cũng chẳng phải là đồ ngốc, trộm đồ xong còn không mau mau giấu kĩ đi mà bày ra đó cho chúng ta tới bắt.
Mấy thôn dân tới đào khoai lang cho nhà Dư Chu đều là làm việc tính công cả, mà nói tới cùng thì số khoai lang bị trộm đi cũng chẳng phải là khoai của nhà bọn họ, cho nên có người sau khi nghe Dư Chu nói chuyện này tạm thời gác lại thì dù có cảm thấy như vậy không hay lắm cũng chỉ im lặng mà không nói thêm gì.
Chỉ có Trần thúc và Trần Phong sau khi nhỏ giọng thương lượng với nhau một hồi mới đi qua tìm Dư Chu nói chuyện:
"Sau khi nhà ngươi đào xong thì cũng chỉ còn lại chút khoai lang trong ruộng nhà ta nữa thôi."
Dư Chu không cần Trần thúc nói rõ cũng đã hiểu được ý của ông, nếu như hôm nay khoai lang nhà hắn không bị trộm mất còn dễ nói, bây giờ đến cả khoai của nhà mình cũng đã bị mất trộm rồi mà còn giữ hai người Trần thúc ở lại giúp đỡ thì đúng là không quá hợp lý, vậy nên hắn vội nói:
"Thúc với Trần Phong mau về xử lý ruộng khoai nhà mình trước đi."
"Vậy thì chúng ta đi trước đây." Trần thúc và Trần Phong vác cuốc lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói:
"Chỗ này của nhà ngươi nếu mà sợ hôm nay không đào xong được thì có thể về thôn gọi thêm hai người nữa qua đây giúp đỡ."
Có người đã bắt đầu làm việc nghe thấy thế liền không vui nói: "Có chút khoai lang này mà thôi, mấy người chúng ta bớt chút thời gian nghỉ ngơi ra để đào là có thể xong được."
"Đúng đấy." Những người khác cũng nói hùa theo sau, "Buổi chiều nay còn chưa biết ai trong chúng ta xong việc trước đâu nhé"
Lời thách thức đã được nói ra thì tất nhiên là hôm nay mọi người làm việc sẽ phải tích cực hơn so với bình thường một chút, trước khi trời tối hẳn không chỉ giúp đào xong số khoai lang bên ngoài ruộng của nhà Dư Chu đưa về nhà mà còn kịp qua giúp đỡ nhà Trần thúc làm nốt mấy việc thu dọn cuối cùng.
Những người đến làm thuê đều chủ động có tự giác nên Dư Chu cũng sẽ không keo kiệt với mọi người, sau khi xong việc về tới nhà không chỉ lập tức thanh toán tiền công mà Cẩm Xuyên còn buộc thêm cho mỗi người một bó khoai lang lớn đem về.
Số khoai lang hai nhà thu hoạch trở về được chất đống bên ngoài sân rồi nhưng Trần thúc vẫn không thấy yên tâm, trước khi đi ngủ còn chạy qua bên nhà Dư Chu kêu hắn lúc ngủ nhớ cảnh giác một chút, còn ông với Trần Phong thì sẽ thay phiên nhau gác đêm, nếu như có nghe thấy động tĩnh gì liền nhanh chóng rời giường đi bắt kẻ trộm.
Bên ngoài sân nhà được vây quanh bởi hàng rào cao gần bằng thân người, mà buổi tối trước khi đi ngủ thì họ cũng đã quen với việc cài then cổng, sự yên ổn thường ngày khiến Dư Chu không cách nào nghĩ tới sẽ có người trộm cắp tới tận trong nhà, vậy nên nghe Trần thúc nói xong hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
Trần thúc cười khổ nói: "Đám trẻ tuổi các người chưa từng được trải nghiệm những năm tháng thường xuyên xảy ra lũ lụt ngập úng trước đây, khi đó trong nhà có chút ít đồ ăn đều phải cất giấu cho thật kĩ càng, dù cho người dân trong thôn chúng ta sẽ không trộm thì cũng phải đề phòng người của thôn khác tới."
Đúng là Dư Chu chưa từng trải qua cuộc sống như vậy bao giờ, trước khi xuyên tới đây mặc dù hắn cũng lớn lên tại nông thôn nhưng người dân cũng đều là thành thật chất phác, dù có nửa đêm không đóng cửa cũng sẽ không có vấn đề gì.
Trần thúc đã nói tới mức này, mà số khoai lang trong sân nhà hắn còn nhiều hơn gấp vài lần so với của nhà Trần thúc nữa, người ta có tới trộm cũng sẽ trộm nhà hắn trước tiên nên vội vàng đáp ứng:
" Buổi tối ta sẽ không ngủ quá sâu."
Sau khi Trần thúc rời đi thì Dư Chu cũng không đọc sách thêm nữa, sau khi cùng Cẩm Xuyên rửa ráy xong xuôi liền nằm trên giường nghỉ ngơi, hôm nay bận rộn cả một ngày ở ngoài ruộng lại đi qua đi lại giữa nhà với ngoài ruộng thật nhiều lần nên lúc này thân thể hắn đã mệt mỏi tới sắp không chống đỡ nổi nữa.
Chỉ là vừa nằm xuống giường trong đầu liền mường tượng tới cảnh một mảnh khoai lang bị trộm lúc ngoài ruộng liền không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau cảm thấy Cẩm Xuyên nằm bên cạnh vẫn còn đang thức liền nhớ tới sự tỉ mỉ của cậu liền hỏi:
" Đối với chuyện nhà chúng ta bị trộm mất khoai ngày hôm nay đệ có phát hiện ra được manh mối nào không?"
Đúng lúc Cẩm Xuyên cũng đang nghĩ về chuyện này nên sau khi nghe hắn hỏi vậy liền nói:
"Huynh thấy liệu có thể là người của thôn khác tới trộm hay không?"
Dư Chu lật người một cái nghiêng người nằm đối mặt với Cẩm Xuyên, "Đệ nói rõ ra xem nào."
"Buổi sáng lúc huynh nói tới chuyện khoai lang bị trộm thì ta có để ý kỹ sắc mặt của những người tới làm công ngày hôm nay, có thể khẳng định mọi người đều không biết tới chuyện này." Cẩm Xuyên nói,
"Huynh nghĩ thử xem, trong thôn ngoại trừ nhà chúng ta với Trần thúc ra thì mọi người đều tập trung ở bên kia, nếu nửa đêm canh ba thực sự có người rời khỏi trong thôn mò mẫm ra đồng thì chắc chắn không thể nào một chút động tĩnh cũng không có được, mấy con chó được mọi người trong thôn nuôi cũng chẳng phải chỉ để làm cảnh.".
Dư Chu nghe xong những lời này thì con đường chết trong đầu giống như được Cẩm Xuyên đập mở ra một lỗ hổng, lập tức thông thoáng, cũng nói:
"Mà nếu như đó là người trong thôn chúng ta thì sẽ không cần thiết phải đợi tới hơn nửa đêm rồi mới trộm ra ngoài đồng."
"Đúng," Cẩm Xuyên đồng ý đáp, "Vả lại nghe những lời Trần thúc nói mới rồi thì có vẻ nếp sống của mấy thôn gần đây cũng không được tốt đẹp giống như thôn chúng ta thì phải."
Dư Chu nghe xong lại suy nghĩ thêm một lúc mới không nhịn được áp sát qua chụt chụt thơm Cẩm Xuyên mấy cái, sau đó lại kéo người ôm vào trong lồ ng ngực của mình nói:
"Sao đệ lại có thể thông minh tới vậy cơ chứ!"
"Nào...! nào có đâu, chủ yếu là lúc huynh đứng nói chuyện với mấy người họ thì sự chú ý của mọi người đều tập trung hết lên người huynh nên ta mới có thể mạnh dạn quan sát sắc mặt của những người ở đó như thế nào." Cẩm Xuyên nói xong lại như nghĩ tới cái gì mà dừng một lúc, có chút sa sút tinh thần nói tiếp:
"Có điều dù biết được những chuyện này thì cũng không có tác dụng gì cả, chúng ta không bắt sống tại hiện trường được mà cũng không biết cụ thể người làm ra việc này là ai."
"Nếu tên trộm là người của thôn khác mà nửa đêm nửa hôm chạy cả quãng dường xa như vậy tới đây để trộm đồ thì chắc chắn là một kẻ thường xuyên gây án," Hiện tại Dư Chu mới cảm thấy những lo lắng của Trần thúc là có đạo lý, "Lần này gã có thể dễ dàng phạm tội như vậy sợ là sẽ có lần tiếp theo."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cẩm Xuyên ngửa cổ hỏi Dư Chu, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
"Sẽ không có chuyện gì đâu," Dư Chu vỗ nhẹ sau lưng Cẩm Xuyên an ủi nói,
"Người trong thôn sau khi biết được chúng ta từng bị trộm cắp đồ vật thì buổi tối lúc đi ngủ chắc sẽ cảnh giác hơn nhiều, ngày mai ta lại đi tìm lý chính thảo luận chút về chuyện này, chỗ lý chính chắc cũng đã có sắp xếp rồi."
"Vâng." Cẩm Xuyên mơ màng đáp một tiếng.
Dư Chu lại như nhớ ra chuyện gì đó, nói tiếp: "Ta muốn đi hỏi thăm một chút xem có nhà nào có chó con mới sinh hay không, chúng ta cũng bắt một con về nuôi đệ thấy có được không?"
"Được đó." Cẩm Xuyên không sợ chó, mà nhà bọn họ lại ở khu vực khá là hẻo lánh nên nếu bắt một con chó về nuôi thì đúng là sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nguyên một đêm không có chuyện gì xảy ra, lúc Dư Chu đi học ngày hôm sau liền thuận tay nhặt lấy một gánh khoai lang tặng qua cho nhà Văn tiên sinh.
Học xong hắn lại đi một chuyến tới nhà lý chính nói chuyện trộm cắp ngày hôm qua với ông.
Đúng lúc lý chính cũng đang lo lắng vì chuyện này, thậm chí ông còn đang nghĩ đến buổi tối thôn họ có cần sắp xếp người luân phiên canh gác hay không đây.
Dư Chu lại cảm thấy không nhất thiết phải làm ra hành động lớn tới vậy, chủ yếu là chỉ có mỗi nhà hắn là bị mất một sọt khoai lang mà thôi, những người khác trong thôn đều chưa từng bị mất mát thứ gì cho nên dù có lo lắng thì cũng chưa chắc họ đã đồng ý chuyện thức đêm đi canh gác.
Mặc dù tất cả người trong thôn luân phiên canh gác thì một tháng nhiều lắm cũng chỉ tới lượt một lần, thế nhưng trước khi sự việc rơi xuống nhà mình thì cũng không có bao nhiêu người sẽ vì một tên trộm không rõ mà chịu mất đi giấc ngủ của bản thân mình chứ.
Mà lý chính cũng đang lo lắng vì vấn đề này cho nên chỉ đề cập ý tưởng của mình với Dư Chu chứ chưa thực sự sắp xếp mọi người làm.
Mấy người họ đều không có ai ngờ được mọi chuyện lại xoay chuyển quá nhanh như vậy.
Vào chiều tối ngày thứ ba sau ngày nhà Dư Chu bị mất khoai lang thì Nhị cẩu tử kéo cha nó chạy tới nhà Dư Chu, vẻ mặt gấp gáp nói:
"Tiểu Chu ca ca ta biết ai là người đã trộm khoai lang nhà ca rồi."
Dư Chu nghe vậy liền giật mình một cái, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía phụ thân của Nhị cẩu tử.
Người đàn ông nổi tiếng thành thực chất phác trong thôn sau khi đối mặt với ánh mắt của Dư Chu thì đầu tiên là hơi gật nhẹ đầu một cái, sau đó mới nói với Nhị cẩu tử:
"Con mau kể lại những chuyện mà bản thân nhìn thấy và nghe được cho tiểu Chu ca ca của con nghe đi."
Nhị cẩu tử Vâng một tiếng xong cũng liền nói: "Ngày hôm đó không phải nương ta có mua hai sọt khoai lang của nhà ca hay sao, đến buổi chiều nương ta liền tặng một sọt cho bên nhà bà ngoại ta."
Cha cậu nhóc nghe tới đây lại bổ sung một câu: "Nhà bà ngoại của thằng bé ở tại hạ du Mã Gia Tràng."
Nhị cẩu tử đợi cha mình nói xong thì mới tiếp tục: "Bà ngoại nói với ta ở trong thôn của bà không có bất cứ người nào trồng loại khoai lang này cả, mà số khoai lang nương ta tặng qua bà cũng không đem đi tặng cho người khác, thế nhưng ta lại thấy trên tay của Mã Tứ thúc nhà bên cạnh lại có dính loại nhựa khoai lang không cách nào rửa sạch giống như ở trên tay của ta vậy."
Nói xong cậu nhóc còn giơ tay mình tới trước mặt Dư Chu cho hắn nhìn.
Khi bứt khoai lang tươi sống ra khỏi cuống dây thì bất kể là trên củ khoai hay trên dây khoai đều sẽ tiết ra một loại nhựa màu trắng, mà thứ này sau khi dính lên trên tay không lâu lại sẽ biến thành màu đen, đồng thời nếu không để qua tám mười ngày thì không có cách nào rửa sạch được.
Trước đó Nhị cẩu tử từng giúp hắn bẻ khoai lang một ngày cho nên bàn tay cậu nhóc đến hiện tại vẫn là từng mảng bẩn nâu đen bất đồng.
Dư Chu không nghĩ tới Nhị cẩu tử lại có sự quan sát tỉ mỉ như vậy.
Trước đây hắn và Cẩm Xuyên cũng từng nghĩ sử dụng đặc điểm này để tìm ra kẻ trộm, khổ nỗi người trong thôn đến mua khoai lang nhà họ quá đông, mà sau khi những người này mua về nhà thì người không mua trong thôn đi đến nhìn lại dùng tay cầm khoai lang lên áng chừng đánh giá nên bị đụng phải nhựa khoai cũng là chuyện bình thường, cho nên phương pháp này chỉ có thể bế tắc tại đây."
Nhị cẩu tử thấy Dư Chu nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc không thôi liền đắc ý hếch cằm lên nói, "Thứ ta biết cũng không phải chỉ có vậy."
"Ồ, vẫn còn chuyện gì nữa?" Dư Chu phối hợp dùng vẻ mặt chờ mong nhìn cậu nhóc.
Nhị cẩu tử tiếp tục nói: "Buổi sáng hôm nay ta tới một căn nhà cũ tìm bắt dế mèn liền nghe được ông ta nói với một người khác rằng sọt khoai lang kia đã sắp ăn hết rồi, thế nên muốn tới nhà ngươi trộm khoai thêm một lần nữa, thời gian dự tính là vào buổi tối trên trấn tổ chức hội đèn lồ ng kia.
Còn nói năm nay ngươi mới cưới phu lang về nên khẳng định sẽ mang theo phu lang lên trấn trên chơi, đến lúc đó chỉ cần gánh đôi sọt tre tới thì muốn gánh bao nhiều về liền lấy bấy nhiêu."
Dư Chu:...
Hắn thật không biết từ khi nào mà bản thân lại trở thành dê béo trong mắt người khác như vậy, lại còn là trong mắt một người thôn khác nữa chứ..