TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mèo Nhỏ
Chương 13: 13: Hôn


Nói rồi Trạch Lan tiến lên sát mặt lại gần mặt của Tiêu An, tay cậu để lên trán của Tiêu An.
Trạch Lan tiến lại rất gần mặt của Tiêu An, chỉ còn một chút xíu nữa, là gương mặt của cả hai đã chạm vào nhau.
Tiêu An đơ người nhìn gương mặt của Trạch Lan trước mặt gần trong gang tấc, từ trước đến bây giờ, tim cậu chưa bao giờ mà đập nhanh như lúc này, cậu ngây người ra đến nỗi không biết nên làm gì lúc này.

Tiêu An nhìn gương mặt của Trạch Lan đến nỗi không dám thở mạnh, dù chỉ là một cái chớp mắt cậu cũng không dám.
Trạch Lan để tay lên trán Tiêu An một lúc rồi bỏ ra, “Không có nóng mà, mình nghĩ chắc là do cậu mệt mỏi quá đó.”
Tiêu An ngồi im, phải một lúc sau, cậu mới mở miệng nói: “Cậu...!cậu vừa làm gì vậy?”
Trạch Lan vô tư nói: “Mình xem ti vi thấy người ta làm như vậy, nên mình cũng làm lại y chang thôi á.”
Tiêu An đỏ mặt không nói thêm gì nữa, cậu muốn nói với Trạch Lan cách này vốn không có hiệu quả, nhưng rồi vẫn không mở miệng nói.

Cậu ngồi im, vì vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì chuyện vừa rồi mà Trạch Lan mới làm.
Bỗng Trạch Lan kéo tay áo của cậu, “Mình đi ra ngoài ăn, hay là ở trong lớp ăn vậy?”
“Ra ngoài đi.” Tiêu An nói đại không hề suy nghĩ gì.
Trạch Lan như mọi hôm sẽ gắp hết cà rốt trong hộp cơm của mình sang hộp cơm cho Tiêu An rồi mới bắt đầu ăn, cứ như vậy mà thành thói quen luôn.

Tiêu An vui vẻ để Trạch Lan gắp cà rốt qua cho mình, lúc Trạch Lan gắp cà rốt, ánh mắt cậu luôn nhìn Trạch Lan rất chăm chú.
“Nè, cậu bị sao vậy hả? Sao cậu lại ngồi ngẩn người ra thế?”
Nghe vậy, Tiêu An mới bình thường trở lại, “Không có gì đâu, cậu mau ăn đi.”
Tiêu An nói tiếp: “Đúng rồi, cuối tuần này cậu có rảnh không?”
Trạch Lan: “Mình lúc nào cũng rảnh hết á, mà có chuyện gì sao?”
Tiêu An: “Mẹ của mình nói muốn mình mời cậu đến nhà chơi, mẹ mình rất muốn gặp cậu.

Nghe mình kể về cậu, mẹ liền rất là thích cậu.”
Trạch Lan vui vẻ gật đầu đồng ý ngay, “Vậy quyết định như vậy nha, mình sẽ qua nhà cậu chơi đó.”
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu An và Trạch Lan cầm đồ trở về lớp.


Lúc đi ngang qua một cái cây gần đó, Trạch Lan liền tinh mắt để ý nhận ra ngay phía dưới gốc cây kia có một cái tổ chim ở đó, cậu vội chạy lại chỗ đó xem sao, Tiêu An cũng đi theo sau.
Trạch Lan cầm cái tổ chim lên, trong tổ là hai chú chim non nhỏ, miệng vẫn liên tục kêu chíp chíp không ngừng.

Trạch Lan quay đi quay lại xem, cậu thấy ở cái cây gần đó có hai con chim đang đậu ở trên kêu ríu ra ríu rít không ngừng, nếu mà đoán không lầm, thì đó chắc chính là chim bố mẹ rồi.
Trạch Lan đưa tổ chim đang cầm cho Tiêu An xem, “Nè, cậu nhìn này nha, chúng rất đáng yêu đúng không hả?”
Tiêu An gật đầu, “Ừm.”
Hai chú chim nhỏ trong tổ cứ kêu không ngừng, nghe thôi cũng thấy tội, chắc là chúng đã đói lắm rồi, muốn được ăn ngay.
Trạch Lan nói: “Nè nè, đừng sợ nha.

Rất nhanh thôi hai đứa sẽ được trở lại trên cây thôi mà.”
Hai chú chim nhỏ làm như nghe hiểu được lời nói của Trạch Lan hay sao, mà liền tiếp tục không kêu dữ như trước nữa.
Trạch Lan vui vẻ nói: “Cậu xem nè, chúng nó như hiểu được mình nói hay sao, mà bớt kêu hẳn luôn rồi này.”
Tiêu An: “Ừ, chúng hiểu cậu nói, nên mới không kêu nữa đó.”
Trạch Lan nhìn thấy cái tổ chim bị rơi như vậy, không nỡ bỏ đi cho được, nhìn thấy hai chú chim non yếu ớt kêu, cùng với tiếng kêu của bố mẹ chúng, cậu không đành lòng bỏ đi được.

Thế là cậu quyết định đưa hộp cơm và bình nước trong tay đưa cho Tiêu An nhờ cầm hộ.
“Cậu cầm hộ mình nha, mình phải trèo lên cây đưa cái tổ chim này lại trên đó mới được.”
Tiêu An nghe vậy thì lo lắng nói: “Nguy hiểm lắm, để mình leo lên cho.”
Trạch Lan lắc đầu không được, “Chân của cậu mấy hôm trước bị thương mà, cậu đừng có mà leo trèo rồi té nữa đó.

Để mình cho, mình hay leo cây lắm, nên cậu yên tâm nhìn nè nha.”
Nhìn gương mặt đầy quyết tâm muốn giúp hai chú chim nhỏ này của Trạch Lan, làm cho Tiêu An thấy Trạch Lan thật rất tốt, kể cả đối với chú chim nhỏ thôi, nhìn chúng như vậy đã không nỡ bỏ đi rồi.

Một người như vậy, ngay cả mấy chú chim nhỏ còn cảm thấy thương cho được, thì huống chi là đối với cậu.
Tiêu An nghĩ đến đây, trong đầu chợt có suy nghĩ: Trạch Lan tốt như vậy, thật chỉ muốn cho một mình cậu có được thôi.
Tiêu An để hộp cơm và bình nước của cả hai lên ghế đá gần đó, trước khi Trạch Lan leo lên trên cây, cậu không ngừng nhắc nhở dặn dò, “Cậu phải cẩn thận đó.”

Trạch Lan tươi cười, “Được rồi được rồi, không sao đâu mà.

Cây này nhiều cành, sẽ dễ leo lắm đó, cậu cứ yên tâm đi nha.”
Trạch Lan vốn rất ham chơi và hay nghịch ngợm, nên leo cây đối với cậu cũng đơn giản không có gì khó khăn.

Đối với cậu, cái cây này không nhằm nhò gì hết, hôm nay cậu sẽ thể hiện cho Tiêu An thấy được, là cậu leo cây rất giỏi.

Trạch Lan một tay cầm lấy tổ chim, tay từ từ bám từng cành cây chắc mà leo lên.
Tiêu An đứng ở dưới không ngừng lo lắng, cậu sợ Trạch Lan sẽ té mất, mấy lần thấy Trạch Lan hơi cẩu thả, trong lòng cậu như đứng ngồi không yên.
“Cậu cẩn thận đó.”
Trạch Lan tập trung nên chắc không để ý lời của Tiêu An nói, Trạch Lan leo lên được giữa rồi chọn một cành cây chắc để đứng trụ, sau đó cậu quan sát xem nên để tổ chim ở đâu cho chắc để tổ không bị rơi xuống nữa.

Cậu thấy cành cây kia ổn nhất, nên vươn tay ra để đặt xuống, tay Trạch Lan không với tới được, nên cậu dùng sức, cố hết sức vươn ra hơn.
Tiêu An ở dưới thấy được nguy hiểm, vội nói: “Cẩn thận!”
Trạch Lan vốn tập trung cũng chẳng nghe thấy, với mãi cuối cùng tay cũng tới được cành cây, cậu an tâm để tổ chim vào chỗ đó.
Tiêu An thở một hơi an tâm hơn, cậu sợ hãi Trạch Lan khi lẫy sẽ xảy ra chuyện gì mất thôi.
Đúng là nguy hiểm quá đi.
Lần sau nếu còn gặp tình huống như vậy, Tiêu An nhất định cũng không cho Trạch Lan leo cây nguy hiểm như vậy nữa.
Trạch Lan vui vẻ bám cành cây leo xuống, khi cách mặt đất gần rồi, cậu lại không xuống ngay mà đứng vào một cành cây rồi quay lại nói với Tiêu An: “Sao nào? Cậu thấy mình leo cây có giỏi không hả?”
Tiêu An biết Trạch Lan đang muốn được mình khen, nên cũng đáp ứng theo, “Cậu leo rất giỏi, sao cậu còn chưa leo xuống nữa? Cậu mau xuống dưới đi.”
Trạch Lan nghe được thì đắc ý liền, “Từ từ rồi mình xuống nè.”
Trạch Lan lúc này tay không bám vào cành cây, vì cách mặt đất cũng gần, nên cậu an tâm không bám.

Không ngờ cành cây mà Trạch Lan đang đứng hơi yếu, mà cậu lại không hề để ý điều đó.


Cảm thấy có gì đó lạ, nên Trạch Lan nhìn xuống dưới chân, đúng lúc này cành cây cũng đã gãy do quá yếu.
Trạch Lan thấy ôi thôi xong đời rồi, lần này không xong thật rồi, tuy là gần đất thật, nhưng mà cú này cậu té cũng sẽ không nhẹ chút nào đâu.

Tiêu An cũng phản ứng lại nhưng đã quá trễ rồi.

Do sợ quá nên Trạch Lan nhắm mắt lại không dám mở mắt ra nhìn gì hết, tuy đã té nằm úp mặt xuống đất rồi, nhưng Trạch Lan lại không cảm thấy đau tí nào hết.

Đúng là thần kì quá đi mà.

Tiêu An lúc này bị Trạch Lan đè lên, nhưng lại cứng đờ cả người ra.

Thấy lạ quá nên Trạch Lan mở mắt ra, thì ra là cậu đang đè lên người của Tiêu An, bảo sao cậu té lại không cảm thấy đau tí nào hết.

Trạch Lan chớp chớp mắt nhìn Tiêu An, cậu thấy không đúng lắm thì phải, thế nào mà cậu lại đang hôn Tiêu An cơ.

Nhận ra hành động của mình không phải, nên Trạch Lan vội tách môi Tiêu An ra, cậu ngồi dậy không đè lên người của Tiêu An nữa.
Tiêu An ngồi dậy, nhưng vẫn còn đơ người ra ngồi trên sân, cậu không nói một câu nào.
Trạch Lan nhanh chóng quay sang hỏi Tiêu An: “Cậu, cậu có bị làm sao không vậy hả? Mình xin lỗi đã đè lên người của cậu, mình không cố ý, mình không biết.” Cậu tiếp tục hỏi: “Cậu có bị thương ở chỗ nào không vậy hả?”
Đầu óc của Tiêu An lúc này đang trống rỗng, cậu không biết nên nói gì nữa rồi.

Vừa rồi, đó chính là cậu và Trạch Lan, cả hai đã hôn nhau sao?
Vừa nghĩ đến thôi, thì mặt của Tiêu An liền đỏ lên rồi, cậu không dám nhìn thẳng vào Trạch Lan mà quay sang chỗ khác né tránh một cách vội vàng, “Không...!không sao.

Mình không sao hết.”
Trạch Lan thấy Tiêu An rất là lạ, cậu không tin là không có chuyện gì được.

Cậu mải mốt xem tay rồi chân của Tiêu An một lượt, xác nhận không có vết thương nào mới trên người của Tiêu An, cậu mới không lo lắng.

“Chân của cậu có bị làm sao không?”
Tiêu An lắc đầu không nói gì, từ lúc té đến giờ, cậu vẫn luôn không nhìn vào thẳng mặt của Trạch Lan, mà cứ luôn né tránh.
Thấy Tiêu An cứ như vậy Trạch Lan lại càng sợ hơn nữa, phải chăng Tiêu An đã bị thương gì đó rồi, mà không nói ra cho cậu biết.

“Cậu, cậu có bị đau ở đâu không hả?”
“Không.”
Tiêu An trả lời cộc lốc, cậu vẫn không chịu nhìn Trạch Lan mà nói chuyện.
Cách nói chuyện này của Tiêu An càng khiến cho Trạch Lan sợ hơn là cậu đã gây ra chuyện gì khiến cho Tiêu An giận rồi, nghĩ đến đây, hốc mắt của Trạch Lan liền đỏ lên rưng rưng như muốn khóc, “Xin lỗi...!mình không có cố ý mà.

Cậu, cậu sao vậy? Cậu đang giận mình sao? Sao cậu không chịu nhìn mình vậy hả? Tiêu An.”
Tiêu An nhận thấy ngay có điều khác thường trong lời nói của Trạch Lan, cậu quay sang liền thấy gương mặt của Trạch Lan như sắp khóc đến nơi rồi.
Tiêu An vội nói: “Cậu đừng khóc mà, mình không có sao.

Mình nói thật.”
Trạch Lan thấy Tiêu An đã nói chuyện, và không còn tránh né mình nữa, nên mới an tâm hơn không có thật sự khóc, giọng cậu có phần yếu ớt mà hỏi lại: “Thật không hả?”
Tiêu An nhìn Trạch Lan lo lắng cho mình, đến nỗi muốn khóc luôn rồi, đều là tại cậu không để ý đến Trạch Lan, mới khiến cho Trạch Lan lo lắng như vậy.

Chỉ tại điều đó xảy ra quá bất ngờ, nên mới khiến cho cậu không biết nên làm sao cho phải?
Tiếng chuông vào học lúc này vang lên.
Tiêu An đứng dậy hơi khó khăn, nhưng cậu phải cắn răng mà chịu đau không cho Trạch Lan biết, cậu sợ Trạch Lan sẽ lại tự trách bản thân nữa.

Nói không sao thì là nói dối, khi lẫy bị Trạch Lan đè lên người, chân của Tiêu An bị đập mạnh vào sân rất đau, nhưng thấy gương mặt của Trạch Lan lo lắng như vậy, cậu nhịn đau chịu đựng.

Với lại là khi đó, Tiêu An không hề cảm thấy có chút đau gì nữa rồi.

Lúc đó, cậu chỉ biết là tim của mình đã đập rất nhanh.

Không biết khi đó đè lên người của cậu, Trạch Lan có phát hiện ra không nữa?
Tiêu An và Trạch Lan cầm đồ, rồi nhanh chóng đi về lớp.
Trạch Lan vẫn không an tâm, từ lúc đứng lên đi về lớp, trên đường cứ liên tục hỏi Tiêu An có sao không rất nhiều lần.
Tiêu An nhìn thấy Trạch Lan lo lắng cho mình như vậy, cậu có đau cũng không cảm thấy gì nữa rồi.

Đi sau lưng Trạch Lan, lúc này, Tiêu An để tay lên môi của mình rồi nhìn Trạch Lan đang đi trước, trên môi bất giác lại cong lên một nụ cười..


Đọc truyện chữ Full