Thử dùng linh thức thăm dò vị trí của Tức Diễm Liệt Hồn Hoa xem sao, nhưng tốn hơn nửa ngày hao tổn phần lớn linh lực mà Hàn Hi vẫn không thể nào tìm ra nơi có thể xuất hiện loại linh thảo này.
Tuy rằng trong hai người thì cũng chỉ có mỗi một mình Hàn Hi là có tu vi Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ, hơn nữa lại là người có được đan Mộc linh căn quý hiếm.
Thế nhưng, để có thể dò tìm ra tung tích của loại linh thảo kì dị này cũng là điều không hề dễ dàng.
Đó là còn chưa kể tới việc Hàn Hi tìm lâu không thấy cũng nóng lòng thay cho Tử Thanh, vậy nên mới xảy ra tình trạng cả hai thiếu niên đều có chút mất bình tĩnh mà cảm thấy thoáng nản lòng.
Mãi cho đến hai ngày hôm sau, khi đã thử đổi qua không biết bao nhiêu vị trí khác thì cuối cùng Hàn Hi cũng mang lại tin tốt cho Tử Thanh.
Hướng ánh mắt kích động về phía Tử Thanh đang uể oải đứng ở bên cạnh, Hàn Hi dùng ngón tay trỏ run run chỉ vào một trong hai ngọn núi đá cao nhất nằm ở phía bên dưới một con thác lớn rồi mỉm cười nói.
- Tử Thanh, ta đã tìm ra vị trí có thể xuất hiện Tức Diễm Liệt Hồn Hoa rồi.
Vội nhào tới túm lấy cánh tay của Hàn Hi, hai mắt Tử Thanh lúc này đã mở lớn đến mức như thể là muốn lồi cả ra ngoài, giọng nói cũng không nén nổi sự háo hức vui mừng mà thốt lên.
- Đâu, đâu?
Ngươi nói là đã tìm ra vị trí của Tức Diễm Liệt Hồn Hoa rồi hả?
Nó ở đâu, chúng ta mau đi tìm xem đi.
Biết là Tử Thanh nóng lòng tìm kiếm linh thảo này đã lâu, vậy nên Hàn Hi cũng không có nhiều lời nữa mà cùng với cậu nhanh chóng chạy tới ngọn núi mà Hàn Hi đã tìm được chút khí tức của Tức Diễm Liệt Hồn Hoa còn lưu lại.
Đứng dưới dãy núi lớn, lại ngước mắt lên nhìn ngọn núi đá gồ ghề lởm chởm tựa như những chiếc răng nanh sắc nhọn nhô lên đâm thẳng trời cao, cả hai thiếu niên không hẹn mà cùng hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng cảm thán.
- Wow, ngọn núi này cao thật đấy.
Ủa mà khoan, sao nhìn thoáng qua thì ta lại thấy ngọn núi này có nét gì đó hao hao giống với một cái sừng Rồng nhỉ?
Hàn Hi, ngươi thử nhìn xem có thấy giống thế không?
- À hả?
Ừm, để ta nhìn thử xem.
Nếu như liên tưởng những dãy núi to nhỏ xung quanh đây là một chiếc đầu Rồng khổng lồ, vậy thì hai ngọn núi mọc đối diện nhau này chính là hai cái sừng của con Rồng rồi.
Nhưng mà...!làm gì có con Rồng nào lại khổng lồ đến mức như vậy chứ?
Sau một hồi đem trí tưởng tượng thả bay đi xa, dù sao thì cậu bạn Tử Thanh cũng mang theo đầu óc của một thanh niên hai mươi bốn tuổi, cho nên rất nhanh cậu đã nghiêm túc trở lại rồi bắt đầu cùng Hàn Hi cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Tức Diễm Liệt Hồn Hoa ở xung quanh.
Tốn gần một ngày trời mới có thể lục tìm được hết những góc khuất của ngọn núi lớn.
Cuối cùng, khi sắc trời gần ngả về chiều thì cái gốc cây Tức Diễm Liệt Hồn Hoa kia cũng chịu xuất hiện ở tại một góc khuất kín gió giữa lưng chừng núi đá.
Nhìn thấy một gốc cây nhỏ như được nhuộm đẫm bởi sắc đỏ hồng tươi thắm, hơn nữa, trên ngọn của gốc cây này còn có ba đoá hoa nhỏ hình dạng gần giống với loài hoa Thược Dược ở thế giới mà trước đây Tử Thanh từng sống.
Lúc này, trên gương mặt có chút tái nhợt vì mệt mỏi của Tử Thanh đã không thể nào nén nổi vui mừng được nữa.
Chỉ là, ngay vào lúc mà cậu định nhào tới nhổ lấy gốc cây xinh đẹp trước mắt thì Hàn Hi vốn đang đứng ở bên cạnh lại bất ngờ cất giọng quát lớn.
- Khoan đã, đừng đụng vào nó.
Bên dưới gốc cây này hình như còn có thứ gì đó đang chuyển...
Hàn Hi còn chưa kịp nói xong thì ở bên dưới phần rễ cây của gốc cây màu đỏ hồng chợt bất ngờ có một ngọn lửa nhỏ màu đỏ tươi như máu bay ra.
Tốc độ của ngọn lửa này vậy mà nhanh vô cùng, chỉ vừa mới xuất hiện chưa được mấy giây thì đã phóng thẳng về phía Tử Thanh đang đứng ngay ở gần đó.
Hơn nữa, kể từ lúc ngọn lửa này xuất hiện thì sức nóng kinh khủng của nó đã ngay lập tức phả thẳng vào mặt khiến cho Tử Thanh theo bản năng mà giật mình lùi lại mấy bước.
Thế nhưng ngọn lửa nhỏ màu đỏ tươi như máu kia lại chuyển động vô cùng quỷ dị, trong lúc Tử Thanh vì bất ngờ mà lùi lại thì nó cũng nhân cơ hội đó lao vọt tới, sau một cái chớp mắt thì đã chui thẳng vào cánh tay vẫn còn đang vươn ra của cậu.
Một loại cảm giác bỏng rát hệt như là bị sắt nung đâm mạnh vào da thịt thoáng chốc đã lan tràn ra khắp toàn bộ cơ thể, cơn đau đột ngột ùa đến khiến cho Tử Thanh hét toáng lên.
- Ái úi...
Nóng...!nóng quá...
Nghe thấy tiếng hét của Tử Thanh, Hàn Hi còn chưa kịp phản ứng thì từ trên người của cậu đã bất ngờ bùng lên một ngọn lửa màu đỏ tươi nóng rát.
Một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ lập tức tràn ra xung quanh khiến cho ngay cả là Hàn Hi đang ở cách đó không xa cũng bị đẩy lùi về sau đến cả mấy chục mét.
Còn về bản thân của Tử Thanh thì trong lúc mơ hồ cũng đã bị lực phản chấn khi nãy khiến cho mất thăng bằng, thân thể vốn đã bừng bừng lửa cháy cứ như vậy mà thuận thế nghiêng ngả vài cái rồi ngã lộn nhào xuống dưới làn nước sâu thẳm u tối.
"Ùm"
"Ọc ọc"
- Tử Thanh...
Trông thấy thiếu niên nhỏ gầy toàn thân bốc cháy rơi xuống dòng nước lạnh buốt, trong lòng Hàn Hi bỗng chốc cảm thấy nhói một cái, cả người trở nên căng cứng hệt như là vừa mới sa vào một vùng đầm lầy đầy bùn nhão.
Khắp người luôn phiên thay đổi từ cảm giác bỏng rát cho đến lạnh buốt đau nhức, Tử Thanh vốn là do bị ngọn lửa kia tấn công bất ngờ nên mới chìm sâu vào cơn mê man không tỉnh.
Chỉ có điều, ngay khi Tử Thanh vừa mới trầm mình vào trong làn nước sâu thẳm lạnh lẽo không lâu thì tinh thần vốn còn đang mê man của cậu lập tức tỉnh táo trở lại.
"Ọc ọc...!ọc ọc..."
Chân tay quơ cào loạn xạ, loạt ký ức kinh hoàng lúc lọt cống xuyên không chợt ùa tới chiếm trọn toàn bộ tâm trí của Tử Thanh khiến cho cậu rơi vào sự hoảng loạn tột độ.
- Á mẹ ơi, chết rồi chết rồi, mình không có biết bơi...
Ọc ọc...!cứu....
Trong cơn khủng hoảng, đầu óc của Tử Thanh chỉ kịp thoáng qua một chút cảm xúc kinh hãi rồi nhanh chóng mất hẳn, mũi và miệng cũng được dịp mở ra mà nhường chỗ cho làn nước lạnh buốt tràn vào.
"Ục ục, ục ục"
Ngay lúc mà Tử Thanh hoàn toàn chìm vào hôn mê, ngọn lửa màu đỏ tươi như máu đang bốc cháy trên người cậu cũng chợt bùng lên dữ dội hơn, sau đó cứ như là ánh đuốc trong đêm mà chiếu rọi khắp cả làn nước u tối.
Có điều, đáng lẽ ra người ta sau khi hôn mê thì sẽ dần dần chìm sâu vào trong nước, thế nhưng với cậu bạn Tử Thanh lúc này thì lại hoàn toàn khác.
Chỉ thấy sâu trong làn nước u tối chợt có chút ánh sáng màu tím đậm loé lên, sau đó thì một cái xoáy nước ngầm to lớn dần dần xuất hiện rồi cuốn lấy cơ thể nhỏ gầy của Tử Thanh vào trong.
Lúc này ở trên bờ, Hàn Hi sau khi nhìn thấy Tử Thanh rơi xuống nước liền vội vã dùng Hắc Vân Đằng tạo thành từng tấm lưới dây leo phóng xuống, ý định dùng cách này để cứu Tử Thanh lên.
Thế nhưng, đến khi sắc trời chuyển tối đen thì Hàn Hi cũng không thể tìm thấy tung tích của Tử Thanh ở đâu cả.
Đang lúc Hàn Hi định bất chấp tất cả mà nhảy xuống nước tìm người thì từ trong đan điền chợt có một nhánh dây leo màu xanh lục vươn ra đem hắn trói vào một tảng đá lớn.
Mà dòng nước sâu thẳm u ám sau đó cũng đột nhiên xuất hiện một tầng sáng mỏng màu tím sậm, phía bên trên còn có một lớp không khí mờ đục chầm chậm bốc lên.
Trong khi Hàn Hi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hãi thì lúc này, cậu bạn Tử Thanh lại đang bị xoáy nước kỳ bí kia cuốn vào sâu trong một cái hang động ngầm vô cùng rộng lớn.
Ở nơi đây ngoại trừ có không ít những loại linh thạch kỳ lạ đang lập lòe phát sáng ra thì cũng chỉ có những cột thạch nhũ cao đến mấy chục mét mà thôi.
Trong này không hề xuất hiện dấu vết của một loài sinh vật sống nào khác tồn tại, thậm chí ngay cả là một gốc cây hay ngọn cỏ nho nhỏ cũng không thể tìm được.
Toàn thân đau nhức đến không tưởng, khắp người đều là những vết cắt chằng chịt do những rặng đá ngầm cứa trúng tạo thành, máu tươi đỏ thắm vẫn không ngừng chậm rãi rỉ ra theo từng vết rách mà nhỏ xuống nền đá cứng.
"Oẹ oẹ..."
Như là bị một loại lực lượng thần bí nào đó kích phát, vốn Tử Thanh còn đang vì bản thân bị đuối nước mà mơ màng mãi không tỉnh.
Thế nhưng, chưa đầy một phút sau thì cậu bạn Tử Thanh lại bất ngờ ngồi bật dậy rồi nghiêng đầu sang một bên nôn hết toàn bộ nước lạnh ở trong bụng ra ngoài.
Ngay vào lúc toàn bộ số nước lạnh buốt đã bị nôn ra hết, thì ngọn lửa màu đỏ tươi như máu vốn đã biến mất trên người Tử Thanh giờ đây lại tiếp tục bùng cháy.
Sự bỏng rát chợt đến bất ngờ khiến cho cậu cảm thấy vô cùng đau đớn, cả người không ngừng vặn vẹo mà hét lên thành tiếng.
- Á...!nóng...
Nóng quá...!đau quá...!Á...
Khắp cả người của Tử Thanh đều đã bị ngọn lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, quần áo trên người rất nhanh cũng đã cháy xém hơn phân nửa, một loại cảm giác kinh hoàng giống như là bị thiêu sống lập tức tràn tới khiến cho tâm trí của Tử Thanh hoàn toàn bừng tỉnh.
- Á, đau quá, đau quá.
Sao...!mà nóng như thế này, ối...!mình đang bị bốc cháy kìa.
Á mẹ ơi...!đau quá...!cái quần què gì đây?
Bản thân bị lửa đỏ bám lấy không buông, cho dù Tử Thanh có học theo cách dập lửa trên tivi là lăn lộn hay vận linh lực đến mức nào đi chăng nữa thì lửa đỏ trên người cũng không hề có dấu hiệu bị dập tắt.
Ngay chính vào lúc Tử Thanh nghĩ rằng bản thân mình sẽ bị ngọn lửa đỏ này đốt đến chết thì từ sâu trong hang động u tối chợt có một giọng nói kỳ lạ vang lên.
Ngọn lửa màu đỏ tươi vốn trước đó vẫn còn đang bám chặt lấy từng tấc da thịt của Tử Thanh bỗng đột nhiên trở nên run rẩy rồi thu nhỏ lại cứ như là muốn vụt tắt đến nơi.
- Hừm, chỉ là một ngọn địa hoả nhỏ bé mà cũng dám ở trước mặt bổn tọa thị uy sao?
Chết...
Một từ "Chết" cuối cùng vừa mới dứt thì từ sâu bên trong hang động chợt có một ngọn lửa nhỏ màu đen tím xông ra, mà ngọn lửa màu đỏ tươi như máu đang thiêu đốt ở trên người Tử Thanh sau khi trông thấy ngọn lửa màu đen tím kia xuất hiện thì liền lập tức rời khỏi cơ thể Tử Thanh mà bỏ chạy.
Thế nhưng, ngọn lửa màu đen tím kia nào có cho nó cơ hội để chạy trốn, chỉ thấy ngọn lửa màu đen tím run lên rồi hoá thành một vòng xoáy lửa to lớn, sau đó không hề khó khăn mà đem ngọn lửa màu đỏ tươi kia nuốt vào.
"Ầm ầm ầm ầm"
Sự rung động mạnh mẽ khiến cho không ít những cột thạch nhũ bị nứt gãy mà ầm ầm rơi xuống hệt như là mưa đá.
Cũng may cho Tử Thanh là cậu đang ở trong phạm vi gần với xoáy lửa màu đen tím nên mới không bị thạch nhũ xung quanh rơi xuống đập chết.
Cuối cùng, sau một hồi rung động mạnh mẽ thì ngọn lửa màu đỏ tươi kia cũng đã bị vòng xoáy lửa màu đen tím hoàn toàn nuốt mất.
Mà Tử Thanh bởi vì lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng vừa mới xảy ra trước mắt, nên cũng không tránh khỏi việc bị dọa cho một trận ngồi im không dám thở mạnh.
Vốn còn tưởng rằng mọi chuyện đã được giải quyết xong, thế nhưng vòng xoáy lửa màu đen tím kia lại đột ngột biến thành hình dạng của một con chồn nhỏ phủ trên mình một lớp lông mịn màu đen bóng.
Đáng chú ý là ở bên ngoài lớp lông mịn còn xuất hiện đầy những vệt vằn màu tím đậm trải rộng khắp cơ thể, nếu nhìn kỹ một chút thì có thể nhận ra đấy chính là một loại hoa văn kỳ lạ đặc trưng nào đó dạng như ký hiệu vô cùng nổi bật.
Mà nói về con chồn vừa mới xuất hiện này một chút thì nó cũng không có lớn lắm, tính đi tính lại thì cũng chỉ lớn bằng một con mèo mướp bình thường mà thôi.
Nhưng từ luồng khí thế mà nó toả ra thì lại mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng áp lực, cứ như là đang bị một con Hổ vô cùng lớn đang nhìn chằm chằm vào cổ họng của mình vậy.
Càng huống chi, nếu như quan sát thật kỹ thì còn có thể trông thấy thân thể của con chồn nhỏ này có chút gì đó hơi mờ ảo, trông hệt như là nó đang tồn tại dưới hình thức của một linh hồn vậy.
Trông thấy ánh mắt đầy vẻ ngơ ngác của thiếu niên nhỏ gầy trước mặt, con chồn đen kia thế mà lại bất ngờ nhếch mép hừ lạnh một cái rồi cất tiếng cười nhạo.
- Hừ, thật sự là không nghĩ đến trước khi bổn tọa hoàn toàn tan biến thì lại gặp trúng một tên tiểu tử yếu kém như thế này.
Chậc chậc...!quả thật là...!quá kém...
Nghe ra thâm ý chê bai trong câu nói của con chồn đen trước mắt, vốn dĩ đầu óc của Tử Thanh vẫn còn đang quay cuồng thì ngay lập tức đã bị kéo cho tỉnh táo lại.
Lông mày như muốn dựng ngược cả lên, hai tay thiếu điều muốn chống vào hông, Tử Thanh hậm hực vịn vào một gốc thạch nhũ bị gãy ngang bên cạnh mà đứng phắt dậy hắng giọng mắng.
- Ê, tổ sư bố cái con chồn ghẻ kia.
Mày đang chê ai yếu kém đấy hả, mày có tin là tao đập cho mày một phát khỏi đi đầu thai luôn không hả?
Sao mày không thử nhìn lại bản thân của mày xem đi, xí, chỉ còn lại có mỗi một cái bóng mờ mờ nhìn như con ma gà mà cũng dám mở miệng ra chê tao á?
Còn phèn, nhá.
Cũng không nghĩ tới rằng bản thân sẽ có ngày bị mắng cho một trận xối xả, con chồn đen kia liền lập tức nổi giận nhào tới, móng vuốt sắc nhọn tuy là đã có chút trong suốt mờ ảo nhưng vẫn dễ dàng lưu lại trên gò má của Tử Thanh ba vết rách rướm máu.
Run run thử dùng ngón tay chạm nhẹ lên cái nơi vẫn còn đang đau rát ở trên mặt, lại cảm nhận rõ chút máu tươi ướt dính ở trên đầu ngón tay, Tử Thanh nghiến răng nghiến lợi hít sâu một hơi rồi lại lấy giọng mắng.
- Tiên sư bố cụ mày.
Giờ mày chỉ còn lại mỗi một cái tàn hồn mà cũng mạnh bạo ghê nhỉ, còn dám cào rách mặt tao nữa á?
Giỏi đấy, thế thì để tao giúp mày một tay cho mày sớm ngày siêu thoát về miền Tây phương cực lạc luôn...
Tử Thanh vừa dứt lời thì chỉ thấy cậu vung tay ném ra một chiếc gương đồng màu đỏ đậm.
Từng luồng ánh sáng màu đỏ hồng rất nhanh đã chiếu rọi toàn bộ hang động, mà con chồn nhỏ kia sau khi trông thấy chiếc gương đồng của Tử Thanh xuất hiện thì hai con mắt của nó thoáng cái như muốn lồi cả ra.
Sau đó, bất ngờ là con chồn kia lại cụp cái đuôi xù dựng đứng sau lưng xuống rồi kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, thân thể có chút mờ ảo của nó cũng bị nghiêng ngả vài cái rồi mới đứng vững lại được.
- Cái này, Tâm Ma Kính?
Đây...!đây chính là thượng cổ Tiên khí có thể dẫn ra Tâm ma của vạn vật trong truyền thuyết đó sao?
Ngươi...!ngươi như thế nào mà lại có được một món thượng cổ Tiên khí khủng bố bậc này trong tay?
- Không...!không đúng...
Món thượng cổ Tiên khí này có gì đó không đúng lắm.
Thì ra là đã hư tổn, bị giáng cấp từ cực phẩm xuống hạ phẩm rồi.
Thảo nào...
Nghe con chồn kia lầm bầm nói ra cái tên của chiếc gương đồng trong tay, lại thấy được nét kinh hoảng cũng như sự e dè trong lời nói của nó.
Vậy nên Tử Thanh cũng không có vội trả lời ngay mà vung tay lên tung chiếc gương về phía linh hồn thể của nó, ý định rõ ràng chính là muốn đem con chồn nhỏ này hoàn toàn trấn áp.
- Á ngươi...
Còn chưa kịp phản ứng thì bản thân đã bị vầng sáng màu đỏ hồng do chiếc gương đồng phóng ra khóa lại, trong lòng con chồn nhỏ lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ mà vội vã kêu lên.
- Khoan, khoan đã, đừng...!đừng...
Đừng dùng Tâm Ma Kính, đừng, ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi.
Đừng dùng Tâm Ma Kính, nếu không ta sẽ không còn chút cơ hội nào để bước vào luân hồi chuyển thế được nữa...
Âm thầm cười lạnh trong lòng một cái, sau khi Tử Thanh biết được nguồn gốc thật sự của chiếc gương đồng màu đỏ đậm trên tay thì cũng đã phần nào vơi bớt đi được một chút sự uất ức ngày trước.
Dù sao thì theo như lời mà con chồn đen kia vừa mới nói, chiếc gương đồng này vốn chính là một món thượng cổ Tiên khí, tuy là đã bị hư hại dẫn đến cấp bậc bị hạ xuống ba tầng, nhưng uy lực chắc chắn hơn xa cây đàn cổ của Hàn Hi.
Vậy nên sự oán trách của Tử Thanh đối với việc cậu không gặp trúng vận may to lớn nào giống như Hàn Hi cũng đã tạm giảm bớt đi mấy phần.
Biết rõ là con chồn nhỏ này cũng bởi vì sự xuất hiện của chiếc gương đồng nên mới tỏ ra hoảng sợ như vậy, cho nên Tử Thanh cũng không có khách khí nữa mà chợt hất cằm lên tỏ vẻ kiêu ngạo hỏi.
- Nói đi, mày thực ra là con gì, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ngón tay khẽ vuốt ve từng cánh hoa sen được điêu khắc tỉ mỉ ở bên ngoài viền của chiếc gương, Tử Thanh tuỳ ý chọn một tảng đá bằng phẳng rồi chậm rãi ngồi xuống, ngụ ý rất đơn giản là đợi được nghe con chồn kia lên tiếng giải đáp.
Hết cách, con chồn nhỏ kia cũng chẳng còn biết làm gì ngoại trừ việc phải kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.
- Haizz.
Ngươi...!có từng nghe nói qua về truyền thuyết của nơi này chưa?
Mãi một lúc lâu sau đó thì Tử Thanh mới biết, hóa ra cái con chồn nhỏ này chính là tàn hồn của một trong hai thượng cổ Thánh thú rơi xuống đây từ mấy ngàn năm trước, danh xưng được gọi là Tử Sát Thiên Yêu Điêu.
Vốn dĩ thì Thiên Yêu Điêu chính là một đại tộc yêu thú có huyết mạch thượng cổ vô cùng khủng bố, thậm chí so với Côn Bằng tộc, Phượng tộc hay là Long tộc cũng chỉ có hơn chứ không hề thua kém.
Mà trong tộc Thiên Yêu Điêu thì Tử Sát Thiên Yêu Điêu lại chính là một dạng tồn tại biến dị cực kỳ khủng bố, cho dù có là tộc trưởng hay những cao tầng trưởng lão trong tộc cũng phải kiêng kị đến năm sáu phần.
Dù sao thì lực lượng của Tử Sát Thiên Yêu Điêu cũng hơn xa những tộc nhân khác đến cả mấy trăm lần, càng huống chi phải có đến mấy trăm, thậm chí là cả ngàn năm thì trong tộc Thiên Yêu Điêu mới có một Thiên Yêu Điêu biến dị ra đời.
Tuy là từng có rất nhiều ghi chép về những loại Thiên Yêu Điêu biến dị từng xuất thế, ví như Lục Dực Thiên Yêu Điêu, Xích Diễm Thiên Yêu Điêu hay là Cửu Hàn Thiên Yêu Điêu.
Thế nhưng Tử Sát Thiên Yêu Điêu lại chính là một loại tồn tại vượt xa cả những biến dị Thiên Yêu Điêu này, do đó mà địa vị của Tử Sát Thiên Yêu Điêu tại tông tộc mới cao đến vậy.
Quan trọng hơn là, mỗi một lần có Tử Sát Thiên Yêu Điêu ra đời thì đều được thượng thiên ưu ái ban cho một loại dị năng đặc thù vô cùng mạnh mẽ, cũng chính là nói Tử Sát Thiên Yêu Điêu địa vị ở trong tộc của mình chẳng khác gì một vị thái thượng trưởng lão cấp cao cả.
Mà con chồn nhỏ xuất hiện trước mắt Tử Thanh này lại chính là một trong những thượng cổ yêu thú đầu tiên thức tỉnh được huyết mạch biến dị của Tử Sát Thiên Yêu Điêu trong tộc thị, chân chính có được danh xưng là Thánh thú.
Nhưng cũng bởi vì địa vị trong tộc của nó cực cao, cho nên tính tình của nó mới có chút quái dị, cuối cùng lại dẫn đến kết quả trở thành tàn hồn sống lay lắt giống như bây giờ.
Mà theo như lời kể thì vào mấy ngàn năm trước, con Tử Sát Thiên Yêu Điêu này trong lúc ngao du tứ phương thì đã vô tình gặp phải một con Thượng Bích Thanh Long của Long tộc, bởi vì xảy ra chút mâu thuẫn nên cả hai đã trở thành kẻ thù không đội trời chung trong suốt cả mấy ngàn năm.
Tuy là thực lực của Tử Sát Thiên Yêu Điêu không hề thua kém Thượng Bích Thanh Long, nhưng do bản tính cao ngạo, lại thích lấy việc bắt nạt kẻ khác làm niềm vui nên mới khiến cho bản thân Tử Sát Thiên Yêu Điêu gặp phải hoạ sát thân.
Lần đó, vốn là sau khi đánh bị thương Thượng Bích Thanh Long thì Tử Sát Thiên Yêu Điêu đáng lý sẽ rời đi, nhưng cũng bởi vì cái tính tình quái dị thích trêu chọc kẻ khác của Tử Sát Thiên Yêu Điêu nên mới khiến cho Thượng Bích Thanh Long nổi giận tế ra tổ hồn Long tộc là Thánh Thiên Cổ Long giáng lâm.
Lúc này, nhờ có tổ hồn nhập thể nên Thượng Bích Thanh Long liền có được lực lượng vượt xa Tử Sát Thiên Yêu Điêu, hơn nữa còn đánh trọng thương con Yêu Điêu này một trận.
Nhưng cũng bởi vì như vậy mà Tử Sát Thiên Yêu Điêu mới hoàn toàn phát nộ, sau đó còn không ngại phải trả một cái giá vô cùng lớn mà đánh chết Thượng Bích Thanh Long.
Cuối cùng, do không muốn để cho Thiên Yêu Điêu tộc gặp phải tai hoạ diệt tộc, cho nên Tử Sát Thiên Yêu Điêu mới lựa chọn mang theo thi thể của con Thanh Long kia xé rách không gian chạy trốn tới một tiểu thế giới không xác định.
Đáng nói là, ngay khi cả hai con Thánh thú có thân hình vô cùng khổng lồ này rơi xuống thì thi thể của chúng rất nhanh đã bị năng lượng thiên địa của tiểu thế giới này luyện hoá.
Thượng Bích Thanh Long bởi vì trước đó bị Tử Sát Thiên Yêu Điêu đánh chết nên đã biến thành một dãy núi lớn trải dài cả nghìn mét.
Mà tinh hoa của thi thể Thanh Long cũng dần dần hoá thành một mạch nước ngầm vô cùng vô tận, sau lại trải qua mấy ngàn năm lịch sử hình thành nên một con sông lớn trải dài hàng trăm dặm, cho nên người đời mới gọi dòng sông này với cái tên là Thông Thiên Hà.
Còn về phần con Thánh thú kia thì có vẻ may mắn hơn Thượng Bích Thanh Long một chút, bởi vì khi rơi xuống thì nó chưa hoàn toàn chết đi, cho nên mới thoát được một kiếp lớn.
Nhưng sau khi rơi xuống khu vực Man Hoang này thì thể xác khổng lồ của nó cũng đã tạo thành một hố sâu lớn vô cùng, từ trong đó còn có khí tức u ám lạnh lẽo không ngừng tràn ra.
Mà mạch nước ngầm do Thượng Bích Thanh Long hóa thành cũng rất nhanh bị hố sâu này hút lấy, nên về sau từ trên miệng hố mới tạo ra cảnh tượng nước lạnh không ngừng tràn ra bên ngoài giống như là núi lửa đang phun trào.
Hơn nữa, may mắn thay thần thông của Tử Sát Thiên Yêu Điêu lại có liên quan tới không gian chi lực, cho nên một tia tàn hồn cuối cùng của nó mới nhờ đó mà chạy thoát khỏi thiên đạo của thế giới này rồi ẩn nấp sâu trong một hang động bí ẩn suốt hàng ngàn năm qua.
Đến khi nghe xong tất cả mọi chuyện, lại nghĩ đến những cơ duyên to lớn trong mấy bộ tiểu thuyết tu tiên cũng có chút giống với tình cảnh của mình hiện tại, vậy nên Tử Thanh thoáng nhìn qua con chồn nhỏ màu đen bóng ở trước mắt một chút rồi mỉm cười cất giọng hỏi.
- Hề hề hề.
Nói tóm lại thì bây giờ ngươi chỉ là một tia tàn hồn mà thôi, thế thì ngươi cũng chẳng thể mang lại cho ta được chút cơ duyên nào rồi.
Nếu mà như thế thì ta giữ lại tàn hồn cho ngươi cũng đâu có ích lợi gì đâu, chẳng bằng cứ đem ngươi cho Tâm Ma Kính của ta xử lý đi còn hơn.
Biết rằng thiếu niên trước mắt này đang muốn ra điều kiện, thế nhưng vì để có thể bảo trì được một tia tàn hồn chờ ngày bước vào luân hồi chuyển kiếp sau này, thế nên con chồn nhỏ kia cũng chỉ còn biết thở dài thỏa hiệp.
- Thôi được rồi, ta biết là nếu không có gì để trao đổi thì cũng rất khó để ngươi tha cho ta một mạng.
Nhưng mà ngươi phải hứa với ta, sau khi ta mang tất cả bảo vật của mình cho ngươi rồi thì ngươi không được luyện hóa tàn hồn của ta, nếu không, cho dù vĩnh viễn tan biến thành tro bụi thì ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu.
Nhìn thấy thiếu niên gật đầu đồng ý, con chồn nhỏ lúc này mới dùng móng vuốt chỉ về phía một góc nhỏ trong hang động rồi nói.
- Ngươi đi tới đánh nát tảng đá lớn nhất ở đó đi, nơi đó sẽ có thứ khiến cho ngươi vừa lòng.
Mang theo chiếc gương đồng màu đỏ đậm đi đến một góc hang động, sau đó lại dùng lực đánh nát khối thạch nhũ lớn nhất, trước mắt của Tử Thanh rất nhanh đã xuất hiện một bộ binh khí kỳ lạ màu đen tím, hình dạng khá giống với hai đầu mũi tên sắc nhọn.
Nhìn thấy hai mảnh đao nhọn ở trước mắt, cũng không rõ ý định của con chồn đen kia là gì, nhưng rất nhanh sau đó cậu bạn Tử Thanh lại nghe thấy con chồn nhỏ kia cao giọng nói.
- Đừng có mà xem thường hai mảnh đao nhỏ này, đây chính là toàn bộ tinh hoa của ta ngưng tụ trong suốt mấy ngàn năm mà tạo thành Tiên khí đấy.
Nếu như ngươi luyện hoá nó, vậy thì ngươi sẽ có được một món pháp khí mà so ra thì không hề thua kém gì một kiện thượng phẩm Tiên khí đâu...
Thận trọng đem hai mảnh dao sắc nhọn hình đầu mũi tên kia thu vào túi trữ vật, nhưng nhìn hai mảnh dao này cho dù có nhét thế nào cũng không thể đem nó cất vào túi trữ vật được thì không khỏi khiến cho Tử Thanh cảm thấy nghi hoặc.
Đúng lúc này thì Tử Thanh lại nghe thấy tiếng cười đầy vẻ chế nhạo của con chồn nhỏ kia vang lên sau lưng.
- Ha ha ha ha.
Đây là pháp khí mà ta đã tốn rất nhiều công sức dùng trăm ngàn loại thiên tài địa bảo để ngưng luyện thành, một cái túi rách này của ngươi không chứa nổi đâu...
- Muốn mang nó đi thì ngươi phải đem hai lưỡi đao này luyện hoá mới được, nếu không thì không thể đem nó đi được đâu.
Như đã nghe ra một chút điểm nghi hoặc cùng với sự cám dỗ ẩn bên trong lời nói của con chồn nhỏ, rồi cũng nhớ lại mấy loại chuyện như lợi dụng bảo vật gì đó có giá trị để đoạt xác sống lại.
Càng huống chi bản thân Tử Thanh tu vi thấp kém, nếu chẳng may gặp trúng trường hợp này thì rất khó để bảo toàn được sinh mạng cho mình.
Khẽ nhếch mép cười lạnh một cái, Tử Thanh liếc mắt nhìn con chồn nhỏ đang bị nhốt trong vầng sáng màu đỏ hồng mà trầm giọng cất lời mỉa mai.
- Hửm, thật sao?
Con chồn già nhà ngươi suy tính cũng thật là hay đấy nhỉ, muốn xúi ta nhanh chóng đi luyện hoá hai miếng sắt vụn kia á?
Nhưng mà...
Thoáng dừng lại trong chốc lát, sau đó ngón tay của Tử Thanh khẽ gẩy một cái, chiếc gương đồng màu đỏ đậm đang lơ lửng trên không trung chợt xoay tròn vài cái rồi phóng ra hàng trăm ngàn tia sáng màu đỏ hồng trói chặt con chồn nhỏ kia lại.
Có lẽ bởi vì nhận thấy từ trên người của chủ nhân có chút sát ý, vậy nên từng tia sáng đỏ do Tâm Ma Kính phóng ra cũng nhiều thêm mấy phần năng lượng.
Mà tia tàn hồn của con chồn nhỏ ngay lập tức cũng cảm nhận được sự khống chế vô cùng khủng bố đang từ từ gặm nhấm linh hồn nó.
Vội vàng giãy dụa muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của ánh sáng màu đỏ hồng, nhưng con chồn kia rất nhanh đã nhận ra những điều này chỉ là vô ích.
Chút tàn hồn trong hình dạng con chồn nhỏ nhanh chóng dùng giọng nói thành khẩn lên tiếng cầu xin.
- Đừng, đừng dùng Tâm Ma Kính dẫn dắt Tâm ma trong tàn hồn của ta ra.
Ta sai rồi, ta không nên tính kế ngươi, xin ngươi, tha cho ta đi.
Đây là yêu đan của ta, bên trong nó ẩn chứa toàn bộ tinh huyết cùng năng lượng mà ta vất vả cất giữ trong ngàn năm qua, xin dâng cho ngươi...
Cũng lười nghe con chồn này ba hoa khoác lác, dù sao thì mấy cái trường hợp này trong tiểu thuyết tu tiên cũng không có thiếu, nếu như bây giờ Tử Thanh thực sự tha cho tàn hồn của nó, vậy thì chắc chắn sau này cậu sẽ bị nó âm thầm ám hại.
Đã như vậy thì Tử Thanh thà là diệt trừ toàn bộ hậu họa về sau cũng nhất quyết không tự đẩy mình vào thế nguy hiểm, càng huống chi Hàn Hi ở bên ngoài còn chưa biết ra sao, sớm tìm cách thoát ra khỏi nơi này mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, bây giờ Tử Thanh cũng đã biết được lai lịch của chiếc gương đồng trong tay, nếu như thực sự muốn đem tàn hồn của con chồn nhỏ này đi luyện hoá thì cũng không phải là không được.
Vì vậy Tử Thanh cũng không có rảnh rỗi mà đứng đó nghe nó nói bậy mê hoặc tâm trí nữa, bàn tay vung lên lập tức đem toàn bộ năng lượng của chiếc gương đồng mở ra đến mức cao nhất mà mình có thể sử dụng.
- Á...!không, đừng mà...!đừng...
Mau dừng lại, ta là...!ta là Tử Sát Thiên Yêu Điêu có địa vị cực cao trong Thiên Yêu Điêu tộc, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta nhất định sẽ mang ơn ngươi suốt đời, tuyệt đối có thể giúp ngươi tu luyện tới đỉnh cao trong giới tu tiên...
Á...
Mặc kệ những lời hứa hẹn đầy mê hoặc của con chồn tự xưng là Tử Sát Thiên Yêu Điêu, ngón tay của Tử Thanh vẫn nhàn nhã cử động vẽ nên những phù văn kỳ lạ, năng lượng của Tâm Ma Kính cũng được mở ra đến mức cao nhất.
Cảm nhận rõ linh hồn đang bị từng tia sáng màu đỏ hồng của chiếc gương khống chế, từng đoạn ký ức khó quên cùng những loại cảm xúc ngổn ngang đầy phẫn hận cũng dần thay thế cho sự lí trí trong đầu.
Lúc này thì con chồn tự nhận mình là Tử Sát Thiên Yêu Điêu cũng biết rằng bản thân đã sắp bị Tâm Ma Kính dẫn dắt ra toàn bộ Tâm ma giấu kín trong lòng.
Nếu như nó còn tiếp tục không phản kháng thì chắc chắn sẽ phải chịu cảnh bị Tâm ma chiếm giữ và cuối cùng là tan biến thành mây khói.
Vậy nên, lúc này chỉ thấy nó gầm lên một tiếng đầy giận giữ, hai mắt cũng phát ra ánh sáng màu tím đậm hướng thẳng về phía hai mảnh lưỡi đao kia mà hét lớn.
- Liệt Thiên Ma Đao, trảm phá thương khung.
Như nhận được lệnh triệu hồi, hai lưỡi đao màu đen tím lập tức toả ra một tầng ánh sáng quỷ dị, những hoa văn màu vàng kim không ngừng hiện ra bên trên bề mặt của lưỡi đao, sau đó cả hai lưỡi đao chợt rung lên rồi hướng thẳng về phía lồng ngực của Tử Thanh mà phóng tới.
"Phập phập"
Trước ngực bị hai lưỡi đao hình đầu mũi tên sắc nhọn ghim vào, sự đau đớn khủng khiếp lập tức khiến cho Tử Thanh nhịn không được mà phải phun ra một ngụm máu lớn, đầu óc cũng vì vậy mà trở nên quay cuồng ngơ ngác, linh lực trong nội thể nháy mắt đã bị đánh cho tan đi hơn tám phần.
Chủ nhân bị thương nặng, còn có vài giọt máu tươi vô tình dính lên trên mặt gương đồng màu đỏ đậm.
Ngay lúc này thì Tâm Ma Kính bỗng nhiên lại xảy ra biến động, chỉ thấy chiếc gương kịch liệt xoay tròn, từng tia sáng màu đỏ hồng vốn đang gợi ra Tâm ma của Tử Sát Thiên Yêu Điêu cũng bùng lên dữ dội.
Chưa đầy nửa phút sau đã hoàn toàn khiến cho Tâm ma chiếm trọn hết thảy tàn hồn của con chồn này.
Vốn cứ cho rằng một chiêu vừa rồi có thể nhẹ nhàng chém nát thân thể của thiếu niên nhỏ gầy trước mắt thành ngàn mảnh, vậy nên con chồn Tử Sát Thiên Yêu Điêu kia mới nới lỏng cảnh giác.
Cuối cùng chính là bị Tâm ma do Tâm Ma Kính dẫn ra chiếm lấy rồi tự mình tiêu tán hóa thành hư vô, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không thể nào thốt ra được.
Sau khi đã xử lý xong tàn hồn của Tử Sát Thiên Yêu Điêu, chiếc gương đồng liền lập tức bay trở về bên người của Tử Thanh phóng ra từng tia sáng màu đỏ tươi quấn chặt lấy hai lưỡi đao đang lập lòe phát sáng trước ngực cậu rồi rút mạnh chúng ra ngoài.
"Hự"
Bị cảnh tượng này doạ cho một trận, mặc dù trước ngực là cảm giác đau đớn vô cùng hệt như vừa mới bị người ta xé toạc ra.
Thế nhưng trông thấy sự việc vừa mới xảy ra trước mắt này cũng đã đủ để khiến cho Tử Thanh tạm quên đi đau đớn mà trợn trừng hai mắt không kịp nhắm lại.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tử Thanh, từng tia sáng đỏ tươi do chiếc gương phóng ra chợt siết chặt lấy hai lưỡi đao lại khiến cho chúng bị nứt ra, một lớp bụi màu đen tím bên ngoài nhờ đó mà tróc ra để lộ hình dáng thật sự của hai lưỡi đao kỳ lạ.
Hai lưỡi đao này chỉ lớn cỡ một bàn tay, có hình dạng giống như hai đầu mũi thương hình tam giác sắc nhọn, điểm đặc biệt của hai lưỡi đao này là ngoại trừ một vòng tròn nhỏ gắn ở phần thân đao ra thì trên mũi đao còn điêu khắc rất nhiều những hoa văn màu vàng kim.
Những hoa văn này ở trên sắc đen tím của mũi đao lại càng khiến cho hai mảnh pháp khí này toát lên chút cảm giác cao quý sang trọng.
Sau khi hai mảnh Liệt Thiên Ma Đao bị chiếc gương đồng hút vào để trấn áp, lúc lâu sau thì chiếc gương đồng lại tiếp tục phóng ra những sợi tơ ánh sáng hướng về phía hai vết thương lớn ở trước ngực Tử Thanh tiến hành chữa trị.
Ánh sáng màu máu loé lên, vết thương do Liệt Thiên Ma Đao gây ra ngay lập tức khép lại với tốc độ vô cùng thần kỳ, ngay cả cảm giác đau đớn kinh khủng khi trước cũng rất nhanh đã giảm hẳn đi.
- Ù uây, cái...!cái gương này cũng thần kỳ quá đi ấy chứ.
À quên, nó là Tiên khí mà, mấy cái chuyện như cải tử hồi sinh hay trị thương này chắc cũng không đến mức không làm được đâu nhỉ?
Vừa mới từ cõi chết trở về, Tử Thanh lập tức vứt bỏ mọi chuyện lúc nãy sang một bên mà ôm lấy chiếc gương đồng vào lòng vui sướng tự cảm thán.
- Hè hè.
Cảm ơn mày nhé, Tiên khí quả đúng là Tiên khí, may là có mày ở đây, không thì chắc tao lại phải xách vali lên và đi về cõi tiên lần nữa rồi.
Như là cảm nhận được sự vui sướng cũng như ý nghĩ cảm ơn của Tử Thanh, chiếc gương đồng cũng chợt khẽ rung lên rồi phóng ra hai luồng ánh sáng đỏ rơi vào lòng bàn tay của cậu.
Nhìn thấy một viên tròn tròn màu tím đậm nổi đầy những đường vân màu vàng đen kỳ lạ, hơn nữa bên cạnh lại là hai lưỡi đao hình mũi thương không ngừng toả ra khí tức lạnh lẽo u ám.
Biết rằng đây chính là hai thứ thu được sau khi tàn hồn của cái con chồn tự xưng Tử Sát Thiên Yêu Điêu biến mất, vậy nên Tử Thanh cũng không có để ý nhiều nữa mà đem hai thứ này cầm lấy.
Chỉ là ngay khi cậu đang định đem vật thu vào túi gấm bên hông thì từ trên chiếc gương đồng liền phóng ra vô cùng vô tận những tia sáng màu đỏ hồng, mà kỳ lạ là những nơi mà ánh sáng đỏ lướt qua thì đều khiến cho không gian nơi đó như bị ngưng đọng lại.
Từng tia sáng mềm mại khẽ quét qua trên viên ngọc tròn tròn và hai lưỡi đao lòng bàn tay Tử Thanh vài lần, một loại khí tức thần thánh vô cùng thuần khiết lập tức tràn ra khiến cho hai vật phẩm trong tay cậu nảy sinh biến hoá kỳ lạ.