TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 103: Ông nội Lận

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Khương Tiêu không thể nói rằng mình chưa từng gặp ông ấy, thực tế phải là rất quen mặt mới đúng, anh nhìn phát nhận ra ngay.

Trong mười năm anh chung sống với Lận Thành Duật, ảnh của ông cụ được treo trong nhà. Mỗi dịp Thanh Minh, Khương Tiêu đều thờ cúng như người thân nhà mình.

Tuy nhiên anh và ông nội Lận cũng giống nhau, lần đầu gặp người thật ngoài đời.

Khương Tiêu luôn rất kiên nhẫn với người già, thêm vào đó là hai đời đan xen, gặp lại người đã mất không phải chuyện dễ dàng.

Anh đã liên hệ với Nhạc Thành, chú ấy cũng đang tìm ông cụ sốt ruột đến quay cuồng, nhận được điện thoại của anh thì tức tốc chuẩn bị tới.

Khương Tiêu quạt cho ông cụ rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp ông. Người già tới độ bảy, tám chục tuổi tính tình ít nhiều cũng có chút trẻ con.

Đằng trước có một quán nhỏ, Khương Tiêu dẫn ông cụ qua đó ngồi chờ. Phe phẩy quạt cho ông, anh hỏi thêm: "Sao ông lại chạy tới đây ạ? Ông ăn cơm chưa?"

Giờ đang là giờ cơm mà.

Ông nội Lận quan sát người thanh niên này ráo riết. Mới đầu ông không có cảm giác gì, nghe anh hỏi vậy lại bỗng đói bụng, bèn khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn Khương Tiêu chăm chú.

Mấy năm trước, khi Khương Tiêu mới lên Đại học, người bên Nam Liên kể với ông rằng cậu sinh viên này giỏi lắm, rèn giũa qua thời gian thì ắt sẽ trở thành châu báu.

Hồi đó ông chỉ nghe suông thôi, ngờ đâu vài ba năm sau, cửa hàng nhỏ của anh đã phát triển đến quy mô này.

Năng lực đúng là mạnh thật, ông cụ Lận sớm đã xem được ảnh của anh. Ảnh trên giấy chứng nhận bên trường học chụp chỉ thường thôi, còn không cười nên trông như là một người khá rập khuôn, kết hợp với những gì Khương Tiêu đã trải qua, ông cụ vẫn luôn cho rằng người này vừa nghiêm túc vừa kiên cường mạnh mẽ.

Giống như Thành Duật vậy, lúc ở ngoài mặt lạnh và kiệm lời. Cùng lắm tính tình hiền hòa hơn chút. Nói chung ông cụ đã tưởng tượng thế đấy.

Tuy nhiên khi gặp rồi lại thấy khác với tưởng tượng.

Hôm nay Khương Tiêu kiểm tra cửa hàng đột xuất. Anh mặc một bộ đồ giản dị, ra khỏi trung tâm mua sắm thì đi dạo chợ bán thức ăn, khác hoàn toàn hình tượng ông chủ một công ty, trái lại giống một người bình thường hơn.

Ngữ điệu nói chuyện với ông cũng từ tốn, khiến người nghe thấy thoải mái, hai chiếc răng khểnh lộ ra khi cười lên, toát lên rõ phong thái một sinh viên.

Ông nội Lận nhớ lại canh vịt già nấu măng mùa đông mình uống hồi trước, tay nghề nấu nướng thực sự rất tốt.

Nghĩ đến đây, ông cụ càng đói hơn.

Ông xem qua giỏ rau đầy ắp kia của Khương Tiêu, hỏi: "Cậu chuẩn bị để tối về nấu sao?"

"Vâng ạ." Khưng Tiêu đáp: "Gà hầm khoai môn, tôm luộc, canh gà nấm hương, có cả sườn non sốt chua ngọt. Chất lượng ức bò hôm nay không tệ, để nấu với củ cải được, cá chim trắng cũng rất tươi, hấp ăn ngon cực."

Cơm nhà, nghe thôi đã thấy ngon rồi.

Nhưng ông chưa kịp nói thêm với Khương Tiêu mấy câu, Nhạc Thành đã tìm đến.

Ông cụ cũng thật là, quay đi quay lại đã mất hút, gọi cũng không nghe, ai biết là chạy đến chỗ Khương Tiêu chứ.

Tại quán nhỏ cổng chợ, ông cụ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nhựa. Ông cụ là một người rất lão luyện, từng trải bao thăng trầm nhưng gặp Khương Tiêu, thái độ cũng trở nên mềm mỏng.

Nhạc Thành vừa tới đã đụng phải cái liếc mắt như lườm nguýt của ông cụ.

Cậu tới nhanh thế làm gì?

Ấy vậy mà Khương Tiêu lại là người mở lời trước, nói: "Ông vẫn chưa ăn cơm, cháu vừa hỏi ông, ông nói đói."

Thực ra quanh chợ có rất nhiều quán ăn, tuy nhiên hàng quán bên đầy toàn bán cơm chiên, mì xào, đồ nướng BBQ các kiểu, tính nhiệt cao, không hợp cho người già ăn, Khương Tiêu cũng không hề định cho ông cụ ăn những món đó.

"Vậy ngài theo tôi về đi." Nhạc Thành nói: "Ban tổ chức phiên họp có sắp xếp bữa tối."

Khương Tiêu thấy rõ nét mặt ý không cam ông cụ Lận.

Các bữa tiệc thế này ông ăn từ hồi trẻ đến già, giờ đã chẳng thiết ăn nữa.

"Tôi không muốn ăn những thứ đó." Ông cụ lên tiếng: "Thà bị đói còn hơn."

Khương Tiêu nghe thấy thú vị, bất giác nở nụ cười, hỏi: "Hay là ông tới nhà chúng cháu ăn bữa tối nhé ạ?"

Người già chính là vậy, việc gì làm được theo ý mình thì cứ vậy mà làm. Lâu lắm rồi Khương Tiêu mới có dịp đi chợ nên mua một lượt rất nhiều thứ, đồ ăn ăn không hết để tủ lạnh sẽ mất đi độ tươi mới. Chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi.

Nhạc Thành nghĩ thầm: Chẳng lẽ ông cụ tính vậy thật?

Quả nhiên, chú thấy đối phương gật đầu: "Được."

Sau lại cảm thấy hình như hơi lộ liễu, ông cụ bổ sung một câu: "Thế thì... phiền cháu quá."

"Không phiền, không phiền đâu ạ." Khương Tiêu xua tay: "Hôm nay gặp được ông ở đây cũng là duyên phận."

Hạ Uyển Uyển cũng ở nhà, thấy Khương Tiêu dẫn khách về, dù không biết ông lão ấy là ai nhưng bà lại quen Nhạc Thành.

"Mọi người vào trong ngồi đi." Bà nói: "Lâu rồi nhà mới có khách tới."

Một lát sau, biết đó là ông nội Lận Thành Duật, thái độ của bà càng nhiệt tình hơn: "Cháu cũng quen Tiểu Lận, cảm ơn cậu ấy luôn chăm sóc cho Niên Niên, lẽ ra nên mời bác tới nhà dùng bữa sớm, tiếc là mãi chưa có cơ hội."

Từ khi bận rộn kiếm tiền, Khương Tiêu vẫn sống tại căn nhà hơn một trăm mét vuông ở Lệ Thị này, diện tích căn hộ hoàn toàn đủ cho hai mẹ con anh ở, vị trí địa lý rất đẹp, gần công ty của cả Hạ Uyển Uyển và Khương Tiêu.

Căn hộ nhỏ xinh được trang trí rất ấm cúng, đem đến cảm giác khác hẳn so với nhà cổ trống vắng của nhà họ Lận.

Nhà họ Lận là một dòng tộc lớn. Ngoài con cháu ruột thịt, ông nội Lận cũng có kha khá nhánh họ hàng gần xa, tuy nhiên đều liên quan đến việc làm ăn nên mỗi dịp gặp mặt, chủ đề câu chuyện luôn xoay quanh lợi ích.

Ông cụ có hai đứa con trai thì con cả mất rồi, Lận Phong lại không thân thiết với ông, cháu gái nhỏ Lận Dung Giai chịu ảnh hưởng từ cha mẹ nên cứ ngơ ngơ, thấy mình là chạy. Trái lại Thành Duật khá được, đối xử với mình cũng tốt... nhưng bận rộn.

Dù sao Lận Thành Duật cũng đã tiếp nhận 80% việc quản lý công ty. Hiện tại Vịnh Giang đang thi công bốn tòa chung cư và hai khách sạn, bận là chuyện bình thường, cộng thêm sự thúc ép của ông cụ Lận, mong y nhanh chóng độc lập đảm đương một phương trời nên giờ việc người thường xuyên mất hút cũng nằm trong dự kiến.

Vịnh Giang đã phát triển đến mức này, còn là doanh nghiệp gia đình, thành ra không thể thỏa mãn cả hai mặt lợi ích và tình cảm. Thế nhưng khi già đi, con người ta luôn mong ngóng bầu không khí gia đình ấm áp như vậy.

Nhạc Thành cũng thế. Ông nội Lận hiểu tại sao chú luôn khen Khương Tiêu trước mặt mình. Người này làm việc ở nhà họ Lận hơn hai mươi năm, trước giờ ít nói ít cười, lúc ở nhà họ Khương lại thư thái hơn thấy rõ, số lần cười bằng cả năm cộng lại.

Khương Tiêu rất nhanh nhẹn, hầm canh, xào nấu, nghĩ cho dạ dày người già, anh còn hầm thêm nồi cháo nhỏ.

Cá hấp và gà hầm khoai môn thực sự rất ngon! Ức bò cũng được hầm nhừ, ăn vào như tan ngay trong miệng, mùi vị chiếm trọn lòng ông.

Chén cháo kia cũng đậm đà, khác với cháo bình thường. Phòng bếp nhà Khương Tiêu có nồi niêu và nguyên bộ bếp lò chuyên cho gia đình sử dụng, nấu cháo bằng nồi này cực ngon.

Chẳng qua Khương Tiêu cứ quan sát ông không rời, ngăn ông ăn quá nhiều, nếu không sẽ khó chịu, vì vậy ông nội Lận mới quyến luyến buông đũa.

Trong mắt Nhạc Thành, cảnh này đủ khiến người ta ngạc nhiên. Ông cụ Lận ở nhà nói một không nói hai đã bao giờ chịu bị quản lý thế này?

Khương Tiêu không nghiêm khắc, song lời nói của anh thực sự hiệu quả.

Sau khi ăn xong, ngồi uống trà tiêu thực và trò chuyện đôi câu với Hạ Uyển Uyển, ông nội Lận phát hiện Khương Tiêu vẫn chưa ngơi tay, đang hầm lửa nhỏ một nồi nước be bé, mọi người ăn xong vẫn chưa có ý định tắt lửa.

Ngoài nồi nước đó còn có một nồi cháo nhỏ vừa nấu cũng đang được hầm trên bếp lò. Cháo cá lát tôm nõn, ăn vào chắc chắn rất ngon.

Đây là đồ Khương Tiêu để dành cho Phó Nhược Ngôn.

Trước gọi mấy cuộc, vốn tưởng về kịp giờ cơm tối nhưng bị chuyện công ty trì hoãn nên mãi vẫn chưa tới được.

Người ta đã mệt đến vậy rồi, Khương Tiêu không nỡ cho hắn ăn cơm thừa, tính thời gian thì lúc hắn tới cũng khuya rồi, không thể bắt người ta ăn hoành thánh, tối muộn ăn canh và cháo hợp hơn, dễ tiêu hóa.

Trước khi đến, Phó Nhược Ngôn cũng biết mẹ Hạ đang ở nhà. Hắn không trông mong sẽ được ở riêng với Khương Tiêu, có thể gặp mặt ăn một bữa thôi đã khó lắm rồi, dù sao mối quan hệ của bọn họ cũng vẫn đang dừng ở bạn bè.

Hôm nay thậm chí hắn còn chẳng đủ thời gian ăn tối, lịch trình ban đầu chỉ là xuất phát từ Thâm Thị đi quay chụp, tiện đường ghé ngang Lệ Thị, tranh thủ qua thăm Khương Tiêu coi như sạc điện cho mình. Lúc hắn đến nhà Khương Tiêu đã là hơn 9 giờ, qua giờ cơm lâu rồi.

Ông nội Lận uống trà tại nhà Khương Tiêu, lại lén ăn thêm hai miếng điểm tâm, không hề để ý thời gian trôi, thấy trời tối muộn rồi ông mới chuẩn bị đi, đúng lúc bắt gặp Phó Nhược Ngôn.

Khi ông rời khỏi, Phó Nhược Ngôn dừng xe dưới nhà Khương Tiêu. Và rồi ông nội Lận nhìn thấy một cậu trai khác.

Cậu trai ấy đi về phía Khương Tiêu.

Phó Nhược Ngôn vừa gặp Khương Tiêu đã xin lỗi liên tục: "Thực sự ngại quá, tôi nhất thời bận việc nên tới trễ, để cậu chờ lâu như vậy."

"Không sao, tôi hiểu mà." Khương Tiêu nói: "Anh chưa ăn tối đúng không?"

Phó Nhược Ngôn gật đầu.

"Biết ngay mà, tôi chuẩn bị cho anh rồi." Khương Tiêu kéo hắn lên nhà: "Bận đến mấy cũng phải ăn lót dạ chứ."

Xe của ông nội Lận đỗ tại đó. Ông cụ nhìn chăm chú cảnh này rất lâu, dù không nghe thấy hai người họ đang nói gì nhưng xem điệu bộ thì chắc hẳn mối quan hệ rất tốt đẹp.

... Người kia không phải Tiểu Duật.

"Đó là ai thế?"

"Ngài đừng hỏi, đấy là việc riêng của người ta." Nhạc Thành thấy vậy cũng hơi xấu hổ: "Ngài cũng biết mà, Thành Duật đã giao hẹn với ngài, cậu ấy không muốn ngài nhúng tay vào chuyện Khương Tiêu. Vả lại chuyện tình cảm của giới trẻ cũng không phải vấn đề chúng ta có thể quyết định đâu mà."

Nhạc Thành thấy nhiều rồi. Chú còn trải qua chuyện Lâm Hạc Nguyên, biết bọn họ có sốt ruột cũng vô ích.

Hôm nay là trường hợp đặc biệt, chỉ tình cờ gặp nhau, Khương Tiêu lại chủ động mời, chứ không với tính tình của Lận Thành Duật chắc chắn sẽ lo ông nội mình làm khó Khương Tiêu chỗ nào, đến lúc đó cũng không nói rõ được.

Nói rồi, Nhạc Thành khởi động xe.

Ông cụ ngồi ở ghế sau, mãi không nói năng gì. Tận lúc sắp về tới nhà, Nhạc Thành mới nghe ông hỏi: "Tối nay Tiểu Duật có về không?"

Hỏi xong, ông cụ cũng tự nhớ ra, nói thêm: "... đang ở công trường rồi."

Sau đó, Nhạc Thành nghe thấy ông cụ thở dài một hơi, ở nét mặt toát lên chút sầu khổ.

"... Ngài đi nghỉ thôi ạ." Nhạc Thành dìu ông cụ về phòng: "Khuya rồi."

Bọn họ đi từ Lệ Thị về Liễu Giang, tới nơi đã gần mười một giờ. Người già không thể ngủ quá trễ, ngày nào Lận Thành Duật cũng để ý kỹ lưỡng. Nhưng hôm nay, ông cụ Lận không ngủ nổi.

Ông lăn qua lăn lại trên giường mấy lượt, cuối cùng ngồi dậy, mở đèn đầu giường, lấy điện thoại di động gọi cho cháu trai nhà mình.

Đọc truyện chữ Full