CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
–..-.. -….-.-...- -….- –.-..- — -….- -. –...- -….- -.- …... -. …. -….- -.–. -.
Khương Tiêu hơi tức cười, lại gần lau nước mắt giúp y. Vậy mà anh vừa vươn tay tới, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Hôm nay trời lạnh. Khương Tiêu đút tay trong túi suốt quãng đường nên ngón tay chạm lên mặt y cực kỳ ấm áp. Lận Thành Duật nào muốn khóc, y đang vui mà, lẽ ra phải cười mới đúng, phải cảm ơn Khương Tiêu nữa.
Y thực sự rất thích món quà sinh nhật này. Đây là một niềm vui bất ngờ vô cùng lớn lao với y.
Ấy thế nhưng khi định hình được, nước mắt đã tuôn ra, nói năng cũng đứt quãng, chẳng thể bộc bạch nổi một câu hoàn chỉnh.
Lận Thành Duật nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình của Khương Tiêu. Đôi mắt ấy được ánh đèn đường làm nổi bật, trở nên ngời sáng.
“Cậu còn thích gì khác không?” Khương Tiêu nói: “Chuẩn bị hơi gấp. Nếu muốn gì nữa thì mai tôi sẽ bổ sung cho cậu.”
Lận Thành Duật lắc đầu, trả lời với giọng hơi nghẹn ngào: “Không ạ… đã… đã nhiều lắm rồi.”
Y chỉ đang một lần nữa cảm nhận được rằng có Khương Tiêu bên cạnh thật là một chuyện tốt đẹp biết bao.
Chính bởi Khương Tiêu sẽ chủ động làm những chuyện thế này. Không cần người khác phải lên tiếng, anh đã nhanh chóng chú ý. Dù mối quan hệ của bọn họ chưa đến độ thân thiết nhưng Khương Tiêu vẫn sẽ thực hiện những điều này một cách tự nhiên, khiến người ta có cảm giác hạnh phúc khi được quan tâm.
Vất vả lắm… y mới chờ được khoảnh khắc ấy.
Nhất là lúc này đây, dường như mỗi điều ước của y đều có khả năng thành hiện thực. Sao y lại nỡ buông một Khương Tiêu như vậy chứ?
Y sẽ mãi mãi không rời xa Khương Tiêu.
Khương Tiêu kiên nhẫn chờ y bình tĩnh lại rồi hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
“Vâng.” Lận Thành Duật gật đầu. Sau đó, y lấy hết can đảm, chầm chậm ôm Khương Tiêu: “Em chỉ… bất ngờ quá thôi. Cảm ơn anh, Tiêu Tiêu.”
Khương Tiêu không đẩy y ra.
Anh đứng gọn trong vòng tay Lận Thành Duật, đầu tựa lên vai y.
Hai người ôm nhau vào mùa Đông, Khương Tiêu cũng cảm nhận được độ ấm khiến người ta thoải mái tỏa ra từ cơ thể đối phương. Lận Thành Duật có vẻ vui lắm. Khương Tiêu thấy ngón tay y còn đang run, khóc đến đỏ cả mắt.
Rõ ràng đã tới tuổi này mà thấy quà vẫn rơi nước mắt, trông vừa trẻ con vừa đáng yêu chất phác. Lận Thành Duật chẳng mấy khi khóc. Trước đây bị thương nặng vậy mà cậu chàng cũng đâu có khóc.
Việc quà mình tặng nhận được sự công nhận khiến Khương Tiêu có một cảm giác được xem trọng.
Hình như lần nào người này cũng khóc vì mình.
Thôi, hôm nay sinh nhật cậu chàng, chỉ cần Lận Thành Duật vui là được.
Chứng kiến dáng vẻ này của y, tâm trạng Khương Tiêu cũng khá tốt đẹp.
Xem ra hai người họ nên đem đến cho đối phương ít cảm xúc tích cực thay vì tra tấn lẫn nhau. Cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ dần dần ổn hơn.
Những món đồ này đều là đồ Khương Tiêu gọi người ta đi mua gấp, thành ra anh không có nhiều cảm xúc lắm. Vì thấy chưa đủ nên anh còn dẫn y vào nhà chọn thêm những món khác nữa.
Vô Hạn là nền tảng mua sắm. Bản thân Khương Tiêu cũng cất chứa rất nhiều món đồ mới tinh, anh đặt hết chúng tại đó. Khương Tiêu cầm lấy một số thứ coi bộ phù hợp, đưa hết cho Lận Thành Duật. Nghĩ rồi, anh lại dúi thêm cho y bánh cookie mình nướng hôm qua.
Vị ngọt nhẹ, chắc đối phương sẽ thích.
Hôm nay tất bật cả buổi, đã qua 12 giờ đêm rồi.
“Về nghỉ ngơi sớm chút.” Khương Tiêu chuyển toàn bộ quà lên xe y: “Mai gặp.”
Lận Thành Duật ôm hộp bánh quy của anh. Tối nay y cứ cười tươi rói suốt.
“Mai gặp.”
Đêm hôm ấy, y kích động đến nỗi mất ngủ. Y mang từng món quà Khương Tiêu tặng vào nhà, khấp khởi chờ mong mở ra xem.
Ăn, mặc, ở. Món nào y cũng thích.
Hận không thể nhảy nhót tung tăng.
Cũng sắp đến sinh nhật Khương Tiêu rồi. Qua Tết Âm lịch thì chẳng mấy chốc sẽ là Tết Nguyên Tiêu.
Vào ngày sinh nhật Khương Tiêu, Lận Thành Duật sang nhà anh nặn bánh trôi và làm bánh kem ngàn lớp vị hạt dẻ. Niềm vui lớn nhất năm nay chính là y có thể tặng quà Khương Tiêu một cách đàng hoàng, không bị từ chối nữa.
Lận Thành Duật luôn nghĩ vậy, và y đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Khương Tiêu từ lâu lắm rồi.
Bắt đầu từ hồi mới sống lại. Quà tặng không chỉ giới hạn trong sinh nhật năm đó mà y tính cả cho từng tuổi của Khương Tiêu, bao gồm luôn đời trước. Mỗi năm là một món quà.
Quà muốn tặng anh thực sự rất nhiều. Trước đây, y coi chúng như sự bồi thường. Tuy nhiên, Khương Tiêu từ chối nhận, đến bản thân y anh cũng không cần.
Đụng phải tường, y đành phải gói gọn từng món quà đặt vào một căn phòng, chờ mong ngày nào đó có thể tặng hết chúng cho người ấy.
Giờ đây, niềm mong chờ của y sắp thành hiện thực.
Dĩ nhiên, năm nay y sẽ không tặng cả căn phòng quà cho Khương Tiêu ngay. Anh ấy sẽ bị dọa sợ.
Chẳng qua, Lận Thành Duật đã có một hy vọng lớn lao. Y biết rằng ngày nào đó mình sẽ được tặng những món quà đó một cách tự nhiên, cho Khương Tiêu xem hết toàn bộ tấm lòng mình.
Khương Tiêu sẽ không xa lánh y nữa. Anh ấy sẽ dần quen với mình. Bọn họ cũng đang dần thân thiết lên rồi.
Khi Lận Thành Duật cắt bánh kem cho Khương Tiêu, anh lại gần y, ngửi thử.
“Cậu dùng nước hoa tôi tặng sao?”
Hồi sinh nhật Lận Thành Duật, Khương Tiêu tặng y một chai nước hoa nam. Anh ngửi được mùi giống vậy.
Ấy là hương gỗ thoang thoảng. Bình thường Khương Tiêu không xịt nước hoa nhưng anh lại thấy mùi này rất hợp với Lận Thành Duật.
“Vâng.” Lận Thành Duật nhìn anh khịt khịt mũi hệt chú mèo con, thấy đáng yêu nên nói tiếp: “Em thích lắm.”
Khương Tiêu vừa ăn bánh kem, nơi anh vẫn còn đọng lại mùi của sự ngọt ngào.
Nhân duyên của Khương Tiêu rất tốt đẹp. Năm nào anh cũng nhận được hàng loạt món quà sinh nhật, năm nay không ngoại lệ.
Dù gì anh và Lận Thành Duật cũng chưa phải một đôi. Sinh nhật Khương Tiêu không thể chỉ có hai người họ được. Cùng ngày, anh về Lệ Thị gặp Hạ Uyển Uyển, khách ghé nhà nườm nượp.
Khương Tiêu không quen tổ chức tiệc rình rang. Hôm ấy, bạn bè anh tới nhà ngồi chơi nhưng không ở lại lâu. Chỉ mình Lận Thành Duật là đóng đô tại đó từ sáng sớm tới tối muộn chưa chịu đi. Người qua kẻ lại, mình y vẫn nơi đây.
Thực ra hôm nay Phó Nhược Ngôn cũng tới rất sớm. Tuy Khương Tiêu không tỏ ra xa cách hắn nhưng khi Phó Nhược Ngôn chứng kiến cảnh anh và Lận Thành Duật ở bên nhau, lòng hắn dường như cũng đã thầm hiểu.
Ai lại nỡ từ bỏ Khương Tiêu. Hắn không muốn thừa nhận rất nhiều điều… chẳng qua cách cư xử của Khương Tiêu đã nói lên tất cả rồi.
Lúc đối mặt với Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn còn ổn. Hắn chúc đối phương sinh nhật vui vẻ, tặng món quà mình đã chọn lựa cẩn thận. Có điều, lát sau Khương Tiêu sang trò chuyện với những người bạn khác, Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật đã có một khoảng thời gian gặp riêng.
“Em ấy chọn cậu.”
Phó Nhược Ngôn nói.
Hắn khó mà hình dung được tâm trạng của mình vào giây phút nói ra câu này.
Đúng vậy, mặc dù bây giờ Khương Tiêu chưa quyết định mối quan hệ hẹn hò nhưng trong năm nay, em ấy và Lận Thành Duật ngày một xích lại gần nhau, lại ngày một cách xa mình.
Hôm nay gặp gỡ, Phó Nhược Ngôn đã thấy được sự chênh lệch hiện hữu giữa hai người. Sau khi chia tay Khương Tiêu, hắn chưa từng từ bỏ, thế nhưng sự thật đã thành thế rồi.
Rất nhiều điều… hắn làm kém hơn Lận Thành Duật hiện tại.
Lận Thành Duật cũng không thích trò chuyện với tình địch. Nhưng hôm nay lại khác. Câu nói ấy của Phó Nhược Ngôn khiến y hết sức vui mừng.
“Phải đối xử tốt với em ấy đó.” Y nghe Phó Nhược Ngôn nói thêm một câu như lẩm bẩm cho mình nghe: “Tôi…”
Hắn không nói được lời nào nữa, đành coi như tạo hóa trêu người.
Chỉ một người duy nhất chiếm được vị trí bên cạnh Khương Tiêu. Nếu Lận Thành Duật đã làm được thì không còn chuyện của người khác nữa.
Dĩ nhiên, tôi sẽ luôn đối xử tốt với Khương Tiêu. – Lận Thành Duật nghĩ.
Y vui lắm, không nói thêm gì với Phó Nhược Ngôn. Thấy Khương Tiêu qua đây, y lại vội đi tới chỗ anh.
Kể từ ngày sinh nhật Khương Tiêu, rất nhiều bạn bè của anh đã biết đến Lận Thành Duật.
Chứng kiến sự tương tác của họ, mọi người đều đã có suy đoán của mình.
Ngay cả Hạ Uyển Uyển cũng hỏi bóng gió Khương Tiêu rằng có phải anh sắp hẹn hò rồi chăng. Khương Tiêu ngẫm nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu.
“Chờ thêm chút nữa đi ạ.” Anh đáp: “Con vẫn chưa nghĩ kỹ.”
Quá khứ đã trải qua luôn có những tác động đến anh. Khương Tiêu vô cùng cẩn trọng với khía cạnh này. Tính cách anh vốn vậy, một khi quyết định thì sẽ không bông đùa.
Bây giờ ít ra còn đang trong giai đoạn tiến, công, lui, thủ tùy thích, cho anh thời gian suy nghĩ cẩn thận.
Huống hồ, Khương Tiêu cảm thấy bọn họ cứ như bây giờ cũng tốt, đâu nhất quyết phải hẹn hò. Có lẽ đôi phần nhộn nhạo trong lòng vẫn đang ở ngưỡng cho phép nên anh chưa quyết tâm.
Nói cách khác, khả năng anh vẫn chưa đủ thích đối phương.
Lận Thành Duật cũng không vội vàng.
Bọn họ còn trẻ, tương lai còn dài. Y cứ ở bên Khương Tiêu như vậy, rồi kiểu gì cũng sẽ chờ được người ấy động lòng.
Khương Tiêu nào phải người bốc đồng. Cảm giác động lòng của anh hiện tại nhìn chung đều tích lũy từ năm dài tháng rộng bầu bạn. Lận Thành Duật xuất hiện bên cạnh anh với tần suất càng lúc càng cao, thỉnh thoảng chính Khương Tiêu cũng không cảm nhận được sự thay đổi tiềm tàng này.
Anh không thấy được nhưng người khác lại nhìn ra.
Năm nay, Diệp Miểu Miểu phát triển mấy thương hiệu mỹ phẩm trong nước theo kế hoạch đã đề ra với Khương Tiêu vào năm ngoái ngay sau khi nhận được sự công nhận của anh.
Cô tìm kiếm khá nhiều beauty blogger nổi tiếng chủ yếu quảng cáo dòng son giá tầm trung.
Khi nhận được thông báo việc làm, tâm trạng Lận Dung Giai hơi rối ren, nghĩ có lẽ người phụ trách bên ấy chưa biết rõ về mối quan hệ của mình. Cô nàng cho rằng mình sẽ không có cơ hội này, ấy vậy mà lại cực kỳ suôn sẻ.
Gia đình gặp biến cố khiến Lận Dung Giai thay đổi rất nhiều. Trút bỏ tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh, giờ đây, trong mắt người hâm mộ, cô nàng là một người dễ tính.
Được hợp tác với nền tảng tầm cỡ sẽ tạo động lực thúc đẩy lớn với độ nổi tiếng của cô nàng. Vào giai đoạn đầu hợp tác, bên họ gửi hàng mẫu sang, cô nàng tự chụp một album quảng bá, kết quả khá khả quan. Về sau, cô nàng tiếp tục tới Vô Hạn để chụp một album quảng cáo cho thương hiệu.
Trường quay nằm ngay tại Vô Hạn. Hôm đó, Khương Tiêu tình cờ đi ngang qua nên vào xem thử một lát. Năm nay nhánh hàng mỹ phẩm kinh doanh không tệ, dạo gần đây nó luôn nhận được sự quan tâm của anh.
Lận Dung Giai đang cười tươi chụp ảnh, thấy cảnh này thì nụ cười hơi cứng lại. Không phải vì Khương Tiêu, mà vì cô nàng thấy Lận Thành Duật.
… Quả nhiên, bạn bè trong ngành đồn người nào đó ngày nào cũng chạy theo người ta đúng là không nói quá.
Cô nàng không rõ Lận Thành Duật đang giả vờ làm người dưng với mình hay y không thấy thật. Nói sao thì người này toàn dồn mọi sự chú ý lên Khương Tiêu, thậm chí chẳng thèm liếc qua cô nàng lấy một lần.
Hiển nhiên, Khương Tiêu chính là tiêu điểm của sự chú ý. Mọi người gọi “Chủ tịch Khương” rất kính trọng. Lận Dung Giai biết anh. Nhiều năm về trước, cô nàng tình cờ chụp một tấm ảnh, Lận Thành Duật thấy được thì như điên lên.
Sau đó, thiếu niên rất đỗi giản dị và nghèo nàn ngồi trên chiếc xe buýt đó đã trở thành chủ tịch Khương của hiện tại. Từ góc nhìn của cô, Lận Thành Duật yêu từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi tận mười năm vẫn chưa thành công… cũng rất thê thảm.
Nhưng nói đi nói lại, gu của Lận Thành Duật tốt thật, mọi phương diện đều tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 177
Chương 177