TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 124: 124: Chuyển Biến


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
Sau cùng, người tìm ra y vẫn là ông cụ Lận.
Lận Thành Duật vừa sa sút vừa rối bời, không biết bản thân đã ở lì trong biệt thự kia hai ngày trời không ăn không uống.

Thỉnh thoảng y lại có ảo giác trùng khớp với mấy năm cuối đời trước, chẳng tài nào thoát nổi khỏi ám ảnh.
Vị trí của y khá khuất, có một cánh cửa ẩn gần với phòng ngủ chính thông tới một căn phòng nhỏ.
Trong biệt thự có phòng bí mật là chuyện rất bình thường.

Có lẽ vì y không biết phải đi đâu kiểu gì, cũng có lẽ vì chỗ đó nhỏ nhất, bốn bề kín mít, thích hợp cho y giấu mình.
Nhạc Thành biết tính y, do đó lúc đi tìm người, chú tìm đến căn biệt thự này đầu tiên.

Chẳng qua Lận Thành Duật một mình thiết kế biệt thự nên lần đầu đến chú không thấy người, bèn vội vã tới chỗ khác tìm.
Thế nhưng tìm chỗ khác vẫn không thấy.

Cuối cùng vẫn là ông cụ Lận có kinh nghiệm, đi ngược về, dạo trong phòng một vòng, tìm được đúng vị trí bị che giấu, lôi Lận Thành Duật ra.
Mới hai ngày thôi, chưa tới mức độ đe dọa tính mạng.

Sức khỏe của Lận Thành Duật thực sự rất tốt.

Y chỉ không thể điều chỉnh được tâm lý mà thôi.

Y được chăm dưỡng ở nhà nửa ngày, đút cho chút thức ăn.

Có điều, đến trưa hôm sau, y lại không muốn ăn nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe có tốt đến mấy cũng không chống chịu nổi.
Nhạc Thành khuyên cả buổi vô ích, ông cụ Lận đành phải ra tay.
"Thực sự thích cậu ấy đến vậy sao?"
Ông cụ Lận nhìn đứa cháu trai cực kỳ kém may mắn về đường tình duyên này của mình, hơi bất đắc dĩ.
Gương mặt y mất hết sức sống.

Đến tuổi này, ông cụ Lận đã giữ được bình tĩnh, dù ông cũng tiếc hận rất lâu vì lựa chọn của Khương Tiêu.

Nhìn từ mặt ngoài không ra ông và Khương Tiêu vẫn còn giữ mối quan hệ rất tốt.
Lận Thành Duật: "Vâng ạ."
Ngay sau đó, y lại bổ sung một câu: "Cháu...!Cháu hết cách rồi."

Y nghe thấy ông nội thở dài một tiếng.
Có lẽ một số người vốn là vậy, được thì may mắn, không được thì âu cũng do số phận.

Lần này, Lận Thành Duật chỉ thiếu đi sự may mắn thôi.
"Cháu đày đọa bản thân thì cậu ấy cũng đâu quay về." Ông nội Lận nói với y: "Đừng thể hiện dáng vẻ vô dụng mãi thế, vực dậy tinh thần đi.

Cháu không những không được mất hồn mất vía mà còn phải rèn giũa bản thân ngày càng tốt hơn.

Các cháu vẫn chưa đến 25, tuổi trẻ vậy, trong tương lai cũng rất dễ xuất hiện biến số.

Lần này không đuổi kịp, chưa chắc lần sau vẫn không có cơ hội.

Nếu cháu thực sự thích cậu ấy đến vậy thì hễ một ngày nào đó cậu ấy ngoảnh đầu lại, cháu phải đối mặt với cậu ấy bằng trạng thái tốt nhất mới đúng."
Theo đuổi người ta cũng phải có kế hoạch.

Cứ lao tới bất chấp, không chiếm được thì sống dở chết dở thế thì đến ông nội ruột thịt cũng không ủng hộ y.
"Cháu tự quyết định xem lúc nào lên tinh thần lại đi." Ông cụ cầm quải trượng gõ chân y: "Có cơm dưới nhà đấy, đói thì tự đi mà ăn.

Cháu lớn rồi, ông không phải Nhạc Thành, không có thời gian dỗ dành cháu."
Lận Thành Duật không đáp lại, song, ít ra y vẫn nghe lọt.

Đúng là bây giờ giả vờ đáng thương với Khương Tiêu chính là hành động vô dụng nhất.
Y nằm cả buổi tối, suy nghĩ rất lâu rồi rời giường, chỉnh trang một lượt từ đầu đến chân, phỏng theo dáng vẻ Khương Tiêu thích nhất.
Khương Tiêu thích nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết này của y.

Anh ấy chưa bao giờ thích người hay nản lòng.
Khương Tiêu không biết những thay đổi này.

Lần tiếp theo anh gặp Lận Thành Duật chính vào ngày Hạ Uyển Uyển xuất viện.
Bà nằm viện khoảng nửa tháng, giờ đã khỏe, có thể về nhà tĩnh dưỡng.
Nguyên nhân Hạ Uyển Uyển bị tai nạn giao thông vốn vì chuyện trang hoàng nhà cửa.

Khương Tiêu không muốn bà chạy đôn chạy đáo vậy nữa, vết thương còn chưa lành hẳn.

Để hồi phục khỏe mạnh như trước thì phải nghỉ ngơi đến cuối năm.

Thích phong cách riêng, vậy cứ giao cho kiến trúc sư là được rồi.
Kiến trúc sư kia được Lận Thành Duật giới thiệu đến.

Mấy năm gần đây, thị trường bất động sản đang nóng lên, một số kiến trúc sư nổi tiếng đã giành được cả giải thưởng.

Phòng làm việc của các kiến trúc sư luôn có quyền chủ động chọn đơn hàng, để mời được bên đây cũng khá khó.
Căn hộ đã được khởi công xây dựng từ trước, hệ thống đường ống nước gần hoàn thiện rồi.

Khâu trang trí khiến Hạ Uyển Uyển rối rắm cũng từ từ được triển khai, đổi sang kiến trúc sư mới giúp lược bớt rất nhiều phiền phức, họ chưa từng phải động tay vào gì cả.

Hôm đó, Khương Tiêu tới chỗ kiến trúc sư bàn bạc chi tiết về việc trang hoàng.

Anh không ngờ mình lại đụng mặt Lận Thành Duật tại đây.
Có điều, Lận Thành Duật lại mang dáng vẻ nằm ngoài dự kiến của anh.
Gương mặt của y vốn dĩ đã xuất chúng và cực kỳ nổi bật trong đám đông.

Dẫu mối quan hệ của bọn họ hiện giờ đã thành vậy, Khương Tiêu vẫn nhận ra y từ ánh nhìn đầu tiên.
Trước đấy, Nhạc Thành cũng gọi cho Khương Tiêu về chuyện Lận Thành Duật mất tích hai ngày, nhưng y tắt điện thoại, người cũng mất hút thì Khương Tiêu giúp được gì đây?
Khi ấy, bên cạnh anh còn có Phó Nhược Ngôn nên Khương Tiêu không nhúng tay, may mà đã tìm thấy người.
Lận Thành Duật trước mắt vậy mà khác hẳn với mười ngày trước.
Y cười chào hỏi Khương Tiêu, sau đó hỏi: "Cô Hạ xuất viện rồi à anh? Em bảo chú Nhạc tặng chút đồ bổ nhé? Cô vẫn khỏe chứ?"
"...!Vẫn khỏe." Mấy câu này Khương Tiêu trả lời được.
Có lẽ đổi phương thay đổi nhanh quá nên anh không kịp phản ứng.
Tiếp theo, Lận Thành Duật đưa anh ly cà phê một cách hết sức tự nhiên.

Ly cà phê đó vừa được mua, cầm vào tay ấm áp.

Thậm chí, y còn xin lỗi Khương Tiêu: "Thật lòng xin lỗi anh, mấy hôm trước em đúng là quá đáng, dọa anh rồi phải không Tiêu Tiêu?"
Khương Tiêu không trả lời.

Qua một lát, anh mới lắc đầu.
"Dù có ra sao đi chăng nữa, em cũng luôn mong anh vui.

Sau này, em sẽ không như vậy nữa." Lận Thành Duật cũng không nhiều lời: "Mọi người nói chuyện đi, em không quấy rầy anh."
Y rời khỏi đúng lúc, đi đến căn phòng tổng giám đốc bên kia, không dây dưa thêm nhiều.
Trông có vẻ ung dung nhưng trên thực tế, Lận Thành Duật vừa đi ra từ nơi đó với tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.
Qua khoảng mười ngày không gặp Khương Tiêu, giờ gặp lại anh, ngập đầy cõi lòng y vẫn là Khương Tiêu.

Nếu không nỗ lực kìm nén thì y đã hận không thể khắc ghi từng chút dáng vẻ của Khương Tiêu vào đầu.
Tuy nhiên, y không thể làm vậy.
Hôm nay, biết Khương Tiêu tới, y cố ý qua đây để đụng mặt.

Thực ra y không muốn làm gì hết, chỉ muốn nhìn thoáng qua anh thôi là đủ rồi.
Y cũng không trông cậy lúc này đây có thể thay đổi điều gì, chỉ hy vọng được như lời ông nội.

Nếu một ngày nào đó Khương Tiêu ngoảnh đầu lại, anh có thể trông thấy mình, vậy là đủ rồi.
Tương lai còn dài.
Ly cà phê trong tay Khương Tiêu không giống như cố tình được chuẩn bị cho anh.

Khi đi ngang qua khu làm việc công cộng ở phòng thiết kế, anh thấy Lận Thành Duật mua rất nhiều cà phê, bày biện hàng loạt tại nơi đó, cho mỗi người một ly.
Tiếp theo, kiến trúc sư kể với Khương Tiêu rằng phòng làm việc của bọn họ vẫn đang hợp tác với Vịnh Giang, toàn bộ các khách sạn và nhà ở cao cấp tại Thâm Thành đều có sự tham gia thiết kế của họ.


Hôm nay, bọn họ cần trao đổi với Vịnh Giang về một dự án hợp tác lớn, do tổ dự án phải tăng ca nên Lận Thành Duật tiện thể mua chút cà phê bánh trái, đưa tới đây vào buổi trà chiều, coi như động viên tiếp sức.
Khương Tiêu còn công việc.

Anh không quan tâ m đến chuyện của Lận Thành Duật cho lắm, nói sang chuyện chính là thiết kế nhà.

Kết quả nói qua nói lại, kiến trúc sư lại quẹo chủ đề về Lận Thành Duật.
Nhắc đến loại giường, đối phương đề cử cho anh một thương hiệu.
"Đây là một thương hiệu nhỏ ở Châu Âu, tuy giá cả hơi đắt chút nhưng cậu nằm ngủ thử sẽ biết, thoải mái lắm.

Hồi còn thiết kế mấy công trình nhỏ lẻ, tôi từng nghiến răng chi nửa năm tiền lương mua sản phẩm để thử nghiệm cho khách hàng." Anh ấy nói: "Cậu là khách hàng được sếp Lận giới thiệu tới, mấy năm gần đây Vịnh Giang toàn mua sản phẩm của thương hiệu này, dùng cho các căn phòng lớn của khách sạn nhiều sao.

Trong nước, bên ấy chỉ hợp tác với duy nhất Vịnh Giang, cực kỳ khó tìm, cũng nhờ mối này của sếp Lận mà phòng làm việc chúng tôi mới có thể mua sản phẩm.

Cậu có yêu cầu cao với nhà cửa vậy thì suy xét thử xem nhé?"
Khương Tiêu nghĩ một lát rồi đáp: "Được chứ, đây đều là chuyện nhỏ.

Tôi đưa ra dự toán, anh cứ điều động nội bộ trong phạm vi dự toán là được."
Khả năng tiếp nhận loại chuyện này của anh rất cao.

Dù gì Khương Tiêu cũng đâu thiếu tiền, chỗ nào tiêu được thoải mái thì chẳng cần tiết kiệm chi.
Khương Tiêu hỏi mấy vấn đề mình quan tâm.

Kiến trúc sư cho anh xem vài món hàng mẫu.

Anh yên tâm giao hết mọi chuyện còn lại cho đối phương.

Cuộc trao đổi tốn chưa đến một tiếng.
Tuy nhiên, hôm nay dường như Khương Tiêu lại phát hiện một số điều đặc biệt ở Lận Thành Duật.

Qua lời người khác, y là một đối tác tài giỏi và đáng tin cậy trên thương trường, hoặc nói y vốn dĩ là người như vậy.
Đây là đặc điểm hấp dẫn Khương Tiêu lúc đầu ở y.
Khương Tiêu lại cúi xuống nhìn cà phê trên tay mình.

Ban đầu, anh đặt nó sang một bên, không định động vào.
Nhưng khi nói chuyện bị khô miệng, anh lơ đễnh cầm lên uống mấy ngụm, lúc hồi hồn mới thấy đã uống cạn.

Cà phê có vị ngọt thơm nồng mà Khương Tiêu thích, lớp bơ siêu dày đã át đi vị đắng.
Hai người bọn họ như vậy trái lại cũng khá tốt.

Đôi bên đều ổn.
Khương Tiêu nghĩ: Khi chấp nhận Phó Nhược Ngôn, anh đã buông bỏ toàn bộ quá khứ, bao gồm cả nỗi ám ảnh trước lúc chết.

Anh không sợ việc gọi điện cho Lận Thành Duật nữa, tuy nhiên sau này chắc cũng không gọi đâu.
Mong rằng cậu ấy cũng có thể sống hạnh phúc.
Huống hồ, Khương Tiêu bây giờ đã có người yêu rồi.
Anh đi ra từ phòng của kiến trúc sư, đúng lúc Phó Nhược Ngôn tới đón anh.

Khương Tiêu xuống bãi đỗ xe tầng hầm, vừa thấy hắn mắt đã sáng lên, chạy nhanh tới.

Phó Nhược Ngôn dang tay đón được, ôm lấy eo anh.
"Chốt rồi hả em?" Phó Nhược Ngôn hỏi anh.
"Vâng, em không phải chọn lựa, quá trình trao đổi diễn ra rất thuận lợi, chỉ có một yêu cầu là trang hoàng xong sớm chút để thông gió thông khí, vậy thì trước năm mới là chuyển vào được.


Chắc chắn mẹ sẽ vui lắm." Khương Tiêu nói với hắn: "Bao giờ tổ chức tiệc tân gia em sẽ mời anh sang."
Phó Nhược Ngôn: "Được đấy, anh sẽ mang quà tân gia cho em."
Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau rời đi.

Lận Thành Duật đang đỗ xe ở đó thì không dám thở mạnh.
Dạo gần đây, y bị đau tim quá nhiều, những tưởng mình đã quen rồi, song trên thực tế, y sẽ mãi không quen được.
Y nhớ đến những tháng ngày trước kia ở cùng Khương Tiêu, hình như cũng có nhiều lúc như vậy.

Chẳng qua đổi lại, toàn là Khương Tiêu tới đón y.
Vào tối khuya, tăng ca đến độ chẳng còn bóng người.

Đỗ xe ở tầng hầm cũng vì ở đây ít người qua lại, không ai thấy.

Khương Tiêu thấy y, ánh mắt cũng sáng lên, tuy nhiên khi chạy tới, anh không dám lao thẳng vào lòng y.

Đang ở ngoài, cùng lắm anh chỉ cẩn trọng nắm tay y thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.
Đến Lận Thành Duật cũng chẳng rõ rốt cuộc khi đó y đang sợ hãi lảng tránh điều gì.

Thế nhưng người khác sẽ không ngu như y, để đến cuối cùng, người yêu thất vọng lìa xa.
Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn yêu nhau hết sức nghiêm túc.

Hiện giờ, bọn họ vẫn đang trong quá trình tiếp xúc ngọt ngào.
Chủ yếu là dạo này bọn họ có rất nhiều thời gian ở bên nhau, bởi phòng làm việc của Phó Nhược Ngôn hợp tác chặt chẽ với Vô Hạn.

Nói cách khác, họ lấy công làm tư, tận dụng những lần hợp tác chung để hẹn hò.
Thực ra việc hợp tác đã được chốt từ lâu.

Mặc dù Phó Nhược Ngôn là CEO của Phó Thị, nhận được sự ủng hộ của mấy cổ đông lớn, nhưng hắn chỉ có một ít cổ phần mẹ để lại cho mà thôi.

Hắn không nhất thiết phải dốc hết sức lực bán mạng cho Phó Thị.
Hắn thành lập phòng làm việc vào cuối năm ngoái, tìm lại một số cấp dưới có năng lực trước kia về.

Tuy Phó Thị cũng đầu tư mặt ngoài nhưng khoản đầu tư ấy chiếm tỉ lệ khá nhỏ.

Phó Nhược Ngôn có đủ quyền kiểm soát, hiện nay vài người mới họ ký hợp đồng và cho chút tài nguyên đã có xu hướng nổi lên.
Vô Hạn Ưu Tuyển của Khương Tiêu vẫn đang trong quá trình chạy quảng cáo.

Trang web mở rộng ra ngoài tỉnh rất hiệu quả, mấy nhà máy sản xuất Vô Hạn đầu tư cũng khởi công thuận lợi, treo biển "Bên bán trực tiếp của Vô Hạn", một lượng sản phẩm đã được niêm yết giá, doanh số thu về không tệ.
Báo cáo tài chính Khương Tiêu gửi đến không có gì để bắt bẻ.

Lúc này, khoản đầu tư thứ hai của Chúng Sâm cũng đã đến đúng chỗ.
Thời này, quảng cáo trên TV vẫn chiếm thị phần lớn, đặc biệt là quảng cáo vào khung giờ vàng.

Khương Tiêu có tiền rồi, công ty cũng đang thảo luận về việc tìm một người nổi tiếng để quay quảng cáo phát lên TV hỗ trợ quảng bá.
Về lĩnh vực này, tìm Phó Nhược Ngôn là sự lựa chọn tốt nhất.

Vừa đáng tin, vừa có kinh nghiệm và lối đi, còn từng hợp tác rất nhiều lần.

Huống hồ bây giờ trở thành bạn trai rồi thì càng tốt hơn..


Đọc truyện chữ Full