Translator: Harn
Nhiệt độ cơ thể của Chăn Tinh "biu" một phát tăng vụt, anh ấy có ý gì vậy? Anh ấy định dùng thân phận gì mời bạn cùng phòng của mình ăn cơm, ân nhân cứu mạng, bạn bè, hay là.....
"Mình đi thôi." Lương Tiêu nói.
Thấy Chúc Húc không có phản ứng gì, anh gọi tiếp hai tiếng, "Chúc Húc, Chúc Húc."
"Dạ?"
"Em đang nghĩ gì thế?" Lương Tiêu nhướng mày hỏi.
"Không, không có gì hết." Chúc Húc cố gắng bày ra vẻ bình tĩnh.
"Vậy sao em lại nói lắp, nếu không nghĩ gì, thì sao tự nhiên lại nóng thế này?" Lương Tiêu hạ giọng, khiến người ta nghe mà tê rần hết cả tai, "Hửm? Trư Trư."
Hàng phòng ngự của Chúc Húc tan rã, nói: "Anh, anh đừng như vậy.....!anh không còn là Lương Tiêu mà em biết như lúc đầu nữa!"
Khoé môi của người đàn ông láu cá cong lên, không nói gì nữa, ôm lấy Chăn Tinh cất bước vừa nhanh vừa nhẹ đi ra khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, Chúc Húc chỉ toàn cúi đầu không thể nhìn Lương Tiêu đang ngồi ở ghế trước, Lương Tiêu cũng không còn chọc cậu nữa.
Sau khi về đến nhà đã là buổi trưa, Lương Tiêu vừa mới ôm Chúc Húc vào phòng ngủ, thì nhận được điện thoại của thư ký Lâm.
"Sếp, đã có người nộp tiền phạt cho bảo mẫu kia, bây giờ đã thả người ra, có cần phái người đi theo cô ta để tìm ra người đứng sau không?" Thư ký Lâm hỏi.
Lương Tiêu nhàn nhạt nói: "Không cần, tôi biết là ai rồi."
Chẳng qua chỉ là đứa em ngoài giá thú tên Lương Hiên của anh.
Nếu như trộm thứ khác, có lẽ mất một hồi lâu anh sẽ không đoán ra được, nhưng còn vắt óc tìm kế chỉ để trộm một chiếc USB, ngoại trừ Lương Hiên thì không còn ai khác.
Bởi vì chỉ có chiếc USB đó mới đủ sức khiến đời này của cậu ta ăn không ngon ngủ không yên.
Thư ký Lâm lại nói: "Ngài Dương lúc trước từng bán cổ phần cho chúng ta hôm nay có liên lạc với tôi, nói rằng gần đây Lương Hiên liên tục du thuyết* những cổ đông khác giúp cậu ta nắm quyền Lương thị.
Dự định ngày mai sẽ mở một cuộc họp hội nghị cấp cao để bầu cậu ta giữ chức Chủ tịch tân nhiệm."
*Du thuyết: Đi các nơi, dùng lời lẽ cho kẻ khác theo đường lối của mình.
Cậu hỏi: "Sếp thấy những thứ chúng ta thu thập được đã đủ để phô ra cho mọi người xem chưa?"
Lương Tiêu lạnh giọng đáp: "Sáng ngày mai đi cùng tôi đến Lương Thị một chuyến."
Thư ký Lâm lập tức tỏ rõ, "Vâng!"
Cúp điện thoại, Lương Tiêu quay đầu nhìn Chúc Húc đang vùi vào trong chăn giả mù giả điếc, khoé miệng khẽ cong hỏi cậu: "Nghe được gì rồi?"
"Không nghe thấy gì hết!" Cả chiếc chăn lắc lư theo.
Lương Tiêu buồn cười nói "Không nghe thấy mà vẫn trả lời anh được à?"
"Anh nói chuyện điện thoại riêng mà không biết đường tránh người khác, còn trách em tai dài chắc." Chúc Húc xù lông nói.
Lương Tiêu vội vàng dỗ cậu: "Nghe thì cứ nghe thôi, không có gì em không được nghe cả."
Sau đó hỏi: "Chiều nay định làm gì?"
"Không phải là em có bảo vẽ thêm mấy bức để tặng anh sao.
Nói được thì phải làm được, em đây chẳng muốn béo vì nuốt lời đâu nhá." Chúc Húc vén chăn ra, ngồi thẳng dậy.
Lương Tiêu nghe vậy thì ôm Chúc Húc đi ra khỏi phòng.
"Này, cơm còn chưa ăn mà anh đã muốn đi đâu, người lớn thế kia rồi mà vẫn phải nhắc ăn cơm, làm người khác lo hoài!" Chúc Húc nói năng ra vẻ hùng hồn.
Lương Tiêu ôm cậu vào thư phòng, cậu ngồi trên sô pha như lúc trước, giọng điệu của cậu khiến khoé miệng anh cứ giương lên mãi không thôi,"Biết rồi, đi ăn giờ đây.
Khiến cho Trư Trư nhọc lòng vì nhắc anh ăn cơm rồi."
Tuy rằng anh không nhìn thấy được, nhưng Chúc Húc vẫn ngửa đầu lên trừng anh, "Anh đừng có gọi em như vậy, cái tên này không hay chút nào hết!"
"Chỗ nào không hay?" Lương Tiêu tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Không phải là rất đáng yêu ư?"
Chúc Húc sững sờ nhìn Lương Tiêu bày ra vẻ mặt không biểu cảm mà nói hai từ "đáng yêu".
Em cóc có tin anh! Hôm nay em mới phát hiện hoá ra anh là một Lương Tiêu như thế này!
"Không gọi Trư Trư, vậy gọi Tiểu Húc nhé." Lương Tiêu thấp giọng gọi, "Tiểu Húc...."
Giọng nói tràn ngập từ tính giống như hoá thành một bàn tay vô hình, không ngừng trêu chọc trái tim cậu.
Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh!*
*Ý chỉ bác bỏ người khác bằng cách không muốn nghe họ nói.
Sử dụng trong trường hợp tranh luận với người khác, mình nói không lại hoặc không muốn nói nữa nhưng vẫn không muốn đồng ý với ý kiến của đối phương.
Chúc Húc liều mạng trốn đi, "Anh mau đi ăn cơm đi."
Lương Tiêu cố gắng nhịn cười, "Vậy em nghỉ ngơi một lát nhé." Nói xong thì xoay người rời đi.
Cái tên lầm lì như núi băng này bị làm sao thế! Siêu tiến hoá rồi đúng không? Thăng cấp thành chuyên gia tán tỉnh rồi đúng không?
Chúc Húc giận dữ không thôi mở máy tính lên, thầm nghĩ rằng em đây sẽ vẽ anh thành một tên hề cho coi.
Nhưng mà Lương Tiêu có gương mặt đẹp trai thế kia, cho dù có vẽ thành tên hề đi nữa, thì cũng sẽ là một tên hề đẹp trai mà thôi.
Chúc Húc vừa nghĩ vừa cầm bút hí hoáy trên bảng điện tử vẽ ra một phiên bản chibi lúc Lương Tiêu bị ốm.
Người tí hon có chiều cao thân gấp hai lần chiều cao đầu, nom yếu ớt vì bị bệnh, mặt đỏ bừng, mơ màng, nước mắt lưng tròng nằm trên chiếc giường nho nhỏ.
Chúc Húc chọt chọt người tí hon đáng thương trên màn hình, "phụt" một tiếng cười vang, chỉ có lúc này Lương Tiêu mới hơi hơi đáng yêu thôi.
Ôi, thưởng thức xong thì xoá ngay đi thôi, nếu như Lương Tiêu nhìn thấy rồi nổi giận thì làm sao đây, phải nhớ rằng núi băng không dễ chọc đâu á nha.
Chúc Húc nhìn màn hình, do dự hồi lâu, vẫn không nỡ xoá đi.
Sau một lúc suy nghĩ cậu đã quyết định tạo một file ẩn.
Giấu trước đã, đợi đến khi cậu có thể dùng điện thoại, thì sẽ chuyển sang máy mình.
Ngon lành cành đào.jpg
Cất cái nụ cười đầy vẻ hèn mọn đi, Chúc Húc một lần nữa cầm bút lên.
Hôm nay phải vẽ Lương Tiêu như thế nào nhỉ? Cậu đã từng nhìn thấy dáng vẻ Lương Tiêu lúc anh làm việc, lúc anh nấu cơm, lúc anh ngủ say, còn cả....!lúc anh không mặc áo quần......
Chốt tồ mát tề, cái thứ đó cho dù mình đã từng thấy nhưng mà cũng không thể vẽ được! Mình không phải hoạ sĩ vẽ tranh người lớn đâu.
Chúc Húc lắc lắc đầu, quyết định vẫn nên vẽ cảnh anh nấu ăn thì hơn.
Nghĩ mà xem người đàn ông băng sơn lương mẫu hiền thê, chao ôi cái cảm giác trái ngược muốn xĩu kia chắc chắn là rất hấp dẫn cho coi.
Nói làm là làm, Chúc Húc xắn tay áo lôi đồ nghề các kiểu ra, rồi chìm đắm vào trong biển cả nghệ thuật.
Lương Tiêu vừa mở cửa, đã nhìn thấy cảnh yêu quái nhỏ múa bút vẩy mực, động tác nhanh nhẹn miệt mài.
Anh không hề lại gần, khoé miệng giương lên, đứng ở cửa gọi "Tiểu Húc."
Chúc Húc phản ứng chậm mất mấy giây rồi mới ngẩng đầu lên, cậu vẫn chưa quen được với cách gọi này của Lương Tiêu.
Lương Tiêu dịu dàng nói: "Chiều nay anh phải đi công ty một chuyến, em ở nhà một mình, được không?"
"Có gì mà không được chứ, chẳng nhẽ có người vào trộm chăn ạ?" Chúc Húc lấy làm lạ hỏi.
Lương Tiêu bất đắc dĩ nói: "Vậy em ở nhà đợi anh." Nói xong thì đóng cửa, xoay người rời đi.
Anh chẳng sợ có trộm vào, anh chỉ sợ chiếc chăn tự mọc chân chạy đi thôi.
Nhưng với hình dáng này của Chúc Húc, không có cách nào đem cậu theo khắp nơi cả.
Ai thèm đợi anh! Chúc Húc bĩu môi, tiếp tục vùi đầu vẽ.
Thời gian trôi rất nhanh, Lương Tiêu mở cửa thư phòng ra, Chúc Húc mới phát hiện trời đã tối, "Đã muộn như vậy rồi à, anh ăn cơm chưa?"
Lương Tiêu tiến gần về phía trước, rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập trìu mến, "Ăn rồi.
Mệt không?"
Chúc Húc lắc đầu, "Đây nhằm nhò gì, có lần em còn vẽ từ sáng đến tối, ngồi yên một chỗ trên ghế suốt cả ngày không động đậy nữa mà."
Lương Tiêu chau mày nhẹ, "Như vậy không tốt." Bức vẽ chưa hoàn thành trên màn hình bên cạnh xuất hiện trong tầm mắt, khiến anh không nhịn được mà dịu giọng lại, "Sao lại vẽ anh nữa?"
"Em đây chỉ nhìn thấy có mỗi anh, vẽ những thứ khác chẳng có gì thú vị cả." Thả thính kiểu gì mà sượng trân vậy! Cơ thể Chúc Húc cứng lại, thấp thỏm hỏi ý anh: "Anh không thích à?"
Có lẽ Chúc Húc thực sự là sự cứu rỗi mà trời cao ban tặng cho anh.
Chỉ ở cạnh Chúc Húc có vài ngày, nhưng anh lại cảm nhận được niềm vui mà hai mươi mấy năm nay anh chưa từng được trải.
Bên trong đôi mắt đen tuyền của Lương Tiêu là thứ tâm trạng Chúc Húc không thể hiểu, thấy vậy cậu ngày càng hồi hộp hơn.
"Thích."
"Dạ?"
Ánh mắt Lương Tiêu tối dần lại, "Thích em...."
Chúc Húc chợt sửng sốt.
"....!Vẽ tranh." Trong mắt người đàn ông kia dần dần ánh lên ý cười.
Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.
Nói thì nói bình thường đi, lại còn ngắt với chả nghỉ! Đến chó còn không cẩu bằng anh đâu! Sớm muộn sẽ có một ngày, em sẽ vạch trần anh cái tên núi băng pha ke này trước mặt toàn bộ bạn bè thân quyến của anh cho mà coi!
"Muộn lắm rồi, đi nghỉ đi." Lương Tiêu đưa tay ra ôm Chăn Tinh lên, nhưng lại bị cậu né đi, "Sao thế em?"
"Em tự đi." Chúc Húc không thèm nhìn anh.
"Giận rồi hả?" Lương Tiêu kéo góc chăn cậu, thấp giọng nói: "Sẽ bị bẩn đó, phạt anh làm ấm giường cho em được không?"
Cóc mới thèm tin anh! Tên đàn ông này xấu xa lắm lắm.
Em là chăn thì làm gì mà sợ lạnh, rõ ràng là em làm ấm giường cho anh thì có.
Chúc Húc thở phì phò giật góc chăn đi, nhưng lại bị Lương Tiêu nhoáng cái ôm lên ngay, đưa vào phòng ngủ.
Lương Tiêu nhét Chúc Húc vào trong chăn, thấy cậu vẫn không nói lời nào, thế là mở điện thoại lên, nhấn đại vào một bộ phim nào đó, đặt vào trong lòng cậu, "Em xem tạm cái này, một lát nữa anh xong ngay." Nói xong thì đi vào phòng tắm.
Anh nói nhanh đúng là nhanh thật sự, nam chính trong phim thần tượng vừa mới giáng xuống từ trên trời, đáp xuống ngay trước mặt nữ chính, thành công lên sân lần đầu tiên, thì Lương Tiêu đã lau tóc đi ra ngoài.
Anh đi đến cạnh giường, vứt khăn lông sang một bên, nằm vào trong chăn.
Suốt cả quá trình Chúc Húc đều nhìn chăm chăm màn hình, không nhìn anh dù chỉ một chút.
Điều này khiến cho Lương Tiêu có chút không vui, "Phim hay không?"
Chúc Húc thuận miệng đáp: "Cũng tàm tạm."
Lương Tiêu liếc nhìn thử, nam chính trên màn hình đang đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, phô bày mị lực trước nữ chính, "Làm bộ làm tịch, loè mắt thiên hạ."
Chúc Húc dẩu môi, sau đó nằm xuống xoay người đi, không để ý anh.
Lương Tiêu mím môi, chỉ có thể đắp chăn lên cùng nằm xuống, nhìn bóng lưng của Chăn Tinh, dịu giọng nói: "Tiểu Húc, ngủ thôi."
Chúc Húc trầm ngâm đáp: "Anh ngủ trước đi." Cậu cũng không biết vì sao mình giận nữa? Là vì cái câu thích cậu mà chả phải thích cậu kia sao?
Lương Tiêu dựa sát vào, giọng nói hơi trầm lại, "Em không ngủ, anh không ngủ được....!ngày mai còn phải dậy sớm....."
Chúc Húc vứt điện thoại đi, chui tọt vào trong chăn, buồn bực rì rầm một câu, "Ngủ thì ngủ!"
Ánh mắt Lương Tiêu trở nên dịu dàng, vươn tay kéo cậu ra, ôm cậu vào trong lòng, "Đừng giận anh nữa mà..."
".....!Trư Trư." Giọng điệu trầm thấp, nghe gợi cảm làm sao.
Sợi dây trong lòng Chúc Húc đứt phựt, cậu xoay người lại, vênh váo hắng giọng: "Ngủ!"
Lương Tiêu cong khoé môi, ôm lấy Chăn Tinh thơm mềm rồi nhắm mắt lại.
Sáng sớm, Chúc Húc tỉnh lại từ một loạt những âm thanh sột soạt, ngồi dậy, hoá ra là Lương Tiêu đang thay áo quần.
"Ồn quá hả em?" Lương Tiêu thấp giọng hỏi.
Chúc Húc mơ mơ màng màng lắc đầu, "Anh đi làm à?"
"Ừ, ngủ thêm một lát đi."
"Không ngủ nữa đâu, anh ôm em ra thư phòng đi, tranh hôm qua chưa vẽ xong." Chúc Húc chìa góc chăn ra về phía anh.
Lương Tiêu cúi người ôm cậu lên, ánh mắt Chúc Húc va phải chiếc cà vạt, thế là lầu bà lầu bầu: "Sao anh lại chọn bộ màu đen này, em thấy trong tủ quần áo anh không phải có một bộ vest màu xanh navy à? Màu đen trông già lắm!"
Lương Tiêu chỉ có thể nghe theo lời cậu thay đi bộ đồ vừa mới mặc xong, thắt cà vạt một lần nữa, xoay người lại giang tay với Chúc Húc, "Thế này được chưa?"
Lúc này Chúc Húc mới ngoan ngoãn chui vào lòng anh, để anh ôm đi thư phòng.
Lương Tiêu giúp cậu mở máy tính, "Tối anh mới về, có chuyện gì cứ dùng wechat trên máy tính liên lạc với anh."
Chúc Húc gật đầu, "Em đã hai mươi rồi, anh yên tâm đi, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân."
Chúc Húc cười nói với anh hẹn gặp lại buổi tối, Lương Tiêu vui vẻ đi xuống lầu.
Trong phòng khách, thư ký Lâm đã đến, nghe tiếng bước chân cậu lập tức quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã hoá đá tại chỗ..