Phí Hải: "Chung Trì vừa rồi giở chứng gì vậy?"
Bành Tinh: "Nó bị bệnh à?"
Ngụy Tiểu Phi: "Chưa biết chừng phát bệnh thật rồi."
Chân Triều Tịch: "Sắp quay công diễn rồi, tất cả đừng để bị cậu ta ảnh hưởng."
Kỳ Yến nhìn về phía Giang Trạm: "Anh ơi, anh không sao chứ?"
Giang Trạm vân đạm phong khinh: "Không sao."
Nhóm Chung Trì đi rồi, Giang Trạm bọn hắn tiếp tục chờ thang máy, đối với đoạn nhạc đệm vừa rồi mọi người đều có chút cạn lời, cũng không tiện chuyện trò thêm gì nữa, công diễn ở trước mắt, không ai muốn hao tâm trên người thành viên nhóm khác.
Phí Hải lặng lẽ nghĩ trong lòng: Trốn sau lưng Mentor Bách nói mấy lời này thì có bản lĩnh gì? Có ngon nói trước mặt Mentor Bách đi!
Thang máy đã đến, mấy người tụ tập đến trước cửa thang máy.
Bành Tinh bước vào đầu tiên, Ngụy Tiểu Phi theo sau, tiếp đó là Chân Triều Tịch, Kỳ Yến, Phí Hải.
Phí Hải tiến vào thang máy xong liền xoay người về cửa, vừa nhấc mắt lên đã thấy đằng sau Giang Trạm đang chuẩn bị bước vào có nhiều thêm một người.
Người nọ đeo khẩu trang, túm Giang Trạm một phát từ phía sau, đoạn nhấc mắt lên vừa đúng lúc đối diện với Phí Hải trong thang máy.
Phí Hải: "!!!"
Giang Trạm quay đầu lại nhìn thấy Bách Thiên Hành, cũng bất ngờ y chang: "Cậu.....?"
Bách Thiên Hành nhẹ "Xuỵt" một tiếng.
Giang Trạm quay đầu lại, mau chóng ra hiệu với mấy thành viên trong nhóm: "Các cậu xuống trước đi."
Nói xong, hai người biến mất ngoài cửa thang máy.
Trong thang máy tĩnh lặng mất ba giây, ba giây sau, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Phí Hải không nói hai lời chợt sải bước ý đồ cố cậy cửa thang máy, lại bị Chân Triều Tịch giơ tay túm lấy vạt áo, giữ chặt tại chỗ: "Làm gì thế hả!"
Phí Hải giãy dụa: "Em chỉ liếc một cái thôi! Liếc đúng một cái! Em xác nhận lại một tí!"
Mọi người: "Đừng cắn!"
Giang Trạm bị Bách Thiên Hành túm đến một phòng hóa trang nào đó không người.
Phòng hóa trang không sử dụng đến, quét mắt một cái là không sót thứ gì, chỉ có mấy bàn gương, cũng không có ai.
Bách Thiên Hành mang một thân trang bị, khóa trái cửa lại, chặn Giang Trạm ở trên tường sau cánh cửa.
Giang Trạm bất ngờ: "Cậu về từ bao giờ?"
"Tôi đã về?" Bách Thiên Hành kéo khẩu trang xuống, thân thể ngả về đằng trước, "Không hề."
Giang Trạm bị y hôn lấy, phản ứng đầu tiên chính là đẩy: "Tôi trang điểm rồi đó!" Son môi vừa hôn đã mất sạch.
Bách Thiên Hành không biết là hiểu sai hay cố tình: "Vậy tôi nhẹ chút."
Giang Trạm: "?"
Bách Thiên Hành lấp kín môi hắn, nếm vị chua ngọt từ kẹo trái cây giữa đôi môi.
Giang Trạm nếm được đầy miệng vị ngọt ngào quen thuộc, không động đậy nữa, hương vị này kéo hắn trở về dãy ghế sau của ngày hôm đó.
Hắn bị bao bọc chặt chẽ bởi vị chua ngọt từ kẹo trái cây, ngọt từ môi mãi cho tới trái tim, chua ngọt một mạch lan tràn.
Bách Thiên Hành chỉ hôn một lát rồi ngẩng đầu, hô hấp lộn xộn, nhét một viên kẹo vào trong miệng người trước mặt, thanh âm mê hoặc: "Anh trai đến giao kẹo đây."
Giang Trạm ngậm ngọt ngào trong miệng, nhìn Bách Thiên Hành trước mặt mà híp mắt lại, đáy mắt lộ ra sự mê ly: "Vậy à? Vậy thì anh trai đã thật sự không ngại cực khổ, không quản ngàn dặm rồi."
Bách Thiên Hành khống chế khoảng cách thân thể, không dựa vào gần gũi quá tránh cọ xát ra lửa, chỉ nâng tay đi niết niết cằm Giang Trạm: "Một lát nữa nhảy thật tốt, nhé? Tôi ở dưới đài xem cậu."
Giang Trạm sửng sốt, khôi phục lại trấn tĩnh: "Dưới đài? Cậu muốn lộ mặt?" Điên rồi sao.
Bách Thiên Hành hừ nhẹ: "Đã nói rồi, không trở về."
Giang Trạm: "Đâu đâu cũng là máy quay, sẽ bị quay lại đấy." Huống chi hiện trường công diễn còn nhiều khán giả như vậy.
Bách Thiên Hành nâng tay sờ soạng xoa nhẹ gáy Giang Trạm một chút: "Tôi nói là không về, thì chính là không về."
Giang Trạm nhấp nhấp kẹo: "Kiềm chế chút đi, thầy Bách à."
Bách Thiên Hành cười khẽ: "Có kẹo ăn thì là anh trai, ăn xong lại là thầy Bách?"
Lưng Giang Trạm đặt trên tường, khẽ hếch cằm, ánh mắt ngạo nghễ, cũng cười: "Ừ, đúng, hiện thực chính là vậy đó."
Bàn tay xoa cổ của Bách Thiên Hành không cam lòng mà buông xuống, dáng vẻ Giang Trạm khẽ hếch cằm nhìn sang chính là thản nhiên câu dẫn người ta: "Nếu hiện thực đã vậy mà tôi còn "không ngại cực khổ" "không quản ngàn dặm", có phải nên đòi cậu chút phí dịch vụ giao kẹo không nhỉ."
Giang Trạm ăn kẹo, nuốt nuốt cổ họng, hầu kết đang cọ sát qua bụng ngón tay: "Đòi cái gì?"
Phòng đợi lên sân khấu.
Chung Trì đứng ngồi không yên.
Thành viên trong nhóm ở cạnh cậu ta nhận ra được bèn thử trấn an: "Không sao đâu."
Sao có thể không sao được chứ?
Cậu ta đã nói ra loại lời lẽ ấy còn đúng lúc bị Bách Thiên Hành tranh thủ lặng lẽ trở về nghe thấy được.
Thế này còn không có việc gì ư? Quên tiếng "Ờ" Mentor Bách cố ý phát ra khi đi đến bên cạnh cậu ta rồi hả?
Đặc biệt là sau khi tiến vào phòng chờ lên sân khấu, phát hiện nhóm <Kẹo bông> kia tất cả mọi người đều đã có mặt, chỉ trừ Giang Trạm.
Giang Trạm không ở đây thì có thể ở đâu? Bách Thiên Hành lên lầu, có thể là đi gặp ai?
Chung Trì vô cùng hối hận.
Đến lúc này cậu ta vẫn còn mang di động theo, công diễn gần ngay trước mắt, cậu ta vội vàng đi ra ngoài, lại gọi cho người đại diện tiếp.
Người đại diện nghe xong thực lý trí mà không đề cập thêm về Bách Thiên Hành: "Hiện giờ cậu đừng nghĩ nhiều về thứ khác, mau chóng trở về quay cho tốt công diễn đi, không được suy nghĩ lung tung!"
Chung Trì: "Nhưng mà......"
Người đại diện: "Không có nhưng mà gì cả! Đừng có quan tâm đến người khác nữa! Cậu tự quản cho tốt chính mình đi!"
Cúp điện thoại, Chung Trì quay về phòng chờ lên sân khấu, sắc mặt còn kém hơn ban nãy.
Vừa tiến vào liền thấy Giang Trạm.
Giang Trạm mới vừa ngồi xuống, đang nhàn tản nói chuyện với các thành viên khác như thường, mấy nam sinh ở nhóm khác cũng vây xung quanh, có thực tập sinh gọi ship trà sữa bên ngoài về, không phải ai cũng có, mà Giang Trạm nhất định có.
Chung Trì vứt tầm mắt sang một bên.
Trong ngẫu nhiên chứng kiến, tự mình lĩnh hội được sự chênh lệch liền có thể dễ dàng làm con người trở nên đố kị, đố kị đến phát điên.
Chung Trì cũng hiểu rõ, lúc này cần phải ổn định, giữ vững tinh thần, C vị trong tầm tay.
Nhưng người đứng trên một vị trí cao, phần lớn thời gian không phải là "Ở nơi cao thường thấy cô đơn", mà là như đi trên băng mỏng, thấp thỏm ngày nào đó sẽ bị lật đổ.
Giang Trạm ở hạng hai đừng nói là bản thân Chung Trì, công ty cậu ta cũng đánh trống trong tim, ngoài miệng thì an ủi Chung Trì, trong lòng lại không chắc chắn giống cậu ta.
Chính vì Chung Trì biết, cho nên mới lo lắng.
Kỳ thật không chỉ có Giang Trạm, Sở Mẫn hạng ba, Kim Lục Tiêu hạng bốn, hạng năm hạng sáu hạng bảy, mỗi người đều rất mạnh, đều có khả năng thay thế được cậu ta bất cứ lúc nào.
Chưa đến trận trung kết cuối cùng, vị trí thứ nhất này căn bản chính là một bệ nhảy đặt tại độ cao hàng chục nghìn mét, ai ở bên trên người đó run sợ.
Chung Trì cũng muốn vững vàng, mà vững vàng không nổi, căn bản không có đủ tố chất tâm lý mạnh mẽ.
Nhất là việc ngẫu nhiên gặp phải Bách Thiên Hành trên cầu thang mới đây không lâu, tựa như đứng trên bệ nhảy lại bị người yểm thêm một tấm bùa đòi mạng, người không việc gì, lại bị dọa chết rồi.
Bên kia, mấy người Giang Trạm tụm thành vòng tròn uống trà sữa nói chuyện phiếm, staff tiến vào, chuẩn bị đập slate quay phim.
Người đều tản ra ngồi hết về chỗ của mình, Giang Trạm bỏ trà sữa vào túi nilon trong tay Tùng Vũ, lại bóc một viên kẹo nhét vào miệng.
Tùng Vũ đang định đi, thấy hắn ăn kẹo bèn quay đầu: "Kẹo gì đó, em cũng muốn."
Giang Trạm bỏ giấy gói kẹo vào trong cái túi trên tay hắn, khí định thần nhàn: "Người lớn mới ăn kẹo, con nít con nôi ăn gì mà ăn."
Tùng Vũ làm mặt khó hiểu rồi đi mất.
Staff: "Action!"
Lần công diễn thứ ba - tập 8 của show, sân khấu, đặc hiệu hoàn toàn mới, với phần đệm nhạc trực tiếp tại hiện trường của ban nhạc <The sound of Vocals>.
Vẫn như cũ là sân khấu chính phụ đối diện nhau, bất đồng chính là, Đồng Nhận Ngôn hôm nay sẽ ở sân khấu chính, sân khấu phụ chỉ có ba vị mentor Đan Hách, Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi.
Gần nghìn khán giả xem trực tiếp tại hiện trường đều có máy vote, hôm nay mỗi người chỉ được vote một phiếu, sẽ từ trong đội ngũ 36 thực tập sinh của sáu nhóm công diễn lần này, chọn ra top 3 người xuất sắc nhất buổi công diễn hôm nay.
Ba người này chẳng những sẽ trực tiếp thăng cấp thứ hạng ở lần loại trừ sau, mà còn sẽ giành thêm được số vote like nhất định, phần thưởng này sẽ được tính vào tổng số like trong ngày chung kết.
Đồng Nhận Ngôn lên đài mở màn, tuyên bố quy tắc công diễn xong xuôi: "Được rồi! Ngay bây giờ, hãy bắt đầu buổi công diễn ngày hôm nay của chúng ta!"
Đồng Nhận Ngôn: "Xin mời nhóm đầu tiên xuất hiện!"
Phong cách sân khấu của Đồng Nhận Ngôn hoàn toàn khác với Bách Thiên Hành, Bách Thiên Hành thiên về thận trọng ổn định, Đồng Nhận Ngôn thì hướng ngoại hơn, ông thật sự thích cue thực tập sinh ra pha trò, cũng thích lôi kéo sân khấu chính phụ tương tác nhau.
Nhóm đầu tiên lên sân khấu, sau khi tự giới thiệu và làm nóng sân khấu xong, Đồng Nhận Ngôn liền cue Nhung Bối Bối lên sân khấu chính, để Nhung Bối Bối nhảy một đoạn vũ đạo solo của chính mình trong ca khúc mới phát hành gần đây.
Trên sân khấu chính hấp dẫn hết các ánh nhìn tưng bừng sôi nổi, so sánh một cái thì sân khấu phụ có vẻ lạnh nhạt khác thường.
Đồng Nhận Ngôn, Nhung Bối Bối không ở đây, Đan Hách với Diêu Ngọc Phi ngồi xa nhau, hai người không có tương tác qua lại, đều xem sân khấu chính, Đan Hách xem tới đầy mặt vui vẻ, nụ cười của Diêu Ngọc Phi có vẻ nhạt nhẽo không để tâm cho lắm.
Ngay trong quá trình ghi hình, có staff đi tới phía dưới sân khấu phụ nhắc nhở Diêu Ngọc Phi không được thất thần, Diêu Ngọc Phi đáp ứng, một lần nữa ngồi trở về, cố gắng khống chế biểu cảm, tâm tư lại trầm xuống nơi sâu nhất của hồ băng.
Lần công diễn trước đóng mic của cậu ta, cắt xén cảnh của cậu ta, một tập này chẳng lẽ sẽ bỏ qua ư?
Cậu ta ngồi ở chỗ này được xem như mentor cái gì? Đơn thuần là vật trang trí thôi.
Không, còn chẳng bằng vật trang trí, vật trang trí tốt xấu gì chỉ cần ngồi đó, có màn ảnh lia qua còn có thể vào ống kính, cậu ta phải phối hợp suốt cả quá trình, phải cười phải nói phải theo kịp tiến độ, quay đầu lại chẳng có một cảnh nào hết.
Diêu Ngọc Phi cảm giác khốn khổ bội phần, chỉ có thể chịu đựng.
Trên sân khấu chính, Nhung Bối Bối tương tác xong trở về sân khấu phụ, Đồng Nhận Ngôn còn nói thêm vài câu nữa, rồi lưu lại sân khấu cho thực tập sinh.
Tiết mục công diễn nhóm đầu tiên <Mã Morse>.
Tiết mục công diễn nhóm thứ hai <Hands clap>.
Nguyên tác ca khúc <Hands clap> này nhịp điệu tiết tấu đã rất mạnh rồi, sau khi cải biên lại cho sân khấu biểu diễn, giai điệu lại càng nhịp nhàng càng bùng cháy hơn, công diễn vừa mới bắt đầu là sân khấu chính sân khấu phụ, khán giả dưới đài, phòng chờ lên sân khấu tất cả đều high theo.
Chỉ cần hát đến "I can make your hands clap", tất cả đều vỗ tay theo.
Nhóm thực tập sinh trong phòng chờ đang vỗ đến là vui vẻ, staff kín đáo đi tới nhắc nhở đám Giang Trạm, nhóm thứ ba chuẩn bị.
Sáu nam sinh liền đứng dậy rời đi, dặm trang điểm, đi WC, đi ra đằng trước sân khấu đợi lên đài.
Lần thứ ba công diễn đã có kinh nghiệm cả rồi, nói không khẩn trương thì có khẩn trương, nói khẩn trương thì cũng là lo lắng.
Sau khi ra ngoài, Kỳ Yến nói: "Chúng ta xếp sau <Hands clap> tốt đấy, high trước một chút."
Chân Triều Tịch dở khóc dở cười, câu cổ cậu: "Em giai lẵng hoa à, phong cách tụi mình khác họ nhiều lắm đấy biết không, tụi mình là <Kẹo bông>, phải mềm phải ngọt, không cần phải high, cậu tỉnh lại đi nhé!"
Kỳ Yến cười không ngớt: "Em sai rồi, em sai rồi, em điều chỉnh ngay."
Phí Hải chen tới bên cạnh Giang Trạm, dè dặt: "Anh, Mentor Bách trở lại rồi?"
Giang Trạm nhìn Phí Hải, vốn định nói "Cậu thấy rồi còn gì", lại nhớ tới Bách Thiên Hành há miệng ngậm miệng đều là "Không hề trở lại", dừng một chút, đoạn sửa miệng: "Có sao?"
Đáy mắt Phí Hải lóe sáng, lập tức sáng tỏ mà gật đầu: "Ồ ồ ồ, không không không, không có không có ạ."
Giang Trạm mím môi cười.
Trong mắt Phí Hải tích tụ ánh sáng, có chút chờ mong lại do dự quá đỗi.
Giang Trạm: "Sao thế? Muốn nói gì nói đi."
Phí Hải cắn răng: "Cái kia, anh à, chúng ta đều nhảy <Kẹo bông> rồi, anh có thể cho em cắn ngụm đường sẵn có không?"
Giang Trạm nhìn Phí Hải, Phí Hải giống như con hamster tích trữ lương thực chuẩn bị cho mùa đông, mắt hạt châu sáng rỡ, phồng quai hàm, ôm hai chân nhỏ, đáng yêu vô cùng.
Giang Trạm thu tầm mắt lại, cười cười không nói gì cả, Phí hamster từ từ cụp lỗ tai xuống.
Đột nhiên, Giang Trạm nói: "Cậu ấy ở dưới đài xem."
Phí Hải ngẩng phắt đầu lên.
Anh ấy ở dưới đài xem.
Anh ấy? Dưới đài?
Mentor Bách không phải là lén chuồn trở về sao? Còn để mentor khác làm chủ trì mà, anh ấy dám công khai lộ diện?
Mà Giang Trạm nói, anh ấy ở dưới đài xem.
Vì cái gì ở dưới đài, xem cái gì, xem ai, không cần nói nõ, khỏi nói cũng biết.
Phí Hải: "!!!"
A a a a a a a a!! Chính là Tuyệt Mỹ thân thương này!!! Sống rồi! Tôi sống lại rồi!!
Hamster giống như đã tích được một núi lửa lương thực, hận không thể trực tiếp bạo phát, đem lương thực của nó kèm theo ngụm đường này, phun hết ra cho tất cả các đồng râm fan CP.
Các chị em!! Là Tuyệt Mỹ!! Go go go!--!
Tới trường quay, staff dặm makeup cho mấy người, đeo micro, làm chuẩn bị trước khi lên sân khấu.
Lúc dặm makeup, Bành Tinh bên cạnh có chút không chắc chắn hỏi Giang Trạm: "Em ngọt thật chứ?"
Giang Trạm nhìn tạo hình của hắn hôm nay: "Ngọt."
Bành Tinh nhớ tới gì đó: "Anh, kẹo của anh còn không, em ăn một miếng ngọt ngọt tìm cảm giác thử xem."
Giang Trạm thu tầm mắt: "Đã nói rồi, con nít không được ăn kẹo."
Không bao lâu, màn trình diễn, kéo phiếu, bình chọn, tuyên bố kết quả của nhóm thứ hai từng cái một kết thúc.
Sau khi nhóm thứ hai xuống đài, Đồng Nhận Ngôn một mình đứng trên sân khấu phát ra tiếng thở dài thườn thượt.
"Nhóm tiếp sau đây, vâng, trước khi họ lên sân khấu, tôi phải nói cái khác một chút ạ."
Đồng Nhận Ngôn: "Chậc, Bách Thiên Hành Mentor Bách à, cậu xem cậu đi, cậu không đến, tôi liền đứng ở nơi này rồi, đợi lát nữa cậu muốn đến, người đứng bên cạnh trên cùng sân khấu, đã không phải cậu nữa rồi."
Đồng Nhận Ngôn quá thích cue người cue đến ngoan cố, tập trước tiến hành loại trừ sắp xếp thứ hạng 36 vị trí, ông đã từng cue tào phớ rồi, hôm nay công diễn cũng dám hô hào như vậy, thật đúng là khiến các cô gái trẻ dưới đài hiểu ý hét thảm luôn.
Đồng Nhận Ngôn nghe thấy những tiếng thét vang dội này, cười đợi trong chốc lát, chờ các cô hét xong rồi, mới cười hỏi: "Tôi đang nói gì vậy? Các bạn đang hét gì vậy?"
Các cô gái lại kêu.
Đồng Nhận Ngôn thu thế, khống chế tiết tấu: "Được rồi, sau đây, xin mời nhóm thực tập sinh thứ ba của chúng ta."
Nhóm <Kẹo bông> lên sân khấu, sáu nam sinh thống nhất mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, trang phục tươi mát sáng sủa.
Giang Trạm đứng ở C vị chính giữa, vừa đứng ổn định liền dẫn dắt các thành viên tự giới thiệu chào hỏi.
Cả nhóm giới thiệu xong, Đồng Nhận Ngôn khống tràng nói: "Giang Trạm này, vừa rồi cậu ở phía sau, đã nghe thấy tôi nói cái gì chưa?"
Giang Trạm giơ micro bên môi quay đầu nhìn Đồng Nhận Ngôn, hắn không trả lời, dưới đài một mảnh thét chói tai.
Đồng Nhận Ngôn vẻ mặt kiểu "Các cô hét cái gì mà hét" nhìn xuống phía dưới đài, Giang Trạm vốn dĩ muốn mở miệng trả lời, lại bị những tiếng thét vang trời này cắt ngang, đành dừng lại, mím môi rũ mắt cười rộ lên.
Nụ cười này của hắn mang theo chút ngây ngô, hiển nhiên là biết vừa rồi trước khi lên sân khấu Đồng Nhận Ngôn đã cue cái gì, mà hắn vừa cười như vậy, dưới đài giống như get được điểm gì đó, lại bắt đầu hét lên.
Người khởi xướng Đồng Nhận Ngôn giả vờ giả vịt: "Khà khà, được rồi được rồi, đều hét cái gì thế không biết."
Dưới đài an tĩnh lại.
Đồng Nhận Ngôn vờ giận: "Tôi chủ trì còn không khống tràng được, nếu như Bách Thiên Hành ở chỗ này, các bạn có còn hét như vậy không?"
Ở trước mặt Giang Trạm cue Bách Thiên Hành, không phải cùng khung mà hơn hẳn cùng khung, dưới đài càng trở nên sôi sục.
Đan Hách ở sân khấu phụ vùi đầu nghiêng mặt nhìn về phía Nhung Bối Bối, Nhung Bối Bối ngầm hiểu đối mặt với ông, hai người chụm lại cười với nhau.
Giang Trạm nguyên bản chỉ nhàn nhạt khẽ nở nụ cười, mà bị toàn trường cùng nhau trêu chọc như vậy, quả thực không khống chế được biểu tình nữa rồi, hoàn toàn cười rộ lên.
Hắn nhoẻn cười một cái, càng thêm nhiều tiếng rít hơn, lại nhấc mắt một cái, trong ánh mắt chất chứa ý cười để lộ vài phần bất đắc dĩ, dẫn tới tiếng thét càng dã man hơn, hận không thể lật tung cả cái trường quay.
Đồng Nhận Ngôn cố ý không thèm khống tràng, để cho dưới đài hét, dù sao phía đạo diễn cũng không ngăn cản.
Bấy giờ, Đan Hách nơi sân khấu phụ giơ micro lên: "Thầy Đồng ơi, thầy càn rỡ như vậy không sợ Mentor Bách trở lại tìm thầy tính sổ hử?"
Đồng Nhận Ngôn đáp lại trong tiếng hét gào đang dần ngơi nghỉ của dưới đài: "Sợ? Sợ cái gì, có cái gì phải sợ, dù sao Mentor Bách hôm nay cũng không có mặt."
Mới vừa dứt lời, xung quanh sân khấu phụ xôn xao một trận, chỉ chốc lát, trên ghế mentor vốn thuộc về Đồng Nhận Ngôn bên cạnh Đan Hách, đã có một bóng dáng ngồi xuống vị trí đó.
Bách Thiên Hành không tạo hình không trang điểm càng không đeo mic, cứ như vậy trực tiếp ngồi xuống, Đan Hách, Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi ở bên cạnh, khán giả dưới đài, sân khấu chính, toàn trường khiếp sợ.
Bách Thiên Hành ở trong tầm mắt toàn trường, dựa lưng lên ghế, bình tĩnh mà nhìn lại sân khấu chính rồi nhấc tay về phía Đồng Nhận Ngôn ra hiệu, bảo ông tiếp tục.
Đồng Nhận Ngôn chỉ trố con mắt, còn chưa kịp tiếp tục, dưới đài đã truyền đến từng trận thét thất thanh như điên rồi.
Trong một mảnh tiếng thét chói tai ầm ĩ này, cách nửa trường quanh và khán giả dưới đài, Bách Thiên Hành với Giang Trạm xa xa đối diện nhau.
Trong lúc đương quay, trừ hậu đài ekip chương trình ra, người có thể nhìn được hình ảnh trên ống kính chỉ có các thực tập sinh ở phòng chờ.
Những hình ảnh ở hiện trường mà họ nhìn thấy thông qua màn hình lớn cũng sẽ cắt cảnh, lúc Bách Thiên Hành xuất hiện đã cắt qua sân khấu phụ, chờ dưới đài thét chói tai lại cắt trở về sân khấu chính, đúng lúc là màn đặc tả Giang Trạm trông về phía sân khấu phụ nơi xa--
Kinh ngạc, sửng sốt, nghiêng đầu hoang mang mà nở nụ cười, cười rồi lại cười, sắc mặt hoàn toàn dãn ra, đuôi mắt nhuốm sắc hoa đào, mắt sáng lay động ẩm ướt.
Một đám nam sinh ở phòng chờ đều điên cả rồi.
Cmn đây là vấn đề ống kính hay là sao!! Cảnh tượng này hình ảnh này biểu cảm này không đúng!! Tất cả đều không đúng!!!
Hiện trường, Đồng Nhận Ngôn suýt chút nữa đánh rơi chiếc cằm.
Trong lòng ông phỏng chừng đoạn này chưa chắc đã được phát sóng, hậu kỳ phải cắt bỏ, nếu đã không thể phát sóng thì nhất định phải bị cắt, đoạn giơ micro lên, trực tiếp hỏi Bách Thiên Hành cách một sân khấu: "Cậu trở lại làm cái gì?"
Bách Thiên Hành chỉ cười không nói.
Đồng Nhận Ngôn trực tiếp quay qua nhìn Giang Trạm, hãy còn giơ micro, thanh âm truyền đến từng ngóc ngách trường quay: "Cậu ta như vậy mà cậu cũng không quản à?"
Phí Hải che mặt cúi đầu, liều mạng cắn răng.
Dưới đài: "A a a a a a a a!!!!"
Là Tuyệt Mỹ!!!! Tuyệt Mỹ!!
Hết chương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử
Chương 72
Chương 72