CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Quả quýt này có vị chua.
Trái ngược với ở nhà, trái cây Khương Tiêu mua đều ngọt ngào.
Giống lời Phó Nhược Ngôn nói khi bọn họ bên nhau.
Hắn mong Khương Tiêu cứ bình thản tiếp nhận mối quan hệ này, không phải lo lắng về những vấn đề còn lại, hắn sẽ giải quyết hết.
Bất kỳ ai cũng không thể quấy rầy đến hắn và Khương Tiêu, càng đừng hòng làm tổn thương em ấy.
Phó Tông Lâm đang trong cơn túng quẫn, có giả vờ trước mặt Phó Nhược Ngôn cỡ nào cũng vô ích.
Tấm séc trắng chưa thanh toán vẫn đính trên người ông ta, giờ còn gồng được bên ngoài là vì một số nhà đầu tư chưa biết ông ta đã là nỏ mạnh hết đà.
Nếu sự thật bị bóc trần, có thể tưởng tượng ra áp lực phải đối mặt sẽ ra sao.
Bọn họ chẳng còn quân át chủ bài nào.
Mặc dù đạo diễn Trần cũng khá giỏi giang nhưng năm nay ông lão ấy đã hơn 80 tuổi, sức khỏe thì kém, sao đủ khả năng tái nhậm chức đạo diễn.
Năm nay, đạo diễn Trần cũng chuẩn bị rút lui khỏi Hiệp hội Đạo diễn, vốn định vớt vát chút đỉnh trước khi rời khỏi, ngờ đâu kết quả lại thành tuổi già khó giữ được phong độ.
Phó Nhược Ngôn ngồi trước giường bệnh.
Không biết từ bao giờ hắn đã trở nên như vậy, hùng hổ đáng sợ, không chừa cho người ta đường thoát.
"Con muốn gì?"
Phó Tông Lâm hỏi hắn.
Ban đầu ông ta còn ôm chút hy vọng, bởi dẫu sao đó cũng là con trai ruột của mình.
Rõ ràng trong mười mấy năm đầu, tình cha con của họ vẫn rất ổn, về sau bỗng dưng rơi xuống đáy vực.
Hiện tại có muốn bù đắp cũng chẳng kịp nữa rồi.
"Cha bán cổ phần Phó Thị của cha cho con đi." Phó Nhược Ngôn nói: "Cha cũng biết mà, trong tay con có hơi ít cổ phần, rất khó làm việc đến nơi đến chốn.
Cha cầm tiền thì ít ra còn lấy được một chức vụ, để giao dịch, con sẽ giúp cha giải quyết những chuyện còn lại."
Phó Tông Lâm chưa trả lời thì bỗng có người mở cửa phòng bệnh tiến vào, lớn tiếng gạt bỏ đề nghị này.
"Không được!" Đối phương là mẹ kế Trần Linh Nguyệt của hắn: "Đừng đưa cổ phần của Phó Thị cho nó!"
Không biết bà ta đã đứng ngoài nghe bao lâu.
Phó Nhược Ngôn chẳng thèm quan tâm, nghe thì cứ nghe, dù sao trong đó cũng có một phần của bà ta.
"Cậu...!cậu có vấn đề gì thì cứ nhắm vào tôi đây này." Trần Linh nguyệt vừa thấy hắn lập tức hơi co rúm lại: "Chuyện trước kia là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu.
Cậu...!Tốt xấu...!tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, cậu đừng...!đuổi cùng giết tận như thế."
Phó Nhược Ngôn như thể vừa nghe một câu chuyện quá đỗi buồn cười.
"Người một nhà...!nói cứ như tôi làm sai gì không bằng." Hắn hơi nhúc nhích trên chiếc ghế dựa, thay đổi động tác, nhìn Trần Linh Nguyệt: "Cô Trần này, cô cho tôi hỏi chút nhé.
Lời xin lỗi của cô đáng giá bao nhiêu tiền?"
Trần Linh Nguyệt vốn chăm dưỡng dung nhan rất cẩn thận.
Hôm nay lại trông như già đi phần nào.
"Tôi cũng có nhược điểm của cậu, tôi có." Bà ta chợt tìm lại chút tự tin: "Cấp dưới của tôi chụp được ảnh các cậu.
Chắc cậu không muốn việc này bị lan truyền ra ngoài đâu nhỉ?"
Khi đưa ảnh cho Phó Nhược Ngôn, ngón tay mảnh dẻ của bà ta run run.
Đó là ảnh chụp cảnh anh và Khương Tiêu cùng nhau đi dạo siêu thị mua đồ sau Tết, bọn họ giống một cặp vợ chồng bình thường, không hề né tránh ai.
Trên thực tế, tấm ảnh này còn có góc chụp khá đẹp, làm toát lên sự thân mật của hắn và Khương Tiêu, rất ra dáng đôi tình nhân.
Tiếc rằng bầu không khí đang không phù hợp, chứ không hắn sẽ cất tấm ảnh này đi làm kỷ niệm.
"Bà sẽ không làm vậy." Phó Nhược Ngôn ngắm ảnh xong lại chẳng hề sợ sệt như tưởng tượng của Trần Linh Nguyệt: "Em trai vẫn còn nhỏ, bà cũng đâu mong em ấy gặp chuyện gì nhỉ? Dù sao bây giờ nhà các người cũng đâu bằng trước đây, nhiều lúc chẳng bảo vệ được cả nó, đúng không nào?"
"Phó Nhược Ngôn! Cậu muốn làm gì?!"
"Bà từng làm gì thì khả năng tôi cũng sẽ làm tương tự." Phó Nhược Ngôn nói: "Thế nên tôi mới nói đừng chọc giận tôi.
Ý nghĩa của những lời này chính là: Đừng động vào Khương Tiêu."
Lúc bước vào, nét mặt hắn vẫn bình thường, tuy nhiên ánh mắt nhìn bà ta của hắn bây giờ lại cực kỳ đáng sợ, nhất là khi nói vế sau, nét mặt ấy vô cớ khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Trần Linh Nguyệt chẳng dám hó hé.
Bà ta vẫn khá sợ Phó Nhược Ngôn.
Nhắc tới chuyện cổ phần, dĩ nhiên bà ta không đồng ý rồi.
Chỉ cần Phó Thị chưa sụp đổ thì có cổ phần ở đây, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ được bảo đảm.
Chẳng qua, nếu cả cổ phần cũng bị bán đi thì khó nói rồi.
Phó Tông Lâm không biết ư? Ông ta biết chứ.
Thế nhưng khó khăn trước mắt cũng đang gò ép ông ta.
Một số đối tác đã phát hiện vấn đề.
Lúc ông ta nằm viện, bọn họ gọi điện thoại với danh nghĩa hỏi thăm, thực tế lại nói bóng nói gió về hứa hẹn hồi trước.
Cả đám ép ông ta phải thực hiện lời hứa ấy.
Các đối tác đều không phải đèn cạn dầu, rất nhiều chi tiết đã được giao kèo rõ ràng trên hợp đồng chính thức.
Gây sự với bọn họ đồng nghĩa với việc sẽ chẳng còn gì đáng nói trong tương lai.
Chọn phương án nào cũng chứng minh cho sự thất bại của ông ta.
Trông có vẻ là những lựa chọn nhưng lại không lựa chọn nào là đường sống.
Phó Tông Lâm không nhìn Trần Linh Nguyệt.
Bà ta bất lực ngồi đó rơi nước mắt, ông ta cũng chỉ đành phất tay, ý bảo bà ta rời đi.
"Con trở thành thế này từ bao giờ?"
Phó Tông Lâm hỏi hắn.
Phó Nhược Ngôn nhìn ông ta, nhếch môi cười: "Cha phải tự hỏi chính mình mới đúng.
Những việc này con đều học được từ chỗ cha mà."
"Cũng đúng." Phó Tông Lâm cũng cười theo: "Chúng ta chính là cha con."
Ảnh chụp của Phó Nhược Ngôn và Khương Tiêu được đặt tại đó.
Ông ta vươn tay cầm qua xem, nhận xét: "Trông có vẻ là người rất hợp để sống cùng, khá được đấy."
"Cha và mẹ con hồi xưa cũng vậy.
Con đừng phản bác vội.
Đúng thật, ban đầu tình yêu cha dành cho mẹ con không hề kém cạnh tình yêu con dành cho Khương Tiêu.
Gia đình bà ấy khinh thường cha nhưng cha sẵn sàng làm mọi thứ vì bà ấy, giao cả tính mạng cho bà ấy." Phó Tông Lâm hồi tưởng, kể: "Về sau mọi thứ thay đổi.
Khi Phó Thị đạt được chút thành tựu, cha đã trở thành một người khác.
Nhược Ngôn à, cha biết con hận cha, nhưng..."
Phó Nhược Ngôn cho rằng Phó Tông Lâm đang đánh vào tình cảm nên rút lại tấm ảnh từ tay ông ta.
Phó Nhược Ngôn nghĩ ông ta khó chịu khi thấy Khương Tiêu, song, những lời tiếp theo ông ta nói không phải vậy.
Ông ta một lần nữa cúi đầu ngắm nghía tấm ảnh.
Vẻ mặt tươi cười của Phó Nhược Ngôn khi nhìn Khương Tiêu trên ảnh là thứ đã rất lâu rồi ông ta chưa thấy được.
"Con thích cậu ấy lắm nhỉ?" Phó Tông Lâm nói: "Thích hơn nhiều so với tưởng tượng của cha."
"Thế nên...!Nhược Ngôn à, con không dám dẫn Khương Tiêu tới đây không phải vì sợ cậu ấy gặp cha, mà sợ cậu ấy gặp con." Phó Tông Lâm tiếp tục nhìn sang hắn với ánh mắt hơi xảo trá: "Con không dám cho cậu ấy xem mặt này của mình.
Dù sao thì khi so sánh với cha, con đúng là trò giỏi hơn thầy.
Con ác hơn cha nhiều."
Tiếp theo, Phó Tông Lâm nhích tới gần hắn, nhìn hắn không chớp mắt với vẻ mặt khôn lường.
Phó Nhược Ngôn không đáp.
Mối đe dọa của hắn thực sự là Khương Tiêu.
Tuy nhiên khi đối mặt với Phó Tông Lâm và Trần Linh Nguyệt, mối đe dọa của đối phương còn rõ rệt hơn, vì vậy hắn kiểm soát được hoàn toàn.
Thế nhưng vừa rồi bị Phó Tông Lâm nói vậy, trái tim hắn lại khẽ run lên.
"...!Có phải tôi đối xử với ông tốt quá hay không? Cứ khăng khăng đòi tôi phải làm tới cùng, ông mới biết mình của bây giờ là cái thứ gì ư?" Phó Nhược Ngôn đứng dậy, một tay xách cổ áo Phó Tông Lâm: "Ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi, cũng không có tư cách nhắc đến Khương Tiêu.
Ông và tôi khác nhau."
Việc hình dung cảm giác của mình với Khương Tiêu từ góc độ của Phó Tông Lâm khiến hắn thấy thật tởm lợm.
Phó Tông Lâm tựa hồ đã chấp nhận thất bại của mình trong trận tranh đấu này.
Song, sau khi chấp nhận sự thật, ông ta lại mang một thái độ ung dung.
"Đừng kích động, cha đồng ý với yêu cầu của con.
Con giúp cha giải quyết những chuyện đó, cha có thể cho con cổ phần.
Nhưng Phó Thị là công ty niêm yết, thủ tục chuyển nhượng cổ phần rất nhì nhằng, vậy nên Nhược Ngôn con cứ từ từ, không phải vội." Phó Tông Lâm ho mạnh vài tiếng rồi vỗ vỗ tay hắn: "Và con hãy chờ xem, không ai thắng lợi cả đời, con đường về sau còn dài."
Mấy câu sau, ông ta nói nhỏ như tự lẩm bẩm với bản thân.
Việc đã đến nước này, Phó Nhược Ngôn cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ông ta nữa.
Dẫu đã nhận được kết quả như ý nhưng khi rời đi, Phó Nhược Ngôn cứ thấy sai sai, như thể bản thân vừa dính phải lời nguyền rủa gì đó từ cha.
Trên đường về, tâm trạng hắn rất tệ.
Ôm theo cơn tức kia lái xe, mãi đến khi về nhà, thấy Khương Tiêu rồi, hắn mới bình tâm lại.
Qua Tết, hắn và Khương Tiêu về lại căn hộ ban đầu ở, tiếp tục sống trong thế giới riêng của hai người.
Lúc hắn về đến nhà, Khương Tiêu đang ngồi ở sô pha với chiếc laptop trên đùi.
Anh đang xem xét trang web của Vô Hạn.
Vừa thấy anh, Phó Nhược Ngôn lập tức tiến tới muốn ôm Khương Tiêu.
"Ây da, anh chờ chút, máy tính em sắp rơi rồi." Khương Tiêu đang tập trung tinh thần, nhất thời chưa phản ứng kịp: "Sao vậy anh?"
Anh đặt máy tính nằm yên ổn rồi thành thạo vươn tay ôm Phó Nhược Ngôn, vỗ vỗ vai hắn.
Phó Nhược Ngôn im lặng một lát, sau đó nói: "Anh không sao."
Khương Tiêu nghĩ cũng biết, khả năng cao là do chuyện chỗ cha của hắn rồi.
Phó Nhược Ngôn vẫn luôn ngăn mình can dự vào nên thậm chí Khương Tiêu còn chưa biết hình dáng Phó Tông Lâm ra sao.
Thỉnh thoảng anh không kìm lòng được, hỏi hắn, hắn cũng không tình nguyện đề cập cho lắm, có lẽ không muốn để mình biết quá nhiều.
Vì vậy, Khương Tiêu cũng không nhắc.
Đây là quá khứ khó diễn tả của Phó Nhược Ngôn và là thứ nặng nề nhất trong lòng hắn.
Có những lúc, cặp đôi dù thân mật đến mấy thì vẫn chừa cho nhau khoảng trống cất chứa những bí mật riêng tư.
Khương Tiêu hiểu điều này, do đó anh tôn trọng đối phương, không hỏi nhiều.
Khả năng lúc này Phó Nhược Ngôn chỉ cần một cái ôm và người bầu bạn, không cần anh chỉ dẫn gì cả.
Làm người yêu, Khương Tiêu luôn thấu hiểu cho sự lựa chọn của hắn.
Tuy nhiên hôm nay anh thấy cảm xúc của Phó Nhược Ngôn hơi là lạ, như thể đối phương đang sợ hãi điều gì đó, bàn tay nắm tay anh run lên mất kiểm soát.
Dựa theo tình hình hiện tại, lẽ ra phải thành công mỹ mãn chứ nhỉ? Anh ấy đang sợ gì vậy?
Mãi đến tối, khi đi ngủ, Phó Nhược Ngôn vẫn ôm anh chặt hơn bình thường rất nhiều.
"Tiêu Tiêu ơi." Hắn hôn lên đ ỉnh đầu Khương Tiêu: "Dạo này Phó Tông Lâm nằm viện.
Chắc ông ta không còn cơ hội chuyển mình nữa rồi, nhưng anh sợ bọn họ chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho em.
Anh tìm người bảo vệ em nhé?"
Khương Tiêu dường như đã hơi hiểu lý do khiến hắn căng thẳng thành vậy.
"Vâng, dạo này em sẽ cẩn thận hơn.
Anh yên tâm, em cũng có công tác an ninh riêng, tài xế đều đã qua vòng tuyển chọn." Khương Tiêu nói: "Với lại lộ trình của em chỉ có hai đích đến là nhà và công ty, gần đây cũng không có kế hoạch đi công tác, quãng đường tốn mười phút di chuyển thôi.
Anh đừng lo quá, bọn họ lấy đâu ra lá gan lớn vậy chứ? Em thì không sao nhưng anh đấy, anh cũng phải cẩn thận chút.".