Lúc hai người đến bệnh viện đã là tám giờ.
Giờ này bệnh nhân đều đã ăn tối xong hết rồi, Tiêu Dạ Nguyệt đang phàn nàn tại tiên sinh của cậu lái xe quá chậm nên mới đến muộn.
Tống Cảnh Nghi cầm hai hộp thức ăn dỗ cậu, "Để lần sau anh đổi chiếc xe khác."
Hai người đang chuẩn bị tiến vào phòng thì Tống Cảnh Nghi nhận được một cuộc điện thoại.
Hắn mở ra nhìn xong đưa hộp thức ăn cho Tiêu Dạ Nguyệt cầm, "Anh có cuộc gọi công việc, em cứ vào trước đi."
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu mở cửa đi vào, Tống Cảnh Nghi thì đi đến cửa số cách đó vài bước chân nghe điện thoại.
"Cơn gió nào đưa Ôn tổng gọi cho tôi thế."
Giọng điệu Ôn Thường Thế ở đầu bên kia tỏ rõ sự không hài lòng, "Tống Cảnh Nghi, tôi đưa cậu dự án, cậu lại suốt ngày nhởn nhơ vui đùa, cậu coi tôi là cái gì? Tiêu Bằng liên hệ được với bên đối tác nước ngoài cậu cũng không nói lại với tôi."
"Không phải chỉ là hợp tác với bên nước ngoài thôi sao? Ông cũng đâu phải không hợp tác."
Ôn Thường Thế tức đỏ cả mũi, "Tống Cảnh Nghi, cậu đây là muốn lật lọng."
Tống Cảnh Nghi ngoáy ngoáy tai, "Ôn tổng, ông nói như vậy là khinh thường tôi rồi.
Tôi còn chưa lấy được vợ thì làm sao hiểu hết chuyện của cha vợ được.
Những gì tôi biết tôi đều đã mail hết cho ông rồi.
Bây giờ ông mất khoản hàng lớn ông lại đổ lỗi do tôi.
Có phải ông nhìn mặt tôi giống thằng oắt con dễ bắt nạt đúng không? Nếu ông không thích nữa thì chúng ta cắt, cắt hết.
Dù sao sau này tôi lấy được vợ rồi, tôi muốn dự án gì mà không được.
Sau này cha vợ mất, vợ tôi không quản được thì tài sản cũng sẽ đến tay tôi.
Tống Cảnh Nghi tôi không có ông cũng không chết đói được."
Tống Cảnh Nghi làm như tức giận mà dập máy, còn chặn luôn số của Ôn Thường Thế.
Kì thực hắn còn chẳng thấy tức giận tý nào, nghe xong là ném luôn cuộc gọi vừa rồi ra khỏi đầu.
Mà vừa mở cửa bước vào đã thấy phòng bệnh ồn ào náo nhiệt, bé con của hắn đang giống trẻ tập nói, bi ba bi bô nói cái gì đó, túi hoa quả vừa mua thì rơi lăn lóc trên sàn.
Hắn đi đến nhặt mấy quả cam lên, "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Dạ Nguyệt nói một thôi một hồi đã mỏi miệng, cậu quay người kéo tay Tống Cảnh Nghi lại đây tố cáo, "Tin xưng, anh mau xem.
Thư kí của anh đánh vệ sĩ của êm."
Tống Cảnh Nghi liếc mắt nhìn cái mặt tím bầm của Cảnh Tuyên, lại liếc người bệnh Hạ Thanh Dương đang nằm trên giường.
"Bé con, có phải em hiểu lầm rồi không? Hạ Thanh Dương đang bị thương, anh ta thì đấm được ai."
Hạ Thanh Dương: Cảm ơn ông chủ.
Tiêu Dạ Nguyệt phồng má đánh bốp lên mu bàn tay của Tống Cảnh Nghi đang đặt trên vai cậu, "Vừa rồi lúc em đi vào thấy hai ngừi đang hun nhau.
Chắc chắn là vì vậy nên thư ký Hạ đã đánh Tuyên ca.
Vì Tuyên ca thích con trai nên thư ký Hạ đã đánh anh ấy."
Tống Cảnh Nghi sốc.
"Em nói em thấy cái gì?"
"Tin xưng kông nghe thúi êm nói dì xao?" Tức đến nói ngọng nguyên một câu.
Tống Cảnh Nghi nhìn Cảnh Tuyên vẫn mặt lạnh đứng trước mặt, lại nhìn đến Hạ Thanh Dương nằm trên giường đang lén lút kéo chăn che kín mặt.
"Dạ Dạ, em bình tĩnh.
Tuyên ca của em không phải đánh nhau rất giỏi sao? Thư ký của anh lại đang bị thương, sao có thể đánh Tuyên ca của em bị thương như kia được."
Tiêu Dạ Nguyệt nghiêng đầu nghĩ cũng đúng.
"Với cả, em xem.
Nếu bây giờ có người thích em hôn em mà người đó không phải anh, vậy em có đánh người đó không?"
Tiêu Dạ Nguyệt phồng má, "Em sẽ không hôn người khác ngoài tiên sinh."
Tống Cảnh Nghi vui vẻ nói, "Chính là như vậy đó.
Có thể Tuyên ca của em thích thư ký Hạ, nhưng thư ký Hạ lại không thích cậu ta, vậy cậu ta bị đánh là đúng rồi."
"Đánh người là phạm pháp."
Cảnh Tuyên không mặt lạnh được nữa, hắn bây giờ mới có cơ hội chủ động giải thích, "Vết thương của tôi không phải do anh ấy gây ra, cậu chủ đừng hiểu lầm.
Là hôm trước tôi về Tiêu gia huấn luyện nên bị thương."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy liền tròn mắt, cậu đi đến vén áo sơ mi của Cảnh Tuyên lên, bên trong quả nhiên đầy vết thương tím đỏ, còn có vài vết như bị roi da quật vào.
Tiểu Dạ Nguyệt xót vô cùng, tay cậu run run đưa ra những cũng không dám chạm vào, "Nhìu vết thưn như vậy chắc chắn là rất đau.
Chú Vương thật nà, xao lại huấn luyện hà khắc như vậy."
Tống Cảnh Nghi có hơi kinh ngạc.
Hắn đoán vết thương này của Cảnh Tuyên không phải quay về huấn luyện mà là quay về chịu phạt, chuyện này kiếp trước hắn từng chứng kiến rồi.
Lão Vương nhìn bề ngoài là lão nhân hiền từ lễ độ, nhưng làm cánh tay đắc lực của Tiêu gia, thủ đoạn tàn khốc không hề nương tay, ngay cả huấn luyện bảo tiêu trong nhà cũng qua tầng tầng lớp lớp huấn luyện, mười người mới chọn ra ba.
Điều khiến hắn bất ngờ không phải cái này, mà chính là việc Tiêu Dạ Nguyệt cậu biết những cái này.
Hắn lại một lần nữa nhìn đến một mặt khác con người của cậu.
Không phải đứa trẻ vô âu vô lo vô nghĩ, chỉ đơn giàn là cậu không thể hiện ra.
Cũng đúng.
Có cái gì mà cậu không nhìn ra được.
Bé con của hắn là đứa trẻ thông minh mà, hắn làm cái gì cậu cũng biết.
Náo loạn một hồi qua đi Tiêu Dạ Nguyệt mới ngoan ngoãn ngồi lại vào ghế đúng nghĩa người đến thăm bệnh, hỏi thăm tình hình sức khỏe người bệnh.
Cậu nói: "Thư ký Hạ, anh phải nhanh chóng khẻo nên.
Tin xưng mỗi ngày đều phải thức khuya làm việc, rất mệt."
Hạ Thanh Dương: Xin lỗi.
Cảnh Tuyên rửa hoa quả xong quay trở lại nghe thấy như vậy, "Không phải ở công ty còn thư ký khác sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt đúng lý hợp tình nói, "Nưng mà tin sinh chỉ tin tưởng thư ký Hạ thui."
Tống Cảnh Nghi cũng chêm lời, "Đúng vậy, tôi chỉ tin tưởng thư ký Hạ thôi.
Giao cho người khác làm tôi thật không yên tâm.
Còn nếu tuyển thư ký mới tôi lại sợ người ta là gián điệp bên công ty khác gài vào đến để ăn trộm bí mật thương nghiệp.
Vẫn là phải phiền thư ký Hạ."
Hạ Thanh Dương tức đến miệng vết thương cũng muốn mở, "Ông chủ rõ ràng là lười làm.
Tôi ngày hôm nay ở bệnh viện dưỡng thương cũng đã nhận được điện thoại của mấy vị giám đốc, họ đều nói ông chủ chia việc của mình cho họ làm, còn ông chủ chưa đến bốn giờ đã tan làm."
Có ai khổ như anh không có chứ.
Bị thương mất máu mà ai cũng giục nhanh chóng quay lại công ty làm, tiền lương thì không chịu tăng.
Một ngày nằm viện, ngủ không được một tiếng đã có đến chục cuộc gọi.
Tống Cảnh Nghi mặt vô tội nói, "Tôi tan làm sớm là do trong nhà có việc bận, công việc chưa làm xong tôi cũng mang về nhà làm chứ có bắt họ làm hộ đâu."
Tiêu Dạ Nguyệt cầm lấy miếng cam Cảnh Tuyên vừa bổ ăn, "Tin sinh mới mua nhà, rất bận."
Tống Cảnh Nghi gật đầu, tay lấy khăn tay trong túi ra lau miệng cho cậu.
Hạ Thanh Dương cảm thấy đầu mình đang bốc khói, miệng vừa hé ra muốn mắng tiếp thì một miếng táo đưa đến miệng, tức đến há to miệng ăn hết nguyên một miếng táo.
Cảnh Tuyên nhìn cái tay trống không của mình, lại nhìn cái miệng ai đó đang phồng to lên nhai nguyên một miếng táo to.
Ừm, miệng rộng, có thể nhét nguyên cây.
Tiêu Dạ Nguyệt đang ăn cam thì nhớ ra, "Vậy thư ký Hạ có thích Tuyên ca kông?"
Hạ Thanh Dương: "Khụ nhụ khụ...."
Cảnh Tuyên vội vỗ vỗ lưng cho anh.
Hạ Thanh Dương trừng mắt muốn nói không, và không bao giờ, nhưng lưng lại bị vỗ mạnh cái bốp.
Vừa ngẩng mặt lên lại nhận được cái nhìn đầy lạnh lẽo của người đàn ông.
Chữ không vừa định thốt ra biến thành, "Có."
Lời tác giả dành cho Hạ Thanh Dương: Thương anh~~~~????
Có thể các bạn sẽ cảm thấy cp phụ này hơi nhanh ???? nhưng vì họ là cp phụ, mình ko lướt đến nhiều nên nhanh cx là bình thường hoy ????.