Mặc dù Dư Chu nói làm vài món đơn giản là được rồi nhưng Cẩm Xuyên vẫn nghiêm túc làm ba món một canh.
Một bát cá dưa chua, vừa ngon miệng lại vào cơm, đây chính là món chính của ngày hôm nay, ba món còn lại chính là thịt hun khói xào cà tím, một bát trứng hấp nước tương và một đ ĩa mướp xào.
Thần Thần vẫn còn nhỏ nên ngoài bột gạo quấy ra thì nhiều nhất chỉ có thể cho ăn khoảng nửa non bát trứng hấp nước tương, cho nên bốn món ngày hôm nay đều do Dư Chu và Cẩm Xuyên giải quyết hết.
Nên nói là phần lớn đều do Dư Chu giải quyết thì mới đúng, khoảng thời gian hắn sống ở phủ thành mặc dù bên trong nhà trọ cũng đều là ăn đồ ăn ngon cả, nhưng về tới nhà được ăn những món quen thuộc hàng ngày thì cảm giác vẫn khác hoàn toàn.
Cẩm Xuyên ăn xong trước liền cầm cái thìa nhỏ ngồi bên cạnh đút Thần Thần ăn dặm.
Dư Chu ăn hết sạch đồ trên bàn đến khi chỉ còn lại mỗi nước canh của món cá dưa chua thì mới dừng lại.
Nghe thấy tiếng buông đũa của hắn Cẩm Xuyên liền cúi đầu nhìn số bát đ ĩa sạch bóng bên trên bàn, khóe miệng kéo lên thành nụ cười vui vẻ, tiếp đó lại múc thêm một thìa trứng hấp nước tương nhỏ đưa tới bên miệng Thần Thần trêu đùa nói:
"Thần Thần còn không ăn nhanh, chút nữa phụ thân con còn chưa no là sẽ giành đồ trong bát của con đấy nhé."
"Nhiều đồ ăn như vậy mà ta còn ăn chưa no thì có mà là lợn hả." Dư Chu bật cười sửa lời cậu.
Kết quả hắn vừa mới nói xong liền thấy Thần Thần vội vàng nuốt miếng thức ăn còn đang ngậm trong miệng xuống, sau đó ô oa mở lớn cái miệng nhỏ ngậm trọn cả chiếc thìa mà Cẩm Xuyên đưa tới vào bên trong miệng.
Cẩm Xuyên sửng sốt đến ngơ người, một lát sau mới nhớ tới chuyện rút chiếc thìa trở về.
Dư Chu cũng thực hết cách, nắn nhẹ bên má phúng phính phình lớn của Thần Thần nói, "Nhóc keo kiệt."
Lúc này Cẩm Xuyên thực sự không nhịn được nữa mà ha ha cười lớn.
Dư Chu ngồi bên cạnh nhìn Thần Thần ăn uống thêm một lúc mới đứng dậy thu dọn đống bát đ ĩa trống không trên bàn mang đi rửa, lúc hắn rửa bát đũa xong thì Thần Thần cũng đã ăn no, lại mang cái bát dùng để cho nhóc con ăn mang đi rửa sạch nữa là được.
Thần Thần ăn no rồi cũng không chịu yên tĩnh an ổn, ngồi bên trên đùi Cẩm Xuyên ê i a a nhích qua nhích lại không ngừng.
Dư Chu nhớ rõ nhi tử nhà mình trước đây không có như vậy nên nhìn xem một lúc lâu cũng không hiểu Thần Thần muốn biểu đạt ý muốn gì, không tự chủ hỏi:
"Nó làm sao thế?"
"Thói quen mới học thêm được khoảng nửa tháng gần đây, hàng ngày sau bữa tối nhất định phải được ẵm ra bên ngoài sân đi dạo một vòng thì mới chịu tắm rửa đi ngủ," Cẩm Xuyên vừa nói vừa chuyển Thần Thần cho Dư Chu, "Huynh dẫn con đi chơi đi, ta xuống bếp đun nước nóng tắm rửa cho nó."
Đúng là có một khoảng thời gian dài Dư Chu chưa tỉ mỉ ngắm nhìn những đồ vật bên trong nhà mình rồi, mà đúng lúc nhi tử còn muốn ra ngoài đi dạo nữa nên hắn cực kì vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sân nhà cũng chỉ rộng chừng ấy, đặc biệt là cái sân trước nhà, ngoại trừ vườn rau nhỏ ra thì cũng chỉ còn cây đào Cẩm Xuyên trồng vào hai năm về trước nữa thôi.
Sau khi Dư Chu bế Thần Thần đi quan sát tốc độ sinh trưởng của các loại rau được trồng trong vườn nhỏ xong liền nhanh chóng đi tới bên cạnh gốc cây đào kia.
Vốn hắn còn định dùng chiều cao của mình ước lượng thử độ cao của cây đào hiện tại, kết quả vừa mới đứng vững liền không khỏi ngạc nhiên tới trợn tròn đôi mắt.
Cây đào từ lúc mang về trồng có hai năm liền chỉ nở hoa không kết quả vậy mà năm nay đã có quả rồi.
Những quả đào xanh chẳng lớn hơn so với trứng gà rừng là bao thấp thoáng ẩn nấp bên dưới tán lá dày, nếu không tỉ mỉ quan sát thì rất khó có thể phát hiện được ra.
Dư Chu ẵm Thần Thần đi một vòng quanh gốc cây đào đếm xem năm nay đào nhà mình kết được bao nhiêu quả, sau đó lại vội vàng đi tới cửa bếp nói với Cẩm Xuyên đang bận rộn đun nước ở bên trong:
"Cây đào trong sân nhà chúng ta năm nay kết quả rồi."
"Lúc hoa đào rụng thì ta đã thấy rồi," Cẩm Xuyên cười nói, "Mới đầu còn đậu được sáu quả, sau trận mưa rào thì rụng mất hai quả rồi, bây giờ chỉ còn sót lại có bốn quả thôi."
Dư Chu: "Bốn quả này vừa nãy ta đều để ý kĩ rồi, phát triển rất tốt, chắc hẳn sẽ không bị rụng nữa đâu."
"Hẳn là vậy."
Sau khi Cẩm Xuyên đun nước xong thì hai phu phu cùng bắt tay vào tắm rửa cho Thần Thần, xong xuôi cũng lại tự mình đi tắm rửa sạch sẽ luôn.
Buổi chiều hôm nay người tới nhà chúc mừng đông đúc náo nhiệt nên Thần Thần không ngủ nghỉ được bao nhiêu, tắm rửa xong nhóc con còn chẳng cần Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên dỗ ngủ, vừa đặt xuống giường liền ngủ say ngon lành.
Ngủ thẳng một giấc tới nửa đêm mới ậm ừ hai tiếng báo hiệu cho song thân là bản thân nhóc lại đói bụng rồi, trước lúc đó thì dù có làm ầm ĩ tới mức nào nhóc con cũng không hề tỉnh giấc.
Dư Chu nghe thấy âm thanh của cậu nhóc liền nhanh chóng bế Thần Thần rời khỏi phòng ngủ chính, lần mò xuống tới tận nhà bếp rồi mới đốt nến lên.
Thần Thần dường như biết bản thân sắp có ăn rồi nên cũng thực ngoan ngoãn, không nháo loạn phụ thân gì hết.
Đợi Dư Chu quấy bột gạo đút cho nhóc con ăn xong thì rất nhanh lại say giấc nồng.
Buổi sáng ngày hôm sau lúc Dư Chu thức giấc thì cũng bế Thần Thần ra bên ngoài cùng luôn, đợi nhi tử thức giấc lại cho bé con ăn no với đi dạo một vòng quanh sân thêm một lúc, tuyệt đối không để nó làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Cẩm Xuyên.
Tới tận lúc Cẩm Xuyên thức giấc rồi ăn sáng xong thì phu phu hai người mới có thời gian kể cho nhau nghe những sự việc phát sinh trong những ngày xa cách.
Phía Dư Chu ngoài chuyện đi đường cùng với thi cử thì nhiều nhất cũng chỉ còn chuyện xấu hổ không dám gặp người là đụng phải tình địch của Hạ Vân Kỳ để mang ra kể nữa thôi.
Thế nhưng chỉ với mấy câu chuyện vụn vặt như vậy thì Cẩm Xuyên cũng ngồi nghe với vẻ cực kì thích thú, thậm chí thỉnh thoảng còn đưa ra câu hỏi cho những chỗ mà bản thân cảm thấy không hiểu nữa.
Dư Chu thấy cậu thích nghe như vậy liền ngay cả những món ăn ngon lạ mà bản thân từng được ăn cũng đều kể hết với cậu.
Hắn kể xong mọi chuyện liền quay qua hỏi Cẩm Xuyên: "Đệ thì sao? Trong những ngày ta không có ở nhà có gặp phải khó khăn gì không?"
"Không có," Cẩm Xuyên nói, "Mấy ngày huynh không có ở nhà mọi người trong thôn làng đều săn sóc hai cha con ta nhiều lắm, ngay cả mấy việc đồng áng trong nhà cũng đều là mấy người Trần thúc giúp đỡ cả."
Nói xong cậu lại chỉ vào vườn rau nhỏ trước sân, "Ngay cả chút ít rau cỏ trong vườn mà mỗi lần ta muốn đi dọn dẹp nhổ cỏ cũng sẽ có Tiểu Quyên tới hỗ trợ trông nom Thần Thần nữa."
Dư Chu lại hỏi: "Vậy những lúc đệ muốn mua thức ăn hay đồ gì trên trấn thì sao?"
"Từ lúc huynh rời đi thì ta chưa từng lên trấn trên lần nào," Cẩm Xuyên nói, "Mọi người trong thôn nếu có ai đi trấn trên đều sẽ qua đây hỏi ta xem có muốn mua hộ thứ gì hay không, sau đó sẽ giúp ta mang trở về."
Dư Chu gật đầu hài lòng, trước lúc hắn rời đi thì mấy thứ như gạo; dầu; muối; lương thực trong nhà đều đã được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả đám cá trong ao cũng gọi người đưa thêm lô mới qua, vậy nên thứ cần nhờ người trong thôn mua hộ chắc chỉ có thịt lợn tươi mới mà thôi.
Mà dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Cẩm Xuyên thì nếu trong nhà chỉ có một mình đệ ấy, thì cậu thà rằng không ăn chứ không muốn làm phiền tới người khác, cũng bởi vì Thần Thần cần phải uống canh hoặc ăn chút món mặn để bổ sung dinh dưỡng nên cậu mới nhờ người ta mua đồ hộ mà thôi.
Chắc hẳn trong hơn hai mươi ngày này cũng chẳng nhờ vả người ta mua hộ bao nhiêu lần cả.
Lại hỏi rõ xem là những người nào trong thôn từng giúp đỡ nhà họ xong Dư Chu liền nói:
"Hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai cả nhà chúng ta cùng nhau đi trấn trên một chuyến, mua ít đồ về làm quà cảm ơn cho mọi người."
Đúng lúc Cẩm Xuyên cũng có ý này, có điều cậu vẫn cảm thấy có chỗ khó hiểu liền mở lời hỏi:
"Hôm qua huynh mang theo nhiều đồ về như vậy không phải là muốn dùng để làm quà cảm tạ mọi người hay sao?"
"Cũng là quà," Dư Chu nói, "Nhưng không phải quà cho mọi người, đó chỉ là quà mang về cho hai người là đệ cùng với Thần Thần mà thôi."
Cẩm Xuyên há hốc mồm nửa ngày mới dặn ra được một câu: "Vậy cũng nhiều quá rồi đi."
"Đều là những thứ có thể sử dụng cả," Dư Chu nói xong liền ẵm Thần Thần đứng dậy, gọi Cẩm Xuyên theo nói, "Dù sao hiện giờ cũng không có chuyện gì khác cần làm, chúng ta đi xem mấy thứ kia đi."
Kết quả đợi mở hết đống đồ ra thì có đến hơn một nửa số đồ được cho là có tác dụng trong lời nói của Dư Chu đều bị Cẩm Xuyên dùng ánh mắt phán định vào dãy lãng phí tiền cùng với tốn chỗ để.
Nói là dùng ánh mắt phán định là bởi vì mỗi khi nhìn thấy bất cứ một thứ gì thì Cẩm Xuyên đều dùng bộ dáng vô cùng vui vẻ đến phối hợp.
Bất kể là Cẩm Xuyên có nghĩ như thế nào thì ít nhất mấy thứ đồ chơi mang về cho Thần Thần mặc dù bé con vẫn chưa biết cách chơi nhưng với mỗi thứ đều tò mò với qua đụng chạm một chút.
Buổi sáng ngày tiếp theo Dư Chu và Cẩm Xuyên ăn xong bữa sáng từ rất sớm, đi qua nhờ vả Trần đại nương ở cách vách giúp đỡ trông nom nhà cửa xong liền xuất phát đi lên trấn trên.
Quyết định đi sớm như vậy là bởi vì một ngày trước đó Dư Chu và Cẩm Xuyên đã thương lượng xong từ lâu, những người thường ngày vẫn hay giúp đỡ hai người họ đều mua một bao kẹo thêm nửa cân thịt lợn để tặng qua.
Tất nhiên là quà cho mấy nhà Trần gia; lý chính và gia đình Văn tiên sinh sẽ phải nặng hơn một chút rồi, nhưng cũng vẫn có thịt lợn.
Thời tiết gần đây đã bắt đầu nóng bức hơn, thịt lợn không để lâu được nên để tránh chuyện thịt mua về có mùi thì vẫn nên đi mua sớm một chút mới tốt, mang đi tặng cũng không đến nỗi thất lễ.
Huống hồ hai người còn dẫn theo cả Thần Thần nữa, thời tiết lúc sáng sớm sẽ mát mẻ hơn nhiều, lúc đi đường mới không bị thiêu đốt.
Lúc đi trên đường thì chủ đề của hai phu phu vẫn quanh quẩn với mấy câu chuyện vụn vặt lúc chia xa.
Những lúc gặp phải khóm cây hay nhành cỏ Cẩm Xuyên đều không nhịn được hỏi:
"Phong cảnh trên đường đi tới phủ thành cũng gần giống với cảnh sắc nơi này của chúng ta sao?"
"Phần lớn là không khác gì so với nơi này của chúng ta cả," Dư Chu nhớ lại nói, "Có một đoạn đường trong đó là phải đi vòng qua vài ngọn núi lớn, mặc dù đường đi xóc nảy gập ghềnh hơn so với những chỗ khác nhưng phong cảnh đúng là rất mỹ lệ."
Hai mắt Cẩm Xuyên sáng long lanh nhìn về phía Dư Chu, "Có thể nói cho ta nghe được không?"
"Không kể," Dư Chu hếch cao cằm, sau khi thấy được vẻ mặt sững sờ của Cẩm Xuyên như ý muốn mới tiếp tục nói, "Không phải tháng tám ta còn phải tham gia thi viện nữa hay sao? Đến lúc đó Thần Thần cũng đã được khoảng tám đến chín tháng tuổi rồi, chúng ta chú ý nhiều một chút thì dù có ngồi xe ngựa vài ngày chắc cũng không thành vấn đề."
Cẩm Xuyên ngơ ngác nhìn hắn thật lâu mới bật hỏi, "Huynh muốn mang ta với Thần Thần cùng đi tới phủ thành tham gia thi viện ấy hả?"
Dư Chu ừ một tiếng, gật đầu thay lời khẳng định: "Tới đó làm quen với hoàn cảnh cuộc sống tại phủ thành trước, nếu ta có lấy được công danh tú tài thì theo quy định cũng phải tới thư viện bên trong phủ thành học tập ít nhất là một năm, sau khi tham gia xong kì thi hương vào năm sau thì mới có thể tự do lựa chọn là học tập tiếp hay trở về quê hương.
Thời gian một năm phải lưu lại phủ thành học tập này đệ với Thần Thần cũng không thể sống tách rời với ta nữa chứ."
Cẩm Xuyên im lặng thật lâu cũng không tiếp lời, hiển nhiên là cực kì không nỡ với lần chia xa này.
Dư Chu trầm ngâm suy nghĩ một lát lại nói tiếp: "Hoặc nếu như ta thi trượt trong kì thi viện thì sẽ không lấy được tư cách tiến vào thư viện phủ thành học tập, đệ với Thần Thần tới phủ thành cùng ta lần này cũng coi như là tham gia một chuyến du lịch đường xa là được rồi."
Cẩm Xuyên nghe vậy lập tức xí một tiếng, miệng lẩm bẩm mấy câu, "Thần linh tha thứ."
Nói xong lại liếc Dư Chu một cái trách móc, "Sao phu quân có thể nói mấy lời linh tinh như vậy cơ chứ."
"Được, được, được, ta không ăn nói linh tinh nữa," Dư Chu bật cười đồng ý, "Còn chuyện đi phủ thành thì..."
"Ta với Thần Thần đi cùng với huynh là được chứ gì." Cẩm Xuyên trợn mắt lườm Dư Chu một cái, nói xong liền xấu hổ ngoảnh mặt đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
Dư Chu bế Thần Thần cũng không nói thêm gì nữa, đợi đi thêm được một đoạn đường nữa mới chuyển rời câu chuyện nói:
"Đệ có còn nhớ cái cậu Đào Khương kia hay không, cậu ta có một người bằng hữu có tới năm phần là giống với dáng vẻ của đệ đấy?"
Quả nhiên là Cẩm Xuyên bị câu ra hứng thú, "Sao cơ? Lần này phu quân tới phủ thành đã gặp được người đó rồi sao?"
"Chưa đâu," Dư Chu lắc đầu, "Lúc chúng ta tham gia thi cử thì thư viện của Đào Khương được cho nghỉ phép, cậu ta nói bên nhà ngoại của vị bằng hữu nọ có việc nên đã về quê thăm thân mất rồi, vậy nên không có gặp được."
Cẩm Xuyên ồ một tiếng, nhướn mày nhìn Dư Chu, "Cho nên phu quân là có ý gì, muốn ta tới phủ thành để so sánh với người đó một chút xem có thực sự giống nhau hay không sao?"
"Nói gì có lí một chút có được không?" Dư Chu bật cười, "Ta chỉ hận không thể bắt nhốt đệ ở nhà không cho gặp gỡ với người nào hết, sao có khả năng để đệ đi gặp mặt nam nhân khác được chứ."
Cẩm Xuyên cố ý làm ra dáng vẻ run rẩy sợ hãi, giả vờ hờn dỗi liếc Dư Chu một cái,
"Ta thật không ngờ phu quân lại là người như vậy đấy."
Dư Chu ha ha cười lớn, phối hợp với cậu nói: "Phu lang đã biết sợ chưa hả?"
"Không sợ!" Cẩm Xuyên nói xong liền bước nhanh lên phía trước hai bước, từ kề vai sát cánh thành kéo dãn khoảng cách với Dư Chu.
Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, không hề chú ý có người đang từ con đường nhỏ bên cạnh đi tới.
Vậy nên lúc bị người khác gọi tên Dư Chu đều không có phản ứng kịp.
Vẫn là Cẩm Xuyên phát hiện ra trước nhìn về phía người đang đi tới kia.
Dư Chu thấy nét cười trên mặt Cẩm Xuyên biến mất một cách nhanh chóng mới phát giác có điều bất thường, hắn đổi Thân Thần qua cánh tay trống còn lại để bản thân có thể dễ dàng nhìn rõ được khuôn mặt của mấy người đang đến gần hơn.
Đến khi nhìn rõ được một khuôn mặt trong số đó thì vẻ mặt hắn cũng lập tức trở nên giống với Cẩm Xuyên.
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì một người phụ nhân trong số đó mỉm cười nói:
"Dẫu sao hai nhà cũng từng có hôn ước với nhau, tiểu tử Dư gia cũng không cần phải tuyệt tình đến mức đó chứ, gặp nhau trên đường cũng vờ như không quen biết như thế."
"Thẩm thẩm không nên nói như vậy" Phương Lê làm vẻ mặt tự trách áy náy nói, "Chuyện hôn ước là do nhà ta có lỗi với Dư ca."
Cẩm Xuyên thấy nàng ta gọi phu quân mình như vậy thì cơn tức bốc lên tới đỉnh đầu, bước lên phía trước một bước chuẩn bị đối đáp.
Dư Chu vội vàng kéo ống tay áo cậu lại tỏ ý không cần tranh chấp với mấy người này.
Cẩm Xuyên vốn đã chuẩn bị xong những lời muốn nói lại bị Dư Chu kéo quay trở lại, tất cả tức giận trong lòng biến thành nỗi tủi thân uất ức trong nháy mắt.
Nếu là thường ngày khi thấy phu quân làm vậy cậu sẽ hiểu ngay được là tất có nguyên nhân nào khác, chỉ là lúc này cậu bị chính dáng vẻ cùng ánh mắt của Phương Lê làm cho trướng mắt nên tạm thời không rảnh để suy nghĩ tới chuyện khác.
Nhưng đợi đến khi đôi bên chạm mặt nhau mặc dù trong lòng vẫn không tình nguyện cho lắm thì cậu vẫn lựa chọn đứng im để Dư Chu đứng ra nói chuyện.
Phương Lê thấy cậu bị Dư Chu kéo trở lại thì khoé miệng hơi nhếch lên thành nụ cười đắc ý, thế nhưng lúc nhìn về phía Dư Chu lại nhanh chóng đổi về dáng vẻ vừa vô tội vừa áy náy như cũ.
Từ rất lâu về trước khi gặp Phương Lê này một lần ở trong tiệm vải thì Dư Chu đã không còn bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc không thuộc về mình nữa.
Những kí ức còn sót lại trước đó hắn cũng chẳng nhớ tới thêm lần nào, mà đối với người phụ nữ trước mặt ngoại trừ thông qua những lời kể từ miệng người khác ra thì ấn tượng duy nhất của Dư Chu với nàng ta chính là dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Phương Lê khi chất vấn hắn có phải đã cố tình đi theo nàng ta tới tiệm vải ngày đó hay không, mà sau khi nghe được lời phủ định từ hắn thì vẫn không ngừng mở miệng hỏi hắn tới tiệm vải làm cái gì.
Chính cái ấn tượng đó thêm vào chuyện từ hôn trước kia nữa thì ấn tượng của hắn đối với nữ nhân tên Phương Lê này đừng nói tới cái gì mà thiện cảm, Dư Chu chưa cảm thấy đáng ghét cũng chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bản thân mà thôi.
Dư Chu thật sự lười để ý tới người này, sau khi hắn đổi một tư thế ôm thoải mái hơn cho Thần Thần xong mới quét mắt liếc nữ nhân đang dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía hắn kia một cái,
"Không biết Dương phu nhân gọi ta lại có việc gì không?"
Hắn vừa mở miệng liền gọi nàng ta là Dương phu nhân, trực tiếp đem những lời Phương Lê muốn nói dồn ngược trở về.
Thật lâu sau Phương Lê mới ầng ậc nước mắt mở miệng nói chuyện, có điều những lời nàng ta nói ra đã mất đi chừng mực nên có,
"Những chuyện trước đây giữa hai chúng ta lẽ nào Chu ca đã quên hết rồi sao?"
Dư Chu không trả lời mà hỏi ngược lại nàng ta: "Ngươi biết chuyện ta thi đỗ đồng sinh rồi đúng không?"
Vốn Phương Lê còn muốn lắc đầu vờ như không biết, nhưng ánh mắt của Dư Chu giống như có thể nhìn thấu được mọi suy nghĩ trong lòng nàng ta nên nàng ta không khống chế được mà thốt ra lời nói thật, "...!Ừm."
Thừa nhận xong nàng ta lại vội vàng bổ sung thêm: "Nhưng ta không phải bởi vì chuyện này mới..."
"Ngươi có phải hay không thì trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ," Dư Chu ngắt lời nàng ta, "Còn việc ngươi nhắc tới chuyện trước đây,"
Nói tới đây Dư Chu khinh thường hừ nhẹ một tiếng, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười nhưng khoé mắt lại làm người ta thấy rét lạnh,
"Là muốn ám chỉ chuyện trước đây chúng ta từng có hôn ước hay sao? Thế nhưng nó đã bị giải trừ từ hai năm về trước rồi mà, còn là do nhà các ngươi đưa ra lời từ hôn nữa, từ đó về sau dù có gả cưới như thế nào thì cũng không ai liên quan tới ai hết.
Nếu không phải vì ta mới đỗ đồng sinh thì đúng là thực không biết vì sao hiện tại Dương phu nhân lại muốn nhắc tới chuyện trước đây nữa."
Phương Lê dám làm ra hành động không cần mặt mũi như thế này cũng bởi vì nàng ta tự cho rằng bản thân hiểu Dư Chu khá rõ, đoán rằng dù hắn có từ chối thì cũng khẳng định không đem chuyện này nói toạc ra bên ngoài, nhiều lắm cũng sẽ chỉ hiểu ngầm trong lòng mà thôi.
Thật không ngờ Dư Chu không chỉ nói ra bên ngoài, mà còn dùng lời lẽ trực tiếp đến như vậy, không giữ lại chút mặt mũi nào cho nàng ta, làm nàng ta nhất thời không biết nên làm như thế nào nữa, dùng giọng điệu như đang nghẹn ngào nức nở nói:
"Không phải như vậy mà."
"Tốt nhất là không phải." Dư Chu thản nhiên nói, "Mặc dù nói nữ tử thì nên lấy danh tiết của bản thân mình làm trọng, thế nhưng dù gì đây cũng là việc riêng của Dương phu nhân, Dư mỗ không tiện nhúng tay mà cũng không muốn nói nhiều.
Dư mỗ chỉ khuyên phu nhân ngài một câu, tốt nhất là cách xa Dư mỗ ra một chút, nếu ngươi mà làm cho phu lang nhà ta thấy không vui thì đừng trách ta đem chuyện ngày hôm nay truyền tới quý phủ."
Phương Lê nghe vậy toàn bộ cơ thể khẽ run lên một cái, ngơ người đứng im tại chỗ thật lâu cũng không tìm lại được động tác của mình.
Hai người phụ nhân đi tới cùng với nàng ta cũng chỉ im lặng đứng ở bên cạnh không nói thêm gì.
Khi Dư Chu và Cẩm Xuyên đã đi xa tới ngã rẽ thì Cẩm Xuyên mới phì phì cười hai tiếng:
"Thật không ngờ phu quân lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy chứ."
"Ta mà thương hương nhà khác, tiếc ngọc nhà khác thì sợ rằng người nào đó sẽ không nhịn được mà vác dao chém cả ta mất." Dư Chu bật cười trêu ghẹo.
Cẩm Xuyên biết hắn cười sự xung động vừa nãy của mình, cũng không cãi cố, nhỏ giọng lầm bầm:
"Tại ta nhất không thời nhịn được thôi mà, về sau sẽ không như thế nữa."
"Ta cảm thấy về sau không nên có mấy chuyện như thế này nữa."
"Vậy nếu xuất hiện tình huống như ngày hôm nay nữa thì ta phải nhẫn nhịn vào trong lòng hay sao?" Cẩm Xuyên cảm thấy tự bản thân mình nói thì không có vấn đề gì cả, nhưng nếu phu quân nhà mình mà dám nói như vậy thì không được.
"Ý mà ta muốn nói về sau không cần như vậy nữa chính là," Dư Chu bật cười giải thích, "Là về sau ta sẽ không để mấy chuyện như thế này xảy ra thêm một lần nào nữa, vậy thì đệ cũng không cần phải nhẫn nhịn rồi."
Người dịch: Hana_Nguyen.