TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
Chương 104: 104: Hành Trình Tiến Tới Tương Lai


Dư Chu soạt một tiếng bật ngồi dậy từ trên giường, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên cực độ nhìn chằm chằm về phía Cẩm Xuyên một hồi lâu mới từ từ nằm trở lại trước biểu cảm thong dong nhàn nhã của Cẩm Xuyên.
Chỉ có anh mắt là chưa từng rời khỏi Cẩm Xuyên dù chỉ một chút, qua hồi lâu hắn mới không thể tin được mà hỏi cậu: "Đệ...!không phải là đang muốn lừa ta chơi đấy chứ?"
"Lừa huynh làm cái gì," Cẩm Xuyên liếc mắt lườm Dư Chu một cái, "Kỳ công tử đã ở trong nhà chúng ta khoảng thời gian dài như vậy, từ mọi hành vi cử chỉ của cậu ấy lẽ nào huynh không phát hiện ra một chút nào hay sao?"
"Ta cứ nghĩ là do tính cách của cậu ta chính là như vậy mà thôi," Dư Chu nhỏ giọng nói, "Cao nhân ấy mà, kiểu gì chả phải có vài đặc điểm không giống người thường cơ chứ."
Hiện tại đã biết Kỳ Tô là ca nhi thì có nhiều chi tiết đã có thể hiểu rõ được rồi.
Chuyện rõ ràng nhất chính là Kỳ Tô cũng chẳng phải người kiêu ngạo khó gần gì, lúc hắn để hai huynh đệ Lý Hoài hộ tống cậu ta trở lại phủ thành tì Kỳ Tô đã phải cân nhắc trong chốc lát mới gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng là một ca nhi, nếu cậu ta tự mình mang theo người hầu đi trở lại phủ thành thì bất kể là tâm lý cảm nhận hay thực tế thân thể đều xác thực làm người ta cảm thấy không được yên tâm cho lắm.
Những điều này Dư Chu coi như đã thông suốt, nhưng vẫn còn một vấn đề lớn nhất mà hắn chưa ngẫm ra được, "Vậy tại sao trên trán của cậu ta lại không có nốt ruồi son chứ?"
"Chắc là đã dùng thứ gì đó che đậy rồi," Cẩm Xuyên cũng không xác định lắm đáp, "Một đại phu có y thuật cao siêu như cậu ta hẳn là sẽ có những phương pháp thủ đoạn mà người thường như chúng ta không biết tới."
Dư Chu không rõ nốt ruổi son trên mi tâm của ca nhi nơi này được hình thành như thế nào, lại có phương pháp gì có thể giấu nó đi, thế nhưng hắn đã được thể nghiệm kĩ thuật trang điểm của một thế giới khác nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ mỉm cười cảm thán: "A Khương cũng có người thích rồi nhỉ!"
Nếu thích hợp thì những lúc tụ họp về sau A Khương liền không cần dùng ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt nhìn bọn họ nữa rồi nhỉ.

Lại nghĩ tới tính cách của Đào Khương cùng với Kỳ Tô làm Dư Chu không khỏi bật cười thành tiếng,
"Không biết A Khương có biết chuyện vị Kỳ công tử này thật ra lại là một ca nhi không nữa."
"Huynh cảm thấy sao?" Cẩm Xuyên nhướng mày.
Dư Chu khó hiểu nói: "Chuyện này làm sao biết được chứ?"

"Ta nghĩ chắc hẳn cậu ta đã biết chuyện." Cẩm Xuyên tủm tỉm cười gian nhìn Dư Chu một cái, cuối cùng là dừng hẳn không nói thêm gì nữa.
Dư Chu lật người khóa chặt người dưới thân vào khoảng trống giữa cơ thể hắn với chiếc giường, nhướng mày nói:
"Sao ta cảm thấy trong lời nói của đệ còn cất giấu tầng ý nghĩa khác nữa vậy nhỉ."
"Vốn chính là vậy mà," Cẩm Xuyên không chút biến hóa, "Dù sao thì đâu phải ai cũng giống với phu quân đâu, đến ngay cả giới tính cũng không biết cách phân biệt."
Dư Chu:...
Hắn không dám nói câu rõ ràng là do Cẩm Xuyên quá nhạy bén đó chứ, hắn cũng chẳng thấy hai huynh đệ nhà Lý Hoài cùng với có người nào bên Trần gia nhìn ra được điều đó có được không.
Cẩm Xuyên nhân lúc hắn ngẩn người liền dùng sức đẩy nhẹ người bên trên một cái, sau khi đẩy người nằm trở lại trên giường rồi mới nói tiếp,
"Ngày mai Kỳ công tử phải rời đi rồi, chúng ta cùng nhau đi tiễn cậu ta một đoạn đường đi, thuận tiện đi lên trấn trên mua đồ cần dùng về."
Ý trong lời nói chính là mau đi ngủ sớm đi, ngày mai mới có tinh thần làm việc.
Dù sao cũng chẳng phải ngày một ngày hai là có thể chạy tới được phủ thành, chẳng bằng cứ nuôi dưỡng tinh thần no đủ rồi mới đối phó được với vất vả mệt nhọc trên đường đi, cho nên ngày hôm sau Kỳ Tô cùng với người hầu nhà mình ngủ đủ giấc rồi mới thức dậy.
Hai huynh đệ nhà họ Lý dậy sớm hơn so với mọi người một chút để cho ngựa ăn cỏ cùng với chuẩn bị đồ dùng cần thiết lúc lên đường.
Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng dậy khá sớm, lễ vật cho Kỳ Tô mang về phủ thành mấy ngày trước đó bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, chủ yếu là Cẩm Xuyên muốn làm một bữa sáng phong phú cùng làm chút điểm tâm ngon ngọt để Kỳ Tô mang theo ăn trên đường.
Dư Chu ẵm Thần Thần đi theo bên cạnh hỗ trợ, dưới nhà bếp bận rộn xong xuôi hắn lại gọi hai huynh đệ nhà Lý Hoài qua dặn dò chút chuyện trên đường đi, nhắc nhở hai người họ tới lúc đó nhớ chú ý an toàn cùng với tính riêng tư.
Dù sao hiện tại hai người Dư Chu đều đã biết Kỳ Tô là ca nhi, tất nhiên là chuyện tình trên các phương diện đều cần chú ý hơn nhiều.
Bất kể mọi người có lưu luyến không rời tới đâu thì đến khoảng giờ Tỵ xe ngựa vẫn là chầm chầm rời khỏi nơi đây.
Bên Trần gia chỉ để Tiểu Ngọc và Tiểu Quyên ở lại chăm sóc cho Trần đại nương, những người khác đều đi theo cùng một nhà Dư Chu tiễn Kỳ Tô tới trấn trên rồi mới dừng bước.

Kỳ Tô nhìn qua có vẻ khá lạnh nhạt thờ ơ, nhưng chỉ trong mấy ngày này lại có thể làm quen ở chung với Thần Thần không tồi.
Cậu vươn đầu từ bên trong xe ngựa ra nói lời từ biệt với mọi người, Thần Thần cũng vươn người nhào qua phía xe ngựa bên đó, còn may lần này là Dư Chu bế nhóc con, chứ đổi thành người có sức lực yếu một chút thì nói không chừng nhóc này đã được cạp đất luôn rồi.
Trên mặt Kỳ Tô cũng lộ ra biểu tình luyến tiếc không nỡ, nhìn Cẩm Xuyên một cái hỏi: "Đợi mọi người quay trở lại phủ thành thì ta có thể tới thăm Thần Thần không?"
"Tất nhiên là có thể rồi." Cẩm Xuyên mỉm cười nói, lòng thầm nghĩ không chỉ có thể tới thăm nom Thần Thần, chuyến này Kỳ Tô vất vả chạy từ phủ thành tới đây khám chữa bệnh cho Trần đại nương, đợi cả nhà họ quay lại phủ thành nhất định phải nói lời cảm ơn với Kỳ Tô thêm lần nữa.
Có điều trước khi xe ngựa rời đi, lời cậu nói ra lại khác biệt hoàn toàn: "Nhà chúng ta ở ngay đối diện với nhà của A Khương đấy, dễ tìm lắm."
Kỳ Tô nghe vậy liền có chút ngỡ ngàng, tiếp đó lại rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất gật đầu coi như câu trả lời.
Đợi tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của xe ngựa nữa mấy người Dư Chu mới đem xe ngựa chính mình ngồi tới trước cổng trấn gửi giữ, sau đó lại cùng nhau vào trong trấn mua thêm thật nhiều đồ mới quay trở về.
Mấy người Kỳ Tô đi được hai ngày thì lúa trên đồng cũng bắt đầu vào mùa thu hoạch, một mình Dư Chu bận không hết việc nên quyết định bỏ tiền mướn vài người trong thôn tới hỗ trợ, chỉ trong một ngày đã thu hoạch xong tất cả mang về nhà rồi.
Những thứ về sau thì không cần gấp gáp như vậy nữa, vài ngày sau hai huynh đệ Lý Hoài trở về liền có thể giúp đỡ thêm không ít việc.
Chưa tới một tháng thì số hoa màu cùng lương thực trong ruộng nhà Dư Chu đã được thu hoạch xong xuôi, những thứ không để lâu được cùng với những thứ xác định mang theo tới phủ thành đều được Dư Chu và Cẩm Xuyên lọc ra sắp xếp gọn gàng, nên bán đều bán hết mà cần mang đi thì đều để sẵn đó đợi ngày đi tới phủ thành liền mang theo sau, những thứ không thể mang tới phủ thành cũng không bán lấy tiền được liền tùy theo nhu cầu của mọi người mà tặng cho mấy người có quan hệ tốt với nhà hắn ở trong thôn.
Bắt đầu từ lúc thu hoạch xong lần này cho tới vụ thu kế tiếp thì chắc chắn Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không có cách nào trở về lo chuyện đồng áng cho nên mấy mẫu đất nhà hắn đều đưa cho người khác trồng cả.
Hiện giờ Dư Chu đã có thân phận tú tài, tổng số ruộng nước cùng với ruộng cạn nhà hắn gom vào cũng chỉ có bốn mẫu, cách mức độ cần nộp thuế còn một khoảng khá xa.

Số ruộng không cần nộp thuế tất nhiên là mọi người đều muốn cả, Dư Chu nhìn người phân chia cho mỗi nhà một ít chứ cũng không để tất lại cho bên nhà Trần thúc.
Có người đề nghị đưa cho nhà hắn chút tiền thuê hắn chỉ đáp đợi qua vụ thu năm sau rồi nói tiếp, không trả lời chính xác là lấy hay không lấy.
Quan hệ giữa mọi người vẫn luôn rất tốt nên nghe lời này của hắn xong liền hiểu rõ, sau này dù hắn có lấy chắc hẳn cũng chỉ là lấy cho có mà thôi, chứ không đòi quá nhiều.

Chớp mắt đã tới đầu tháng mười, mặc dù thân thể của Trần đại nương không còn được khỏe mạnh kiện tráng như trước nữa, nhưng cũng đã khôi phục được sáu bảy phần so với ban đầu.
Mấy người Dư Chu cũng đã đến thời gian cần phải quay trở lại phủ thành.
Chìa khóa trong nhà vẫn được giao cho Trần thẩm như cũ, nhờ vả người bên Trần gia giúp đỡ trông nom nhà cửa.
Lần này Dư Ôn Lương vẫn là đi tới phủ thành cùng với gia đình hắn, đồng thời cũng dựa theo bàn bạc trước đó tiếp tục ở nhờ trong nhà của Dư Chu thêm một năm.
Tuổi tác của cậu ta còn quá nhỏ, đây là lần đầu tiên xa nhà trong khoảng thời gian dài như vậy mà không có người thân theo bên người nên bất kể là phụ mẫu hay ông nội bà nội của cậu ta đều thực không nỡ, buổi sáng ngày xuất phát người trong nhà đi theo giúp cậu ta xách rương hành lý, vây quanh hộ tống người tới tận đầu thôn.
Ngoại trừ người nhà của Dư Ôn Lương cùng với người bên Trần gia ra còn có không ít người dân trong thôn tới đưa tiễn hai người họ, hoặc là tới xem náo nhiệt.
Dù gì trong thôn bọn họ năm nay có thêm hẳn hai vị tú tài cần tới phủ thành đọc sách lận.
Tú tài cũng không được tính là nhân vật hi hữu gì, Văn tiên sinh cũng là một tú tài đấy thôi, huống hồ ngoại trừ Văn tiên sinh ra thì mọi người ít nhiều cũng từng được gặp qua một vài người khác nữa.
Thế nhưng Dư Chu cùng với Dư Ôn Lương lại có sự bất đồng, hai người họ thực sự còn quá trẻ, đến ngay cả Dư Chu cũng chỉ mới cập quan được có một năm mà thôi, khả năng thi được cử nhân là rất cao.
Người tới tiễn đều khá nhiệt tình, Dư Chu cũng chẳng thể ngồi lỳ trên xe ngựa không xuống thăm hỏi, vậy nên hắn dẫn theo Thần Thần cùng nhau xuống xe nói lời từ biệt với tất cả mọi người.
Người dân trong thôn đều thuộc kiểu thành thật chất phác, thứ có trong nhà cũng không nhiều nên lễ vật lựa chọn tặng cho người đi đường xa đều là những thứ trong nhà có sẵn và dễ mang theo trên đường đi như trứng gà đã được luộc chín.
Cho nên sau khi từ biệt hết một vòng thì Cẩm Xuyên và Dư Chu đã nhận được khoảng vài chục cái trứng gà.
Lý chính đợi mọi người đều nói xong mới đứng lên phía trước nói lời dặn dò Dư Chu: "Ngươi tới phủ thành thì cứ việc chăm chỉ đọc sách, nhà cửa cùng với đất đai ở nhà chúng ta sẽ quản lý trông nom giúp ngươi thật tốt."
"Vất vả mọi người rồi ạ." Dư Chu mỉm cười gật đầu đáp.

Nếu là lúc khác hắn rời nhà trong khoảng thời gian dài như vậy sẽ thật sự không yên tâm.
Thế nhưng nay đã khác xưa, hiện giờ hắn đi tới phủ thành là để học tập, mục tiêu là kì thi hương vào năm sau.

Lúc này hắn với Dư Ôn Lương xưng danh là hi vọng của toàn thôn cũng chẳng phải nói quá, những người đồng tộc trong thôn mà đặc biệt là những người có bối phận cao một chút kia sao có khả năng để cho người khác làm tổn hại tới tài sản mà họ để lại trong thôn làng cơ chứ.

Dư Chu ứng phó với người dân trong thôn xong thì bên chỗ Dư Ôn Lương cũng đã hoàn tất quá trình lưu luyến từ biệt người thân trong nhà.
Văn tiên sinh mang theo Dư Ôn Lương đi về phía trước, những người khác trong nhà ông đi theo phía sau cùng tới trước xe ngựa của Dư Chu và Cẩm Xuyên, Văn tiên sinh nói: "Sau khi tới phủ thành Ôn Lương đều nhờ cả vào ngươi rồi."
"Tiên sinh yên tâm đi ạ," Dư Chu nói, "Chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt cho Ôn Lương."
Văn tiên sinh gật đầu, đứng quay lưng về phía mọi người móc một cái hà bao từ trong lồ ng ngực ra đưa qua cho Dư Chu, "Đây là tiền phí tiêu dùng cùng ở trọ của Ôn Lương, tiền bạc không nhiều nên cứ coi như đây là chút lòng thành của nhà chúng ta đi."
Dư Chu vội vàng từ chối nói: "Nhà ta nơi đó vỗn đã có phòng trống dư ra, huống hồ Ôn Lương có thể ăn uống hết bao nhiêu cơ chứ, sao chúng ta có thể nhận số tiền này của ngài được."
"Nó đang trong tuổi ăn tuổi lớn, có thể ăn được không ít đâu đấy." Văn tiên sinh trêu đùa nói.
Dư Chu lại bình tĩnh đối đáp: "Dù có ăn nhiều thì đã làm sao, vốn chính là huynh đệ đồng tộc, ngài còn là tiên sinh của ta nữa, nếu không có ngài thì hiện giờ ta cũng chẳng có được cơ hội tới phủ thành đọc sách ngày hôm nay, cho nên chuyện Ôn Lương tới ở trong nhà ta cũng là lẽ đương nhiên."
Văn tiên sinh lắc đầu cảm thán, "Sao ngươi có thể giữ nguyên cái thói nói đạo lý cong vẹo như thế hả."
"Ta nói đều là sự thật cả thôi." Dư Chu mỉm cười đáp, thấy Văn tiên sinh vẫn còn muốn nói gì tiếp mà người dân phía sau cũng đã bắt đầu tiến sát về bên này hóng chuyện hắn liền vội đề nghị nói: "Không thì thế này đi, số tiền này coi như ta cất giữ giùm ngài, thường ngày Ôn Lương mà có cần mua bút; mực; giấy các loại thì có thể tới tìm ta lấy.

Như vậy có được không?"
Ở nhờ là một chuyện, những thứ như bút mực nghiên giấy tự bản thân dùng cùng với thư tịch thường sử dụng cũng chẳng thể nào đi lấy không của Dư Chu được.
Mấy thứ này vốn dĩ Văn tiên sinh cũng có đưa riêng cho Dư Ôn Lương một khoản để sử dụng rồi, nghĩ tới Ôn Lương khẳng định là không cần tới lấy nên ông mới chịu gật đầu đồng ý.
Nhưng ông lại không biết rằng sau khi rời thôn thì có rất nhiều chuyện chẳng thể nào khống chế được trong tầm tay, Dư Chu đã không muốn nhận tiền của ông thì tất nhiên sẽ tìm được cách đem số tiền đó dùng lên trên người của Dư Ôn Lương rồi.
Cho đến khi qua năm mới mọi người từ phủ thành trở về, Dư Ôn Lương mang số bạc thừa trong người đưa ra nói không có thứ gì cần sử dụng tới thì Văn tiên sinh mới biết được Dư Chu và Cẩm Xuyên đã chăm sóc cho Dư Ôn Lương tốt đến mức nào.
Có điều đây đều là chuyện của sau này, mà Dư Chu lúc này còn đang từ biệt quê hương mang theo phu lang cùng hài tử đi trên hành trình giúp bản thân tìm được chỗ đứng trên mảnh đất vùng trời nơi đây.
Người dịch: Hana_Nguyen.


Đọc truyện chữ Full